Lúc đầu là Sử Vạn Tuế, về sau là Cao Dĩnh Hạ Nhược Bật, tới bây giờ là Dương Huyền Cảm.
Những người này quan càng to, công càng cao thì Dương thị càng đề phòng đối với bọn họ.
- Vậy Đường quốc công bên kia.
Lý Hiếu Cơ cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng đâu, đường thúc của ngươi thông minh dĩ nhiên là có cách đối phó.
Lời nói đến đây, Lý Ngôn Khánh và Lý Hiếu Cơ liền có một cảm giác trầm mặc khó tả.
Nháy mắt đã qua giờ hợi, đột nhiên trên bầu trời bay xuống từng mảng bông tuyết, nhu hòa im ắng rơi xuống đất.
Thời gian trôi qua, cả bầu trời bao trùm một mảng ngân sắc.
- Tuyết rơi.
Lý Ngôn Khánh nói.
- Đúng thế là tuyết rơi.
Lý Hiếu Cơ trả lời.
Ngôn Khánh dùng que cời gẩy than ở trong lò.
- Cha cha không định mang con đi Thái Nguyên phải không?
Lý Hiếu Cơ khẽ giật mình sau đó nở ra một nụ cười khổ: Đứa bé này thật sự quá thông minh, ngay cả ta nghĩ ngợi thế nào không cần nói nó cũng đoán được.
- Đúng thế, ta tạm thời không định mang con đi theo, sinh ra liên quan cùng với đường huynh.
- Vaagn.
Ngôn Khánh cầm lấy một nắm lá trà, mà nghiền trà, thời gian từ từ trôi qua, thái độ này của hắn làm cho Lý Hiếu Cơ rất buồn, nếu như Lý Ngôn Khánh tức giận chất vấn hắn thì hắn cũng có thể giải thích một phen, nhưng Ngôn Khánh tựa hồ đã tính kỹ, căn bản không hỏi thăm khiến cho những lý do thoái thác của Lý Hiếu Cơ vốn chuẩn bị thành ra không có đất dụng võ.
- Con không muốn biết là vì sao sao?
- Con đang nghe.
- Ngọc oa nhi con có thể như một đứa bé, hiếu kỳ một chút có được không?
Ngôn Khánh ngẩng đầu lên, nháy mắt mà nói:
- Cha, cha nói cho con biết mà.
- Được được rồi, con làm ra bộ dạng như vậy khiến cha cảm thấy lạnh quá.
Lý Hiếu Cơ vội vàng khoát tay, nhịn không được cười rộ, mà Ngôn Khánh cũng cười lên mà tiếp tục nghiền lá trà.
- Con bây giờ về nhà thậm chí sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Hiếu Cơ khẽ nói:
- Hiện tại nhà họ lý bệ hạ có phần đề phòng, bây giờ con nếu trở về chẳng những không có chỗ tốt mà còn dính một mùi tanh tưởi ở đó.
- Tuy nói con bây giờ thân không có quan có chức nhưng ta có thể nhìn ra Dương thị đối với con rất coi trọng.
- Đơn giản là vì con không môn không phái, tiêu dao thanh tịnh, nếu như con quay trở về Lý gia không chừng sẽ gặp họa sát thân.
- Hơn nữa ta hiện tại cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng con bây giờ quay về thì thân phận thế nào đây? Ta nghĩ ngợi một hồi thấy rằng chẳng thà để con độc lập, mặc dù không có thân phận, nhưng đường thúc và những người khác đều có thể trợ giúp con.
- Những người khác?
Lý Ngôn Khánh hít một hơi:
- Cha, chẳng lẽ Đường quốc công không muốn cho cha một thân phận chính thức sao?
- Có, nhưng không phải là hiện tại.
Lý Hiếu Cơ nhẹ giọng nói:
- Ngọc oa nhi, con cảm thấy tình hình hiện tại thế nào?
- Loạn, rất là loạn.
Ngôn Khánh nói xong cầm lấy cái giá, đem nồi trà nhấc lên.
Nước sôn cuồn cuộn, toát ra hơi nước dày đặc.
Ngôn Khánh nhẹ nhàng khuấy nước sôi sau đó đem trà vụn bỏ vào trong nồi. Chỉ thấy ở bên trong từng hồi thanh âm vang lên.
- Hắc hắc ta yêu chết âm thanh này mất.
Ngôn Khánh nói xong đem ấm trà từ trên lò lủa gỡ xuống, lấy nước trà ra.
Hành động quỷ dị này của hắn khiên cho Lý Hiếu Cơ ngây ngốc một hồi rồi nở ra nụ cười.
Hai người không đàm luận thiên hạ đại thế nhưng mà Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh đều biết rằng Lý Uyên suy nghĩ gì. Ai nói là Lý Uyên ngu ngốc? Ai nói là Lý Uyên bị buộc tạo phản? Chỉ sợ lão nhân kia hiện tại đã âm thầm trù tính.
Người ta nói khai mở nhà Đường là công lao của Lý Thế Dân.
Lý Ngôn Khánh hôm nay chắc sẽ không tin.
Lý Thế Dân hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Thanh danh của hắn thậm chí còn không vang dội bằng Lý Ngôn Khánh, thiên hạ anh hào há có thể đi nghe theo một hài đồng mười bốn mười lăm tuổi?
Chuyện này thật là nực cười.
- Cha, cữu cữu ở cách đây không xa, cha có muốn đi gặp ông ấy không?
- Cữu cữu võ nghệ vô cùng cao thâm.
- Tình huống hôm nay của chúng ta không thích hợp để gặp mặt, con và cữu cữu của con cũng đã quen nhau, như vậy là đủ rồi. Ngọc oa nhi, con hãy phụng dưỡng ông ấy cho tốt được không?
Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu.
- Đúng rồi con hôm nay đã mười sáu tuổi, theo đạo lý đáng lẽ phải có một mối hôn sự.
Nghe nói Bùi gia nương và con có quen biết với nhau, không biết đến đâu rồi?
- À....
Lý Hiếu Cơ rất thích dáng vẻ xấu hổ của Lý Ngôn Khánh.
Đứa nhỏ này quá mức thông minh lại quá mức trầm ổn cho nên Lý Hiếu Cơ lúc nói chuyện với hắn thiếu đi chút niềm vui thú phụ tử, tuy nhiên hiện tại xem dáng vẻ này của hắn, Lý Hiếu Cơ vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng âm thầm chờ đợi Lý Ngôn Khánh sớm ngày thành gia.
- Cha, con vẫn giữ đạo hiếu, nói chuyện này dường như không quá phù hợp.
- Được được lắm, ta đây mặc kệ, con về sau cũng đừng cầu ta đến nói tốt cho con.
Chủ đồ đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh đàm luận dần dần mở rộng, những chuyện khi Ngôn Khánh còn ở Trịnh gia và sau này, đại đa số thời điểm Lý Hiếu Cơ đều lắng nghe.
Tuy nhiên Lý Hiếu Cơ dần dần đoán ra một chút hương vị.
Đứa con trai này của mình dường như cũng không phải chỉ có một hồng nhan tri kỷ.
Quận chúa của Bắc Chu Vũ Văn Đóa Đóa là cháu của Bắc Chu Triệu vương, Triệu vương kết giao rất mật thiết với Lý gia, lại còn có con gái của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Vô Cấu, nếu tính luôn cả Bùi Thúy Vân thì có tới ba nữ nhân đã xuất hiện.
Lý Hiếu Cơ yêu thương nhìn Lý Ngôn Khánh, trong lòng sớm đã có chủ ý, Lý Ngôn Khánh đã không biết lựa chọn thế nào thì hắn sẽ đứng ra quyết định.
- Ngọc oa nhi, con cảm thấy Vương Cảnh Văn thế nào?
- Vương tiên sinh rất lợi hại, trước kia Trịnh lão gia từng muốn chiêu mộ ông ấy chỉ khổ thân phận của ông ấy nên nhốt lại.
- Cha, cha muốn gì vậy?
Lý Hiếu Cơ nói:
- Ta để cho hắn lưu lại giúp con, con thấy thế nào?
- Giúp con?
Nhìn biểu lộ kinh ngạc của Lý Ngôn Khánh, Lý Hiếu Cơ liền mỉm cười.
- Cảnh Văn huynh tài hoa hơn người, học thức cũng uyên bác hơn ta gấp trăm lần.
Nhân vật thế này chỉ thiếu một thứ đó là cơ hội thôi, ta lần này đem hắn giới thiệu cho con, muốn hắn ở lại đây. Chỗ của đường thúc con hiện nay ngư long hỗn tạp, tai mắt của Dương thị rất nhiều, nếu như đem tới đó chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Để hắn ở lại bên cạnh ta cũng thật ủy khuất.
Mà hoàn cảnh Củng huyện của con hôm nay lại vô cùng phù hợp. Cảnh Văn huynh năm đó chủ yếu hành tẩu ở khu Hà Bắc, những người ở Huỳnh Dương nhận ra hắn cũng không nhiều mà đại đa số những người đó người thì đã chết người thì đã lưu vong, cho nên ta muốn để hắn ở đây bày kế cho con.
Những người này quan càng to, công càng cao thì Dương thị càng đề phòng đối với bọn họ.
- Vậy Đường quốc công bên kia.
Lý Hiếu Cơ cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng đâu, đường thúc của ngươi thông minh dĩ nhiên là có cách đối phó.
Lời nói đến đây, Lý Ngôn Khánh và Lý Hiếu Cơ liền có một cảm giác trầm mặc khó tả.
Nháy mắt đã qua giờ hợi, đột nhiên trên bầu trời bay xuống từng mảng bông tuyết, nhu hòa im ắng rơi xuống đất.
Thời gian trôi qua, cả bầu trời bao trùm một mảng ngân sắc.
- Tuyết rơi.
Lý Ngôn Khánh nói.
- Đúng thế là tuyết rơi.
Lý Hiếu Cơ trả lời.
Ngôn Khánh dùng que cời gẩy than ở trong lò.
- Cha cha không định mang con đi Thái Nguyên phải không?
Lý Hiếu Cơ khẽ giật mình sau đó nở ra một nụ cười khổ: Đứa bé này thật sự quá thông minh, ngay cả ta nghĩ ngợi thế nào không cần nói nó cũng đoán được.
- Đúng thế, ta tạm thời không định mang con đi theo, sinh ra liên quan cùng với đường huynh.
- Vaagn.
Ngôn Khánh cầm lấy một nắm lá trà, mà nghiền trà, thời gian từ từ trôi qua, thái độ này của hắn làm cho Lý Hiếu Cơ rất buồn, nếu như Lý Ngôn Khánh tức giận chất vấn hắn thì hắn cũng có thể giải thích một phen, nhưng Ngôn Khánh tựa hồ đã tính kỹ, căn bản không hỏi thăm khiến cho những lý do thoái thác của Lý Hiếu Cơ vốn chuẩn bị thành ra không có đất dụng võ.
- Con không muốn biết là vì sao sao?
- Con đang nghe.
- Ngọc oa nhi con có thể như một đứa bé, hiếu kỳ một chút có được không?
Ngôn Khánh ngẩng đầu lên, nháy mắt mà nói:
- Cha, cha nói cho con biết mà.
- Được được rồi, con làm ra bộ dạng như vậy khiến cha cảm thấy lạnh quá.
Lý Hiếu Cơ vội vàng khoát tay, nhịn không được cười rộ, mà Ngôn Khánh cũng cười lên mà tiếp tục nghiền lá trà.
- Con bây giờ về nhà thậm chí sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Hiếu Cơ khẽ nói:
- Hiện tại nhà họ lý bệ hạ có phần đề phòng, bây giờ con nếu trở về chẳng những không có chỗ tốt mà còn dính một mùi tanh tưởi ở đó.
- Tuy nói con bây giờ thân không có quan có chức nhưng ta có thể nhìn ra Dương thị đối với con rất coi trọng.
- Đơn giản là vì con không môn không phái, tiêu dao thanh tịnh, nếu như con quay trở về Lý gia không chừng sẽ gặp họa sát thân.
- Hơn nữa ta hiện tại cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng con bây giờ quay về thì thân phận thế nào đây? Ta nghĩ ngợi một hồi thấy rằng chẳng thà để con độc lập, mặc dù không có thân phận, nhưng đường thúc và những người khác đều có thể trợ giúp con.
- Những người khác?
Lý Ngôn Khánh hít một hơi:
- Cha, chẳng lẽ Đường quốc công không muốn cho cha một thân phận chính thức sao?
- Có, nhưng không phải là hiện tại.
Lý Hiếu Cơ nhẹ giọng nói:
- Ngọc oa nhi, con cảm thấy tình hình hiện tại thế nào?
- Loạn, rất là loạn.
Ngôn Khánh nói xong cầm lấy cái giá, đem nồi trà nhấc lên.
Nước sôn cuồn cuộn, toát ra hơi nước dày đặc.
Ngôn Khánh nhẹ nhàng khuấy nước sôi sau đó đem trà vụn bỏ vào trong nồi. Chỉ thấy ở bên trong từng hồi thanh âm vang lên.
- Hắc hắc ta yêu chết âm thanh này mất.
Ngôn Khánh nói xong đem ấm trà từ trên lò lủa gỡ xuống, lấy nước trà ra.
Hành động quỷ dị này của hắn khiên cho Lý Hiếu Cơ ngây ngốc một hồi rồi nở ra nụ cười.
Hai người không đàm luận thiên hạ đại thế nhưng mà Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh đều biết rằng Lý Uyên suy nghĩ gì. Ai nói là Lý Uyên ngu ngốc? Ai nói là Lý Uyên bị buộc tạo phản? Chỉ sợ lão nhân kia hiện tại đã âm thầm trù tính.
Người ta nói khai mở nhà Đường là công lao của Lý Thế Dân.
Lý Ngôn Khánh hôm nay chắc sẽ không tin.
Lý Thế Dân hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Thanh danh của hắn thậm chí còn không vang dội bằng Lý Ngôn Khánh, thiên hạ anh hào há có thể đi nghe theo một hài đồng mười bốn mười lăm tuổi?
Chuyện này thật là nực cười.
- Cha, cữu cữu ở cách đây không xa, cha có muốn đi gặp ông ấy không?
- Cữu cữu võ nghệ vô cùng cao thâm.
- Tình huống hôm nay của chúng ta không thích hợp để gặp mặt, con và cữu cữu của con cũng đã quen nhau, như vậy là đủ rồi. Ngọc oa nhi, con hãy phụng dưỡng ông ấy cho tốt được không?
Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu.
- Đúng rồi con hôm nay đã mười sáu tuổi, theo đạo lý đáng lẽ phải có một mối hôn sự.
Nghe nói Bùi gia nương và con có quen biết với nhau, không biết đến đâu rồi?
- À....
Lý Hiếu Cơ rất thích dáng vẻ xấu hổ của Lý Ngôn Khánh.
Đứa nhỏ này quá mức thông minh lại quá mức trầm ổn cho nên Lý Hiếu Cơ lúc nói chuyện với hắn thiếu đi chút niềm vui thú phụ tử, tuy nhiên hiện tại xem dáng vẻ này của hắn, Lý Hiếu Cơ vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng âm thầm chờ đợi Lý Ngôn Khánh sớm ngày thành gia.
- Cha, con vẫn giữ đạo hiếu, nói chuyện này dường như không quá phù hợp.
- Được được lắm, ta đây mặc kệ, con về sau cũng đừng cầu ta đến nói tốt cho con.
Chủ đồ đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh đàm luận dần dần mở rộng, những chuyện khi Ngôn Khánh còn ở Trịnh gia và sau này, đại đa số thời điểm Lý Hiếu Cơ đều lắng nghe.
Tuy nhiên Lý Hiếu Cơ dần dần đoán ra một chút hương vị.
Đứa con trai này của mình dường như cũng không phải chỉ có một hồng nhan tri kỷ.
Quận chúa của Bắc Chu Vũ Văn Đóa Đóa là cháu của Bắc Chu Triệu vương, Triệu vương kết giao rất mật thiết với Lý gia, lại còn có con gái của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Vô Cấu, nếu tính luôn cả Bùi Thúy Vân thì có tới ba nữ nhân đã xuất hiện.
Lý Hiếu Cơ yêu thương nhìn Lý Ngôn Khánh, trong lòng sớm đã có chủ ý, Lý Ngôn Khánh đã không biết lựa chọn thế nào thì hắn sẽ đứng ra quyết định.
- Ngọc oa nhi, con cảm thấy Vương Cảnh Văn thế nào?
- Vương tiên sinh rất lợi hại, trước kia Trịnh lão gia từng muốn chiêu mộ ông ấy chỉ khổ thân phận của ông ấy nên nhốt lại.
- Cha, cha muốn gì vậy?
Lý Hiếu Cơ nói:
- Ta để cho hắn lưu lại giúp con, con thấy thế nào?
- Giúp con?
Nhìn biểu lộ kinh ngạc của Lý Ngôn Khánh, Lý Hiếu Cơ liền mỉm cười.
- Cảnh Văn huynh tài hoa hơn người, học thức cũng uyên bác hơn ta gấp trăm lần.
Nhân vật thế này chỉ thiếu một thứ đó là cơ hội thôi, ta lần này đem hắn giới thiệu cho con, muốn hắn ở lại đây. Chỗ của đường thúc con hiện nay ngư long hỗn tạp, tai mắt của Dương thị rất nhiều, nếu như đem tới đó chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Để hắn ở lại bên cạnh ta cũng thật ủy khuất.
Mà hoàn cảnh Củng huyện của con hôm nay lại vô cùng phù hợp. Cảnh Văn huynh năm đó chủ yếu hành tẩu ở khu Hà Bắc, những người ở Huỳnh Dương nhận ra hắn cũng không nhiều mà đại đa số những người đó người thì đã chết người thì đã lưu vong, cho nên ta muốn để hắn ở đây bày kế cho con.
/876
|