Hắn không thể nói với Phòng Huyền Linh là Dương Huyền Cảm sẽ giấy binh làm loạn.
Lời này nói ra không có bằng chứng truyền ra ngoài sẽ không có tác dụng ngược lại có thể mất cả tính mạng.
Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu.
Phòng Huyền Linh lập tức phân phó:
- Thế Tích, đệ không cần theo ta tới Yển Sư, ở lại Quản thành chỉnh đốn binh mã, tăng cường phòng ngự Quản thành.
Ta ở Yển Sư, nhiều thì nửa tháng, ngắn thì ba đến năm ngày sẽ phản hồi.
- Mặc kệ bọn họ có cho mượn lương thảo hay không thì phóng ngự ở Quản Thành nhất định không được lơi lỏng.
Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích đều có tâm sự, bọ họ chắp tay cáo biệt Trịnh Ngôn Khánh.
Trên đường trở về, Mao Tiểu Niệm nhịn không được mà hỏi:
- Thiếu gia chẳng lẽ xảy ra chiến tranh? Vậy Củng huyện chúng ta có liên lụy không?
- Ta không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn Mao Tiểu Niệm nói:
- Tiểu Niệm, ngươi sợ hãi sao?
- Tiểu Niệm không sợ.
Mao Tiểu Niệm cất tiếng nói:
- Có thiếu gia ở đây Mao Tiểu Niệm không sợ.
- Ha ha, ngươi quá coi trọng ta rồi đó.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả một câu trong lòng càng trở nên trầm trọng: Dương Huyền Cảm khi nào thì tạo phản? Hắn là lưu thủ ở Lạc Dương, nếu dựa theo lịch sử thì hắn muốn từ Lạc Dương đánh Huỳnh Dương thì phải đi qua Củng huyện, chuyện này nên lựa chọn thế nào?
Đối với Dương Huyền Cảm Trịnh Ngôn Khánh cũng không úy kỵ.
Hắn không tiếp xúc nhiều, sử sách cũng không ghi lại nhiều.
Nhưng hắn biết, dưới trướng Dương Huyền Cảm có một người vô cùng tài ba, chính là Bồ Sơn Công Lý Mật. Dương Huyền Cảm lần này muốn bày ra quỷ kế gì, tại sao Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy hắn ở Củng huyện lại là sai lầm?
Vừa trải qua một hồi huyết chiến chẳng lẽ phải gặp khói lửa nữa sao?
Mang theo một tâm tình phức tạo Trịnh Ngôn Khánh trở về nhà.
Đến đến trước nhà Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy Đảng Sĩ Hùng đã từ cổng lớn vội vã chạy ra.
- Thiếu gia trong nhà có khách quý.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Khách quý?
- Đúng vậy lúc buổi trưa đã có một đại đội xe ngựa tới, ngay cả Bùi chân nhân và Thúy Vân tỷ cũng ra mặt.
- Bùi chân nhân còn nói thuộc hạ ở đây chờ thiếu gia, sau khi thiếu gia về bảo thiếu gia mau đến gặp.l
Bùi chân nhân chính là Bùi Thục Anh.
Hiện tại nàng là nữ đạo sĩ cho nên gọi là chân nhân.
Nhưng nàng còn có một thân phận khác chính là con gái của Bùi Thế Củ, Bùi Thục Anh ra mặt tiếp đãi người kia tuyệt đối không tầm thường, vị khách quý kia, rốt cuộc là ai?
Mang theo tâm tình nghi hoặc Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong phòng.
Ở trong đại sảnh Bùi Thục Anh cùng với Bùi Thúy Vân đang nó chuyện với một mỹ phụ trung niên.
Mỹ phụ kia niên kỷ ước chừng hơn bốn mươi, dung mạo thanh tú lộ ra tư thái ung dung.
Mặt mũi hiền lành, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười mỉm.
Ở bên cạnh bà là hai thiếu niên tuổi cũng không xê xích so với Trịnh Ngôn Khánh bao nhiêu, một người mặt như phấn ngọc, mày kiếm mắt hổ, lộ ra một dáng vẻ oai hùng, còn thiếu niên bên cạnh thì lại gầy còm, sắc mặt tái nhợt.
Thỉnh thoảng lại khẽ ho khan, có vẻ rất yếu.
Tuy nhiên là võ giả, Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy thiếu niên gầy yếu này khiến cho hắn một áp lực không hiểu được.
- Ngôn Khánh, ngươi cuối cùng cũng đã về rồi.
Bùi Thục Anh ở trước mặt mọi người không gọi Ngôn Khánh là tiểu yêu dù sao hiện tại Ngôn Khánh cũng đã mười lăm tuổi ở thế gia đại tộc đã xem như là người trưởng thành.
Cho nên Bùi Thục Anh không thể xưng hô tùy tiện được.
Nàng đứng lên:
- Ngôn Khánh, đứng lên ta giới thiệu cho ngươi.
- Người này chính là phu nhân của Đường quốc công, Đậu phu nhân, phu nhân đã chờ ngươi cả ngày còn không tới đây chào hỏi.
- Tiểu chất bái kiến Đậu phu nhân.
Ngôn Khánh vẻ mặt rất bình tĩnh tiến lên phía trước cung kính hành lễ.
Đừng nhìn biểu hiện của hắn không có gì chấn động thật ra lúc này trong lòng của hắn vô cùng phức tạp. Đường quốc công, Đậu phu nhân, người này há không phải là lão bà của Lý Uyên, chính là Quá Mục hoàng hậu đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử sao? Ở trong lịch sử, cũng không miêu tả Quá Mục hoàng hậu kỹ càng, chỉ nói bà ta để lại một số ít văn chương.
Đậu phu nhân là hoàng thất Bắc Chu, cậu của bà là hoàng đế Bắc Chu.
Lúc ấy hoàng đế Bắc Chu cùng với Đột Quyết tiến hành thông gia, hoàng đế chỉ vì hôn nhân chính trị mà lấy vị công chúa Đột Quyết, không hề có bất kỳ cảm tình gì vô cùng lãnh đạm thậm chí không muốn qua đêm trong cung. Năm đó Đậu phu nhân mới tám tuổi lại nói với cậu của mình:
- Cữu cữu nếu vì quan hệ với Đột Quyết và Trung Nguyên mà cưới công chúa Đột Quyết vậy thì cũng nên đối xử cho tốt, bằng không cữu cữu cưới xong không hỏi han gì tới thì có tác dụng gì. Cữu cữu làm như vậy là muốn kết thúc trách nhiệm làm nên trò đầu voi đuôi chuột.
Một hài nữ tám tuổi mà có thể nói như vậy sau đó hoàng đế đúng là đối xử tốt với công chúa Đột Quyết hơn, cải thiện quan hệ với Đột Quyết.
Phụ thân của Đậu phu nhân chính là Thần vũ công Đậu Uy.
Mà thê tử của Thần vũ công lại chính là muội muội của hoàng đế Bắc Chu.
Dương Kiên lúc soán ngôi, Đậu phu nhân biết được vô cùng phẫn nộ:
- Chỉ hận ta không phải nam nhi, vì cữu cữu mà diệt trừ kẻ gian.
Đậu Uy lúc đó sợ hãi che miệng nàng ta lại, không dám cho nàng ta bàn chuyện này nữa, về sau Đậu phu nhân được gả cho Lý Uyên, là một hiền thê lương mẫu giúp đỡ Lý Uyên rất nhiều.
Lý Uyên là nam nhưng khuôn mặt lại có phần giống nữ, nhiều lần bị Dương Quảng ở trước mặt mọi người chế giễu đùa cợt.
Lý Uyên lúc đó thì miệng cười toe toét nhưng về nhà thì nhịn không được cất tiếng khóc lớn.
Đậu phu nhân lúc đó vẫn ở bên cạnh cổ vũ an ủi, khiến cho Lý Uyên từ từ thanh tỉnh lại điều hòa quan hệ với Dương Quảng.
Tuy nhiên người tốt không có kết cục tốt đẹp, Đậu phu nhân chết sớm, sau này để lại một màn kết cục tương tàn.
Đây là một nữ nhân khả kính cuối cùng không sống lâu.
Nếu như Đậu phu nhân còn sống, chuyện Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành ở cửa Huyền Vũ có xảy ra không không ai biết được.
Đậu phu nhân hiền lành tươi cười nhìn Trịnh Ngôn Khánh nghe Ngôn Khánh xưng là tiểu chất, bà càng thêm cao hứng.
- Công tử không cần đa lễ.
- Lão thân đã nghe nói công tử tuấn tú lịch sự, chính là đương kim kỳ đồng, Đường quốc công từng nhiều lần nhắc tới tên công tử trước mặt ta, lúc đó chỉ hận không thể gặp mặt.
- Hôm nay mới biết danh bất hư truyền.
Ngôn Khánh vốn thanh tú Lý Vân Tú từng gặp mặt hắn nói với Đậu phu nhân rằng hắn phong độ của nho sinh quá nặng bớt đi chút khí khái oai hùng, tuy nhiên Lý Vân Tú gặp hắn thì thời gian đã trôi qua bốn năm, từ đó đến nay tướng mạo của Trịnh Ngôn Khánh không biến chuyển quá lớn nhưng sau một hồi trải qua thảm thiết chém giết ở Cao Ly, trên người của hắn đã xuất hiện sát khí.
Lời này nói ra không có bằng chứng truyền ra ngoài sẽ không có tác dụng ngược lại có thể mất cả tính mạng.
Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu.
Phòng Huyền Linh lập tức phân phó:
- Thế Tích, đệ không cần theo ta tới Yển Sư, ở lại Quản thành chỉnh đốn binh mã, tăng cường phòng ngự Quản thành.
Ta ở Yển Sư, nhiều thì nửa tháng, ngắn thì ba đến năm ngày sẽ phản hồi.
- Mặc kệ bọn họ có cho mượn lương thảo hay không thì phóng ngự ở Quản Thành nhất định không được lơi lỏng.
Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích đều có tâm sự, bọ họ chắp tay cáo biệt Trịnh Ngôn Khánh.
Trên đường trở về, Mao Tiểu Niệm nhịn không được mà hỏi:
- Thiếu gia chẳng lẽ xảy ra chiến tranh? Vậy Củng huyện chúng ta có liên lụy không?
- Ta không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn Mao Tiểu Niệm nói:
- Tiểu Niệm, ngươi sợ hãi sao?
- Tiểu Niệm không sợ.
Mao Tiểu Niệm cất tiếng nói:
- Có thiếu gia ở đây Mao Tiểu Niệm không sợ.
- Ha ha, ngươi quá coi trọng ta rồi đó.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả một câu trong lòng càng trở nên trầm trọng: Dương Huyền Cảm khi nào thì tạo phản? Hắn là lưu thủ ở Lạc Dương, nếu dựa theo lịch sử thì hắn muốn từ Lạc Dương đánh Huỳnh Dương thì phải đi qua Củng huyện, chuyện này nên lựa chọn thế nào?
Đối với Dương Huyền Cảm Trịnh Ngôn Khánh cũng không úy kỵ.
Hắn không tiếp xúc nhiều, sử sách cũng không ghi lại nhiều.
Nhưng hắn biết, dưới trướng Dương Huyền Cảm có một người vô cùng tài ba, chính là Bồ Sơn Công Lý Mật. Dương Huyền Cảm lần này muốn bày ra quỷ kế gì, tại sao Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy hắn ở Củng huyện lại là sai lầm?
Vừa trải qua một hồi huyết chiến chẳng lẽ phải gặp khói lửa nữa sao?
Mang theo một tâm tình phức tạo Trịnh Ngôn Khánh trở về nhà.
Đến đến trước nhà Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy Đảng Sĩ Hùng đã từ cổng lớn vội vã chạy ra.
- Thiếu gia trong nhà có khách quý.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Khách quý?
- Đúng vậy lúc buổi trưa đã có một đại đội xe ngựa tới, ngay cả Bùi chân nhân và Thúy Vân tỷ cũng ra mặt.
- Bùi chân nhân còn nói thuộc hạ ở đây chờ thiếu gia, sau khi thiếu gia về bảo thiếu gia mau đến gặp.l
Bùi chân nhân chính là Bùi Thục Anh.
Hiện tại nàng là nữ đạo sĩ cho nên gọi là chân nhân.
Nhưng nàng còn có một thân phận khác chính là con gái của Bùi Thế Củ, Bùi Thục Anh ra mặt tiếp đãi người kia tuyệt đối không tầm thường, vị khách quý kia, rốt cuộc là ai?
Mang theo tâm tình nghi hoặc Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong phòng.
Ở trong đại sảnh Bùi Thục Anh cùng với Bùi Thúy Vân đang nó chuyện với một mỹ phụ trung niên.
Mỹ phụ kia niên kỷ ước chừng hơn bốn mươi, dung mạo thanh tú lộ ra tư thái ung dung.
Mặt mũi hiền lành, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười mỉm.
Ở bên cạnh bà là hai thiếu niên tuổi cũng không xê xích so với Trịnh Ngôn Khánh bao nhiêu, một người mặt như phấn ngọc, mày kiếm mắt hổ, lộ ra một dáng vẻ oai hùng, còn thiếu niên bên cạnh thì lại gầy còm, sắc mặt tái nhợt.
Thỉnh thoảng lại khẽ ho khan, có vẻ rất yếu.
Tuy nhiên là võ giả, Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy thiếu niên gầy yếu này khiến cho hắn một áp lực không hiểu được.
- Ngôn Khánh, ngươi cuối cùng cũng đã về rồi.
Bùi Thục Anh ở trước mặt mọi người không gọi Ngôn Khánh là tiểu yêu dù sao hiện tại Ngôn Khánh cũng đã mười lăm tuổi ở thế gia đại tộc đã xem như là người trưởng thành.
Cho nên Bùi Thục Anh không thể xưng hô tùy tiện được.
Nàng đứng lên:
- Ngôn Khánh, đứng lên ta giới thiệu cho ngươi.
- Người này chính là phu nhân của Đường quốc công, Đậu phu nhân, phu nhân đã chờ ngươi cả ngày còn không tới đây chào hỏi.
- Tiểu chất bái kiến Đậu phu nhân.
Ngôn Khánh vẻ mặt rất bình tĩnh tiến lên phía trước cung kính hành lễ.
Đừng nhìn biểu hiện của hắn không có gì chấn động thật ra lúc này trong lòng của hắn vô cùng phức tạp. Đường quốc công, Đậu phu nhân, người này há không phải là lão bà của Lý Uyên, chính là Quá Mục hoàng hậu đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử sao? Ở trong lịch sử, cũng không miêu tả Quá Mục hoàng hậu kỹ càng, chỉ nói bà ta để lại một số ít văn chương.
Đậu phu nhân là hoàng thất Bắc Chu, cậu của bà là hoàng đế Bắc Chu.
Lúc ấy hoàng đế Bắc Chu cùng với Đột Quyết tiến hành thông gia, hoàng đế chỉ vì hôn nhân chính trị mà lấy vị công chúa Đột Quyết, không hề có bất kỳ cảm tình gì vô cùng lãnh đạm thậm chí không muốn qua đêm trong cung. Năm đó Đậu phu nhân mới tám tuổi lại nói với cậu của mình:
- Cữu cữu nếu vì quan hệ với Đột Quyết và Trung Nguyên mà cưới công chúa Đột Quyết vậy thì cũng nên đối xử cho tốt, bằng không cữu cữu cưới xong không hỏi han gì tới thì có tác dụng gì. Cữu cữu làm như vậy là muốn kết thúc trách nhiệm làm nên trò đầu voi đuôi chuột.
Một hài nữ tám tuổi mà có thể nói như vậy sau đó hoàng đế đúng là đối xử tốt với công chúa Đột Quyết hơn, cải thiện quan hệ với Đột Quyết.
Phụ thân của Đậu phu nhân chính là Thần vũ công Đậu Uy.
Mà thê tử của Thần vũ công lại chính là muội muội của hoàng đế Bắc Chu.
Dương Kiên lúc soán ngôi, Đậu phu nhân biết được vô cùng phẫn nộ:
- Chỉ hận ta không phải nam nhi, vì cữu cữu mà diệt trừ kẻ gian.
Đậu Uy lúc đó sợ hãi che miệng nàng ta lại, không dám cho nàng ta bàn chuyện này nữa, về sau Đậu phu nhân được gả cho Lý Uyên, là một hiền thê lương mẫu giúp đỡ Lý Uyên rất nhiều.
Lý Uyên là nam nhưng khuôn mặt lại có phần giống nữ, nhiều lần bị Dương Quảng ở trước mặt mọi người chế giễu đùa cợt.
Lý Uyên lúc đó thì miệng cười toe toét nhưng về nhà thì nhịn không được cất tiếng khóc lớn.
Đậu phu nhân lúc đó vẫn ở bên cạnh cổ vũ an ủi, khiến cho Lý Uyên từ từ thanh tỉnh lại điều hòa quan hệ với Dương Quảng.
Tuy nhiên người tốt không có kết cục tốt đẹp, Đậu phu nhân chết sớm, sau này để lại một màn kết cục tương tàn.
Đây là một nữ nhân khả kính cuối cùng không sống lâu.
Nếu như Đậu phu nhân còn sống, chuyện Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành ở cửa Huyền Vũ có xảy ra không không ai biết được.
Đậu phu nhân hiền lành tươi cười nhìn Trịnh Ngôn Khánh nghe Ngôn Khánh xưng là tiểu chất, bà càng thêm cao hứng.
- Công tử không cần đa lễ.
- Lão thân đã nghe nói công tử tuấn tú lịch sự, chính là đương kim kỳ đồng, Đường quốc công từng nhiều lần nhắc tới tên công tử trước mặt ta, lúc đó chỉ hận không thể gặp mặt.
- Hôm nay mới biết danh bất hư truyền.
Ngôn Khánh vốn thanh tú Lý Vân Tú từng gặp mặt hắn nói với Đậu phu nhân rằng hắn phong độ của nho sinh quá nặng bớt đi chút khí khái oai hùng, tuy nhiên Lý Vân Tú gặp hắn thì thời gian đã trôi qua bốn năm, từ đó đến nay tướng mạo của Trịnh Ngôn Khánh không biến chuyển quá lớn nhưng sau một hồi trải qua thảm thiết chém giết ở Cao Ly, trên người của hắn đã xuất hiện sát khí.
/876
|