Danh tiếng của Ngỗng công tử Bán Duyến Quân bọn họ dĩ nhiên đã nghe nói qua.
Bán Duyến Quân là người sáng tạo ra khúc nhạc Hướng Thiên Ca, về sau là Thục Đạo Nan, không thể nghi ngờ thi từ của Bán Duyến Quân đúng là kinh điển, cho nên hiện tại đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng khách khí.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống sau đó lại nói rõ sự tình ở Vinh Nhạc thành.
Đậu Quỹ liên tục xin lỗi Trịnh Ngôn Khánh.
Sau đó Đậu Quỹ sai người dâng trà, hơi đắc ý mà nói:
- Ta trước kai còn không biết rằng Phụng Tiết còn có thể pha trà ngon như vậy, đây là Mông Đính Thạch Hoa, do chính Đậu Phụng Tiết nhà ta pha, Trịnh công tử thử nếm xem thế nào.
Đậu Phụng Tiết lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Hắn học được một chút trà đạo từ Trịnh Ngôn Khánh, hiện tại bày ra không phải là mùa rìu qua mắt lỗ ban sao?
Trịnh Ngôn Khánh cũng hồ đồ không thèm để ý, bưng chén trà xanh lên, thổi thổi nhấp một ngụm sau đó nhịn không được mà lớn tiếng khen:
- Cựu phổ tối thừa mông định vi,
Lộ nha vân dịch thắng tỉnh hô
Trà ngon, quả nhiên là trà ngon.
Trà Mông Sơn này, từ thời Đường về sau vô cùng nổi danh, có tiên trà có cống trà.
Tuy nhiên kiếp trước Ngôn Khánh uống Mông Sơn trà cũng không được thuần chất như thời đại này, tất cả đều tự nhiên, hương vị trà thuần chất, trong một chén trà này có năm vị Cam Lộ, Hoàng Nha, Thạch Hoa, Ngân Diệp, Ngọc Diệp trong đó Thạch Hoa là thượng phẩm có tư vị lớn nhất.
Ngôn Khánh thốt lên thành thơ khiến cho Đậu Quỹ giật mình.
Đậu Quỹ lập tức có phản ứng:
- Phụng Tiết, nhớ kỹ mấy câu thi từ này.
- Lão Đậu lần này được tiện nghi rồi, hai lượng thạch hoa lại được Ngỗng công tử làm thơ cho.
Nguyên lai, thạch hoa này là do một vị hảo hữu của Đậu Quỹ tặng cho.
Hắn tên là Đậu Úy, là đô úy thục quận, vốn là huynh đệ trong gia tộc.
Trịnh Ngôn Khánh ngạc nhiên nhìn Đậu Quỹ không khỏi dở khóc dở cười, hắn thuận miệng nói bừa, không ngờ thành ra như vậy.
Hai người hàn huyên chốc lát Trịnh Ngôn Khánh đã đi vào vấn đề chính:
- Thúc phụ lần này con tới đây chính là muốn hỏi tại sao triều đình lại muốn xây dựng Vinh Nhạc thương?
Đậu Quỹ do dự khoát tay ý bảo Đậu Phụng Tiết ra ngoài tuần tra.
- Nếu là người khác hỏi ta sẽ bắt tội hắn nhìn trộm quân cơ, tuy nhiên Ngôn Khánh không phải người ngoài, ngươi đã hỏi như vậy thì ta cũng không nói dối, lần này xây dựng Vinh Nhạc Thương chính là vì quân cơ, nơi này ở phía phía bắc chính là một thị trấn, cộng thêm với việc liên thông Long sơn và Thục quận hai địa phương này đưa vật tư tới phải trải qua Vinh Nhạc thành, cho nên triều đình mới hạ lệnh xây tòa Vinh Nhạc thương ở đây.
Địa vị của Vinh Nhạc thương quả nhiên không hề đơn giản.
Lông mày của Trịnh Ngôn Khánh liền nhăn lại bắt đầu suy nghĩ.
Qua sông về phía Nam là Việt Tung Quận, chỗ đó chính xác chỉ là một chỗ man hoang, đất đai rộng lớn như vậy nhưng chỉ có bảy huyện hai trấn, nhân khẩu chưa đủ mười vạn.
Hơn nữa đại bộ phận đều là do man nhân làm chủ, hán nhân không nhiều, ở triều nhà Tùy, địa phương càng vắng vẻ thì triều đình lại càng tăng quân lực khống chế.
Lần này lập nên Vinh Nhạc Thương chẳng lẽ lại là....
Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên khẽ nói:
- Thúc phụ, chất nhi có một câu không biết có nên hỏi hay không?
- Ở đây chỉ có ta và ngươi, nhưng có chuyện có thể trả lời có chuyện không thể trả lời, hiền chất chớ trách.
- Càng xa, càng nhiễu loạn phải không?
Đậu Quỹ biến sắc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó cười khổ một tiếng:
- Thúc tổ từng nói với ta , Bán Duyến Quân là quỷ tài đương thời, có thể từ một suy ra ba, ta vẫn chưa tin nhưng giờ thì tin rồi.
Mặc dù không chính miệng thừa nhận nhưng lời nói của Đậu Quỹ cho thấy Trịnh Ngôn Khánh không nói sai.
Man nhân Việt Tung quận làm loạn, có liên quan đến Đóa Đóa?
Ngôn Khánh mơ hồ cảm thấy hai chuyện này có liên hệ kỳ diệu.
Tuy nhiên quân cơ đại sự, mặc dù Ngôn Khánh là Vân Kỵ Úy cũng không thể hỏi đến quá nhiều, hắn ở trong quân trướng nói chuyện phiếm một lát, những chuyện mà Đậu Quỹ biết vẫn cố ý nói hàm hồ trả lời cho hắn biết.
Dù không khẳng định nhưng Ngôn Khánh đã có đáp án mà hắn cần có.
Sắc trời đã tối, Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị trở về Vinh Nhạc thành.
Đậu Quỹ cũng không giữ hắn lại mà tiễn ra khỏi quân trướng.
- Hiền chất, bằng hữu kia của ngươi ta sẽ phái người lưu tâm nhưng bất quá, vinh Nhạc thành hiện nay cũng an ổn không có gì đại sự, có lẽ không có chuyện gì đâu.
- Tiểu chất minh bạch.
Trịnh Ngôn Khánh cáo từ rời khỏi.
Đậu Phụng Tiết cũng theo hắn đi ra khỏi quân doanh.
Cùng với Trịnh Ngôn Khánh ba năm không gặp, Đậu Phụng Tiết cũng nhung nhớ vô cùng, hôm nay Trịnh Ngôn Khánh bất ngờ gặp lại hắn ở Vinh Nhạc thành hắn dĩ nhiên muốn ở cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
Đậu Quỹ cũng không ngăn cản, để Đậu Phụng Tiết theo Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi.
Ba năm không gặp Đậu Phụng Tiết trở nên thành thục hơn rất nhiều, sau khi vào điền trang Trịnh Ngôn Khánh giới thiệu hắn với Bùi Thúy Vân, hiển nhiên Đậu Phụng Tiết cũng đã nghe qua danh tự của Bùi Thúy Vân, trong lúc nhất thời vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt của Ngôn Khánh và Bùi Thúy Vân, cũng thêm vài phần mập mờ.
- Ngôn Khánh chuyện của Đóa Đóa?
Bùi Thúy Vân hơi nôn nóng nhịn không được mà nhẹ giọng dò hỏi.
- À , chuyện của Đóa Đóa ta đã có được một chút đầu mối, tình hình trước mắt ta không có căn cứ chính xác tuy nhiên ngươi cũng không cần phải lo lắng, ta thấy nàng không gặp chuyện nguy hiểm gì chỉ là phát hiện ra đầu mối gì đó nên mới bị tạm giam.
- Ngươi thật sự cho rằng là Cốt Tư Man làm khó dễ nàng?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Nếu ta đoán không sai thì chín thành là do hắn gây nên.
Bùi Thúy Vân đối với trí tuệ của Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tin cậy, Ngôn Khánh đã nói chín thành thì chắc hẳn đã nắm chắc mười phần mười là Cốt Tư Man gây nên.
Đêm đó Ngôn Khánh tìm tới Từ Hưng Ba.
Hắn cẩn thận hỏi tình huống núi Liêu.
Dù sao Từ Hưng Ba cũng sinh sống ở nơi này nhiều năm, đối với núi Liêu rất hiểu rõ, tuy nói không phải như lòng bàn tay nhưng mười phần cũng rõ tới chín.
Đậu Phụng Tiết ngồi bên lẳng lặng lắng nghe.
Hắn đột nhiên xen vào:
- Từ đại ca, huynh mấy lần đi núi Liêu có phát hiện ra điều gì không bình thường không?
- Ý của ta là có người nào xa lạ xuất hiện hay người nào vô cùng quen thuộc biến mất không?
Đậu Quỹ là quận úy Tư Dương, chủ chưởng quân sự.
Đồng thời hắn còn quản lý vấn đề trị an, cho nên Đậu Phụng Tiết theo Đậu Quỹ ba năm, ngoài việc sắp đặt binh mã còn theo Đậu Quỹ xem xét các loại hình án sự vụ.
Sắp đặt binh mã, Đậu Phụng Tiết không cảm thấy hứng thú.
Nhưng đối với hình án, Đậu Quỹ lại có nghiên cứu, mỗi khi xử lý một vụ án, Đậu Phụng Tiết đều đi nghiên cứu một phen, dần dà tuy hắn không tính là thuộc lòng hình luận của Đại Tùy nhưng đối với phá án đã có một chút kiến giải.
Ngôn Khánh tán thưởng nhìn về phía Đậu Phụng Tiết.
Nếu không có Đậu Phụng Tiết nhắc nhở thì hắn đã không để mắt tới vấn đề này.
Bán Duyến Quân là người sáng tạo ra khúc nhạc Hướng Thiên Ca, về sau là Thục Đạo Nan, không thể nghi ngờ thi từ của Bán Duyến Quân đúng là kinh điển, cho nên hiện tại đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng khách khí.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống sau đó lại nói rõ sự tình ở Vinh Nhạc thành.
Đậu Quỹ liên tục xin lỗi Trịnh Ngôn Khánh.
Sau đó Đậu Quỹ sai người dâng trà, hơi đắc ý mà nói:
- Ta trước kai còn không biết rằng Phụng Tiết còn có thể pha trà ngon như vậy, đây là Mông Đính Thạch Hoa, do chính Đậu Phụng Tiết nhà ta pha, Trịnh công tử thử nếm xem thế nào.
Đậu Phụng Tiết lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Hắn học được một chút trà đạo từ Trịnh Ngôn Khánh, hiện tại bày ra không phải là mùa rìu qua mắt lỗ ban sao?
Trịnh Ngôn Khánh cũng hồ đồ không thèm để ý, bưng chén trà xanh lên, thổi thổi nhấp một ngụm sau đó nhịn không được mà lớn tiếng khen:
- Cựu phổ tối thừa mông định vi,
Lộ nha vân dịch thắng tỉnh hô
Trà ngon, quả nhiên là trà ngon.
Trà Mông Sơn này, từ thời Đường về sau vô cùng nổi danh, có tiên trà có cống trà.
Tuy nhiên kiếp trước Ngôn Khánh uống Mông Sơn trà cũng không được thuần chất như thời đại này, tất cả đều tự nhiên, hương vị trà thuần chất, trong một chén trà này có năm vị Cam Lộ, Hoàng Nha, Thạch Hoa, Ngân Diệp, Ngọc Diệp trong đó Thạch Hoa là thượng phẩm có tư vị lớn nhất.
Ngôn Khánh thốt lên thành thơ khiến cho Đậu Quỹ giật mình.
Đậu Quỹ lập tức có phản ứng:
- Phụng Tiết, nhớ kỹ mấy câu thi từ này.
- Lão Đậu lần này được tiện nghi rồi, hai lượng thạch hoa lại được Ngỗng công tử làm thơ cho.
Nguyên lai, thạch hoa này là do một vị hảo hữu của Đậu Quỹ tặng cho.
Hắn tên là Đậu Úy, là đô úy thục quận, vốn là huynh đệ trong gia tộc.
Trịnh Ngôn Khánh ngạc nhiên nhìn Đậu Quỹ không khỏi dở khóc dở cười, hắn thuận miệng nói bừa, không ngờ thành ra như vậy.
Hai người hàn huyên chốc lát Trịnh Ngôn Khánh đã đi vào vấn đề chính:
- Thúc phụ lần này con tới đây chính là muốn hỏi tại sao triều đình lại muốn xây dựng Vinh Nhạc thương?
Đậu Quỹ do dự khoát tay ý bảo Đậu Phụng Tiết ra ngoài tuần tra.
- Nếu là người khác hỏi ta sẽ bắt tội hắn nhìn trộm quân cơ, tuy nhiên Ngôn Khánh không phải người ngoài, ngươi đã hỏi như vậy thì ta cũng không nói dối, lần này xây dựng Vinh Nhạc Thương chính là vì quân cơ, nơi này ở phía phía bắc chính là một thị trấn, cộng thêm với việc liên thông Long sơn và Thục quận hai địa phương này đưa vật tư tới phải trải qua Vinh Nhạc thành, cho nên triều đình mới hạ lệnh xây tòa Vinh Nhạc thương ở đây.
Địa vị của Vinh Nhạc thương quả nhiên không hề đơn giản.
Lông mày của Trịnh Ngôn Khánh liền nhăn lại bắt đầu suy nghĩ.
Qua sông về phía Nam là Việt Tung Quận, chỗ đó chính xác chỉ là một chỗ man hoang, đất đai rộng lớn như vậy nhưng chỉ có bảy huyện hai trấn, nhân khẩu chưa đủ mười vạn.
Hơn nữa đại bộ phận đều là do man nhân làm chủ, hán nhân không nhiều, ở triều nhà Tùy, địa phương càng vắng vẻ thì triều đình lại càng tăng quân lực khống chế.
Lần này lập nên Vinh Nhạc Thương chẳng lẽ lại là....
Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên khẽ nói:
- Thúc phụ, chất nhi có một câu không biết có nên hỏi hay không?
- Ở đây chỉ có ta và ngươi, nhưng có chuyện có thể trả lời có chuyện không thể trả lời, hiền chất chớ trách.
- Càng xa, càng nhiễu loạn phải không?
Đậu Quỹ biến sắc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó cười khổ một tiếng:
- Thúc tổ từng nói với ta , Bán Duyến Quân là quỷ tài đương thời, có thể từ một suy ra ba, ta vẫn chưa tin nhưng giờ thì tin rồi.
Mặc dù không chính miệng thừa nhận nhưng lời nói của Đậu Quỹ cho thấy Trịnh Ngôn Khánh không nói sai.
Man nhân Việt Tung quận làm loạn, có liên quan đến Đóa Đóa?
Ngôn Khánh mơ hồ cảm thấy hai chuyện này có liên hệ kỳ diệu.
Tuy nhiên quân cơ đại sự, mặc dù Ngôn Khánh là Vân Kỵ Úy cũng không thể hỏi đến quá nhiều, hắn ở trong quân trướng nói chuyện phiếm một lát, những chuyện mà Đậu Quỹ biết vẫn cố ý nói hàm hồ trả lời cho hắn biết.
Dù không khẳng định nhưng Ngôn Khánh đã có đáp án mà hắn cần có.
Sắc trời đã tối, Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị trở về Vinh Nhạc thành.
Đậu Quỹ cũng không giữ hắn lại mà tiễn ra khỏi quân trướng.
- Hiền chất, bằng hữu kia của ngươi ta sẽ phái người lưu tâm nhưng bất quá, vinh Nhạc thành hiện nay cũng an ổn không có gì đại sự, có lẽ không có chuyện gì đâu.
- Tiểu chất minh bạch.
Trịnh Ngôn Khánh cáo từ rời khỏi.
Đậu Phụng Tiết cũng theo hắn đi ra khỏi quân doanh.
Cùng với Trịnh Ngôn Khánh ba năm không gặp, Đậu Phụng Tiết cũng nhung nhớ vô cùng, hôm nay Trịnh Ngôn Khánh bất ngờ gặp lại hắn ở Vinh Nhạc thành hắn dĩ nhiên muốn ở cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
Đậu Quỹ cũng không ngăn cản, để Đậu Phụng Tiết theo Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi.
Ba năm không gặp Đậu Phụng Tiết trở nên thành thục hơn rất nhiều, sau khi vào điền trang Trịnh Ngôn Khánh giới thiệu hắn với Bùi Thúy Vân, hiển nhiên Đậu Phụng Tiết cũng đã nghe qua danh tự của Bùi Thúy Vân, trong lúc nhất thời vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt của Ngôn Khánh và Bùi Thúy Vân, cũng thêm vài phần mập mờ.
- Ngôn Khánh chuyện của Đóa Đóa?
Bùi Thúy Vân hơi nôn nóng nhịn không được mà nhẹ giọng dò hỏi.
- À , chuyện của Đóa Đóa ta đã có được một chút đầu mối, tình hình trước mắt ta không có căn cứ chính xác tuy nhiên ngươi cũng không cần phải lo lắng, ta thấy nàng không gặp chuyện nguy hiểm gì chỉ là phát hiện ra đầu mối gì đó nên mới bị tạm giam.
- Ngươi thật sự cho rằng là Cốt Tư Man làm khó dễ nàng?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Nếu ta đoán không sai thì chín thành là do hắn gây nên.
Bùi Thúy Vân đối với trí tuệ của Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tin cậy, Ngôn Khánh đã nói chín thành thì chắc hẳn đã nắm chắc mười phần mười là Cốt Tư Man gây nên.
Đêm đó Ngôn Khánh tìm tới Từ Hưng Ba.
Hắn cẩn thận hỏi tình huống núi Liêu.
Dù sao Từ Hưng Ba cũng sinh sống ở nơi này nhiều năm, đối với núi Liêu rất hiểu rõ, tuy nói không phải như lòng bàn tay nhưng mười phần cũng rõ tới chín.
Đậu Phụng Tiết ngồi bên lẳng lặng lắng nghe.
Hắn đột nhiên xen vào:
- Từ đại ca, huynh mấy lần đi núi Liêu có phát hiện ra điều gì không bình thường không?
- Ý của ta là có người nào xa lạ xuất hiện hay người nào vô cùng quen thuộc biến mất không?
Đậu Quỹ là quận úy Tư Dương, chủ chưởng quân sự.
Đồng thời hắn còn quản lý vấn đề trị an, cho nên Đậu Phụng Tiết theo Đậu Quỹ ba năm, ngoài việc sắp đặt binh mã còn theo Đậu Quỹ xem xét các loại hình án sự vụ.
Sắp đặt binh mã, Đậu Phụng Tiết không cảm thấy hứng thú.
Nhưng đối với hình án, Đậu Quỹ lại có nghiên cứu, mỗi khi xử lý một vụ án, Đậu Phụng Tiết đều đi nghiên cứu một phen, dần dà tuy hắn không tính là thuộc lòng hình luận của Đại Tùy nhưng đối với phá án đã có một chút kiến giải.
Ngôn Khánh tán thưởng nhìn về phía Đậu Phụng Tiết.
Nếu không có Đậu Phụng Tiết nhắc nhở thì hắn đã không để mắt tới vấn đề này.
/876
|