Cao Nguyên lập tức phong Ất Chi Sinh là đại đô đốc Lưỡng Giang, Binh bộ thị lang.
Cũng hạ chiếu động viên để Ất Chi Sinh không ngừng cố gắng, tất yếu phải tiêu diệt toàn bộ nhân mã của Trịnh Ngôn Khánh.
Ất Chi gia tộc vừa rồi gặp tai nạn lần này nhờ vậy mà một lần nữa được trọng thưởng.
Có thể thấy được Trịnh Ngôn Khánh ở Bình Nhưỡng tàn sát nửa năm đã trở thành nguy hại rất lớn với Cay Ly, hắn hạ sát một vương tử, hai quân chủ, một binh tào phó tướng, một công chúa La quốc, ngoài ra còn có năm mươi quân trấn bị tập kích, 67 binh tào bị giết thôn trang bị tàn sát vô số làm cho mười vạn dân chúng không yên phải trốn vào trong thành.
Những thứ này do hơn một trăm người Trịnh Ngôn Khánh gây ra, thậm chí sức phá hoại so với Tùy quân công phá Bình Nhưỡng còn lớn hơn.
Ất Chi Văn Đức đối với chuyện này cũng cao hứng nhưng hắn không hiểu sao lại có một vẻ lo lắng.
Phong Khẩu trấn đại thắng nói toạc ra là do Trịnh Ngôn Khánh bố trí khinh địch.
Hôm nay gặp đại bại Trịnh Ngôn Khánh sẽ càng thêm cẩn thận, hơn trăm binh mã này tàn sát Cao ly bừa bãi, nếu như để bọn hắn đào tẩu thì tôn nghiêm ở đâu? Nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ thì đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Hoàng đế nhà Tùy sau khi triệt binh xong, cũng không có ý định dừng tay.
Từ Trung Nguyên truyền tới tin tức, hoàng đế nhà Tùy chính thức tập hợp lại chờ đợi thời cơ.
Dựa theo thời gian thì chậm nhất là đến tháng ba đầu xuân nhà Tùy đại quân sẽ một lần nữa công kích, khi đó loạn trong giặc ngoài, cho nên trước khi đại quân nhà Tùy tập kết phải tiêu diệt binh mã của Trịnh Ngôn Khánh, sau đó dùng toàn lực chống cự đại quân nhà Tùy.
Hiện nay đã là trung tuân tháng mười, gió rét ngày đông càng mạnh.
Ất Chi Văn Đức lập tức phái người báo với Ất Chi Sinh, phong tỏa Lang Lâm sơn, thông qua Áp Lục Giang triệu tập binh mã hai bờ Tát Thủy đi vào trong núi truy quét Trịnh Ngôn Khánh, bắn hắn phải chết ở Lang Lâm sơn.
Ất Chi Văn Đức tin rằng, Lang Lâm Sơn mạch giá lạnh, cũng đủ lấy tính mạng Tùy quân.
Trong lúc nhất thời hai bên bờ sông Tát Thủy những quân trại liền tập kích về phía Lang Lâm sơn.
Vào núi ngày thứ tư thì gặp Trịnh Ngôn Khánh gặp phiền toái.
Một hồi tuyết rơi bay lả tả khiến cho Lang Lâm sơn bao phủ trong mờ mịt trắng xóa, gió rét lạnh thấu xương như dao găm thổi tới người đau nhức vô cùng, rất nhiều Tùy quân bị rét run, đôi khi nước tiểu vừa bắn ra đã biến thành băng.
Tuy nhiên những cái này còn có thể ứng phó.
Đáng sợ nhất chính là thiếu lương thảo.
Tùy quân mang theo lương thảo không nhiều lắm, cộng thêm với việc mười xe ngựa ở Phong Khẩu trấn vứt bở trong núi cũng không có lương thảo bổ sung.
Người Cao Ly bắt đầu tập kết ngoài núi.
Ở trong núi Tùy quân bụng đói kêu vang, Trịnh Ngôn Khánh bất đắc dĩ hạ lệnh, đem chiến mã kéo xe toàn bộ giết chết, lúc này mới có thể miễn cưỡng qua khỏi nguy cơ, nhưng có thể chống được bao nhiêu ngày đây? Sau ngựa kéo xe chính là chiến mã kỵ quân, sau chiến mã chính là...
Trịnh Ngôn Khánh không dám nghĩ tới nữa.
- Một khi binh mã người Cao Ly tập kết hoàn tất sẽ vào núi truy tìm.
- Đến lúc đó chúng ta ăn không đủ no khi đó không cách nào tác chiến với bọn họ cho nên ta muốn thừa dịp người Cao Ly trước khi vào núi chúng ta đánh giết ra ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh triệu tập tất cả quan quân cùng nhau thương nghị.
Hắn vừa nói xong, bỗng một lữ soái tức giận nói:
- Chém giết ra ngoài, làm sao mà chém giết ra ngoài được, hiện tại chúng ta áo giáp binh khí lương thảo không đầy đủ,nhân số lại không nhiều, bên ngoài Cao Ly có tới mấy vạn người.
Trịnh giáo úy làm sao có thể chém giết đi ra ngoài được?
Lữ soái này họ Lương, hắn tham gia quân lính đã năm năm, trước cuộc chiến Tát Thủy hắn vốn là một giáo úy, sau khi bị người Cao Ly bắt, Trịnh Ngôn Khánh đánh lén cứu ra từ giáo úy biến thành lữ soái, điều này khiến cho hắn vô cùng không phục, trong mắt của hắn Trịnh Ngôn Khánh chẳng qua gặp may mắn nên mới có thể sống tới bây giờ, dựa vào điều gì mà mình phải nghe hắn điều khiển? Chẳng qua là lúc trước Trịnh Ngôn Khánh cứu tính mạng của mọi người cho nên Lương lữ soái cũng không thể nói gì, bây giờ ở Phong Khẩu gặp phục kích cho nên hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh càng thêm bất mãn.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Vậy theo ý của Lương lữ soái chúng ta nên làm gì, chẳng lẽ lại đầu hàng?
Lương lữ soái nghe xong thì giận tím mặt.
Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh giáo úy, lời này là có ý gì?
- Không có ý gì.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Hiện nay chỉ có hai con đường, một là giết đi ra ngoài tìm con đường sống hoặc là làm tù binh cho người Cao Ly có thể có được mạng sống, Lương lữ soái muốn chém giết đi ra ngoài hay muốn làm tù binh cho người Cao Ly?
Lương lữ soái nói:
- Trịnh giáo úy ngươi không cần mỉa mai ta.
- Đúng thế ta đã từng là tù binh, nhưng những người ở đây có mấy người chưa là tù binh? Chuyện khác ta không biết ta chỉ biết là, trước khi ngươi lãnh binh chúng ta còn sống còn khi ngươi lãnh binh, chúng ta chỉ có thể toi mạng.
- Ngươi muốn chém giết lao ra ngoài nhưng chúng ta không muốn.
- Chẳng lẽ mấy trăm người chúng ta lại điên cùng một chỗ với ngươi, cùng mất mạng sao?
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt trở nên âm trầm.
Mạch Tử Trọng nhướn mày:
- Lương lữ soái theo ý của ngươi Trịnh giáo úy cứu chúng ta chẳng lẽ là sai sao?
- Sai hay không ta không biết, ta chỉ biết là ta không muốn toi mạng cùng hắn.
Ở trong sơn cốc lúc này hào khí trở nên biến đổi, ý nghĩ này của Lương lữ soái kỳ thực số người nghĩ vậy cũng không hề ít chỉ ngại không dám nói ra, bây giờ đã có Lương lữ soái xuất đầu hiển nhiên có người hưởng ứng.
- Trịnh giáo úy từ trong thành cứu chúng ta, chúng ta dĩ nhiên mang lòng cảm kích.
- Nhưng vấn đề hiện tại chúng ta ở trong tuyệt cảnh nếu như nói muốn chúng ta đánh giết ra bên ngoài thì cũng chỉ chết mà thôi.
Những người này biết Trịnh Ngôn Khánh không có kế hoạch cụ thể cho nên không kiêng sợ.
Trịnh Ngôn Khánh mắt híp lại, nắm chặt tay.
Đúng vào lúc này Phùng Trí Đại chạy vào như gió.
Vừa tới cửa sơn động hắn đã nói to:
- Trịnh giáo úy, Tân tướng quân tỉnh lại, ông ấy muốn gặp giáo úy, mau đi theo ta.
Tân Thế Hùng tỉnh lại?
Trịnh Ngôn Khánh liền vội vàng đứng dậy.
Thời điểm này hắn cũng cần có một chuyên gia để tham khảo ý kiến, Tân Thế Hùng tuy là bại tướng nhưng cũng là tả đồn vệ tướng quân, bất luận kinh nghiệm hay là binh pháp so với hắn đều giỏi hơn gấp trăm lần, trước đó Tân Thế Hùng hôn mê nên Trịnh Ngôn Khánh không có hỏi thăm.
Cũng hạ chiếu động viên để Ất Chi Sinh không ngừng cố gắng, tất yếu phải tiêu diệt toàn bộ nhân mã của Trịnh Ngôn Khánh.
Ất Chi gia tộc vừa rồi gặp tai nạn lần này nhờ vậy mà một lần nữa được trọng thưởng.
Có thể thấy được Trịnh Ngôn Khánh ở Bình Nhưỡng tàn sát nửa năm đã trở thành nguy hại rất lớn với Cay Ly, hắn hạ sát một vương tử, hai quân chủ, một binh tào phó tướng, một công chúa La quốc, ngoài ra còn có năm mươi quân trấn bị tập kích, 67 binh tào bị giết thôn trang bị tàn sát vô số làm cho mười vạn dân chúng không yên phải trốn vào trong thành.
Những thứ này do hơn một trăm người Trịnh Ngôn Khánh gây ra, thậm chí sức phá hoại so với Tùy quân công phá Bình Nhưỡng còn lớn hơn.
Ất Chi Văn Đức đối với chuyện này cũng cao hứng nhưng hắn không hiểu sao lại có một vẻ lo lắng.
Phong Khẩu trấn đại thắng nói toạc ra là do Trịnh Ngôn Khánh bố trí khinh địch.
Hôm nay gặp đại bại Trịnh Ngôn Khánh sẽ càng thêm cẩn thận, hơn trăm binh mã này tàn sát Cao ly bừa bãi, nếu như để bọn hắn đào tẩu thì tôn nghiêm ở đâu? Nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ thì đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Hoàng đế nhà Tùy sau khi triệt binh xong, cũng không có ý định dừng tay.
Từ Trung Nguyên truyền tới tin tức, hoàng đế nhà Tùy chính thức tập hợp lại chờ đợi thời cơ.
Dựa theo thời gian thì chậm nhất là đến tháng ba đầu xuân nhà Tùy đại quân sẽ một lần nữa công kích, khi đó loạn trong giặc ngoài, cho nên trước khi đại quân nhà Tùy tập kết phải tiêu diệt binh mã của Trịnh Ngôn Khánh, sau đó dùng toàn lực chống cự đại quân nhà Tùy.
Hiện nay đã là trung tuân tháng mười, gió rét ngày đông càng mạnh.
Ất Chi Văn Đức lập tức phái người báo với Ất Chi Sinh, phong tỏa Lang Lâm sơn, thông qua Áp Lục Giang triệu tập binh mã hai bờ Tát Thủy đi vào trong núi truy quét Trịnh Ngôn Khánh, bắn hắn phải chết ở Lang Lâm sơn.
Ất Chi Văn Đức tin rằng, Lang Lâm Sơn mạch giá lạnh, cũng đủ lấy tính mạng Tùy quân.
Trong lúc nhất thời hai bên bờ sông Tát Thủy những quân trại liền tập kích về phía Lang Lâm sơn.
Vào núi ngày thứ tư thì gặp Trịnh Ngôn Khánh gặp phiền toái.
Một hồi tuyết rơi bay lả tả khiến cho Lang Lâm sơn bao phủ trong mờ mịt trắng xóa, gió rét lạnh thấu xương như dao găm thổi tới người đau nhức vô cùng, rất nhiều Tùy quân bị rét run, đôi khi nước tiểu vừa bắn ra đã biến thành băng.
Tuy nhiên những cái này còn có thể ứng phó.
Đáng sợ nhất chính là thiếu lương thảo.
Tùy quân mang theo lương thảo không nhiều lắm, cộng thêm với việc mười xe ngựa ở Phong Khẩu trấn vứt bở trong núi cũng không có lương thảo bổ sung.
Người Cao Ly bắt đầu tập kết ngoài núi.
Ở trong núi Tùy quân bụng đói kêu vang, Trịnh Ngôn Khánh bất đắc dĩ hạ lệnh, đem chiến mã kéo xe toàn bộ giết chết, lúc này mới có thể miễn cưỡng qua khỏi nguy cơ, nhưng có thể chống được bao nhiêu ngày đây? Sau ngựa kéo xe chính là chiến mã kỵ quân, sau chiến mã chính là...
Trịnh Ngôn Khánh không dám nghĩ tới nữa.
- Một khi binh mã người Cao Ly tập kết hoàn tất sẽ vào núi truy tìm.
- Đến lúc đó chúng ta ăn không đủ no khi đó không cách nào tác chiến với bọn họ cho nên ta muốn thừa dịp người Cao Ly trước khi vào núi chúng ta đánh giết ra ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh triệu tập tất cả quan quân cùng nhau thương nghị.
Hắn vừa nói xong, bỗng một lữ soái tức giận nói:
- Chém giết ra ngoài, làm sao mà chém giết ra ngoài được, hiện tại chúng ta áo giáp binh khí lương thảo không đầy đủ,nhân số lại không nhiều, bên ngoài Cao Ly có tới mấy vạn người.
Trịnh giáo úy làm sao có thể chém giết đi ra ngoài được?
Lữ soái này họ Lương, hắn tham gia quân lính đã năm năm, trước cuộc chiến Tát Thủy hắn vốn là một giáo úy, sau khi bị người Cao Ly bắt, Trịnh Ngôn Khánh đánh lén cứu ra từ giáo úy biến thành lữ soái, điều này khiến cho hắn vô cùng không phục, trong mắt của hắn Trịnh Ngôn Khánh chẳng qua gặp may mắn nên mới có thể sống tới bây giờ, dựa vào điều gì mà mình phải nghe hắn điều khiển? Chẳng qua là lúc trước Trịnh Ngôn Khánh cứu tính mạng của mọi người cho nên Lương lữ soái cũng không thể nói gì, bây giờ ở Phong Khẩu gặp phục kích cho nên hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh càng thêm bất mãn.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Vậy theo ý của Lương lữ soái chúng ta nên làm gì, chẳng lẽ lại đầu hàng?
Lương lữ soái nghe xong thì giận tím mặt.
Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh giáo úy, lời này là có ý gì?
- Không có ý gì.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Hiện nay chỉ có hai con đường, một là giết đi ra ngoài tìm con đường sống hoặc là làm tù binh cho người Cao Ly có thể có được mạng sống, Lương lữ soái muốn chém giết đi ra ngoài hay muốn làm tù binh cho người Cao Ly?
Lương lữ soái nói:
- Trịnh giáo úy ngươi không cần mỉa mai ta.
- Đúng thế ta đã từng là tù binh, nhưng những người ở đây có mấy người chưa là tù binh? Chuyện khác ta không biết ta chỉ biết là, trước khi ngươi lãnh binh chúng ta còn sống còn khi ngươi lãnh binh, chúng ta chỉ có thể toi mạng.
- Ngươi muốn chém giết lao ra ngoài nhưng chúng ta không muốn.
- Chẳng lẽ mấy trăm người chúng ta lại điên cùng một chỗ với ngươi, cùng mất mạng sao?
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt trở nên âm trầm.
Mạch Tử Trọng nhướn mày:
- Lương lữ soái theo ý của ngươi Trịnh giáo úy cứu chúng ta chẳng lẽ là sai sao?
- Sai hay không ta không biết, ta chỉ biết là ta không muốn toi mạng cùng hắn.
Ở trong sơn cốc lúc này hào khí trở nên biến đổi, ý nghĩ này của Lương lữ soái kỳ thực số người nghĩ vậy cũng không hề ít chỉ ngại không dám nói ra, bây giờ đã có Lương lữ soái xuất đầu hiển nhiên có người hưởng ứng.
- Trịnh giáo úy từ trong thành cứu chúng ta, chúng ta dĩ nhiên mang lòng cảm kích.
- Nhưng vấn đề hiện tại chúng ta ở trong tuyệt cảnh nếu như nói muốn chúng ta đánh giết ra bên ngoài thì cũng chỉ chết mà thôi.
Những người này biết Trịnh Ngôn Khánh không có kế hoạch cụ thể cho nên không kiêng sợ.
Trịnh Ngôn Khánh mắt híp lại, nắm chặt tay.
Đúng vào lúc này Phùng Trí Đại chạy vào như gió.
Vừa tới cửa sơn động hắn đã nói to:
- Trịnh giáo úy, Tân tướng quân tỉnh lại, ông ấy muốn gặp giáo úy, mau đi theo ta.
Tân Thế Hùng tỉnh lại?
Trịnh Ngôn Khánh liền vội vàng đứng dậy.
Thời điểm này hắn cũng cần có một chuyên gia để tham khảo ý kiến, Tân Thế Hùng tuy là bại tướng nhưng cũng là tả đồn vệ tướng quân, bất luận kinh nghiệm hay là binh pháp so với hắn đều giỏi hơn gấp trăm lần, trước đó Tân Thế Hùng hôn mê nên Trịnh Ngôn Khánh không có hỏi thăm.
/876
|