Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Thẩm đại ca, huynh nói cho hắn học búa thì thế nào?
- Trường búa sao?
- Không phải là trường búa mà là song phủ.
Chẳng hiểu tại sao trong đầu của Trịnh Ngôn Khánh lại hiện ra hình ảnh của hắc toàn phong Lý Quỳ trong truyện thủy hử.
- Song phủ thì có vẻ đơn giản một chút, dễ dàng luyện được.
Thẩm Quang cũng gật nhẹ đầu:
- Tuy nhiên đại hắc tử sử dụng song phủ thì chỉ có thể ở dưới đất, không thể lên lưng ngựa.
- Ở dưới đất cũng được, huynh xem tuổi tác của hắn đã chừng này rồi học cưỡi ngựa kỵ thuật chỉ sợ cũng khó có thể tinh xảo, người này chỉ cần xông lên chiến trường, vạn phu khó chống.
Ừ nếu hắn dùng song phủ ta nghĩ ra hắn nên dùng tên hiệu Hắc Toàn Phong.
- Danh tự này rất hay, so với cái tên Nhục Phi Tiên của thuộc hạ còn lợi hại hơn, công tử quả nhiên lợi hại, thuận miệng nói ra cũng vượt xa người khác.
Thẩm Quang liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, Trịnh Ngôn Khánh cười mắng một câu hắn quay lại thì thấy Hùng Đại Hải đã bị Đóa Đóa đánh bay ra ngoài, cứ như vậy mấy lần, may mà Hùng Đại Hải da thịt béo mập đổi lại là người khác chỉ sợ đã gãy xương dãn cốt ra rồi.
- Phục rồi, ta phục rồi.
Hùng Đại Hải nằm rạp trên mặt đất không ngừng kêu to
Mao Tiểu Niệm ở bên cười khanh khách không ngừng:
- Đại hắc tử ngươi đã nguyện ý đi theo tỷ tỷ học chưa?
- Tỷ tỷ, ta nguyện ý.
Hùng Đại Hải lớn tiếng trả lời.
Tuy nhiên tuổi của hắn lớn hơn Đóa Đóa một chút, gọi Đóa Đóa là tỷ tỷ khiến cho Đóa Đóa vô cùng xấu hổ.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy:
- Đại hắc tử, từ hôm nay ngươi theo Đóa Đóa tập võ, nghe theo sự phân phó của nàng ta.
- Ta đi tìm Chuy Tử gia gia, kêu ông ấy chế tạo cho ngươi một binh khí vừa tay.
- Được rồi, hiện tại đầu tóc ngươi dính đầy bụi rồi, mau đi tắm rửa đi kẻo chố nữa Hùng gia gia nhìn thấy còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi.
Hùng Đại Hải gật đầu nở ra nụ cười chất phác.
Cứ như vậy, Hùng Đại Hải ở Trịnh gia được dàn xếp như vậy.
Thời tiết dần dần chuyển sang mát lạnh, vừa mới tới đầu tháng mười nhiệt độ đã hạ xuống, trở nên rét lạnh.
Những năm qua thời điểm nay chưa cần phải dùng lò sưởi.
Nhưng năm nay vừa mới tới tháng mười lò sưởi đã được dân cư chen nhau sử dụng, cũng khiến cho giá than trên phố Lạc Dương trở nên tăng chóng mặt, những người bán than sinh ý trở nên náo nhiệt.
Bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh sau mùa đông đã nặng thêm.
Vào cuối thu, bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh đã có chuyển biến tốt đẹp thậm chí một thời gian ngắn còn có thể chỉ điểm cho Trịnh Ngôn Khánh luyện tên.
Cưỡi ngựa đánh giáo thì dĩ nhiên không thể được kể cả khi truyền thụ tiễn thuật cũng là dùng miệng.
Chỉ là tình huống lúc đó của Trưởng Tôn Thịnh xác định là chuyển biến tốt đẹp.
Thậm chí ngay cả Sào Nguyên Phương tới thăm cũng nói rằng không có vấn đề gì lớn, sau đó hắn phụng chỉ trở về Trường An, rời khỏi Lạc Dương. Lúc đó mọi người đều cho rằng Trưởng Tôn Thịnh có thể hồi phục rất nhanh.
Tuy nhiên sau khi mùa đông tới, lại khiến cho bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh trở nên chuyển biến bất thường.
Cho nên tất cả mọi người đều không chuẩn bị kịp, Dương Quảng cũng hạ chỉ cho Sào Nguyên Phương nhanh chóng từ Trường An trở về nhưng đã muộn. Dựa theo lời nói của Sào Nguyên Phương: Đại tướng quân lần này bệnh cũng tái phát, lần trước tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, đã bị thương tới nội phủ, khiến cho hàn khí tới tận xương, lần này tái phát, bệnh tình vô cùng nguy kịch, hơn nữa còn là chậm trễ cứu chữa.
Ngự ý là: Ông ấy chết chắc rồi.
- Phu nhân bọn nhỏ đâu rồi?
Trưởng Tôn Thịnh từ trong hôn mê tỉnh lại, hiện tại đã là nửa đêm.
Ở trong phòng bày ba chậu than nóng cháy hừng hực khiến cho căn phòng càng thêm oi bức.
Cao phu nhân khẽ nói:
- Hành An cùng với Hành Thao mấy ngày liền vất vả, thiếp đã để cho bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, Vô Kỵ thì ở bên Cao Kiệm, Quan Âm tỳ không chịu ngủ trưa, nhờ có Ngôn Khánh dỗ dành nên đã đi ngủ rồi.
- Ngôn Khánh còn chưa đi sao?
Cao phu nhân hai mắt đỏ lên mà khẽ nói:
- Nếu như không phải nhờ Ngôn Khánh chiếu cố Quan Âm tỳ, thì không biết nó đã loạn thế nào rồi.
- Phu quân, ông thu được một đồ đệ rất tốt ngay cả Bùi công cũng nói chàng có phúc khí.
- Triều đình bên kia....
- Chuyện này bệ hạ đã ủy thác cho hoàng hậu đến đây, nói ông tĩnh dưỡng cho thật tốt, hoàng hậu nói bệ hạ tạm miễn chức vụ kiêu vệ đại tướng quân của ông, đồng thời điều Vi Vân Khởi tới đây, sau khi thân thể của ông tốt lên có thể ủy thách trách nhiệm... Hoàng hậu còn nói, bệ hạ đang chiêu mộ các danh y tới Lạc Dương vì ông mà khám bệnh.
Nhìn ra được Dương Quảng đối với Trưởng Tôn Thịnh vô cùng quan tâm.
Trưởng Tôn Thịnh gật nhẹ đầu:
- Nếu như có Vi lang quân tiếp nhận kiêu vệ thì ta đã có thể yên tâm.
Vi lang quân chính là Vi Vân Khởi người này thuộc về môn phiệt vi thị, là hậu nhân của danh tướng Vi Hiếu Khoan thời bắc chu, từng có công ổn định bốn vạn tù binh Khiết Đan khiến cho người Khiết Đan sau này không có dị tâm.
Tùy Dạng Đế sau khi biết được phong cho hắn chức tùy tùng ngự sử.
Bất kể là binh pháp hay là thủ đoạn, chiến thuật tư tưởng, Vi Vân Khởi đều là người nối nghiệp đắc ý của Trưởng Tôn Thịnh.
Trưởng Tôn Thịnh thở phào một hơi, trong lòng như cất được tảng đá lớn.
Thân thể của mình hắn tinh tường.
Trưởng Tôn Thịnh trong lòng rất rõ ràng, hắn khả năng không trụ được... kỳ thực từ hai ba tháng trước hắn vì tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, bệnh cũ phát tác trải qua trị liệu thương thế đã ngăn lại được.
Nhưng thời tiết đột nhiên biến hóa, hắn không chuẩn bị được, hiện tại thương hàn đã tới tận xương, chỉ sợ thần tiên tới cũng khó có thể cứu sống.
Sống 58 năm lập nhiều chiến công hiển hách.
Có môn sinh đắc ý, vì hắn mà làm bài Xuất Tắc thơ, cả đời này không còn gì hối tiếc.
Chỉ du nhất hai chuyện hắn còn lo lắng: Một là chưa ai ké nhiệm chức vụ của hắn, hai là tương lai của thê nhi.
- Phu nhân nếu như ta gặp bất trắc thì nhớ nghe kỹ hai câu của ta.
- Cao phu nhân nghe được thì thất sắc:
- Phu quân ông nói gì?
- Phu nhân chuyện nhà mình, phu nhân tinh tường, ta trải qua chém giết vô số có thể chết ở giường ấm nệm êm đã đủ may mắn, tuy nhiên ta còn một số lo lắng, Hằng An hẹp hòi, Thúc Đức ích kỷ, hai người này không đáng tin.
Cao Kiệm thuộc lòng thi thư nhưng tính toán cũng rất nhiều, mọi thứ chỉ cầu hiệu quả và lợi ích, cũng khó dựa vào.
Cho nên sau khi ta chết gặp chuyện có thể thương nghị với Ngôn Khánh, đứa bé kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng không kém gì người trưởng thành. Theo ta thấy bệ hạ hiện tại tuy chưa trọng dụng hắn nhưng tương lai của hắn cũng sẽ vô hạn lượng... cho nên ta muốn đem Quan Âm tỳ phó thác cho hắn, tương lai của Vô Kỵ cũng có người chiếu ứng.
- Thẩm đại ca, huynh nói cho hắn học búa thì thế nào?
- Trường búa sao?
- Không phải là trường búa mà là song phủ.
Chẳng hiểu tại sao trong đầu của Trịnh Ngôn Khánh lại hiện ra hình ảnh của hắc toàn phong Lý Quỳ trong truyện thủy hử.
- Song phủ thì có vẻ đơn giản một chút, dễ dàng luyện được.
Thẩm Quang cũng gật nhẹ đầu:
- Tuy nhiên đại hắc tử sử dụng song phủ thì chỉ có thể ở dưới đất, không thể lên lưng ngựa.
- Ở dưới đất cũng được, huynh xem tuổi tác của hắn đã chừng này rồi học cưỡi ngựa kỵ thuật chỉ sợ cũng khó có thể tinh xảo, người này chỉ cần xông lên chiến trường, vạn phu khó chống.
Ừ nếu hắn dùng song phủ ta nghĩ ra hắn nên dùng tên hiệu Hắc Toàn Phong.
- Danh tự này rất hay, so với cái tên Nhục Phi Tiên của thuộc hạ còn lợi hại hơn, công tử quả nhiên lợi hại, thuận miệng nói ra cũng vượt xa người khác.
Thẩm Quang liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, Trịnh Ngôn Khánh cười mắng một câu hắn quay lại thì thấy Hùng Đại Hải đã bị Đóa Đóa đánh bay ra ngoài, cứ như vậy mấy lần, may mà Hùng Đại Hải da thịt béo mập đổi lại là người khác chỉ sợ đã gãy xương dãn cốt ra rồi.
- Phục rồi, ta phục rồi.
Hùng Đại Hải nằm rạp trên mặt đất không ngừng kêu to
Mao Tiểu Niệm ở bên cười khanh khách không ngừng:
- Đại hắc tử ngươi đã nguyện ý đi theo tỷ tỷ học chưa?
- Tỷ tỷ, ta nguyện ý.
Hùng Đại Hải lớn tiếng trả lời.
Tuy nhiên tuổi của hắn lớn hơn Đóa Đóa một chút, gọi Đóa Đóa là tỷ tỷ khiến cho Đóa Đóa vô cùng xấu hổ.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy:
- Đại hắc tử, từ hôm nay ngươi theo Đóa Đóa tập võ, nghe theo sự phân phó của nàng ta.
- Ta đi tìm Chuy Tử gia gia, kêu ông ấy chế tạo cho ngươi một binh khí vừa tay.
- Được rồi, hiện tại đầu tóc ngươi dính đầy bụi rồi, mau đi tắm rửa đi kẻo chố nữa Hùng gia gia nhìn thấy còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi.
Hùng Đại Hải gật đầu nở ra nụ cười chất phác.
Cứ như vậy, Hùng Đại Hải ở Trịnh gia được dàn xếp như vậy.
Thời tiết dần dần chuyển sang mát lạnh, vừa mới tới đầu tháng mười nhiệt độ đã hạ xuống, trở nên rét lạnh.
Những năm qua thời điểm nay chưa cần phải dùng lò sưởi.
Nhưng năm nay vừa mới tới tháng mười lò sưởi đã được dân cư chen nhau sử dụng, cũng khiến cho giá than trên phố Lạc Dương trở nên tăng chóng mặt, những người bán than sinh ý trở nên náo nhiệt.
Bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh sau mùa đông đã nặng thêm.
Vào cuối thu, bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh đã có chuyển biến tốt đẹp thậm chí một thời gian ngắn còn có thể chỉ điểm cho Trịnh Ngôn Khánh luyện tên.
Cưỡi ngựa đánh giáo thì dĩ nhiên không thể được kể cả khi truyền thụ tiễn thuật cũng là dùng miệng.
Chỉ là tình huống lúc đó của Trưởng Tôn Thịnh xác định là chuyển biến tốt đẹp.
Thậm chí ngay cả Sào Nguyên Phương tới thăm cũng nói rằng không có vấn đề gì lớn, sau đó hắn phụng chỉ trở về Trường An, rời khỏi Lạc Dương. Lúc đó mọi người đều cho rằng Trưởng Tôn Thịnh có thể hồi phục rất nhanh.
Tuy nhiên sau khi mùa đông tới, lại khiến cho bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh trở nên chuyển biến bất thường.
Cho nên tất cả mọi người đều không chuẩn bị kịp, Dương Quảng cũng hạ chỉ cho Sào Nguyên Phương nhanh chóng từ Trường An trở về nhưng đã muộn. Dựa theo lời nói của Sào Nguyên Phương: Đại tướng quân lần này bệnh cũng tái phát, lần trước tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, đã bị thương tới nội phủ, khiến cho hàn khí tới tận xương, lần này tái phát, bệnh tình vô cùng nguy kịch, hơn nữa còn là chậm trễ cứu chữa.
Ngự ý là: Ông ấy chết chắc rồi.
- Phu nhân bọn nhỏ đâu rồi?
Trưởng Tôn Thịnh từ trong hôn mê tỉnh lại, hiện tại đã là nửa đêm.
Ở trong phòng bày ba chậu than nóng cháy hừng hực khiến cho căn phòng càng thêm oi bức.
Cao phu nhân khẽ nói:
- Hành An cùng với Hành Thao mấy ngày liền vất vả, thiếp đã để cho bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, Vô Kỵ thì ở bên Cao Kiệm, Quan Âm tỳ không chịu ngủ trưa, nhờ có Ngôn Khánh dỗ dành nên đã đi ngủ rồi.
- Ngôn Khánh còn chưa đi sao?
Cao phu nhân hai mắt đỏ lên mà khẽ nói:
- Nếu như không phải nhờ Ngôn Khánh chiếu cố Quan Âm tỳ, thì không biết nó đã loạn thế nào rồi.
- Phu quân, ông thu được một đồ đệ rất tốt ngay cả Bùi công cũng nói chàng có phúc khí.
- Triều đình bên kia....
- Chuyện này bệ hạ đã ủy thác cho hoàng hậu đến đây, nói ông tĩnh dưỡng cho thật tốt, hoàng hậu nói bệ hạ tạm miễn chức vụ kiêu vệ đại tướng quân của ông, đồng thời điều Vi Vân Khởi tới đây, sau khi thân thể của ông tốt lên có thể ủy thách trách nhiệm... Hoàng hậu còn nói, bệ hạ đang chiêu mộ các danh y tới Lạc Dương vì ông mà khám bệnh.
Nhìn ra được Dương Quảng đối với Trưởng Tôn Thịnh vô cùng quan tâm.
Trưởng Tôn Thịnh gật nhẹ đầu:
- Nếu như có Vi lang quân tiếp nhận kiêu vệ thì ta đã có thể yên tâm.
Vi lang quân chính là Vi Vân Khởi người này thuộc về môn phiệt vi thị, là hậu nhân của danh tướng Vi Hiếu Khoan thời bắc chu, từng có công ổn định bốn vạn tù binh Khiết Đan khiến cho người Khiết Đan sau này không có dị tâm.
Tùy Dạng Đế sau khi biết được phong cho hắn chức tùy tùng ngự sử.
Bất kể là binh pháp hay là thủ đoạn, chiến thuật tư tưởng, Vi Vân Khởi đều là người nối nghiệp đắc ý của Trưởng Tôn Thịnh.
Trưởng Tôn Thịnh thở phào một hơi, trong lòng như cất được tảng đá lớn.
Thân thể của mình hắn tinh tường.
Trưởng Tôn Thịnh trong lòng rất rõ ràng, hắn khả năng không trụ được... kỳ thực từ hai ba tháng trước hắn vì tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, bệnh cũ phát tác trải qua trị liệu thương thế đã ngăn lại được.
Nhưng thời tiết đột nhiên biến hóa, hắn không chuẩn bị được, hiện tại thương hàn đã tới tận xương, chỉ sợ thần tiên tới cũng khó có thể cứu sống.
Sống 58 năm lập nhiều chiến công hiển hách.
Có môn sinh đắc ý, vì hắn mà làm bài Xuất Tắc thơ, cả đời này không còn gì hối tiếc.
Chỉ du nhất hai chuyện hắn còn lo lắng: Một là chưa ai ké nhiệm chức vụ của hắn, hai là tương lai của thê nhi.
- Phu nhân nếu như ta gặp bất trắc thì nhớ nghe kỹ hai câu của ta.
- Cao phu nhân nghe được thì thất sắc:
- Phu quân ông nói gì?
- Phu nhân chuyện nhà mình, phu nhân tinh tường, ta trải qua chém giết vô số có thể chết ở giường ấm nệm êm đã đủ may mắn, tuy nhiên ta còn một số lo lắng, Hằng An hẹp hòi, Thúc Đức ích kỷ, hai người này không đáng tin.
Cao Kiệm thuộc lòng thi thư nhưng tính toán cũng rất nhiều, mọi thứ chỉ cầu hiệu quả và lợi ích, cũng khó dựa vào.
Cho nên sau khi ta chết gặp chuyện có thể thương nghị với Ngôn Khánh, đứa bé kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng không kém gì người trưởng thành. Theo ta thấy bệ hạ hiện tại tuy chưa trọng dụng hắn nhưng tương lai của hắn cũng sẽ vô hạn lượng... cho nên ta muốn đem Quan Âm tỳ phó thác cho hắn, tương lai của Vô Kỵ cũng có người chiếu ứng.
/876
|