- Các ngươi có biện pháp gì không.
Không có...
- Nếu như các ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì, chỉ cần có lợi với mọi người thì ta tự nhiên cũng nghe theo, Tân tướng quân đã tỉnh lại hiện tại ta muốn đi gặp, các ngươi cứ từ từ mà trù tính nếu như không nghĩ ra biện pháp gì tốt thì nghe theo sắp xếp của ta, Mạch Tử Trọng, Tạ Khoa hai người các ngươi theo ta vào bái kiến Tân tướng quân.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong cũng không để ý tới động thái của những người khác mà tiến ra bên ngoài.
Mạch Tử Trọng và Tạ Khoa cũng đứng dậy tuy nhiên vừa ra khỏi sơn động Mạch Tử Trọng đột nhiên quay đầu lại nói:
- Chư quân mặc dù chúng ta là bại binh nhưng không phải không thể tái chiến, các vị nếu không muốn trở về tiếp tục chịu nhục dưới người Cao Ly thì cứ tự tiện, đại trượng phu khó tránh khỏi cái chết, Mạch Tử Trọng tuy bất tài nhưng cũng không muốn sống mà làm tù binh, có thể chết ở trên sa trường cũng là một lựa chọn không tệ.
- Tổ phụ ta không sợ chết, Mạch Tử Trọng này cũng không sợ chết.
Ở trong sơn động nguyên một đám liền nhìn nhau.
Nhìn Tân Thế Hùng không còn có vẻ hôi bại như trước kia hai gò má cũng hồng nhuận hơn nhưng mà phần bụng của Tân Thế Hùng bị mũi tên bắn bị thương, vô cùng đau đớn, chỉ cố gắng kiên trì cho tới bây giờ.
- Tân tướng quân.
Trịnh Ngôn Khánh đi vào sơn động tiến lên phía trước mà chào hỏi.
Tân Thế Hùng khoát tay:
- Trịnh công tử không cần đa lễ, nếu không phải có công tử ra tay cứu giúp thì Tân mỗ có khả năng đã chết ở trong thành, hơn nữa công tử còn là đệ tử của Trịnh tướng quân, ta vô lễ gọi công tử một tiếng Trịnh hiền chất, không biết có được không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng không giấu diếm hắn đem chuyện bại trận ra nói với Tân Thế Hùng.
- Tiểu chất không ngờ người Cao Ly lại đoán được ý đồ của chúng ta, Phong khẩu lần nầy bị thảm bại các huynh đệ cũng chết ở nơi sa trường, Tân tướng quân tình huống hiện tại rất nguy ngập, lương thảo thì hết quân tâm bất ổn, sĩ khí sa sút. Người Cao Ly hiện tại lại tập kết phong tỏa Lang Lâm sơn bất cứ khi nào cũng có thể tiêu diệt Tùy quân, Tân tướng quân thật không dám giấu diếm, tiểu chất hôm nay cũng cảm thấy mờ mịt, không biết phải làm sao cho phải, sợ rằng kết cục là toàn quân bị diệt.
Trịnh Ngôn Khánh nói đến đây nhịn không được thở dài một hơi.
Hắn nhìn Tân Thế Hùng:
- Tướng quân nếu như có cách nào xin chỉ dạy.
Tân Thế Hùng nghe được liền chăm chú nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó hắn cũng lâm vào trầm tư.
Luận về hành quân chiến tranh chỉ huy binh mã Tân Thế Hùng cao minh hơn Trịnh Ngôn Khánh gấp trăm lần, dù sao cả đời ở trên lưng ngựa, nếu như cuộc chiến Tát Thủy không phải là do Vu Trọng Văn điên cuồng tấn công rơi vào kế dụ địch của Ất Chi Văn Đức hắn vô lực vãn hồi thì kết quả hôm nay chưa chắc đã thành ra như vậy.
Cuộc chiến Tát Thủy, binh mã của Tân Thế Hùng vẫn bảo trì chỉnh tề.
Nhưng mà ba mươi vạn đại quân tan tác, cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên cũng khó có thể chiến thắng.
Tân Thế Hùng bại trận nói cho cùng là bại trong tay của người nhà, nếu như lúc ấy tất cả các phủ binh mã trầm ổn một chút, không tán loạn thì chưa chắc đã thua. Tân Thế Hùng lúc chạy loạn bị tên lạc bắn trúng, cuối cùng không cách nào kiên trì được, toàn quân tan tác.
Tân Thế Hùng nói:
- Hiền chất trước khi tấn công thành dùng binh điêu luyện xảo diệu.
- Nhưng sau khi đánh thành xong không khỏi ngạo khí quá nặng.
- Người Cao Ly không phải thần cơ diệu toán mà là do hiền chất mắc sai lầm, tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường, hiền chất có thể khéo dùng kỳ binh tác chiến nhưng lại không đủ kinh nghiệm khiến cho người Cao Ly thấy ý đồ, bại trận ở Phong Khẩu. Ha ha kỳ thật từ xưa đến nay chưa bao giờ có tướng quân nào liên tục chiến thắng, hôm nay bại trận chính là tránh cho đại bại ngày sau, cũng đáng giá rồi.
Tân Thế Hùng nói câu này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
- Tân tướng quân về sau tiểu chất phải làm sao cho phải?
- Trước kia hiền chất làm thế nào thì hiện tại làm như vậy nhớ ngày đó hiền chất thân bị hãm trong Bình Nhưỡng, tình huống chưa chắc tốt hơn hiện tại nhưng cuối cùng có thể mở đường máu, luyện ra một đám binh mã hung mãnh, luân phiên chiến thắng, công chiếm rất nhiều thành.
- Hiền chất chỉ dựa vào cách làm trước kia là được.
- Người Cao Ly phong kín sơn khẩu Áp Lục Giang, nhưng mà Lang Lâm sơn lớn như vậy bọn chúng không có khả năng phong kín tất cả, ta đoán lúc này người Cao Ly đều tập trung ở phía tây Lang Lâm sơn khẩu, phía đông nhất định có sơ hở.
Câu nói này đã khiến cho Trịnh Ngôn Khánh tỉnh mộng.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình mở to mắt:
- Ý tướng quân là từ Cái Mã cao nguyên chém giết mà đi ra ngoài sao?
Tân Thế Hùng ho khan không ngừng, Phùng Trí Đại liền xoa xoa phía sau lưng hắn.
- Cái Mã cao nguyên có cả trăm trấn của người Cao Ly, hiện tại Cao Ly muốn gia cố lực phòng ngự ở Áp Lục Giang cho nên Cái Mã cao nguyên sẽ là nơi cung cấp quân nhu, có thể đủ cho hiền chất rong ruổi. Ta nhớ rằng từ Áp Lục Giang tới Tát Thủy có vô số quân trại ruộng đất và nhà cửa, chắc chắn cũng không gây nhiều phiền toái cho hiền chất, tuy hiện tại sĩ khí sa sút nhưng ta tin rằng với tài năng của hiền chất sẽ khiến cho sĩ khí trong quân trở nên tăng vọt.
- Hiền chất giỏi đánh du kích người khác vậy hãy tiếp tục như vậy, chỉ cần có vài trận thắng là có thể khôi phục sĩ khí.
Chiến pháp này Trịnh Ngôn Khánh am hiểu nhất vốn hắn tưởng rằng Tân Thế Hùng chướng mắt với nó ai ngờ lại ủng hộ.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng lập tức có chủ ý:
- Tiểu chất biết rõ nên làm thế nào rồi.
Tân Thế Hùng nở ra một nụ cười.
Nếu như bình thường hắn chưa chắc đã tán thành chiến thuật của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng lúc này đây chiến thuật của Trịnh Ngôn Khánh chắc chắn là thỏa đáng nhất, binh thánh Tôn Vũ mấy nghìn năm trước đã nói qua những lời này, tại sao không sử dụng? Thổ phỉ thì thổ phỉ, chỉ cần giành được thắng lợi, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể thi triển.
- Hiền chất, ta có một chuyện muốn nhờ con nhưng không biết con có thể đồng ý không?
Trịnh Ngôn Khánh lập tức ngạc nhiên.
Tả đồn vệ đại tướng quân đây chính là chức quan tam phẩm, so với đồn vệ đại tướng quân chỉ kém một cấp bậc.
Từ thời Nam Bắc triều tới nay, triều đình áp chế võ tướng, phẩm cấp của võ tướng nhà Tùy không có nhất phẩm, từ tam phẩm trở lên đã là rất cao rồi.
Tân Thế Hùng đường đường là đồn vệ tướng quân lại có thể thỉnh cầu hắn, một võ tán quan không có thực quyền, đây là chuyện gì?
Không có...
- Nếu như các ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì, chỉ cần có lợi với mọi người thì ta tự nhiên cũng nghe theo, Tân tướng quân đã tỉnh lại hiện tại ta muốn đi gặp, các ngươi cứ từ từ mà trù tính nếu như không nghĩ ra biện pháp gì tốt thì nghe theo sắp xếp của ta, Mạch Tử Trọng, Tạ Khoa hai người các ngươi theo ta vào bái kiến Tân tướng quân.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong cũng không để ý tới động thái của những người khác mà tiến ra bên ngoài.
Mạch Tử Trọng và Tạ Khoa cũng đứng dậy tuy nhiên vừa ra khỏi sơn động Mạch Tử Trọng đột nhiên quay đầu lại nói:
- Chư quân mặc dù chúng ta là bại binh nhưng không phải không thể tái chiến, các vị nếu không muốn trở về tiếp tục chịu nhục dưới người Cao Ly thì cứ tự tiện, đại trượng phu khó tránh khỏi cái chết, Mạch Tử Trọng tuy bất tài nhưng cũng không muốn sống mà làm tù binh, có thể chết ở trên sa trường cũng là một lựa chọn không tệ.
- Tổ phụ ta không sợ chết, Mạch Tử Trọng này cũng không sợ chết.
Ở trong sơn động nguyên một đám liền nhìn nhau.
Nhìn Tân Thế Hùng không còn có vẻ hôi bại như trước kia hai gò má cũng hồng nhuận hơn nhưng mà phần bụng của Tân Thế Hùng bị mũi tên bắn bị thương, vô cùng đau đớn, chỉ cố gắng kiên trì cho tới bây giờ.
- Tân tướng quân.
Trịnh Ngôn Khánh đi vào sơn động tiến lên phía trước mà chào hỏi.
Tân Thế Hùng khoát tay:
- Trịnh công tử không cần đa lễ, nếu không phải có công tử ra tay cứu giúp thì Tân mỗ có khả năng đã chết ở trong thành, hơn nữa công tử còn là đệ tử của Trịnh tướng quân, ta vô lễ gọi công tử một tiếng Trịnh hiền chất, không biết có được không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng không giấu diếm hắn đem chuyện bại trận ra nói với Tân Thế Hùng.
- Tiểu chất không ngờ người Cao Ly lại đoán được ý đồ của chúng ta, Phong khẩu lần nầy bị thảm bại các huynh đệ cũng chết ở nơi sa trường, Tân tướng quân tình huống hiện tại rất nguy ngập, lương thảo thì hết quân tâm bất ổn, sĩ khí sa sút. Người Cao Ly hiện tại lại tập kết phong tỏa Lang Lâm sơn bất cứ khi nào cũng có thể tiêu diệt Tùy quân, Tân tướng quân thật không dám giấu diếm, tiểu chất hôm nay cũng cảm thấy mờ mịt, không biết phải làm sao cho phải, sợ rằng kết cục là toàn quân bị diệt.
Trịnh Ngôn Khánh nói đến đây nhịn không được thở dài một hơi.
Hắn nhìn Tân Thế Hùng:
- Tướng quân nếu như có cách nào xin chỉ dạy.
Tân Thế Hùng nghe được liền chăm chú nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó hắn cũng lâm vào trầm tư.
Luận về hành quân chiến tranh chỉ huy binh mã Tân Thế Hùng cao minh hơn Trịnh Ngôn Khánh gấp trăm lần, dù sao cả đời ở trên lưng ngựa, nếu như cuộc chiến Tát Thủy không phải là do Vu Trọng Văn điên cuồng tấn công rơi vào kế dụ địch của Ất Chi Văn Đức hắn vô lực vãn hồi thì kết quả hôm nay chưa chắc đã thành ra như vậy.
Cuộc chiến Tát Thủy, binh mã của Tân Thế Hùng vẫn bảo trì chỉnh tề.
Nhưng mà ba mươi vạn đại quân tan tác, cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên cũng khó có thể chiến thắng.
Tân Thế Hùng bại trận nói cho cùng là bại trong tay của người nhà, nếu như lúc ấy tất cả các phủ binh mã trầm ổn một chút, không tán loạn thì chưa chắc đã thua. Tân Thế Hùng lúc chạy loạn bị tên lạc bắn trúng, cuối cùng không cách nào kiên trì được, toàn quân tan tác.
Tân Thế Hùng nói:
- Hiền chất trước khi tấn công thành dùng binh điêu luyện xảo diệu.
- Nhưng sau khi đánh thành xong không khỏi ngạo khí quá nặng.
- Người Cao Ly không phải thần cơ diệu toán mà là do hiền chất mắc sai lầm, tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường, hiền chất có thể khéo dùng kỳ binh tác chiến nhưng lại không đủ kinh nghiệm khiến cho người Cao Ly thấy ý đồ, bại trận ở Phong Khẩu. Ha ha kỳ thật từ xưa đến nay chưa bao giờ có tướng quân nào liên tục chiến thắng, hôm nay bại trận chính là tránh cho đại bại ngày sau, cũng đáng giá rồi.
Tân Thế Hùng nói câu này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
- Tân tướng quân về sau tiểu chất phải làm sao cho phải?
- Trước kia hiền chất làm thế nào thì hiện tại làm như vậy nhớ ngày đó hiền chất thân bị hãm trong Bình Nhưỡng, tình huống chưa chắc tốt hơn hiện tại nhưng cuối cùng có thể mở đường máu, luyện ra một đám binh mã hung mãnh, luân phiên chiến thắng, công chiếm rất nhiều thành.
- Hiền chất chỉ dựa vào cách làm trước kia là được.
- Người Cao Ly phong kín sơn khẩu Áp Lục Giang, nhưng mà Lang Lâm sơn lớn như vậy bọn chúng không có khả năng phong kín tất cả, ta đoán lúc này người Cao Ly đều tập trung ở phía tây Lang Lâm sơn khẩu, phía đông nhất định có sơ hở.
Câu nói này đã khiến cho Trịnh Ngôn Khánh tỉnh mộng.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình mở to mắt:
- Ý tướng quân là từ Cái Mã cao nguyên chém giết mà đi ra ngoài sao?
Tân Thế Hùng ho khan không ngừng, Phùng Trí Đại liền xoa xoa phía sau lưng hắn.
- Cái Mã cao nguyên có cả trăm trấn của người Cao Ly, hiện tại Cao Ly muốn gia cố lực phòng ngự ở Áp Lục Giang cho nên Cái Mã cao nguyên sẽ là nơi cung cấp quân nhu, có thể đủ cho hiền chất rong ruổi. Ta nhớ rằng từ Áp Lục Giang tới Tát Thủy có vô số quân trại ruộng đất và nhà cửa, chắc chắn cũng không gây nhiều phiền toái cho hiền chất, tuy hiện tại sĩ khí sa sút nhưng ta tin rằng với tài năng của hiền chất sẽ khiến cho sĩ khí trong quân trở nên tăng vọt.
- Hiền chất giỏi đánh du kích người khác vậy hãy tiếp tục như vậy, chỉ cần có vài trận thắng là có thể khôi phục sĩ khí.
Chiến pháp này Trịnh Ngôn Khánh am hiểu nhất vốn hắn tưởng rằng Tân Thế Hùng chướng mắt với nó ai ngờ lại ủng hộ.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng lập tức có chủ ý:
- Tiểu chất biết rõ nên làm thế nào rồi.
Tân Thế Hùng nở ra một nụ cười.
Nếu như bình thường hắn chưa chắc đã tán thành chiến thuật của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng lúc này đây chiến thuật của Trịnh Ngôn Khánh chắc chắn là thỏa đáng nhất, binh thánh Tôn Vũ mấy nghìn năm trước đã nói qua những lời này, tại sao không sử dụng? Thổ phỉ thì thổ phỉ, chỉ cần giành được thắng lợi, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể thi triển.
- Hiền chất, ta có một chuyện muốn nhờ con nhưng không biết con có thể đồng ý không?
Trịnh Ngôn Khánh lập tức ngạc nhiên.
Tả đồn vệ đại tướng quân đây chính là chức quan tam phẩm, so với đồn vệ đại tướng quân chỉ kém một cấp bậc.
Từ thời Nam Bắc triều tới nay, triều đình áp chế võ tướng, phẩm cấp của võ tướng nhà Tùy không có nhất phẩm, từ tam phẩm trở lên đã là rất cao rồi.
Tân Thế Hùng đường đường là đồn vệ tướng quân lại có thể thỉnh cầu hắn, một võ tán quan không có thực quyền, đây là chuyện gì?
/876
|