Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên biết rõ, Hùng Đại Hải sẽ đi tới Trịnh phủ.
Cho nên hắn khẽ vỗ vỗ mông Hùng Đại Hải sau đó cất bước đi vào trong phòng chính.
- Ngôn Khánh, con tới vừa lúc, Đại Chuy tử đã đem Đại Hải đến đây.
- À, con thấy rồi.
Trịnh Ngôn Khánh trước tiên tiến tới hành lễ với ba người Trịnh Thế An, sau đó lui về phía sau lưng Trịnh Thế An mà tò mò hỏi:
- Hùng gia gia, gia gia nói gì với đại hắc tử vậy? Con thấy hắn rất lo lắng đó, ở bên ngoài cứ thập thò.
- Ta nói với hắn là để hắn đi theo con, nghe lời con, bảo vệ an toàn của con cho tốt.
- Nếu như nó chọc phải tai họa bị đuổi về thì ta cũng không nhận đứa cháu trai này. Khánh oa nhi, về sau vất vả cho con rồi, con hãy chiếu cố cho tiểu tử ngốc này một chút, cần mắng cứ mắng, ngàn vạn lần không cần phải khách khí.
Ngôn Khánh nghe được nhịn không được mà cười lên.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ, Đại Hắc Tử rất không tệ.
- Hùng gia gia... gia gia hù hắn đến mức hắn trở thành như vậy rồi kìa. Được rồi con sẽ cho hắn đi theo con, Hùng gia gia cứ yên tâm con sẽ đối xử tử tế với đại hắc tử.
Đã có những lời này của Trịnh Ngôn Khánh, Hùng Đại Chuy cũng yên tâm.
Vì vậy Ngôn Khánh khi rời khỏi phòng chính đã dẫn theo Hùng Đại Hải tới trụ sở của mình. Trụ sở của Trịnh Ngôn Khánh là một khu nhà độc lập ở hậu viện, oẳn giữa có năm gian, kế bên còn có ba gian nữa, còn có một chuồng ngựa, trong đó có bnố năm con, tuy nhiên Ngọc Đề Tuấn không ở chỗ này mà nó ở trong hoa viên độc lập.
Ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, Đóa Đóa và Tiểu Niệm cũng ở mỗi người một gian.
Trịnh Ngôn Khánh lấy làm thư phòng một gian, Thẩm Quang chiếm một gian, còn một gian nữa là trụ sở của Tứ Nhãn và Tế Yêu.
Trịnh Ngôn Khánh đem Hùng Đại Hải giới thiệu cho mọi người.
Sau đó hắn nói:
- Đại hắc tử từ nay về sau ngươi thấy thiếu gì thì cứ nói, đi ra ngoài quẹo phải chính là hậu hoa viên, đi về phía bên trái chính là luyện võ trường. Ở đây luyện võ trường không có nhiều quy củ, chỗ nào ngươi không hiểu thì có thể tìm Thẩm đại ca thỉnh giáo. Ừ đại khái như vậy, ngươi nhớ kỹ lấy.
Hùng Đại Hải gật đầu:
- Nhớ kỹ.
- Đại hắc tử, bình thường ngươi thích làm gì?
- À, trước kia lúc ở nhà ta giúp thúc thúc rèn đúc hoặc là đưa hàng.
- Về sau ở trong lao chỉ đánh quyền luyện công phu mà ca ca chỉ cho ta.
- Một khối chất liệu tốt như vậy mà không luyện võ thì thật đáng tiếc.
Đóa Đóa nhìn thân thể của Hùng Đại Hải, khẽ nói:
- Tiểu Tú, không bằng để cho đại hắc tử theo ta học võ, ta thấy hắn đọc sách dù sao cũng không được không bằng để hắn chuyên tâm luyện tập võ nghệ.
- Ừ đúng rồi, Cáp công công sáng chế ra Hàng Long Phục Hổ công, rất thích hợp với hình thể của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc nói:
- Hàng Long Phục Hổ công, cái này với Hàng Long công trước kia ngươi dạy cho ta có liên hệ gì không?
Đóa Đóa cười khanh khách:
- Khách biệt khá lớn... Hàng Long công chỉ là một môn trúc cơ công phu.
Hàng Long Phục Hổ công thì khác, Cáp Công công mười năm sáng chế ra, công phu không tính phức tạp về sau muốn truyền cho đệ tử nhưng không tìm thấy người thích hợp cho nên một mực bảo tồn ở chỗ ta.
Nếu là công phu mà Cáp Sĩ Kỳ sáng tạo ra nhất định không tầm thường.
Phải biết rằng Trưởng Tôn Thịnh không chỉ một lần khích lệ công phu của Cáp Sĩ Kỳ, Trưởng Tôn Thịnh không ít lần nói, Cáp Sĩ Kỳ thực xứng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Đơn đả độc đấu chỉ sợ không ai có thể đánh lại hắn.
Đây cũng là lý do mà Dương Quảng mật lệnh cho Phòng Ngạn Khiêm và Trưởng Tôn Thịnh cần phải diệt trừ Cáp Sĩ Kỳ, bởi vì thử nghĩ mà xem, một người như vậy nếu như còn sống sẽ là một thanh kiếm treo trên đầu của Dương Quảng, làm cho hắn vĩnh viễn không được yên tâm.
- Đại hắc tử, ngươi về sau cần phải học tập Đóa Đóa tỷ tỷ cho tốt.
Nào biết, Hùng Đại Hải có phần không tình nguyện:
- Một tiểu nương tử nhõng nhẽo như vậy, ta một ngón tay cũng có thể làm cho nàng ta ngã.
Đóa Đóa nghe xong thì lập tức không vui.
- Hắc tử, ngươi xem thường ta đúng không?
- Ta không xem thường ngươi nhưng ngươi nhỏ và gầy như vậy....
- Vậy ngươi có dám cùng với ta đọ sức một lát không?
- Thật sao, chỉ là ta sợ rằng ngươi nhỏ nhắn xinh xắn như vậy vạn nhất ta đả thương ngươi, ca ca ta chẳng phải mất hứng sao?
Trịnh Ngôn Khánh và Thẩm Quang nhịn không được mà cười ha hả.
Chỉ thấy má phấn của Đóa Đóa đỏ bừng:
- Được, ta muốn nhìn xem đến tột cùng là ai làm tổn thương ai.
Trịnh Ngôn Khánh định bước tới ngăn cản nhưng Đóa Đóa chết sống gì cũng phải tỉ thí với Hùng Đại Hải, Ngôn Khánh đành phải đáp ứng.
Tuy nhiên Thẩm Quang lại khẽ nói:
- Công tử không cần lo lắng, theo ta thấy đại hắc tử không phải là đối thủ của tiểu nương tử.
- Sao?
- Kiến thức căn bản của tiểu nương tử so với ta còn vững chắc hơn, hiển nhiên nàng được cao nhân chỉ điểm. Luận về khí lực hiển nhiên nàng không phải là đối thủ của đại hắc tử nhưng nếu là đọ sức thì hai đại hắc tử cũng chưa chắc có thể thắng được nàng. Chớ quên nàng ta là đệ tử của ai.
Đúng thế, Đóa Đóa tuy không phải là đệ tử cảu Cáp Sĩ Kỳ, nhưng Cáp Sĩ Kỳ cũng chỉ điểm qua cho nàng, Trịnh Ngôn Khánh tin rằng võ nghệ của nàng hiện tại rất cao cường.
Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh liền để Đóa Đóa và Hùng Đại Hải đi tới diễn võ trường.
- Thẩm đại ca, huynh nói khổ người của đại hắc tử dùng vũ khí gì thì tốt?
- Bộ dạng của hắn theo ta thấy dùng đao kiếm thương bổng đều không thích hợp, tốt nhất là dùng binh khí nào trầm trọng một chút.
Người này khí lực rất lớn, lên chiên trường không cần kỹ xảo gì, chỉ cần đánh đánh giết giết, tuyệt đối trở thành một mãnh tướng.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy định mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy trong trường ầm một tiếng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hùng Đại Hải đã ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Đóa Đóa mà nói lớn:
- Chuyện này không thể, ngươi chơi xấu, chúng ta đấu lại.
Nói xong hắn làm ra dáng vẻ hổ vồ xông về phía Đóa Đóa.
Đóa Đóa cũng không bối rối, bước về phía bên cạnh nhường lối, đầu ngón tay đặt lên cánh tay của Hùng Đại Hải, dưới chân ngáng một cái, thân thể mềm mại đột nhiên phát lực, Hùng Đại Hải không dừng chân lại được, ngã sấp xuống mặt đất.
- Có phục hay không?
- Không phục.
Ngôn Khánh lúc này liền nhận ra thân thủ của Đóa Đóa tuyệt đối xếp phía trên Hùng Đại Hải.
Nàng sử dụng chiêu thức này theo nguyên lý chín lạng gạt nghìn cân, chiêu chiêu ẩn chứa sát cơ, Hùng Đại Hải không thể cùng một cấp bậc với nàng.
Cho nên hắn khẽ vỗ vỗ mông Hùng Đại Hải sau đó cất bước đi vào trong phòng chính.
- Ngôn Khánh, con tới vừa lúc, Đại Chuy tử đã đem Đại Hải đến đây.
- À, con thấy rồi.
Trịnh Ngôn Khánh trước tiên tiến tới hành lễ với ba người Trịnh Thế An, sau đó lui về phía sau lưng Trịnh Thế An mà tò mò hỏi:
- Hùng gia gia, gia gia nói gì với đại hắc tử vậy? Con thấy hắn rất lo lắng đó, ở bên ngoài cứ thập thò.
- Ta nói với hắn là để hắn đi theo con, nghe lời con, bảo vệ an toàn của con cho tốt.
- Nếu như nó chọc phải tai họa bị đuổi về thì ta cũng không nhận đứa cháu trai này. Khánh oa nhi, về sau vất vả cho con rồi, con hãy chiếu cố cho tiểu tử ngốc này một chút, cần mắng cứ mắng, ngàn vạn lần không cần phải khách khí.
Ngôn Khánh nghe được nhịn không được mà cười lên.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ, Đại Hắc Tử rất không tệ.
- Hùng gia gia... gia gia hù hắn đến mức hắn trở thành như vậy rồi kìa. Được rồi con sẽ cho hắn đi theo con, Hùng gia gia cứ yên tâm con sẽ đối xử tử tế với đại hắc tử.
Đã có những lời này của Trịnh Ngôn Khánh, Hùng Đại Chuy cũng yên tâm.
Vì vậy Ngôn Khánh khi rời khỏi phòng chính đã dẫn theo Hùng Đại Hải tới trụ sở của mình. Trụ sở của Trịnh Ngôn Khánh là một khu nhà độc lập ở hậu viện, oẳn giữa có năm gian, kế bên còn có ba gian nữa, còn có một chuồng ngựa, trong đó có bnố năm con, tuy nhiên Ngọc Đề Tuấn không ở chỗ này mà nó ở trong hoa viên độc lập.
Ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, Đóa Đóa và Tiểu Niệm cũng ở mỗi người một gian.
Trịnh Ngôn Khánh lấy làm thư phòng một gian, Thẩm Quang chiếm một gian, còn một gian nữa là trụ sở của Tứ Nhãn và Tế Yêu.
Trịnh Ngôn Khánh đem Hùng Đại Hải giới thiệu cho mọi người.
Sau đó hắn nói:
- Đại hắc tử từ nay về sau ngươi thấy thiếu gì thì cứ nói, đi ra ngoài quẹo phải chính là hậu hoa viên, đi về phía bên trái chính là luyện võ trường. Ở đây luyện võ trường không có nhiều quy củ, chỗ nào ngươi không hiểu thì có thể tìm Thẩm đại ca thỉnh giáo. Ừ đại khái như vậy, ngươi nhớ kỹ lấy.
Hùng Đại Hải gật đầu:
- Nhớ kỹ.
- Đại hắc tử, bình thường ngươi thích làm gì?
- À, trước kia lúc ở nhà ta giúp thúc thúc rèn đúc hoặc là đưa hàng.
- Về sau ở trong lao chỉ đánh quyền luyện công phu mà ca ca chỉ cho ta.
- Một khối chất liệu tốt như vậy mà không luyện võ thì thật đáng tiếc.
Đóa Đóa nhìn thân thể của Hùng Đại Hải, khẽ nói:
- Tiểu Tú, không bằng để cho đại hắc tử theo ta học võ, ta thấy hắn đọc sách dù sao cũng không được không bằng để hắn chuyên tâm luyện tập võ nghệ.
- Ừ đúng rồi, Cáp công công sáng chế ra Hàng Long Phục Hổ công, rất thích hợp với hình thể của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc nói:
- Hàng Long Phục Hổ công, cái này với Hàng Long công trước kia ngươi dạy cho ta có liên hệ gì không?
Đóa Đóa cười khanh khách:
- Khách biệt khá lớn... Hàng Long công chỉ là một môn trúc cơ công phu.
Hàng Long Phục Hổ công thì khác, Cáp Công công mười năm sáng chế ra, công phu không tính phức tạp về sau muốn truyền cho đệ tử nhưng không tìm thấy người thích hợp cho nên một mực bảo tồn ở chỗ ta.
Nếu là công phu mà Cáp Sĩ Kỳ sáng tạo ra nhất định không tầm thường.
Phải biết rằng Trưởng Tôn Thịnh không chỉ một lần khích lệ công phu của Cáp Sĩ Kỳ, Trưởng Tôn Thịnh không ít lần nói, Cáp Sĩ Kỳ thực xứng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Đơn đả độc đấu chỉ sợ không ai có thể đánh lại hắn.
Đây cũng là lý do mà Dương Quảng mật lệnh cho Phòng Ngạn Khiêm và Trưởng Tôn Thịnh cần phải diệt trừ Cáp Sĩ Kỳ, bởi vì thử nghĩ mà xem, một người như vậy nếu như còn sống sẽ là một thanh kiếm treo trên đầu của Dương Quảng, làm cho hắn vĩnh viễn không được yên tâm.
- Đại hắc tử, ngươi về sau cần phải học tập Đóa Đóa tỷ tỷ cho tốt.
Nào biết, Hùng Đại Hải có phần không tình nguyện:
- Một tiểu nương tử nhõng nhẽo như vậy, ta một ngón tay cũng có thể làm cho nàng ta ngã.
Đóa Đóa nghe xong thì lập tức không vui.
- Hắc tử, ngươi xem thường ta đúng không?
- Ta không xem thường ngươi nhưng ngươi nhỏ và gầy như vậy....
- Vậy ngươi có dám cùng với ta đọ sức một lát không?
- Thật sao, chỉ là ta sợ rằng ngươi nhỏ nhắn xinh xắn như vậy vạn nhất ta đả thương ngươi, ca ca ta chẳng phải mất hứng sao?
Trịnh Ngôn Khánh và Thẩm Quang nhịn không được mà cười ha hả.
Chỉ thấy má phấn của Đóa Đóa đỏ bừng:
- Được, ta muốn nhìn xem đến tột cùng là ai làm tổn thương ai.
Trịnh Ngôn Khánh định bước tới ngăn cản nhưng Đóa Đóa chết sống gì cũng phải tỉ thí với Hùng Đại Hải, Ngôn Khánh đành phải đáp ứng.
Tuy nhiên Thẩm Quang lại khẽ nói:
- Công tử không cần lo lắng, theo ta thấy đại hắc tử không phải là đối thủ của tiểu nương tử.
- Sao?
- Kiến thức căn bản của tiểu nương tử so với ta còn vững chắc hơn, hiển nhiên nàng được cao nhân chỉ điểm. Luận về khí lực hiển nhiên nàng không phải là đối thủ của đại hắc tử nhưng nếu là đọ sức thì hai đại hắc tử cũng chưa chắc có thể thắng được nàng. Chớ quên nàng ta là đệ tử của ai.
Đúng thế, Đóa Đóa tuy không phải là đệ tử cảu Cáp Sĩ Kỳ, nhưng Cáp Sĩ Kỳ cũng chỉ điểm qua cho nàng, Trịnh Ngôn Khánh tin rằng võ nghệ của nàng hiện tại rất cao cường.
Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh liền để Đóa Đóa và Hùng Đại Hải đi tới diễn võ trường.
- Thẩm đại ca, huynh nói khổ người của đại hắc tử dùng vũ khí gì thì tốt?
- Bộ dạng của hắn theo ta thấy dùng đao kiếm thương bổng đều không thích hợp, tốt nhất là dùng binh khí nào trầm trọng một chút.
Người này khí lực rất lớn, lên chiên trường không cần kỹ xảo gì, chỉ cần đánh đánh giết giết, tuyệt đối trở thành một mãnh tướng.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy định mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy trong trường ầm một tiếng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hùng Đại Hải đã ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Đóa Đóa mà nói lớn:
- Chuyện này không thể, ngươi chơi xấu, chúng ta đấu lại.
Nói xong hắn làm ra dáng vẻ hổ vồ xông về phía Đóa Đóa.
Đóa Đóa cũng không bối rối, bước về phía bên cạnh nhường lối, đầu ngón tay đặt lên cánh tay của Hùng Đại Hải, dưới chân ngáng một cái, thân thể mềm mại đột nhiên phát lực, Hùng Đại Hải không dừng chân lại được, ngã sấp xuống mặt đất.
- Có phục hay không?
- Không phục.
Ngôn Khánh lúc này liền nhận ra thân thủ của Đóa Đóa tuyệt đối xếp phía trên Hùng Đại Hải.
Nàng sử dụng chiêu thức này theo nguyên lý chín lạng gạt nghìn cân, chiêu chiêu ẩn chứa sát cơ, Hùng Đại Hải không thể cùng một cấp bậc với nàng.
/876
|