Bùi Thục Anh không già, ngược lại vẫn phong tình vạn chủng như năm đó, tuy nhiên lại có thêm vài phần lạnh lùng khiến người ta không dám thân cận.
Ở trong đại điện mùi trà quấn quanh.
Bùi Thục Anh như là một Ngọc quan âm khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không dám sinh chút tà ý nào.
Thấy Ngôn Khánh tới, Bùi Thục Anh cũng khoát tay ý bảo Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống sau đó bắt đầu điểm trà ngón tay trắng như bạch ngọc bắt đầu rót nước trà vào chén, giống như bạch long vậy.
- Tiểu yêu có chuyện gì không?
Bùi Thục Anh thanh âm vẫn nhu hòa như trước.
Trịnh Ngôn Khánh ở một bên ngồi xuống, tiếp nhận chén trà trong tay của nàng rồi cất tiếng khen:
- Cô cô trà nghệ của cô cô ngày càng xuất sắc.
Bùi Thục Anh cười nhạt một tiếng:
- Ngươi từ Cao Ly trở về ngày càng trở nên láu lỉnh.
Ở bên cạnh Bùi Thục Anh cũng cười khẽ, ánh mắt nhu tình liếc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, im lặng ngồi ở bên cạnh phẩm trà.
Nha đầu kia học được chút bản sự của Bùi Thục Anh.
- Cô cô vừa rồi Hoành Nghị đã tới.
- Sao?
- Hắn vừa nói cho con biết rằng Trịnh gia định khai trừ con ra khỏi gia phả.
- À.
Bùi Thúy Vân thở nhẹ ra một tiếng, đôi mắt vũ mị khẽ nhìn, nàng xuất thân từ thế gia đại tộc dĩ nhiên là biết tình huống của Trịnh Ngôn Khánh.
Ngược lại Bùi Thục Anh lại vẫn ôn hòa mà nói:
- Vậy theo ngươi nên làm thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh buông chén trà gãi đầu:
- Tiểu chất không quá để ý nhưng mà chỉ lo lắng cho gia gia.
- Trịnh gia lần này phản ứng kỳ thật cũng trong dự liệu của tiểu chất, thế gia đại tộc thì sao? Ngoại trừ gia tộc trường tồn thì không còn gì trong mắt bọn họ, ngươi không có gì là sai lầm, chỉ là Trịnh Tỉnh đáng chết. Thế nhưng đám người Trịnh gia ngày hôm nay lại muốn trở mặt, chỉ sợ ngươi khó mà có thể dừng chân.
Bị khai trừ khỏi gia tộc là một sự tình nghiêm trọng.
Nhẹ thì bị ảnh hưởng con đường làm quan, nặng thì cả thế hệ chịu nhục.
- Ngôn Khánh còn có thể vãn hồi không?
Bùi Thúy Vân hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu.
Bùi Thục Anh đột nhiên nói:
- Kỳ thật lão thái công bệnh nặng một hồi chưa chắc là đã xấu.
- Lúc ngươi chưa trở về ông ấy đã nói với ta: Trịnh gia bạc tình bạc nghĩa, lão thái gia và ngươi đều không phải là đích truyền cũng khó có thể tiến vào hạch tâm gia tộc, lão thái gia tuy là tộc lão nhưng cũng chỉ là trên danh nghịa, có ai tôn trọng ông ấy? Ngươi lần này gặp chuyện không may, Trịnh gia cũng chân trước chân sau khai trừ ông khỏi tước vị tộc lão.
- Lão thái gia lúc ấy đã lạnh tâm với Trịnh gia.
- Tuy nhiên nếu Trịnh gia thật sự khai trừ ngươi thì ngươi ngày sau khó có thể làm quan.
- Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng không lẽ ngươi yên lặng để bọn họ khai trừ hay muốn tát vào mặt bọn họ một cái?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Tát vào mặt bọn họ thế nào?
- Thừa dịp bọn họ chưa kịp khai trừ ngươi lập tức đi tới phủ nha muốn tự lập môn hộ tách khỏi Trịnh gia.
- Một bên là bọn họ đá đi một bên là ngươi chủ động li khai, nhìn thì không có gì khác biệt nhưng mà kết quả thì khác biệt, nếu ngươi chủ động tách ra thì Trịnh gia cho dù không dung nhưng thanh danh không mất đi, làm như vậy có lợi với ngươi rất lớn, mà Trịnh gia lại bị mất mặt.
Chủ động chia lìa.
Nói cho đúng ra là mình phản lại Trịnh gia.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ đã đến bước này hắn và Trịnh gia còn có thể dung nhau sao?
Ngay cả điền sản ruộng đất đều bị cướp đi, Trịnh gia có bao giờ quan tâm hắn?
Trịnh Ngôn Khánh trầm ngâm một lát:
- Đã như vậy thì dứt khoát xé rách da mặt, dù sao cũng đã xé một lần, xé thêm một lần cũng không sao.
- Cái này do ngươi cân nhắc.
Bùi Thục Anh nói xong một câu lại rót nước trà vào trong chén.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ đây là ý tiễn khách.
Vì vậy hắn cáo từ, Bùi Thúy Vân cũng đưa hắn tiễn khỏi đạo quan.
- Ngôn Khánh cô cô mặc dù nói có đạo lý nhưng mà ngươi cũng nên cân nhắc một chút, cùng với Trịnh gia quyết liệt cũng không phải là một chuyện tốt.
Trịnh Ngôn Khánh gật nhẹ đầu.
Có Bùi Thục Anh ở đây biểu hiện của Bùi Thúy Vân cũng vô cùng rụt rè.
Trịnh gia đã muốn trả thù vậy thì hắn cũng không thể khách khí.
Tuy nhiên chuyện này cần phải thương nghị với Trịnh Thế An một phen, cũng may Trịnh Thế An đã biết thái độ của Trịnh Thế An với Trịnh gia nên nhiều ít cũng nắm chắc.
Cùng lắm thì cả đời này không quy về họ Trịnh nữa.
Dù sao hắn cũng không phải vốn là họ Trịnh.
Ninh Trường Chân từng nói hắn họ Lý, nhưng không biết rằng họ Lý này là họ Lý nào.
Tuy nhiên đúng lúc Trịnh Ngôn Khánh đi tìm Trịnh Thế An thương nghị thì đột nhiên Thẩm Quang tới báo:
- Công tử Lạc Dương có người tới muốn cầu kiến công tử.
Lạc Dương có người tới sao? Trịnh Ngôn Khánh nghe được không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này ai ở Lạc Dương tới tìm hắn chứ? Từ sau khi Dương Quảng ra chiếu lệnh hắn ở Củng huyện chỉ có thể giăng lưới bắt chim.
Đối với cách nghĩ của Dương Quảng ai cũng không rõ ràng.
Dương Quảng chán ghét Trịnh Ngôn Khánh? Nhưng ngay cả tội danh kháng chỉ của hắn cũng đặc xá, nói hắn ưa thích Trịnh Ngôn Khánh? Vậy tại sao công lao lớn như vậy lại một câu lấy công bù tội là xong, đến tột cùng là trong này có huyền cơ gì? Bệ hạ rốt cuộc cân nhắc thế nào? Trong chuyện này rất nhiều người nghi kỵ với tương lai của Trịnh Ngôn Khánh, dù sao Trịnh Ngôn Khánh cũng làm Dương Quảng mất mặt.
Cho nên ai cũng không ở lúc này tiếp xúc với hắn.
Trịnh Ngôn Khánh càng nghĩ càng không biết ai lại tới bái phỏng.
Nếu như là người quen thuộc thì Thẩm Quang nhất định đã báo tên họ rồi, vậy đây chắc chắn là người không quá quen.
- Đi ra xem.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang từ sau đình viện đi ra.
Chỉ thấy một năm tử tuổi tác chừng bốn mươi một thân hoa phục đang ở trong phòng.
Ở trong sân có rất nhiều xe ngựa còn có một số người mặc trang phục võ sĩ, Trịnh Ngôn Khánh tiến lên chắp tay:
- Tại hạ là Trịnh Ngôn Khánh không biết các hạ là...
- À, Trịnh công tử hữu lễ rồi.
- Tại hạ phụng mệnh gia chủ mạo muội quấy rầy Trịnh công tử, mong công tử thứ lỗi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Không biết quý chủ nhân là ai...
- Chủ nhân nhà tại hạ là đương triều lễ bộ thượng thư, Dương trụ quốc.
Ở trong đại điện mùi trà quấn quanh.
Bùi Thục Anh như là một Ngọc quan âm khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không dám sinh chút tà ý nào.
Thấy Ngôn Khánh tới, Bùi Thục Anh cũng khoát tay ý bảo Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống sau đó bắt đầu điểm trà ngón tay trắng như bạch ngọc bắt đầu rót nước trà vào chén, giống như bạch long vậy.
- Tiểu yêu có chuyện gì không?
Bùi Thục Anh thanh âm vẫn nhu hòa như trước.
Trịnh Ngôn Khánh ở một bên ngồi xuống, tiếp nhận chén trà trong tay của nàng rồi cất tiếng khen:
- Cô cô trà nghệ của cô cô ngày càng xuất sắc.
Bùi Thục Anh cười nhạt một tiếng:
- Ngươi từ Cao Ly trở về ngày càng trở nên láu lỉnh.
Ở bên cạnh Bùi Thục Anh cũng cười khẽ, ánh mắt nhu tình liếc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, im lặng ngồi ở bên cạnh phẩm trà.
Nha đầu kia học được chút bản sự của Bùi Thục Anh.
- Cô cô vừa rồi Hoành Nghị đã tới.
- Sao?
- Hắn vừa nói cho con biết rằng Trịnh gia định khai trừ con ra khỏi gia phả.
- À.
Bùi Thúy Vân thở nhẹ ra một tiếng, đôi mắt vũ mị khẽ nhìn, nàng xuất thân từ thế gia đại tộc dĩ nhiên là biết tình huống của Trịnh Ngôn Khánh.
Ngược lại Bùi Thục Anh lại vẫn ôn hòa mà nói:
- Vậy theo ngươi nên làm thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh buông chén trà gãi đầu:
- Tiểu chất không quá để ý nhưng mà chỉ lo lắng cho gia gia.
- Trịnh gia lần này phản ứng kỳ thật cũng trong dự liệu của tiểu chất, thế gia đại tộc thì sao? Ngoại trừ gia tộc trường tồn thì không còn gì trong mắt bọn họ, ngươi không có gì là sai lầm, chỉ là Trịnh Tỉnh đáng chết. Thế nhưng đám người Trịnh gia ngày hôm nay lại muốn trở mặt, chỉ sợ ngươi khó mà có thể dừng chân.
Bị khai trừ khỏi gia tộc là một sự tình nghiêm trọng.
Nhẹ thì bị ảnh hưởng con đường làm quan, nặng thì cả thế hệ chịu nhục.
- Ngôn Khánh còn có thể vãn hồi không?
Bùi Thúy Vân hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu.
Bùi Thục Anh đột nhiên nói:
- Kỳ thật lão thái công bệnh nặng một hồi chưa chắc là đã xấu.
- Lúc ngươi chưa trở về ông ấy đã nói với ta: Trịnh gia bạc tình bạc nghĩa, lão thái gia và ngươi đều không phải là đích truyền cũng khó có thể tiến vào hạch tâm gia tộc, lão thái gia tuy là tộc lão nhưng cũng chỉ là trên danh nghịa, có ai tôn trọng ông ấy? Ngươi lần này gặp chuyện không may, Trịnh gia cũng chân trước chân sau khai trừ ông khỏi tước vị tộc lão.
- Lão thái gia lúc ấy đã lạnh tâm với Trịnh gia.
- Tuy nhiên nếu Trịnh gia thật sự khai trừ ngươi thì ngươi ngày sau khó có thể làm quan.
- Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng không lẽ ngươi yên lặng để bọn họ khai trừ hay muốn tát vào mặt bọn họ một cái?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Tát vào mặt bọn họ thế nào?
- Thừa dịp bọn họ chưa kịp khai trừ ngươi lập tức đi tới phủ nha muốn tự lập môn hộ tách khỏi Trịnh gia.
- Một bên là bọn họ đá đi một bên là ngươi chủ động li khai, nhìn thì không có gì khác biệt nhưng mà kết quả thì khác biệt, nếu ngươi chủ động tách ra thì Trịnh gia cho dù không dung nhưng thanh danh không mất đi, làm như vậy có lợi với ngươi rất lớn, mà Trịnh gia lại bị mất mặt.
Chủ động chia lìa.
Nói cho đúng ra là mình phản lại Trịnh gia.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ đã đến bước này hắn và Trịnh gia còn có thể dung nhau sao?
Ngay cả điền sản ruộng đất đều bị cướp đi, Trịnh gia có bao giờ quan tâm hắn?
Trịnh Ngôn Khánh trầm ngâm một lát:
- Đã như vậy thì dứt khoát xé rách da mặt, dù sao cũng đã xé một lần, xé thêm một lần cũng không sao.
- Cái này do ngươi cân nhắc.
Bùi Thục Anh nói xong một câu lại rót nước trà vào trong chén.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ đây là ý tiễn khách.
Vì vậy hắn cáo từ, Bùi Thúy Vân cũng đưa hắn tiễn khỏi đạo quan.
- Ngôn Khánh cô cô mặc dù nói có đạo lý nhưng mà ngươi cũng nên cân nhắc một chút, cùng với Trịnh gia quyết liệt cũng không phải là một chuyện tốt.
Trịnh Ngôn Khánh gật nhẹ đầu.
Có Bùi Thục Anh ở đây biểu hiện của Bùi Thúy Vân cũng vô cùng rụt rè.
Trịnh gia đã muốn trả thù vậy thì hắn cũng không thể khách khí.
Tuy nhiên chuyện này cần phải thương nghị với Trịnh Thế An một phen, cũng may Trịnh Thế An đã biết thái độ của Trịnh Thế An với Trịnh gia nên nhiều ít cũng nắm chắc.
Cùng lắm thì cả đời này không quy về họ Trịnh nữa.
Dù sao hắn cũng không phải vốn là họ Trịnh.
Ninh Trường Chân từng nói hắn họ Lý, nhưng không biết rằng họ Lý này là họ Lý nào.
Tuy nhiên đúng lúc Trịnh Ngôn Khánh đi tìm Trịnh Thế An thương nghị thì đột nhiên Thẩm Quang tới báo:
- Công tử Lạc Dương có người tới muốn cầu kiến công tử.
Lạc Dương có người tới sao? Trịnh Ngôn Khánh nghe được không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này ai ở Lạc Dương tới tìm hắn chứ? Từ sau khi Dương Quảng ra chiếu lệnh hắn ở Củng huyện chỉ có thể giăng lưới bắt chim.
Đối với cách nghĩ của Dương Quảng ai cũng không rõ ràng.
Dương Quảng chán ghét Trịnh Ngôn Khánh? Nhưng ngay cả tội danh kháng chỉ của hắn cũng đặc xá, nói hắn ưa thích Trịnh Ngôn Khánh? Vậy tại sao công lao lớn như vậy lại một câu lấy công bù tội là xong, đến tột cùng là trong này có huyền cơ gì? Bệ hạ rốt cuộc cân nhắc thế nào? Trong chuyện này rất nhiều người nghi kỵ với tương lai của Trịnh Ngôn Khánh, dù sao Trịnh Ngôn Khánh cũng làm Dương Quảng mất mặt.
Cho nên ai cũng không ở lúc này tiếp xúc với hắn.
Trịnh Ngôn Khánh càng nghĩ càng không biết ai lại tới bái phỏng.
Nếu như là người quen thuộc thì Thẩm Quang nhất định đã báo tên họ rồi, vậy đây chắc chắn là người không quá quen.
- Đi ra xem.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang từ sau đình viện đi ra.
Chỉ thấy một năm tử tuổi tác chừng bốn mươi một thân hoa phục đang ở trong phòng.
Ở trong sân có rất nhiều xe ngựa còn có một số người mặc trang phục võ sĩ, Trịnh Ngôn Khánh tiến lên chắp tay:
- Tại hạ là Trịnh Ngôn Khánh không biết các hạ là...
- À, Trịnh công tử hữu lễ rồi.
- Tại hạ phụng mệnh gia chủ mạo muội quấy rầy Trịnh công tử, mong công tử thứ lỗi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Không biết quý chủ nhân là ai...
- Chủ nhân nhà tại hạ là đương triều lễ bộ thượng thư, Dương trụ quốc.
/876
|