Bọn người Lý Hiếu Cơ vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó, phòng ngừa nó làm trò gì đó, chỉ thấy Long Tử vẫy đuôi phát ra từng tiếng hí, sau đó từ từ cúi đầu đi về phía Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh ngồi xuống nhổ ra một ngụm máu tươi.
Trên lỗ tai của Long Tử có một vết máu loang lổ.
Ngôn Khánh nhổ ra một ngụm máu nhưng là máu ở trên lỗ tai của Long Tử.
Hóa ra Lý Ngôn Khánh lúc giao phong với Long Tử thì đều muốn cắn lỗ tai của nó. Trước kia Tiết Nhân Cao lừa hắn cắn lỗ tai của Ngọc Đề Tuấn, cuối cùng sau đó Ngọc Đề Tuấn đến chết cũng không phản lại hắn, trong này có huyền bí gì, Ngôn Khánh cũng không biết.
Trước kia hắn không có cơ hội gần Long Tử.
Nhưng vừa rồi lúc Long Tử đâm hắn không có phòng bị Ngôn Khánh liền có cơ hội.
Hắn ôm lấy cổ Long Tử, thừa cơ cắn lấy, Long Tử không có hiền lành như Ngọc Đề Tuấn mười năm trước mà Lý Ngôn Khánh cũng không phải là đồng tử mười năm trước kia, lúc đó mới chế phục được hắn.
Thẩm Quang lấy kim sang dược từ trong tay của một tên gia tướng ném cho Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh đứng lên, bắt lấy kim sang dược rồi nghiêm nghị gọi:
- Tiện mã, mau tới đây cho ta.
Long Tử là thần mã cực kỳ linh tính, có thể hiểu được ý, nếu trước kia nó nhất định sẽ nổi giận không thôi nhưng lúc này Ngôn Khánh gọi nó, nó lại nhanh chóng chạy tới đưa đầu vươn ra.
Đám người Lý Hiếu Cơ thấy vậy liền trở nên ngây ngốc.
Vương Khuê đột nhiên cười mắng:
- Lý công tử quả nhiên tài giỏi, đã thuần phục được một hảo mã.
Từ nay Long Tử không có chủ nhân thứ hai, người bên ngoài chạm vào nó chỉ sợ nó lập tức trở mặt.
Sắc mặt của Mao Tiểu Niệm trở nên trắng bệch, nàng khẽ vỗ nhẹ bộ ngực sữa cao ngất, sau đó lại nở ra nụ cười. Lý Hiếu Cơ thì mồ hôi lạnh đầm đìa, thậm chí xiêm y sau lưng cũng ướt đẫm, hắn vốn có hảo ý mang ngựa tới tặng không ngờ lại mang tới một con yêu quái như vậy.
Thậm chí còn làm Ngọc oa nhi bị thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngọc oa nhi thì nó rất vui vẻ.
Lý Hiếu Cơ thở dài một hơi lễ vật này xem ra không kém.
Thẩm Quang tiến tới, hai gia tướng định buộc đầu Long Tử thì Long Tử đột nhiên nổi giận, rống to một tiếng, nghiêng người đụng té một gia tướng xuống đất.
Lý Ngôn Khánh vội vàng quát ngưng.
Mà tên gia tướng kia sợ hãi tới mức mặt không còn một giọt máu.
Thẩm Quang nói: Các ngươi đừng để ý tới nó, ngoại trừ thiếu gia không có người nào có thể tới gần, bây giờ nó đã bị thuần phục, cho dù đuổi cũng không đi.
Đám gia tướng lui sang một bên tuy nhiên lúc này ánh mắt nhìn Ngôn Khánh đã hơi bất đồng so với lúc trước.
Vương Khuê nghiêm mặt nói:
- Lý công tử công tử mặc dù hiện tại không có quan chức nhưng cũng có danh tiếng ở trong giới sĩ lâm, là tấm gương cho thế nhân noi theo không thể mạo hiểm như vậy, hành vi này tuy dũng mãnh nhưng kỳ thực là lỗ mãng, công tử ngày sau cần phải ngẫm lại cho kỹ.
Một chậu nước lạnh dội lên khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy nhiên hắn vẫn khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Vương Khuê.
- Công tử đã có mã bảo lương câu nhưng không biết muốn gọi nó là gì?
Vương Hoàng xoay chuyển cất tiếng hỏi.
Ngôn Khánh khẽ ho khan một tiếng, ngoắc tay ý bảo Long Tử tiến tới.
- Kỳ thật Long Tử ta đã từng nghe qua, Hán Tuyên đế lúc trước được Tây Vực tặng thần mã, vì hình dáng giống như rồng nên gọi nó là Tượng Long.
Không bằng gọi con ngựa này là Tượng Long.
Tượng Long, ngươi cảm thấy thế nào?
Long Tử tựa hồ đã hiểu được lời nói của Lý Ngôn Khánh, nó vui sướng nhảy lên, liên tiếp hí dài, rung đùi đắc ý giống như là khiêu vũ vậy.
Hành động này khiến cho mọi người cười ha hả.
Ngôn Khánh đưa tay ra khẽ vuốt vuốt Long Tử, trong ánh mắt toát ra một vẻ nhu hòa.
Tượng Long, Tượng Long, ngửa mặt lên trời cao.
Long Tử có thể hiểu được tâm tư của Lý Ngôn Khánh, nó liền ngửa mặt lên trời cao hí dài một tiếng, thanh âm như rồng ngâm, mấy chục con chiến mã xung quanh nghe thấy thanh âm này giống như yết kiến đế vương liền phủ phục xuống.
Lý Cơ ở bên cạnh nheo mắt lại, nở ra một nụ cười tươi.
Có con như vậy trên đời này còn gì đáng tiếc?
AI cũng không cảm thấy được ánh mắt của Vương Hoàng trở nên ngưng trọng.
Trong lòng hắn như có điều suy nghĩ, nhìn Ngôn Khánh thật lâu mà không nói gì.
Tượng Long, lại là Tượng Long.
Phụ tử nhà họ Vương sẽ ngủ ở trong phòng của Hám Lăng.
Mà Hám Lăng thì tới gian phòng của Hùng Khoát Hải, về phần những đám gia tướng kia thì đều được Thẩm Quang đưa tới trong huyện thành Củng huyện mà dàn xếp, vốn Thẩm Quang cũng không có ý định quay về, đem gian phòng tặng cho Lý Hiếu Cơ, nhưng Lý Hiếu Cơ lại nói, muốn cùng với Ngôn Khánh trong đêm dạ đàm cho nên không cần hắn để lại gian phòng, hơn nữa Lý Hiếu Cơ còn phân phó cho bọn gia tướng trước giờ mẹo phải tập hợp lại.
Lý Ngôn Khánh nghe ra Lý Hiếu Cơ chỉ muốn ở đây một đêm.
- Phụ thân, tại sao phụ thân không ở đây vài đêm?
Màn đêm buông xuống trở nên thanh tĩnh, Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh ngồi ở cửa hiên, cảm nhận sự tịch liêu của màn đêm.
Tượng Long đang nghỉ ngơi ở bên ngoài cửa hiên, tuy nhiên Thẩm Quang đã chuẩn bị thức ăn thượng đẳng cho nó.
Hai con chó ngao, Tứ Nhãn và Tế Yêu thì phủ phục ở trước hiên của, đánh giá đồng bọn mới gia nhập này.
Ngôn Khánh nấu trà nóng, cùng với Lý Hiếu Cơ ở cùng một chỗ thưởng thức.
Trời cũng không còn sáng, mây đen từ phía xa xa cuồn cuộn mà đi tới, có vài phần khắc nghiệt, Lý Hiếu Cơ hơi run run, uống một ngụm trà xong mới thở ra một luồng trọc khí.
- Đường thúc của ngươi hiện tại đang ở Thái Nguyên vô cùng khó khăn.
Ở trên thảo nguyên, Đốt Cát đang rục rịch, loạn trong giặc ngoài, áp lực với đường thúc của ngươi quá nhiều.
Cộng thêm Dương thị đối với hắn có nghi kỵ nên cần phải cẩn thận.
Đầu năm nay, Dương thị đòi ngựa huynh ấy, ngay cả con ngựa yêu mến nhất của Đường thúc ngươi là Tử Hỏa Lạc cũng phải tặng cho hắn. Đường thúc ngươi cầu viện ta ở Tây Vực tìm một số ngựa tốt, ta lần này đưa ngựa tới Thái Nguyên, thuận tiện mới ghé Củng huyện.
Từ trong miệng của Lý Hiếu Cơ, không nghe thấy hắn gọi Dương Quảng là bệ hạ.
Ngôn Khánh cũng không cảm thấy kỳ quái mà nói:
- Dương thị kia tại sao lại kiêng kỵ Đường quốc công vậy
- Ha ha, ta gọi hắn là Dương thị là dựa theo quy củ trước kia, nếu sau này lỡ miệng mà nói ra mới là phiền toái.
Lý Hiếu Cơ đưa tay vuốt vuốt đầu Lý Ngôn Khánh, giống như năm đó ở trong học xá vậy.
Hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Trước kia Đào Lý chương lưu hành ở Lạc Dương, đây cũng là một phần nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là vì Dương thị được giang sơn này là do Dương Kiên soán ngôi, cho nên Dương Thị đối với tất cả quyền thần đều kiêng kỵ, không chỉ nhắm riêng vào đường thúc của ngươi mà tất cả các văn võ trong triều đều kiêng kỵ.
Lý Ngôn Khánh ngồi xuống nhổ ra một ngụm máu tươi.
Trên lỗ tai của Long Tử có một vết máu loang lổ.
Ngôn Khánh nhổ ra một ngụm máu nhưng là máu ở trên lỗ tai của Long Tử.
Hóa ra Lý Ngôn Khánh lúc giao phong với Long Tử thì đều muốn cắn lỗ tai của nó. Trước kia Tiết Nhân Cao lừa hắn cắn lỗ tai của Ngọc Đề Tuấn, cuối cùng sau đó Ngọc Đề Tuấn đến chết cũng không phản lại hắn, trong này có huyền bí gì, Ngôn Khánh cũng không biết.
Trước kia hắn không có cơ hội gần Long Tử.
Nhưng vừa rồi lúc Long Tử đâm hắn không có phòng bị Ngôn Khánh liền có cơ hội.
Hắn ôm lấy cổ Long Tử, thừa cơ cắn lấy, Long Tử không có hiền lành như Ngọc Đề Tuấn mười năm trước mà Lý Ngôn Khánh cũng không phải là đồng tử mười năm trước kia, lúc đó mới chế phục được hắn.
Thẩm Quang lấy kim sang dược từ trong tay của một tên gia tướng ném cho Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh đứng lên, bắt lấy kim sang dược rồi nghiêm nghị gọi:
- Tiện mã, mau tới đây cho ta.
Long Tử là thần mã cực kỳ linh tính, có thể hiểu được ý, nếu trước kia nó nhất định sẽ nổi giận không thôi nhưng lúc này Ngôn Khánh gọi nó, nó lại nhanh chóng chạy tới đưa đầu vươn ra.
Đám người Lý Hiếu Cơ thấy vậy liền trở nên ngây ngốc.
Vương Khuê đột nhiên cười mắng:
- Lý công tử quả nhiên tài giỏi, đã thuần phục được một hảo mã.
Từ nay Long Tử không có chủ nhân thứ hai, người bên ngoài chạm vào nó chỉ sợ nó lập tức trở mặt.
Sắc mặt của Mao Tiểu Niệm trở nên trắng bệch, nàng khẽ vỗ nhẹ bộ ngực sữa cao ngất, sau đó lại nở ra nụ cười. Lý Hiếu Cơ thì mồ hôi lạnh đầm đìa, thậm chí xiêm y sau lưng cũng ướt đẫm, hắn vốn có hảo ý mang ngựa tới tặng không ngờ lại mang tới một con yêu quái như vậy.
Thậm chí còn làm Ngọc oa nhi bị thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngọc oa nhi thì nó rất vui vẻ.
Lý Hiếu Cơ thở dài một hơi lễ vật này xem ra không kém.
Thẩm Quang tiến tới, hai gia tướng định buộc đầu Long Tử thì Long Tử đột nhiên nổi giận, rống to một tiếng, nghiêng người đụng té một gia tướng xuống đất.
Lý Ngôn Khánh vội vàng quát ngưng.
Mà tên gia tướng kia sợ hãi tới mức mặt không còn một giọt máu.
Thẩm Quang nói: Các ngươi đừng để ý tới nó, ngoại trừ thiếu gia không có người nào có thể tới gần, bây giờ nó đã bị thuần phục, cho dù đuổi cũng không đi.
Đám gia tướng lui sang một bên tuy nhiên lúc này ánh mắt nhìn Ngôn Khánh đã hơi bất đồng so với lúc trước.
Vương Khuê nghiêm mặt nói:
- Lý công tử công tử mặc dù hiện tại không có quan chức nhưng cũng có danh tiếng ở trong giới sĩ lâm, là tấm gương cho thế nhân noi theo không thể mạo hiểm như vậy, hành vi này tuy dũng mãnh nhưng kỳ thực là lỗ mãng, công tử ngày sau cần phải ngẫm lại cho kỹ.
Một chậu nước lạnh dội lên khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy nhiên hắn vẫn khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Vương Khuê.
- Công tử đã có mã bảo lương câu nhưng không biết muốn gọi nó là gì?
Vương Hoàng xoay chuyển cất tiếng hỏi.
Ngôn Khánh khẽ ho khan một tiếng, ngoắc tay ý bảo Long Tử tiến tới.
- Kỳ thật Long Tử ta đã từng nghe qua, Hán Tuyên đế lúc trước được Tây Vực tặng thần mã, vì hình dáng giống như rồng nên gọi nó là Tượng Long.
Không bằng gọi con ngựa này là Tượng Long.
Tượng Long, ngươi cảm thấy thế nào?
Long Tử tựa hồ đã hiểu được lời nói của Lý Ngôn Khánh, nó vui sướng nhảy lên, liên tiếp hí dài, rung đùi đắc ý giống như là khiêu vũ vậy.
Hành động này khiến cho mọi người cười ha hả.
Ngôn Khánh đưa tay ra khẽ vuốt vuốt Long Tử, trong ánh mắt toát ra một vẻ nhu hòa.
Tượng Long, Tượng Long, ngửa mặt lên trời cao.
Long Tử có thể hiểu được tâm tư của Lý Ngôn Khánh, nó liền ngửa mặt lên trời cao hí dài một tiếng, thanh âm như rồng ngâm, mấy chục con chiến mã xung quanh nghe thấy thanh âm này giống như yết kiến đế vương liền phủ phục xuống.
Lý Cơ ở bên cạnh nheo mắt lại, nở ra một nụ cười tươi.
Có con như vậy trên đời này còn gì đáng tiếc?
AI cũng không cảm thấy được ánh mắt của Vương Hoàng trở nên ngưng trọng.
Trong lòng hắn như có điều suy nghĩ, nhìn Ngôn Khánh thật lâu mà không nói gì.
Tượng Long, lại là Tượng Long.
Phụ tử nhà họ Vương sẽ ngủ ở trong phòng của Hám Lăng.
Mà Hám Lăng thì tới gian phòng của Hùng Khoát Hải, về phần những đám gia tướng kia thì đều được Thẩm Quang đưa tới trong huyện thành Củng huyện mà dàn xếp, vốn Thẩm Quang cũng không có ý định quay về, đem gian phòng tặng cho Lý Hiếu Cơ, nhưng Lý Hiếu Cơ lại nói, muốn cùng với Ngôn Khánh trong đêm dạ đàm cho nên không cần hắn để lại gian phòng, hơn nữa Lý Hiếu Cơ còn phân phó cho bọn gia tướng trước giờ mẹo phải tập hợp lại.
Lý Ngôn Khánh nghe ra Lý Hiếu Cơ chỉ muốn ở đây một đêm.
- Phụ thân, tại sao phụ thân không ở đây vài đêm?
Màn đêm buông xuống trở nên thanh tĩnh, Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh ngồi ở cửa hiên, cảm nhận sự tịch liêu của màn đêm.
Tượng Long đang nghỉ ngơi ở bên ngoài cửa hiên, tuy nhiên Thẩm Quang đã chuẩn bị thức ăn thượng đẳng cho nó.
Hai con chó ngao, Tứ Nhãn và Tế Yêu thì phủ phục ở trước hiên của, đánh giá đồng bọn mới gia nhập này.
Ngôn Khánh nấu trà nóng, cùng với Lý Hiếu Cơ ở cùng một chỗ thưởng thức.
Trời cũng không còn sáng, mây đen từ phía xa xa cuồn cuộn mà đi tới, có vài phần khắc nghiệt, Lý Hiếu Cơ hơi run run, uống một ngụm trà xong mới thở ra một luồng trọc khí.
- Đường thúc của ngươi hiện tại đang ở Thái Nguyên vô cùng khó khăn.
Ở trên thảo nguyên, Đốt Cát đang rục rịch, loạn trong giặc ngoài, áp lực với đường thúc của ngươi quá nhiều.
Cộng thêm Dương thị đối với hắn có nghi kỵ nên cần phải cẩn thận.
Đầu năm nay, Dương thị đòi ngựa huynh ấy, ngay cả con ngựa yêu mến nhất của Đường thúc ngươi là Tử Hỏa Lạc cũng phải tặng cho hắn. Đường thúc ngươi cầu viện ta ở Tây Vực tìm một số ngựa tốt, ta lần này đưa ngựa tới Thái Nguyên, thuận tiện mới ghé Củng huyện.
Từ trong miệng của Lý Hiếu Cơ, không nghe thấy hắn gọi Dương Quảng là bệ hạ.
Ngôn Khánh cũng không cảm thấy kỳ quái mà nói:
- Dương thị kia tại sao lại kiêng kỵ Đường quốc công vậy
- Ha ha, ta gọi hắn là Dương thị là dựa theo quy củ trước kia, nếu sau này lỡ miệng mà nói ra mới là phiền toái.
Lý Hiếu Cơ đưa tay vuốt vuốt đầu Lý Ngôn Khánh, giống như năm đó ở trong học xá vậy.
Hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Trước kia Đào Lý chương lưu hành ở Lạc Dương, đây cũng là một phần nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là vì Dương thị được giang sơn này là do Dương Kiên soán ngôi, cho nên Dương Thị đối với tất cả quyền thần đều kiêng kỵ, không chỉ nhắm riêng vào đường thúc của ngươi mà tất cả các văn võ trong triều đều kiêng kỵ.
/876
|