Nhan Sư Cổ mở miệng nói:
- Ngôn Khánh, ngươi chớ trách Hoành Nghị.
Luận tài học, Hoành Nghị không so được ngươi luận võ công càng khó có thể so, tuy nhiên trên vai của hắn còn có An Viễn đường, ngươi cũng biết, thúc phụ Nhân Cơ của ngươi vẫn hi vọng trọng chấn gia tộc, từ sau khi Trịnh Vĩ công mất đi An Viễn đường một mực vất vả, có cơ hội như vậy Trịnh Hoành Nghị dĩ nhiên không thể bỏ qua. Lần này Trịnh Hoành Nghị tới đây là muốn từ biệt ngươi đi tới Trường An nhậm chức.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, ngồi bên cạnh Trịnh Hoành Nghị ôm lấy vai của hắn.
- Hoành Nghị đệ quá xem thường ta rồi, ta há có thể tính toán chi li với đệ? Một ngày làm đồng đội cả đời là huynh đệ, huynh đệ ta hôm nay thăng quan tiến tước, ta cao hứng còn không kịp làm sao trách tội đệ được?
- Ngôn Khánh, huynh không trách phạt ta chứ?
Trịnh Hoành Nghị ngẩng đầu ánh mắt trở nên sáng quắc.
- Ta trách đệ gì chứ?
- Lúc trước ta gạt huynh, vừa rồi đi chinh phạt Cao Ly ai cũng không so được công lao của huynh, vậy mà huynh lại bị phạt đóng cửa suy nghĩ, ta lo lắng huynh vì vậy mà giận ta, cho nên không dám tới gặp huynh.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả, dùng sức vỗ sau lưng Trịnh Hoành Nghị.
- Hoành Nghị đệ quá xem thường ta.
- Ta không có giận đệ, còn Mạch Mập nữa ta cũng không trách cứ hắn, nếu có trách cứ và không vui thì cũng là do các ngươi không tới thăm ta.
Nhan Sư Cổ ở bên cạnh lộ ra sự vui vẻ.
Người này tuy niên kỷ không lớn nhưng lòng dạ thật khoáng đạt.
Hắn ho khăn một tiếng, Trịnh Hoành Nghị giật mình sau đó lộ ra vẻ do dự.
- Thế nào còn chuyện gì sao?
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Ngôn Khánh, có chuyện đệ muốn nói với huynh một tiếng, miễn cho tương lai huynh không ứng phó kịp, lần này đệ nghe cha đệ nói, lão gia hỏa Trịnh Thiện Nguyện kia muốn trục xuất huynh ra khỏi Trịnh gia.
Nghe nói trong tộc có rất nhiều người đồng ý, tuy cha đệ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng không thể thành công, đoán chừng tới than minh tế tổ sẽ tuyên bố chuyện này. Bọn Trịnh Thiện Nguyện đối với huynh hận thấu xương.
Trục xuất khỏi gia môn?
Ở thời đại này đây chính là loại trừng phạt độc ác nhất.
Lúc này khái niệm quốc gia còn chưa thành hình, độc chiếm tư tưởng thiên hạ, nếu như một người không có gia tộc thì giống như không có gốc rễ vậy, nhập sĩ cũng vạn phần khó khăn.
Trịnh Ngôn Khánh lông mày nhăn lại, ánh mắt ngưng tụ.
- Muốn đem ta trục xuất khỏi Trịnh gia sao?
Nói thật Trịnh Ngôn Khánh không quá để ý cái xuất thân Trịnh gia này.
Tuy là Trịnh gia không còn nhưng ta còn có Lý gia mà.
Dựa vao Lý gia, chẳng lẽ không hơn Trịnh gia này sao?
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là Trịnh Thế An không thèm để ý. Trịnh Thế An cả đời là người của nhà họ Trịnh, nếu biết mình bị khai trừ ra khỏi gia phả không biết sẽ có phản ứng gì.
Nhan Sư Cổ thấp giọng nói:
- Ngôn Khánh, ngươi chớ nên trách tội bọn họ.
- Lúc trước ngươi dùng thủ đoạn vô cùng khốc liệt, không bận tâm tới Trịnh gia, nói lý ra mọi người tự mình biết rõ thì cũng thôi đằng này ngươi hết lần này tới lần khác náo động, khiến cho Trịnh Tỉnh bị giết, Trịnh Nguyên Thọ và Trịnh Thiện Quả bị ảnh hưởng nặng nề, căn cơ của Trịnh gia cũng mất. Hiện tại Huỳnh Dương Trịnh thị như là trò cười của mọi người, bọn họ há có thể từ bỏ ý đồ? Nói thật ta cùng với Nhân Cơ đã nghĩ ra đủa loại phương pháp ứng đối nhưng lại không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy, ngươi có biết không, đầu của Trịnh Tỉnh là do Trịnh Nguyên Thọ tự mình cắt xuống.
- Trịnh Nguyên Thọ hiện nay cả người giống như mất hồn, ta thật không biết phải nói với ngươi thế nào.
Trong lời nói của Nhan Sư Cổ có trách cứ cũng có quan tâm.
Hắn mơ hồ nhắc nhở Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Nguyên Thọ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Mối thù giết con Trịnh Nguyên Thọ sao dìm xuống được?
Kỳ thật đối với Trịnh Nguyên Thọ Trịnh Ngôn Khánh cũng có vài phần tôn kính, lúc trước để Trịnh Thế An nhập tộc lão, tuy rằng lợi ích trao đổi nhưng Trịnh nguyên Thọ sảng khoái đáp ứng, một người như vậy không ngờ lại sinh ra một đứa con bất tài.
Trịnh Ngôn Khánh hai gò má hơi rút lại hắn cười nhạt một tiếng:
- Đa tạ Nhan tiên sinh nhắc nhở.
Hắn quay đầu lại vỗ vỗ vai Trịnh Hoành Nghị:
- Hoành Nghị chúng ta là chúng ta Trịnh gia là Trịnh gia, ta đối với đệ không hề oán hận, đệ cũng đừng để trong lòng.
- Thế nhưng mà...
- Tốt rồi có đạo là binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn, chuyện ngày mai để ngày mai nói, hôm nay chúng ta không say không nghỉ.
Trịnh Hoành Nghị khó xử nói:
- Ngôn Khánh, đệ sợ không cách nào uống rượu với huynh, trước Kinh Trập đệ cần phải tới Trường An báo danh, lần này đệ tới cũng là thuận đường, cần phải lập tức lên đường cùng với Nhan tiên sinh tới Trường An, mong huynh thứ lỗi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đã như vậy ta không lưu đệ lại nữa, Hoành Nghị tới Trường An làm mọi chuyện cho tốt.
Trịnh Hoành Nghị cùng với Nhan Sư Cổ đứng dậy cáo từ, mang theo tùy tùng rời khỏi Trịnh gia.
Hai người sải chân bước đi, sắc mặt Trịnh Ngôn Khánh lập tức trầm xuống.
Hắn nghĩ nghĩ rồi đi ra khỏi phòng chính, thẳng tới hậu viên của Trịnh phủ. Hậu viên này cũng không xây dựng xa hoa mà chỉ dựa theo thế núi mà sửa chữa, tổn hao không quá nhiều.
Chẳng biết từ lúc này bầu trời đã tung mưa phùn, trên đường bao phủ một tầng sương.
Trịnh Ngôn Khánh theo con đường đá, đi tới một đạo quan, hắn khẽ gõ nhẹ cánh cửa, từ bên trong truyền tới tiếng bước chân.
Bùi Thúy Vân trong đạo bào thanh tú duyên dáng yêu kiều đi ra.
- Cô cô có ở đây không?
Trịnh Ngôn Khánh cấp thiết hỏi.
Lúc hắn chinh phạt Cao Ly Bùi Thúy Vân từng bị Bùi Nhân Cơ ép buộc thiếu chút nữa thì trở thành ni cô may mắn mà Bùi Thục Anh nói tốt cho nàng, đẻ Bùi Thúy Vân cùng Bùi Thục Anh tới núi Vương Ốc tu hành. Khi Trịnh Ngôn Khánh bị vu hãm, Bùi Thục Anh mang theo Bùi Thúy Vân theo núi Vương Ốc tới Củng huyện cũng may hai người tới đây khiến cho cả nhà Trịnh Thế An được an toàn.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi trở về Bùi Thục Anh muốn rời đi nhưng bị Trịnh Ngôn Khánh quấn chết đi sống lại nên mới ở lại.
Cô chất hai người ngụ ở trong rừng cây liễu xanh, cũng có phần u tĩnh.
Bùi Thúy Vân nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh lập tức ý thức đã có chuyện xảy ra.
- Cô cô đã sớm ở trong sương phòng điểm trà.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu:
- Thúy Vân, ta có chuyện quan trọng cầu kiến cô cô.
Bùi Thúy Vân mang theo Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong đạo quan, ở đây liễu xanh bao phủ, phía trong là hai sương phòng.
Bùi Thục Anh đang ở trước cửa hiên đốt lửa pha trà.
Nhoáng một cái đã ba năm rồi.
- Ngôn Khánh, ngươi chớ trách Hoành Nghị.
Luận tài học, Hoành Nghị không so được ngươi luận võ công càng khó có thể so, tuy nhiên trên vai của hắn còn có An Viễn đường, ngươi cũng biết, thúc phụ Nhân Cơ của ngươi vẫn hi vọng trọng chấn gia tộc, từ sau khi Trịnh Vĩ công mất đi An Viễn đường một mực vất vả, có cơ hội như vậy Trịnh Hoành Nghị dĩ nhiên không thể bỏ qua. Lần này Trịnh Hoành Nghị tới đây là muốn từ biệt ngươi đi tới Trường An nhậm chức.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, ngồi bên cạnh Trịnh Hoành Nghị ôm lấy vai của hắn.
- Hoành Nghị đệ quá xem thường ta rồi, ta há có thể tính toán chi li với đệ? Một ngày làm đồng đội cả đời là huynh đệ, huynh đệ ta hôm nay thăng quan tiến tước, ta cao hứng còn không kịp làm sao trách tội đệ được?
- Ngôn Khánh, huynh không trách phạt ta chứ?
Trịnh Hoành Nghị ngẩng đầu ánh mắt trở nên sáng quắc.
- Ta trách đệ gì chứ?
- Lúc trước ta gạt huynh, vừa rồi đi chinh phạt Cao Ly ai cũng không so được công lao của huynh, vậy mà huynh lại bị phạt đóng cửa suy nghĩ, ta lo lắng huynh vì vậy mà giận ta, cho nên không dám tới gặp huynh.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả, dùng sức vỗ sau lưng Trịnh Hoành Nghị.
- Hoành Nghị đệ quá xem thường ta.
- Ta không có giận đệ, còn Mạch Mập nữa ta cũng không trách cứ hắn, nếu có trách cứ và không vui thì cũng là do các ngươi không tới thăm ta.
Nhan Sư Cổ ở bên cạnh lộ ra sự vui vẻ.
Người này tuy niên kỷ không lớn nhưng lòng dạ thật khoáng đạt.
Hắn ho khăn một tiếng, Trịnh Hoành Nghị giật mình sau đó lộ ra vẻ do dự.
- Thế nào còn chuyện gì sao?
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Ngôn Khánh, có chuyện đệ muốn nói với huynh một tiếng, miễn cho tương lai huynh không ứng phó kịp, lần này đệ nghe cha đệ nói, lão gia hỏa Trịnh Thiện Nguyện kia muốn trục xuất huynh ra khỏi Trịnh gia.
Nghe nói trong tộc có rất nhiều người đồng ý, tuy cha đệ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng không thể thành công, đoán chừng tới than minh tế tổ sẽ tuyên bố chuyện này. Bọn Trịnh Thiện Nguyện đối với huynh hận thấu xương.
Trục xuất khỏi gia môn?
Ở thời đại này đây chính là loại trừng phạt độc ác nhất.
Lúc này khái niệm quốc gia còn chưa thành hình, độc chiếm tư tưởng thiên hạ, nếu như một người không có gia tộc thì giống như không có gốc rễ vậy, nhập sĩ cũng vạn phần khó khăn.
Trịnh Ngôn Khánh lông mày nhăn lại, ánh mắt ngưng tụ.
- Muốn đem ta trục xuất khỏi Trịnh gia sao?
Nói thật Trịnh Ngôn Khánh không quá để ý cái xuất thân Trịnh gia này.
Tuy là Trịnh gia không còn nhưng ta còn có Lý gia mà.
Dựa vao Lý gia, chẳng lẽ không hơn Trịnh gia này sao?
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là Trịnh Thế An không thèm để ý. Trịnh Thế An cả đời là người của nhà họ Trịnh, nếu biết mình bị khai trừ ra khỏi gia phả không biết sẽ có phản ứng gì.
Nhan Sư Cổ thấp giọng nói:
- Ngôn Khánh, ngươi chớ nên trách tội bọn họ.
- Lúc trước ngươi dùng thủ đoạn vô cùng khốc liệt, không bận tâm tới Trịnh gia, nói lý ra mọi người tự mình biết rõ thì cũng thôi đằng này ngươi hết lần này tới lần khác náo động, khiến cho Trịnh Tỉnh bị giết, Trịnh Nguyên Thọ và Trịnh Thiện Quả bị ảnh hưởng nặng nề, căn cơ của Trịnh gia cũng mất. Hiện tại Huỳnh Dương Trịnh thị như là trò cười của mọi người, bọn họ há có thể từ bỏ ý đồ? Nói thật ta cùng với Nhân Cơ đã nghĩ ra đủa loại phương pháp ứng đối nhưng lại không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy, ngươi có biết không, đầu của Trịnh Tỉnh là do Trịnh Nguyên Thọ tự mình cắt xuống.
- Trịnh Nguyên Thọ hiện nay cả người giống như mất hồn, ta thật không biết phải nói với ngươi thế nào.
Trong lời nói của Nhan Sư Cổ có trách cứ cũng có quan tâm.
Hắn mơ hồ nhắc nhở Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Nguyên Thọ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Mối thù giết con Trịnh Nguyên Thọ sao dìm xuống được?
Kỳ thật đối với Trịnh Nguyên Thọ Trịnh Ngôn Khánh cũng có vài phần tôn kính, lúc trước để Trịnh Thế An nhập tộc lão, tuy rằng lợi ích trao đổi nhưng Trịnh nguyên Thọ sảng khoái đáp ứng, một người như vậy không ngờ lại sinh ra một đứa con bất tài.
Trịnh Ngôn Khánh hai gò má hơi rút lại hắn cười nhạt một tiếng:
- Đa tạ Nhan tiên sinh nhắc nhở.
Hắn quay đầu lại vỗ vỗ vai Trịnh Hoành Nghị:
- Hoành Nghị chúng ta là chúng ta Trịnh gia là Trịnh gia, ta đối với đệ không hề oán hận, đệ cũng đừng để trong lòng.
- Thế nhưng mà...
- Tốt rồi có đạo là binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn, chuyện ngày mai để ngày mai nói, hôm nay chúng ta không say không nghỉ.
Trịnh Hoành Nghị khó xử nói:
- Ngôn Khánh, đệ sợ không cách nào uống rượu với huynh, trước Kinh Trập đệ cần phải tới Trường An báo danh, lần này đệ tới cũng là thuận đường, cần phải lập tức lên đường cùng với Nhan tiên sinh tới Trường An, mong huynh thứ lỗi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đã như vậy ta không lưu đệ lại nữa, Hoành Nghị tới Trường An làm mọi chuyện cho tốt.
Trịnh Hoành Nghị cùng với Nhan Sư Cổ đứng dậy cáo từ, mang theo tùy tùng rời khỏi Trịnh gia.
Hai người sải chân bước đi, sắc mặt Trịnh Ngôn Khánh lập tức trầm xuống.
Hắn nghĩ nghĩ rồi đi ra khỏi phòng chính, thẳng tới hậu viên của Trịnh phủ. Hậu viên này cũng không xây dựng xa hoa mà chỉ dựa theo thế núi mà sửa chữa, tổn hao không quá nhiều.
Chẳng biết từ lúc này bầu trời đã tung mưa phùn, trên đường bao phủ một tầng sương.
Trịnh Ngôn Khánh theo con đường đá, đi tới một đạo quan, hắn khẽ gõ nhẹ cánh cửa, từ bên trong truyền tới tiếng bước chân.
Bùi Thúy Vân trong đạo bào thanh tú duyên dáng yêu kiều đi ra.
- Cô cô có ở đây không?
Trịnh Ngôn Khánh cấp thiết hỏi.
Lúc hắn chinh phạt Cao Ly Bùi Thúy Vân từng bị Bùi Nhân Cơ ép buộc thiếu chút nữa thì trở thành ni cô may mắn mà Bùi Thục Anh nói tốt cho nàng, đẻ Bùi Thúy Vân cùng Bùi Thục Anh tới núi Vương Ốc tu hành. Khi Trịnh Ngôn Khánh bị vu hãm, Bùi Thục Anh mang theo Bùi Thúy Vân theo núi Vương Ốc tới Củng huyện cũng may hai người tới đây khiến cho cả nhà Trịnh Thế An được an toàn.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi trở về Bùi Thục Anh muốn rời đi nhưng bị Trịnh Ngôn Khánh quấn chết đi sống lại nên mới ở lại.
Cô chất hai người ngụ ở trong rừng cây liễu xanh, cũng có phần u tĩnh.
Bùi Thúy Vân nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh lập tức ý thức đã có chuyện xảy ra.
- Cô cô đã sớm ở trong sương phòng điểm trà.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu:
- Thúy Vân, ta có chuyện quan trọng cầu kiến cô cô.
Bùi Thúy Vân mang theo Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong đạo quan, ở đây liễu xanh bao phủ, phía trong là hai sương phòng.
Bùi Thục Anh đang ở trước cửa hiên đốt lửa pha trà.
Nhoáng một cái đã ba năm rồi.
/876
|