Từ khi bước vào bệnh viện Kim Hồng cho đến giờ cũng đã quá mấy tiếng đồng hồ, giờ này trong nhà xác cực kì lạnh, phần vì trời đêm và một phần nữa là trong nhà xác thường xuyên bật máy lạnh ở mức cao hơn bình thường một chút để giữ xác được lâu hơn, chờ người thân đến nhận xác về.
Sau khi đã xem xét và thấy như mọi thứ đều ổn, cả ba người lại tiếp tục rời khỏi nhà xác mà men theo hành lang tìm đến phòng làm việc của bác sĩ Trương ở lầu 2, thường thì phòng làm việc của các bác sĩ ở bệnh viện Kim Hồng rất ít khi bệnh nhân lui tới, nhưng khi vừa đến nơi tôi đã thấy một vài bệnh nhân đứng lập lờ ngoài cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương. Điều lạ lùng hơn là giờ đó cũng đã quá khuya, cũng chẳng có lý do gì mà họ lại hiện diện ở quanh đó cả, vì dù sao thì căn phòng đó cũng đã được niêm phong bằng dây băng của cảnh sát.
Vừa định đuổi những con người quanh cửa phòng, thầy Lâm liền đưa tay ngăn tôi lại:
- Khoan đã! Cậu tính làm gì vậy?
- Thì kêu bọn họ trở về phòng bệnh chứ làm gì! Có điều gì lạ sao thưa thầy?
Cô Bối xua tay rồi đưa miệng về phía tôi nói nhỏ:
- Họ không phải là người đâu!
- Cái gì?
Câu nói của cô Bối làm tôi vô cùng ngạc nhiên, cô ấy cất lời tiếp:
- Từ khi bước vào bệnh viện này, em chưa từng nhìn thấy bóng dáng của một người bình thường nào cả!
- Cô… cô nói thật chứ! Làm sao mà bệnh viện lại không có người được cơ chứ.
- Chuyện này em cũng không rõ!
Đang bàn tán thì điện thoại của tôi bỗng dưng reo lên:
- A lô! Bác sĩ Trung nghe đây.
- Tôi đã cho đóng cửa bệnh viện từ sáng nay rồi, đến giờ vẫn chưa báo cho cậu biết, tôi định đợi cho chuyện của bác sĩ Trương lắng xuống một thời gian rồi mới mở cửa lại.
Giọng nói bên kia đầu dây làm tôi nhận ra ngay đó chính là người đứng đầu và cũng là người lập ra bệnh viện Kim Hồng.
- Thì ra là ông Lý, cảm ơn ông đã báo cho tôi biết! Ông đã biết hết mọi chuyện rồi ư.
- Đúng vậy! Cậu đừng lo, tôi vẫn tin tưởng giao cho cậu bệnh viện, tôi cũng đã trực tiếp tìm lại tất cả những gì mà thời gian qua bệnh viện mình gặp phải.
Nghe đến đây ông Lý cũng vội cúp máy ngang, tôi lại bùi ngùi vì biết được ông Lý đã rất khó xử như thế nào khi nói với tôi về những sự việc trong thời gian qua, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ấy lại tắt máy đường đột đến như vậy.
Trở lại với hiện trường, lúc này thầy Lâm lại tiếp tục bước về phía trước cửa của căn phòng làm việc, đôi tay ông ta chỉ định đưa lên nắm lấy khóa cửa vài giây thì vội thụt lại, vẻ mặt của thầy Lâm trong chốc lát cũng lộ rõ vẻ mặt nghiêm trọng, phía cô Bối cũng nhìn chăm chăm cánh cửa không rời.
- Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!
Tiếng thầy Lâm than vãn nghe đến não nề, tôi vội cất lời hỏi:
- Sao lại oan nghiệt vậy thầy?
Tay thầy Lâm vẫn còn run run không ngừng, ông ta lúc này mới đáp:
- Oán khí nặng lắm, không siêu thoát được cậu Trung à!
Vừa dứt câu, cả tôi và thầy Lâm đều giật mình khi thoáng nhìn thấy một bóng trắng lướt qua rất nhanh từ sau lưng cô Bối, thầy Lâm vội nắm lấy tay tôi và cô Bối, lúc bấy giờ tôi cảm nhận rất rõ tay của cả thầy Lâm và cô Bối Bối rất lạnh và run cầm cập. Thầy Lâm cố trấn an:
Nó sắp đến rồi! Hai người cứ bình tĩnh, nó mạnh lắm, đừng buông tay ra, dưới đất có trận pháp bày sẵn, niệm theo tôi.
“Thiên địa huyền tôn, vạn khí bổn căn. quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông.
Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân.
Thị chi bất kiến, thính chi bất văn. bao la thiên địa, dưỡng dục quần sanh.
Thụ trì vạn biến, thân hữu quang minh. tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh.
Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình. quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình.
Nội hữu tích lịch, lôi thần ẩn danh. động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng.
Kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân. Cấp cấp như luật lệnh.”
Cả ba người cùng nhau nắm tay và đứng thành hình vòng tròn, liên tục niệm chú theo thầy Lâm không ngừng, ánh đèn lúc bấy giờ chớp nháy liên tục, không gian trở nên xáo trộn hơn khi tự bên trong cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương máu tràn ra lênh láng, tôi nghe được tiếng cười khanh khách ngày càng to dần sau cánh cửa ấy, những tiếng đập cửa từ bên trong, những tiếng đồ vật rơi cứ vang lên vang vọng cả không gian trước cửa phòng.
- Lạ thật! Sao nó không có tác dụng gì hết vậy?
- Giờ tính sao đây anh Lâm?
Tiếng của cô Bối nói trong sợ hãi làm tôi đứng kế bên cũng sợ lây theo, thầy Lâm lúc này vẫn còn khó khăn trong việc phân định giữa không gian thực tại, máu vẫn tràn ra đỏ cả mặt sàn bằng gạch trắng ngang trước cửa phòng, dãy hành lang tối om khiến tôi chẳng còn nhìn thấy được đâu là lối thoát. Thầy Lâm cất tiếng:
- Vừa rồi là Kim Quang chú, nhưng cả ba người cùng kiên trì đọc thế mà vẫn không linh nghiệm!
Ngay sau khi dứt lời thì dãy hành lang bỗng phát ra những tiếng dậm chân rất lớn, bất thình lình cô Bối như bị ai đó xô ngã, cô ấy bị một thứ vô hình nào đó đẩy ngã ngửa lên nền gạch với vũng máu rồi kéo đi cả một quãng dài trên hành lang bệnh viện, vệt máu cũng chạy dài khắp nơi khiến cho không gian càng thêm khủng khiếp, thoạt nhìn cứ tôi tưởng chừng như cả hành lang lúc đó là một cảnh trong bộ phim kinh dị nào đó mà chính tôi lại là nhân vật chính vậy.
Cô Bối bị kéo đi lê lết cố cất tiếng gọi trong hoảng loạn:
- Không… không, anh Lâm cứu em với!
- Không! Thả cô ấy ra.
Tiếng thầy Lâm hét lớn vang dội cả dãy hành lang, nhưng điều đó vẫn chưa thể làm cho cái thứ vô hình kia dừng lại, nó kéo cô Bối Bối ngược trở về lại chỗ tôi rồi đột ngột cánh cửa phòng mở toang ra, cô ấy bị đẩy vào trong đó rồi đóng cửa lại, sự việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi còn chẳng kịp nắm lấy được đôi tay của cô Bối.
Sau khi đã xem xét và thấy như mọi thứ đều ổn, cả ba người lại tiếp tục rời khỏi nhà xác mà men theo hành lang tìm đến phòng làm việc của bác sĩ Trương ở lầu 2, thường thì phòng làm việc của các bác sĩ ở bệnh viện Kim Hồng rất ít khi bệnh nhân lui tới, nhưng khi vừa đến nơi tôi đã thấy một vài bệnh nhân đứng lập lờ ngoài cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương. Điều lạ lùng hơn là giờ đó cũng đã quá khuya, cũng chẳng có lý do gì mà họ lại hiện diện ở quanh đó cả, vì dù sao thì căn phòng đó cũng đã được niêm phong bằng dây băng của cảnh sát.
Vừa định đuổi những con người quanh cửa phòng, thầy Lâm liền đưa tay ngăn tôi lại:
- Khoan đã! Cậu tính làm gì vậy?
- Thì kêu bọn họ trở về phòng bệnh chứ làm gì! Có điều gì lạ sao thưa thầy?
Cô Bối xua tay rồi đưa miệng về phía tôi nói nhỏ:
- Họ không phải là người đâu!
- Cái gì?
Câu nói của cô Bối làm tôi vô cùng ngạc nhiên, cô ấy cất lời tiếp:
- Từ khi bước vào bệnh viện này, em chưa từng nhìn thấy bóng dáng của một người bình thường nào cả!
- Cô… cô nói thật chứ! Làm sao mà bệnh viện lại không có người được cơ chứ.
- Chuyện này em cũng không rõ!
Đang bàn tán thì điện thoại của tôi bỗng dưng reo lên:
- A lô! Bác sĩ Trung nghe đây.
- Tôi đã cho đóng cửa bệnh viện từ sáng nay rồi, đến giờ vẫn chưa báo cho cậu biết, tôi định đợi cho chuyện của bác sĩ Trương lắng xuống một thời gian rồi mới mở cửa lại.
Giọng nói bên kia đầu dây làm tôi nhận ra ngay đó chính là người đứng đầu và cũng là người lập ra bệnh viện Kim Hồng.
- Thì ra là ông Lý, cảm ơn ông đã báo cho tôi biết! Ông đã biết hết mọi chuyện rồi ư.
- Đúng vậy! Cậu đừng lo, tôi vẫn tin tưởng giao cho cậu bệnh viện, tôi cũng đã trực tiếp tìm lại tất cả những gì mà thời gian qua bệnh viện mình gặp phải.
Nghe đến đây ông Lý cũng vội cúp máy ngang, tôi lại bùi ngùi vì biết được ông Lý đã rất khó xử như thế nào khi nói với tôi về những sự việc trong thời gian qua, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ấy lại tắt máy đường đột đến như vậy.
Trở lại với hiện trường, lúc này thầy Lâm lại tiếp tục bước về phía trước cửa của căn phòng làm việc, đôi tay ông ta chỉ định đưa lên nắm lấy khóa cửa vài giây thì vội thụt lại, vẻ mặt của thầy Lâm trong chốc lát cũng lộ rõ vẻ mặt nghiêm trọng, phía cô Bối cũng nhìn chăm chăm cánh cửa không rời.
- Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!
Tiếng thầy Lâm than vãn nghe đến não nề, tôi vội cất lời hỏi:
- Sao lại oan nghiệt vậy thầy?
Tay thầy Lâm vẫn còn run run không ngừng, ông ta lúc này mới đáp:
- Oán khí nặng lắm, không siêu thoát được cậu Trung à!
Vừa dứt câu, cả tôi và thầy Lâm đều giật mình khi thoáng nhìn thấy một bóng trắng lướt qua rất nhanh từ sau lưng cô Bối, thầy Lâm vội nắm lấy tay tôi và cô Bối, lúc bấy giờ tôi cảm nhận rất rõ tay của cả thầy Lâm và cô Bối Bối rất lạnh và run cầm cập. Thầy Lâm cố trấn an:
Nó sắp đến rồi! Hai người cứ bình tĩnh, nó mạnh lắm, đừng buông tay ra, dưới đất có trận pháp bày sẵn, niệm theo tôi.
“Thiên địa huyền tôn, vạn khí bổn căn. quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông.
Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân.
Thị chi bất kiến, thính chi bất văn. bao la thiên địa, dưỡng dục quần sanh.
Thụ trì vạn biến, thân hữu quang minh. tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh.
Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình. quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình.
Nội hữu tích lịch, lôi thần ẩn danh. động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng.
Kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân. Cấp cấp như luật lệnh.”
Cả ba người cùng nhau nắm tay và đứng thành hình vòng tròn, liên tục niệm chú theo thầy Lâm không ngừng, ánh đèn lúc bấy giờ chớp nháy liên tục, không gian trở nên xáo trộn hơn khi tự bên trong cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương máu tràn ra lênh láng, tôi nghe được tiếng cười khanh khách ngày càng to dần sau cánh cửa ấy, những tiếng đập cửa từ bên trong, những tiếng đồ vật rơi cứ vang lên vang vọng cả không gian trước cửa phòng.
- Lạ thật! Sao nó không có tác dụng gì hết vậy?
- Giờ tính sao đây anh Lâm?
Tiếng của cô Bối nói trong sợ hãi làm tôi đứng kế bên cũng sợ lây theo, thầy Lâm lúc này vẫn còn khó khăn trong việc phân định giữa không gian thực tại, máu vẫn tràn ra đỏ cả mặt sàn bằng gạch trắng ngang trước cửa phòng, dãy hành lang tối om khiến tôi chẳng còn nhìn thấy được đâu là lối thoát. Thầy Lâm cất tiếng:
- Vừa rồi là Kim Quang chú, nhưng cả ba người cùng kiên trì đọc thế mà vẫn không linh nghiệm!
Ngay sau khi dứt lời thì dãy hành lang bỗng phát ra những tiếng dậm chân rất lớn, bất thình lình cô Bối như bị ai đó xô ngã, cô ấy bị một thứ vô hình nào đó đẩy ngã ngửa lên nền gạch với vũng máu rồi kéo đi cả một quãng dài trên hành lang bệnh viện, vệt máu cũng chạy dài khắp nơi khiến cho không gian càng thêm khủng khiếp, thoạt nhìn cứ tôi tưởng chừng như cả hành lang lúc đó là một cảnh trong bộ phim kinh dị nào đó mà chính tôi lại là nhân vật chính vậy.
Cô Bối bị kéo đi lê lết cố cất tiếng gọi trong hoảng loạn:
- Không… không, anh Lâm cứu em với!
- Không! Thả cô ấy ra.
Tiếng thầy Lâm hét lớn vang dội cả dãy hành lang, nhưng điều đó vẫn chưa thể làm cho cái thứ vô hình kia dừng lại, nó kéo cô Bối Bối ngược trở về lại chỗ tôi rồi đột ngột cánh cửa phòng mở toang ra, cô ấy bị đẩy vào trong đó rồi đóng cửa lại, sự việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi còn chẳng kịp nắm lấy được đôi tay của cô Bối.
/34
|