Từ Hưng Ba nhíu mày sau đó khẽ nói:
- Nếu là cổ quái, công tử không nói thì ta đã quên mất.
- Sao?
Cốt Tư Man có tổng cộng sáu người con gái và một người con trai, người con trai tên là Cốt Lục Thác, ở bên trong thổ ngữ người liêu có nghĩa là đại dũng sĩ, Cốt Lục Thác xưa nay luôn được Cốt Tư Man yêu thương, coi như là người thừa kế của hắn, trước kia mỗi khi ta tới núi đều thường xuyên hội kiến Cốt Lục Thác, thấy Cốt Lục Thác đi bên cạnh Cốt Tư Man, nhưng mấy lần gần đây thì không thấy đâu cả.
- Vậy ngươi có hỏi qua Cốt Lục Thác đi nơi nào không?
Từ Hưng Ba nghĩ nghĩ:
- Cái này ta vẫn không hỏi qua.
- Công tử không biết, tập tục của người liêu, mạo muội hỏi sự tình trong nhà của người khác sẽ bị coi là vô lễ, lúc đó ta vội vàng tìm Đóa Đóa nên cũng không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lịa, Đóa Đóa mất tích liệu có liên quan đến Cốt Lục Thác không?
Tong chốc lát, trong đầu Trịnh Ngôn Khánh liên tiếp hiện ra những cái tên.
Việt Tung man nhân, Cốt Lục Thác, Cốt Tư Man, Vinh Nhạc Thương, Đậu Quỹ, Đóa Đóa.
Những cái tên này hiện ra mất trật tự nhưng sau đó đã trở thành một chuỗi.
- ta đã biết.
Đậu Phụng Tiết đột nhiên quát to một tiếng.
Hắn và Ngôn Khánh nhìn nhau cơ hồ cả hai đều phát ra cùng một lúc:
- Vinh Nhạc Thương.
Đất thục gập ghềnh, sơn thủy rậm rạp nếu như là Việt Tung man nhân làm loạn thì quan phủ phải tiêu diệt toàn bộ, nhất định phải có một nơi vận chuyển trong những nơi này thì không nơi nào qua được Thục quân, dù sao nơi đó cũng giàu tài nguyên, tuy nhiên muốn chuyển tới thì sẽ rất hao tổn nhân lực và vật lực.
Ngư Câu La là một người thân trải trăm trận ngay cả Trưởng Tôn Thịnh và Dương Tố cũng phải kính nể thì làm sao không biết nguyên tắc binh mã chưa động lương thảo phải đi đầu, cho nên nhất định hắn sẽ tìm một nơi để trung chuyển lương thảo và đồ dùng tới trước, mà điểm thích hợp nhất chắc chắn là Vinh Nhạc thành.
Vinh Nhạc thương xây dựng nên, sẽ rút ngắn lộ trình.
Vinh Nhạc thương bị tập kích hoặc không ngừng bị quấy rối đối với việc dùng binh ở Việt Tung sẽ cực kỳ lúng túng.
Man nhân muốn đánh Vinh Nhạc thương, Ngư Câu La dĩ nhiên là phải khởi công xây dựng thương tòa, đồng thời còn bố trí chiến lược, thậm chí trì hoãn dùng binh, dù sao Việt Tung núi non trùng trùng điệp điệp man nhân địa phương đánh không lại thì có thể lui vào trong núi dựa vào săn bắt mà sống, còn quan quân thì không cách nào làm được.
Lúc này còn ảnh hưởng tới thời gian.
Ngư Câu La dùng binh càng muộn thì man nhân có thời gian chuẩn bị càng nhiều, sau khi khai chiến, quan quân gặp phải sự chống cự càng mạnh.
Cho nên Ngư Câu La để Đậu Quỹ tới Vinh Nhạc thành bảo vệ thương đạo.
Cũng chính vì Đậu Quỹ đột nhiên mang quan quân tới đây khiến cho Cốt Tư Man có chuyển biến, Cốt Tư Man nhiều năm gần đây quy phục và chịu giáo hóa tại sao lại làm phản? Điều này nhất định là Cốt Lục Thác bị những man nhân khác chế trụ, bức hiếp Cốt Tư Man phải nghe lệnh bọn họ.
Đóa Đóa đi lên Tuy sơn tìm Cốt Tư Man, lúc vô tình phát hiện ra chuyện này nên bị Cốt Tư Man bắt giam.
Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết mỗi người nói ra một câu, dần dần mạch lạc mọi chuyện.
Từ Hưng Ba nhịn không được mà vỗ tay:
- Đáng chết, tại sao ta không nghĩ ra những chuyện này.
- Đóa Đóa kia hiện tại nhất định còn bị tên Cốt Tư Man bắt gia, ta phải tụ tập những người trong điền trang tới hỏi tội hắn.
- Không được.
Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết đều đồng thanh nói.
Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Đậu Phụng Tiết, ba năm ngắn ngủi, Đậu Phụng Tiết đã phát triển như vậy sao?
Hắn thủ thế lại, ý bảo để Đậu Phụng Tiết giải thích.
Đậu Phụng Tiết nói:
- Nếu dựa theo ta phân tích thì hắn chỉ vạn bất đắc dĩ mới tạm giam Đóa Đóa mà thôi, trong lòng xem ra vẫn còn sợ hãi, Từ đại ca lúc này đi chẳng những không tốt cho Đóa Đóa mà không chừng còn làm cho Cốt Tư Man thẹn quá hóa giật giết Cốt Lan Đóa. Sau đó hắn sẽ triệu tập bộ chúng, lui vào trong Tuy sơn, đến lúc đó chúng ta càng khó đối phó.
Đây là bản địa của hắn, với uy danh của hắn ở Tuy Sơn Nga Mi cùng với giao tình với người Liêu ở đây, nếu tập kích chúng ta thì tình hình sẽ rất phức tạp.
- Phụng Tiết ngươi đã thay đổi rồi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ vỗ tay mà cất tiếng tán thưởng.
Đậu Phụng Tiết hơi cúi đầu xuống, cười hắc hắc không ngừng.
- Tuy nhiên ngươi cần phải cứng rắn một chút, ngươi nói không sai, phải làm như vậy.
- Ừ.
Đậu Phụng Tiết khẽ gật đầu, lồng ngực hơi nhô lên.
Nhìn Đậu Phụng Tiết và Trịnh Ngôn Khánh, Từ Hưng Ba cảm thấy thật kỳ quái, Ngôn Khánh dù cao hơn Đậu Phụng Tiết một chút nhưng cả hai đều là hài tử, vậy mà một người không khách khí phê bình một người lại khiêm tốn tiếp nhận.
Từ Hưng Ba thầm cảm thán: Đáng tiếc Á Á đã đi.
Nếu Á Á còn sống, chờ hắn trưởng thành bên cạnh có một đại nhân vật như Trịnh công tử phụ tá thì phục hưng Đại Chu có gì khó?
Hắn hít sâu một hơi ổn định cảm xúc lại.
- Trịnh công tử vậy theo ý kiến của công tử chúng ta nên làm thế nào đây?
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu cất tiếng nói:
- Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, Từ đại ca để ta nghĩ một hồi rồi sẽ đưa ra quyết định.
Từ Hưng Ba nói:
- Kính xin công tử sớm nghĩ ra cách, tránh để đêm dài lắm mộng, Đóa Đóa gặp bất trắc.
- Ta cùng với toàn bộ người của thôn trang nguyện nghe theo sự điều khiển của công tử.
- Nếu như có gì cần chúng ta phối hợp kính xin Trịnh công tử cứ tùy thời phân phó.
Tuy rằng Ngôn Khánh chưa có ý kiến.
Nhưng mà trong lòng của Từ Hưng Ba đã chuyển biến đi rất nhiều.
Ngôn Khánh tới Vinh Nhạc thành một năm tuy nói là nể mặt mũi Đóa Đóa, bọn họ đối với Ngôn Khánh vẫn tôn trọng nhưng trong lòng chưa hẳn chịu phục, bây giờ thì khác, Từ Hưng Ba đã cảm thấy Cáp tổng quản phó thác Đóa Đóa cho Trịnh Ngôn Khánh là đã tìm đúng người.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này không có tâm tư cảm nhận cảm thụ của Từ Hưng Ba.
Tuy rằng đầu mối đã tìm ra nhưng phải giải quyết làm sao? Từ Hưng Ba nói không sai, đêm dài lắm mộng, thời gian kéo dài càng lâu thì Đóa Đóa càng gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc là Thẩm Quang không ở đây.
Nếu hắn ở đây Ngôn Khánh có thể phái hắn tiến về Tuy sơn tìm hiểu tin tức.
Năng lực phân tích của Đậu Phụng Tiết không kém nhưng phương án giải quyết lại không cao, hắn cùng với Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở cửa hiên, nhìn từng giọt mưa bên ngoài tí tách rơi.
- Ngôn Khánh nếu không ta nói cha ta lãnh binh xuất kích tập kích Tuy sơn bất ngờ?
- Nếu là cổ quái, công tử không nói thì ta đã quên mất.
- Sao?
Cốt Tư Man có tổng cộng sáu người con gái và một người con trai, người con trai tên là Cốt Lục Thác, ở bên trong thổ ngữ người liêu có nghĩa là đại dũng sĩ, Cốt Lục Thác xưa nay luôn được Cốt Tư Man yêu thương, coi như là người thừa kế của hắn, trước kia mỗi khi ta tới núi đều thường xuyên hội kiến Cốt Lục Thác, thấy Cốt Lục Thác đi bên cạnh Cốt Tư Man, nhưng mấy lần gần đây thì không thấy đâu cả.
- Vậy ngươi có hỏi qua Cốt Lục Thác đi nơi nào không?
Từ Hưng Ba nghĩ nghĩ:
- Cái này ta vẫn không hỏi qua.
- Công tử không biết, tập tục của người liêu, mạo muội hỏi sự tình trong nhà của người khác sẽ bị coi là vô lễ, lúc đó ta vội vàng tìm Đóa Đóa nên cũng không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lịa, Đóa Đóa mất tích liệu có liên quan đến Cốt Lục Thác không?
Tong chốc lát, trong đầu Trịnh Ngôn Khánh liên tiếp hiện ra những cái tên.
Việt Tung man nhân, Cốt Lục Thác, Cốt Tư Man, Vinh Nhạc Thương, Đậu Quỹ, Đóa Đóa.
Những cái tên này hiện ra mất trật tự nhưng sau đó đã trở thành một chuỗi.
- ta đã biết.
Đậu Phụng Tiết đột nhiên quát to một tiếng.
Hắn và Ngôn Khánh nhìn nhau cơ hồ cả hai đều phát ra cùng một lúc:
- Vinh Nhạc Thương.
Đất thục gập ghềnh, sơn thủy rậm rạp nếu như là Việt Tung man nhân làm loạn thì quan phủ phải tiêu diệt toàn bộ, nhất định phải có một nơi vận chuyển trong những nơi này thì không nơi nào qua được Thục quân, dù sao nơi đó cũng giàu tài nguyên, tuy nhiên muốn chuyển tới thì sẽ rất hao tổn nhân lực và vật lực.
Ngư Câu La là một người thân trải trăm trận ngay cả Trưởng Tôn Thịnh và Dương Tố cũng phải kính nể thì làm sao không biết nguyên tắc binh mã chưa động lương thảo phải đi đầu, cho nên nhất định hắn sẽ tìm một nơi để trung chuyển lương thảo và đồ dùng tới trước, mà điểm thích hợp nhất chắc chắn là Vinh Nhạc thành.
Vinh Nhạc thương xây dựng nên, sẽ rút ngắn lộ trình.
Vinh Nhạc thương bị tập kích hoặc không ngừng bị quấy rối đối với việc dùng binh ở Việt Tung sẽ cực kỳ lúng túng.
Man nhân muốn đánh Vinh Nhạc thương, Ngư Câu La dĩ nhiên là phải khởi công xây dựng thương tòa, đồng thời còn bố trí chiến lược, thậm chí trì hoãn dùng binh, dù sao Việt Tung núi non trùng trùng điệp điệp man nhân địa phương đánh không lại thì có thể lui vào trong núi dựa vào săn bắt mà sống, còn quan quân thì không cách nào làm được.
Lúc này còn ảnh hưởng tới thời gian.
Ngư Câu La dùng binh càng muộn thì man nhân có thời gian chuẩn bị càng nhiều, sau khi khai chiến, quan quân gặp phải sự chống cự càng mạnh.
Cho nên Ngư Câu La để Đậu Quỹ tới Vinh Nhạc thành bảo vệ thương đạo.
Cũng chính vì Đậu Quỹ đột nhiên mang quan quân tới đây khiến cho Cốt Tư Man có chuyển biến, Cốt Tư Man nhiều năm gần đây quy phục và chịu giáo hóa tại sao lại làm phản? Điều này nhất định là Cốt Lục Thác bị những man nhân khác chế trụ, bức hiếp Cốt Tư Man phải nghe lệnh bọn họ.
Đóa Đóa đi lên Tuy sơn tìm Cốt Tư Man, lúc vô tình phát hiện ra chuyện này nên bị Cốt Tư Man bắt giam.
Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết mỗi người nói ra một câu, dần dần mạch lạc mọi chuyện.
Từ Hưng Ba nhịn không được mà vỗ tay:
- Đáng chết, tại sao ta không nghĩ ra những chuyện này.
- Đóa Đóa kia hiện tại nhất định còn bị tên Cốt Tư Man bắt gia, ta phải tụ tập những người trong điền trang tới hỏi tội hắn.
- Không được.
Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết đều đồng thanh nói.
Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Đậu Phụng Tiết, ba năm ngắn ngủi, Đậu Phụng Tiết đã phát triển như vậy sao?
Hắn thủ thế lại, ý bảo để Đậu Phụng Tiết giải thích.
Đậu Phụng Tiết nói:
- Nếu dựa theo ta phân tích thì hắn chỉ vạn bất đắc dĩ mới tạm giam Đóa Đóa mà thôi, trong lòng xem ra vẫn còn sợ hãi, Từ đại ca lúc này đi chẳng những không tốt cho Đóa Đóa mà không chừng còn làm cho Cốt Tư Man thẹn quá hóa giật giết Cốt Lan Đóa. Sau đó hắn sẽ triệu tập bộ chúng, lui vào trong Tuy sơn, đến lúc đó chúng ta càng khó đối phó.
Đây là bản địa của hắn, với uy danh của hắn ở Tuy Sơn Nga Mi cùng với giao tình với người Liêu ở đây, nếu tập kích chúng ta thì tình hình sẽ rất phức tạp.
- Phụng Tiết ngươi đã thay đổi rồi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ vỗ tay mà cất tiếng tán thưởng.
Đậu Phụng Tiết hơi cúi đầu xuống, cười hắc hắc không ngừng.
- Tuy nhiên ngươi cần phải cứng rắn một chút, ngươi nói không sai, phải làm như vậy.
- Ừ.
Đậu Phụng Tiết khẽ gật đầu, lồng ngực hơi nhô lên.
Nhìn Đậu Phụng Tiết và Trịnh Ngôn Khánh, Từ Hưng Ba cảm thấy thật kỳ quái, Ngôn Khánh dù cao hơn Đậu Phụng Tiết một chút nhưng cả hai đều là hài tử, vậy mà một người không khách khí phê bình một người lại khiêm tốn tiếp nhận.
Từ Hưng Ba thầm cảm thán: Đáng tiếc Á Á đã đi.
Nếu Á Á còn sống, chờ hắn trưởng thành bên cạnh có một đại nhân vật như Trịnh công tử phụ tá thì phục hưng Đại Chu có gì khó?
Hắn hít sâu một hơi ổn định cảm xúc lại.
- Trịnh công tử vậy theo ý kiến của công tử chúng ta nên làm thế nào đây?
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu cất tiếng nói:
- Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, Từ đại ca để ta nghĩ một hồi rồi sẽ đưa ra quyết định.
Từ Hưng Ba nói:
- Kính xin công tử sớm nghĩ ra cách, tránh để đêm dài lắm mộng, Đóa Đóa gặp bất trắc.
- Ta cùng với toàn bộ người của thôn trang nguyện nghe theo sự điều khiển của công tử.
- Nếu như có gì cần chúng ta phối hợp kính xin Trịnh công tử cứ tùy thời phân phó.
Tuy rằng Ngôn Khánh chưa có ý kiến.
Nhưng mà trong lòng của Từ Hưng Ba đã chuyển biến đi rất nhiều.
Ngôn Khánh tới Vinh Nhạc thành một năm tuy nói là nể mặt mũi Đóa Đóa, bọn họ đối với Ngôn Khánh vẫn tôn trọng nhưng trong lòng chưa hẳn chịu phục, bây giờ thì khác, Từ Hưng Ba đã cảm thấy Cáp tổng quản phó thác Đóa Đóa cho Trịnh Ngôn Khánh là đã tìm đúng người.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này không có tâm tư cảm nhận cảm thụ của Từ Hưng Ba.
Tuy rằng đầu mối đã tìm ra nhưng phải giải quyết làm sao? Từ Hưng Ba nói không sai, đêm dài lắm mộng, thời gian kéo dài càng lâu thì Đóa Đóa càng gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc là Thẩm Quang không ở đây.
Nếu hắn ở đây Ngôn Khánh có thể phái hắn tiến về Tuy sơn tìm hiểu tin tức.
Năng lực phân tích của Đậu Phụng Tiết không kém nhưng phương án giải quyết lại không cao, hắn cùng với Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở cửa hiên, nhìn từng giọt mưa bên ngoài tí tách rơi.
- Ngôn Khánh nếu không ta nói cha ta lãnh binh xuất kích tập kích Tuy sơn bất ngờ?
/876
|