Nghe Đậu phu nhân tán tương Trịnh Ngôn Khánh liền hơi đỏ mặt.
- Được rồi, tất cả đừng khách khí nữa... tỷ tỷ từ xa đến đây là có chuyện cùng ngươi thương nghị.
Bùi Thục Anh nói xong lại để song phương ngồi xuống.
Vì thân thể của Trịnh Thế An không tốt cho nên Bùi Thục Anh cũng không gọi ông ra ngoài, hơn nữa thân phận của Đậu phu nhân như vậy, cho dù Trịnh Thế An mạnh khỏe cũng không có tư cách nói chuyện.
Luận bối phận Bùi Thục Anh gọi Đậu phu nhân là tỷ tỷ.
Đậu phu nhân sau khi ngồi xuống chỉ vào hai thiếu niên kế bên:
- Nhị lang, sư hổ nhi hai người còn không bái kiến Ngỗng công tử.
Thanh niên oai hùng đứng ra nói:
- Thế Dân bái kiến huynh trưởng.
Thiếu niên bệnh hoạn cũng ho khan đứng dậy lễ phép hành lễ:
- Tiểu đệ Lý Huyền Phách bái kiến ca ca.
Thế Dân?
Trịnh Ngôn Khánh lúc đi vào trong phòng nhìn thấy thiếu niên oai hùng này cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương hiện tại nghe thấy đối phương tự mình giới thiệu khiến cho trong lòng hắn gợn sóng. Thiếu niên này, chính là người khai sáng ra Trinh Quán, đại danh đỉnh đỉnh Lý Thế Dân sao?
Tuy trước đó Trịnh Ngôn Khánh đã từng nghĩ ra đủ tình cảnh tương kiến Lý Thế Dân, nhưng thật không ngờ hắn lại gặp Lý Thế Dân trong tình cảnh này.
Ngôn Khánh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thanh âm cũng hơi run rẩy:
- Đã nghe qua danh tiếng của nhị lang, bây giờ gặp mặt quả là tam sinh hữu hạnh.
- Tuy nhiên thanh niên có vẻ bị bệnh kia là Lý Huyền Phách, vậy hắn hẳn là hảo hán đứng đầu thời Tùy Đường Lý Nguyên Bá sao?
Trong lịch sử Lý Huyền Phách chết rất sớm mới 14 tuổi đã không còn.
Ngôn Khánh không hiểu được hình tượng Lý Nguyên Bá kia thế nào nhưng cũng không cách nào liên hệ được vị đệ nhất cao thủ vung chùy đánh cho mười tám lộ phản vương chạy trốn với Lý Huyền Phách được. Lý Huyền Phách này thật sự là Lý Nguyên Bá trong truyền thuyết sao? Hắn thực sự lợi hại như vậy sao?
- Huyền Phách hình như thân thể không tốt?
Y thuật của Ngôn Khánh cũng khongo cao minh nhưng dù sao hắn cũng ở cạnh Tôn Tư Mạc hai năml
Hắn nghe thanh âm của Lý Huyền Phách thì biết được có hơi hỗn tạp giống như phổi bị thương tật, cùng với Quan Âm tỳ Trưởng Tôn Vô Cấu cũng có chút giống nhau về bệnh tình.
Đậu phu nhân sắc mặt vui vẻ:
- Ngôn Khánh, hiền chất nhìn ra?
- À, tiểu chất từng đi theo thánh đồng Tôn Tư Mạc tiên sinh học qua một chút y lý, tuy nhiên cũng không cao minh cho lắm, phu nhân phu nhân lần này đến đây chẳng lẽ lại là...
Trịnh Ngôn Khánh là người thông minh thế nào thấy tình huống của Lý Huyền Phách chẳng lẽ không nhìn ra ẩn tình.
Đậu phu nhân kéo tay Lý Huyền Phách để hắn ngồi bên cạnh mình, khẽ ôm lấy hắn, Lý Huyền Phách ngoan như một con mèo rúc vào trong ngực của Đậu phu nhân, lại nhìn Trịnh Ngôn Khánh hiếu kỳ.
Không chỉ Lý Huyền Phách Lý Thế Dân cũng quan sát Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn đã nghe phụ thân nhắc qua Ngôn Khánh, tỷ tỷ cũng đã nói tới.
Phụ thân nói: Bán Duyến Quân tài văn chương bay bổng, tâm tư kín đáo kiến thức không giống người thường, chính là hiền tài đương đại.
Mà tỷ tỷ nói: Ngỗng công tử đích thật là có tài hoa, chỉ là có chút nữ khí, hơi có vẻ âm nhu không đủ khí khái đại trượng phu.
Lý Thế Dân sau đó vẫn nhớ kỹ Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn bắt đầu sưu tập đủ mọi tin tức về Trịnh Ngôn Khánh, cũng xem qua Vịnh Ngỗng thể mà Trịnh Ngôn Khánh sáng tác. Lý Thế Dân mặc dù là đại phiệt xuất thân nhà cao cửa rộng nhưng cũng là người ham học, đối với bổn sự của Trịnh Ngôn Khánh hắn không phục lắm, cảm thấy Ngôn Khánh chỉ biết vũ văn lộng mạc(xuyên tạc chơi chữ) không đảm đương nổi hai từ đại hiền. Hắn còn cho rằng Trịnh Ngôn Khánh chỉ có hư danh.
Nhưng sau đó bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của Trịnh Ngôn Khánh được xuất bản khiến cho Lý Thế Dân phải lau mắt mà nhìn.
Lý Thế Dân càng đọc Tam quốc càng cảm thấy Ngôn Khánh càng cao thâm mạn trắc.
Cho đến khi Ngôn Khánh chinh phạt Bình Nhưỡng, Trịnh Tỉnh mưu hại vu hãm hắn, phản ứng của Lý Thế Dân đầu tiên là nếu như Trịnh Ngôn Khánh theo địch thì Cao Ly như hổ thêm cánh... Về sau hắn nghe nói Trịnh Ngôn Khánh bị vu hãm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, còn cười cười với Lý Vân Tú: Người Cao Ly thật xui xẻo.
Hôm nay nhìn thấy Ngỗng công tử quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Nhưng tại sao hắn lại hơi kích động? Từa hồ đối với ta lại có chút ý thân cận.
Lý Thế Dân tuy là con của Lý Uyên nhưng dù sao cũng là thứ tử luận tiền đồ hắn tuyệt đối không thể sánh bằng huynh trưởng Kiến Thành. mà Trịnh Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh phiệt, mặc dù là bàng chi nhưng chưa chắc thấp hơn so với hắn. Luận danh khí Trịnh Ngôn Khánh hôm nay đã đại danh đỉnh đỉnh ở Cao Ly lập nhiều chiến công hiển hách, Lý Thế Dân không thể so được nhưng tại sao khi nhìn thấy mình, hắn lại trở nên kích động như vậy?
Trong lòng Lý Thế Dân liền cảm thấy vài phần kiêu ngạo lại vài phần thân thiết.
Ngôn Khánh cũng không biết hắn vô tình xuất ra thiện ý lại bị Lý Thế Dân nhớ kỹ trong lòng.
Lúc này sự chú ý của hắn đều bị Đậu phu nhân hấp dẫn.
Đậu phu nhân nói:
- Không dám nói dối công tử, thể cốt của Huyền Phách lần này đích xác là không tốt.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nó lúc sinh hạ vô cùng yêu ớt, nhưng không hiểu tại sao lớn lên lại có thần lực trời sinh, lúc đầu ta cũng không để ý nhưng lâu dần khí lực của nó ngày càng mạnh mẽ, so với thể cốt càng trở nên chênh lệch.
- Năm ngoái lúc mùa đông bắt đầu bệnh tình của nó càng thêm trầm trọng.
- Ta đã tìm Sào Nguyên Phương tiên sinh kết quả Sào tiên sinh nói, Huyền Phách trời sinh khí tật nếu chạy chữa kịp thời thì còn có tác dụng nhưng hiện tại... Sào tiên sinh chỉ có thể ổn định bệnh tình của nó, không cách nào trị tận gốc. Tuy nhiên ông ấy đưa ra chủ ý cho ta nói rằng trước kia con gái của tả kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh cũng mắc bệnh này sau đó suýt nữa còn bỏ mạng.
Nghe nói nàng ta hiện tại bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, tất cả đều nhờ năm đó hiền chất hộ tống nàng tới gặp Tôn tiên sinh khám chữa bệnh.
Cho nên ta lập tức đi tới Lạc Dương không ngờ Cao phu nhân lại mang theo Vô Kỵ năm ngoái tới đất Thục, ta cũng không biết phải làm sao để tìm được bọn họ... Về sau huynh trưởng ta nghĩ ra một kế nói rằng năm đó công tử có thể theo Trưởng Tôn Vô Cấu đi tới đất Thục cầu y chắc hẳn biết rõ nơi hạ lạc của Tôn tiên sinh cho nên ta mang Huyền Phách tới đây mạo muội thỉnh cầu.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được liền bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đứng dậy đi tới xem mạch của Lý Huyền Phách.
Nhưng khi hắn chạm vào tay của Lý Huyền Phách Lý Huyền Phách lại khẽ đảo tay, gân xanh từng cục nổi lên giống như tia chớp đánh tới, Trịnh Ngôn Khánh vội vàng rút tay về, ý đồ hóa giải hổ trảo của Lý Huyên Phách thế nhưng trảo của Lý Huyền Phách lại biến thành chưởng ngạnh kháng Trịnh Ngôn Khánh.
Chà, tay của người này thật giống như là một khối sắt.
- Được rồi, tất cả đừng khách khí nữa... tỷ tỷ từ xa đến đây là có chuyện cùng ngươi thương nghị.
Bùi Thục Anh nói xong lại để song phương ngồi xuống.
Vì thân thể của Trịnh Thế An không tốt cho nên Bùi Thục Anh cũng không gọi ông ra ngoài, hơn nữa thân phận của Đậu phu nhân như vậy, cho dù Trịnh Thế An mạnh khỏe cũng không có tư cách nói chuyện.
Luận bối phận Bùi Thục Anh gọi Đậu phu nhân là tỷ tỷ.
Đậu phu nhân sau khi ngồi xuống chỉ vào hai thiếu niên kế bên:
- Nhị lang, sư hổ nhi hai người còn không bái kiến Ngỗng công tử.
Thanh niên oai hùng đứng ra nói:
- Thế Dân bái kiến huynh trưởng.
Thiếu niên bệnh hoạn cũng ho khan đứng dậy lễ phép hành lễ:
- Tiểu đệ Lý Huyền Phách bái kiến ca ca.
Thế Dân?
Trịnh Ngôn Khánh lúc đi vào trong phòng nhìn thấy thiếu niên oai hùng này cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương hiện tại nghe thấy đối phương tự mình giới thiệu khiến cho trong lòng hắn gợn sóng. Thiếu niên này, chính là người khai sáng ra Trinh Quán, đại danh đỉnh đỉnh Lý Thế Dân sao?
Tuy trước đó Trịnh Ngôn Khánh đã từng nghĩ ra đủ tình cảnh tương kiến Lý Thế Dân, nhưng thật không ngờ hắn lại gặp Lý Thế Dân trong tình cảnh này.
Ngôn Khánh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thanh âm cũng hơi run rẩy:
- Đã nghe qua danh tiếng của nhị lang, bây giờ gặp mặt quả là tam sinh hữu hạnh.
- Tuy nhiên thanh niên có vẻ bị bệnh kia là Lý Huyền Phách, vậy hắn hẳn là hảo hán đứng đầu thời Tùy Đường Lý Nguyên Bá sao?
Trong lịch sử Lý Huyền Phách chết rất sớm mới 14 tuổi đã không còn.
Ngôn Khánh không hiểu được hình tượng Lý Nguyên Bá kia thế nào nhưng cũng không cách nào liên hệ được vị đệ nhất cao thủ vung chùy đánh cho mười tám lộ phản vương chạy trốn với Lý Huyền Phách được. Lý Huyền Phách này thật sự là Lý Nguyên Bá trong truyền thuyết sao? Hắn thực sự lợi hại như vậy sao?
- Huyền Phách hình như thân thể không tốt?
Y thuật của Ngôn Khánh cũng khongo cao minh nhưng dù sao hắn cũng ở cạnh Tôn Tư Mạc hai năml
Hắn nghe thanh âm của Lý Huyền Phách thì biết được có hơi hỗn tạp giống như phổi bị thương tật, cùng với Quan Âm tỳ Trưởng Tôn Vô Cấu cũng có chút giống nhau về bệnh tình.
Đậu phu nhân sắc mặt vui vẻ:
- Ngôn Khánh, hiền chất nhìn ra?
- À, tiểu chất từng đi theo thánh đồng Tôn Tư Mạc tiên sinh học qua một chút y lý, tuy nhiên cũng không cao minh cho lắm, phu nhân phu nhân lần này đến đây chẳng lẽ lại là...
Trịnh Ngôn Khánh là người thông minh thế nào thấy tình huống của Lý Huyền Phách chẳng lẽ không nhìn ra ẩn tình.
Đậu phu nhân kéo tay Lý Huyền Phách để hắn ngồi bên cạnh mình, khẽ ôm lấy hắn, Lý Huyền Phách ngoan như một con mèo rúc vào trong ngực của Đậu phu nhân, lại nhìn Trịnh Ngôn Khánh hiếu kỳ.
Không chỉ Lý Huyền Phách Lý Thế Dân cũng quan sát Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn đã nghe phụ thân nhắc qua Ngôn Khánh, tỷ tỷ cũng đã nói tới.
Phụ thân nói: Bán Duyến Quân tài văn chương bay bổng, tâm tư kín đáo kiến thức không giống người thường, chính là hiền tài đương đại.
Mà tỷ tỷ nói: Ngỗng công tử đích thật là có tài hoa, chỉ là có chút nữ khí, hơi có vẻ âm nhu không đủ khí khái đại trượng phu.
Lý Thế Dân sau đó vẫn nhớ kỹ Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn bắt đầu sưu tập đủ mọi tin tức về Trịnh Ngôn Khánh, cũng xem qua Vịnh Ngỗng thể mà Trịnh Ngôn Khánh sáng tác. Lý Thế Dân mặc dù là đại phiệt xuất thân nhà cao cửa rộng nhưng cũng là người ham học, đối với bổn sự của Trịnh Ngôn Khánh hắn không phục lắm, cảm thấy Ngôn Khánh chỉ biết vũ văn lộng mạc(xuyên tạc chơi chữ) không đảm đương nổi hai từ đại hiền. Hắn còn cho rằng Trịnh Ngôn Khánh chỉ có hư danh.
Nhưng sau đó bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của Trịnh Ngôn Khánh được xuất bản khiến cho Lý Thế Dân phải lau mắt mà nhìn.
Lý Thế Dân càng đọc Tam quốc càng cảm thấy Ngôn Khánh càng cao thâm mạn trắc.
Cho đến khi Ngôn Khánh chinh phạt Bình Nhưỡng, Trịnh Tỉnh mưu hại vu hãm hắn, phản ứng của Lý Thế Dân đầu tiên là nếu như Trịnh Ngôn Khánh theo địch thì Cao Ly như hổ thêm cánh... Về sau hắn nghe nói Trịnh Ngôn Khánh bị vu hãm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, còn cười cười với Lý Vân Tú: Người Cao Ly thật xui xẻo.
Hôm nay nhìn thấy Ngỗng công tử quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Nhưng tại sao hắn lại hơi kích động? Từa hồ đối với ta lại có chút ý thân cận.
Lý Thế Dân tuy là con của Lý Uyên nhưng dù sao cũng là thứ tử luận tiền đồ hắn tuyệt đối không thể sánh bằng huynh trưởng Kiến Thành. mà Trịnh Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh phiệt, mặc dù là bàng chi nhưng chưa chắc thấp hơn so với hắn. Luận danh khí Trịnh Ngôn Khánh hôm nay đã đại danh đỉnh đỉnh ở Cao Ly lập nhiều chiến công hiển hách, Lý Thế Dân không thể so được nhưng tại sao khi nhìn thấy mình, hắn lại trở nên kích động như vậy?
Trong lòng Lý Thế Dân liền cảm thấy vài phần kiêu ngạo lại vài phần thân thiết.
Ngôn Khánh cũng không biết hắn vô tình xuất ra thiện ý lại bị Lý Thế Dân nhớ kỹ trong lòng.
Lúc này sự chú ý của hắn đều bị Đậu phu nhân hấp dẫn.
Đậu phu nhân nói:
- Không dám nói dối công tử, thể cốt của Huyền Phách lần này đích xác là không tốt.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nó lúc sinh hạ vô cùng yêu ớt, nhưng không hiểu tại sao lớn lên lại có thần lực trời sinh, lúc đầu ta cũng không để ý nhưng lâu dần khí lực của nó ngày càng mạnh mẽ, so với thể cốt càng trở nên chênh lệch.
- Năm ngoái lúc mùa đông bắt đầu bệnh tình của nó càng thêm trầm trọng.
- Ta đã tìm Sào Nguyên Phương tiên sinh kết quả Sào tiên sinh nói, Huyền Phách trời sinh khí tật nếu chạy chữa kịp thời thì còn có tác dụng nhưng hiện tại... Sào tiên sinh chỉ có thể ổn định bệnh tình của nó, không cách nào trị tận gốc. Tuy nhiên ông ấy đưa ra chủ ý cho ta nói rằng trước kia con gái của tả kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh cũng mắc bệnh này sau đó suýt nữa còn bỏ mạng.
Nghe nói nàng ta hiện tại bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, tất cả đều nhờ năm đó hiền chất hộ tống nàng tới gặp Tôn tiên sinh khám chữa bệnh.
Cho nên ta lập tức đi tới Lạc Dương không ngờ Cao phu nhân lại mang theo Vô Kỵ năm ngoái tới đất Thục, ta cũng không biết phải làm sao để tìm được bọn họ... Về sau huynh trưởng ta nghĩ ra một kế nói rằng năm đó công tử có thể theo Trưởng Tôn Vô Cấu đi tới đất Thục cầu y chắc hẳn biết rõ nơi hạ lạc của Tôn tiên sinh cho nên ta mang Huyền Phách tới đây mạo muội thỉnh cầu.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được liền bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đứng dậy đi tới xem mạch của Lý Huyền Phách.
Nhưng khi hắn chạm vào tay của Lý Huyền Phách Lý Huyền Phách lại khẽ đảo tay, gân xanh từng cục nổi lên giống như tia chớp đánh tới, Trịnh Ngôn Khánh vội vàng rút tay về, ý đồ hóa giải hổ trảo của Lý Huyên Phách thế nhưng trảo của Lý Huyền Phách lại biến thành chưởng ngạnh kháng Trịnh Ngôn Khánh.
Chà, tay của người này thật giống như là một khối sắt.
/876
|