Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 37 - Đại Hôn ( Thượng )

/81


Bởi vì chuyện Tam hoàng tử trúng độc, hành trình đi săn mặc dù không phải kết thúc hỗn loạn, nhưng cũng là vội vã kết thúc.

Thái y viện, thái y tóc hoa râm cúi người hồi bẩm: Bệ hạ, độc của Tam điện hạ đã giải, nhưng độc kia đã xâm chiếm thần trí Tam điện hạ, cứ thế, thế cho nên... Thái y mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.

Đến tột cùng là làm sao? Văn Đế trầm giọng hỏi.

Thái y còn chưa mở miệng, Lạc Chiêu Dực đứng bên cạnh Văn Đế đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, đi tới ngoài cửa, chỉ thấy một đầu tóc tán loạn, nam tử quần áo không chỉnh tề nằm sấp trong bụi cỏ bắt sâu, bắt được lại bóp chết, điên điên khùng khùng cười to.

Lạc Chiêu Dực từ từ đi qua, thần sắc nhàn nhạt, gọi một tiếng: Tam ca.

Tiếng cười của Lạc Thương im bặt, ngẩng đầu sững sờ một cái, lẩm bẩm nói: Tiểu Thất à...

Thanh âm này không chứa bất cứ tranh chấp âm lãnh nào, ý tứ hàm xúc kêu lên làm cho Lạc Chiêu Dực cũng giật mình. Lúc còn rất nhỏ, kỳ thật tình cảm các huynh đệ thật sự rất tốt, Lạc Thương mười mấy tuổi đã từng cõng Lạc Chiêu Dực mới mấy tuổi đi qua rất nhiều nơi trong cung này, cũng sẽ đem dế mèn vất vả lắm mới bắt được đưa cho đệ đệ chơi, còn có thể vào lúc đệ đệ leo cây bị té xuống liền xông tới làm đệm lưng...

Không biết từ khi nào lại thay đổi, hoặc là, không phải không thay đổi, chỉ là lúc đó hắn tuổi còn bé không phân rõ thật lòng hay giả vờ.

Lạc Chiêu Dực bỗng chốc tê một tiếng, thì ra trong lúc hắn ngây người, Lạc Thương đã nắm lấy tay của hắn cắn, hung dữ giống như là muốn cắn rớt một miếng thịt, hắn lập tức lạnh nhạt nói: Tam ca, ngươi thật sự điên rồi sao?

Lạc Thương buông miệng, lại điên điên khùng khùng cười, giữa răng môi dính vết máu, mà trên tay Lạc Chiêu Dực thêm một dấu răng máu đỏ.

Bệ hạ, như ngài nhìn thấy, Tam điện hạ điên rồi.

Cạnh cửa, thái y cúi thấp đầu xuống, mặt mũi Văn Đế tràn đầy phức tạp, con lớn nhất ngốc nghếch nhiều năm, hiện tại con thứ ba lại trúng độc phát điên, ông nói không ra cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phiền muộn cùng mệt mỏi.

Lạc Thương đột nhiên hung bạo lên, cầm lấy một cây gậy liền hướng mọi người đánh tới, ngay cả Văn Đế cũng không thể tránh, bọn thị vệ vội vàng tiến lên hộ giá, Lạc Chiêu Dực duỗi tay nắm lấy cây gậy, khẽ nói: Tam ca, nếu như ngươi có thể 'Điên' cả đời, cô cũng coi như phục ngươi, chỉ tiếc... E là ngươi làm không được!

Nói xong, không đợi Lạc Thương có phản ứng gì, gọn gàng linh hoạt một chưởng đánh hôn mê hắn.

Văn Đế vừa tức vừa bất đắc dĩ, quay đầu hỏi thái y: Tam hoàng tử còn có thể khôi phục không?

Hồi bệ hạ, tình huống này của Tam điện hạ chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thuốc chữa được.

Văn Đế nhắm hai mắt lại, lúc mở ra đã là bình tĩnh không gợn sóng, Cũng được, truyền ý chỉ của trẫm, bệnh tam hoàng tử đột nhiên bộc phát nặng, hồi phủ tĩnh dưỡng, không có trẫm cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!

Ý chỉ vừa ra, Thục phi liền cười lạnh không ngừng, ném vỡ bình hoa trong cung, bà ta hiểu, này ngoài mặt là bảo vệ, kì thực chính là giam cầm, trong lòng Văn Đế cuối cùng hoài nghi vẫn nhiều hơn thương tiếc! Sao có thể so với năm đó lúc thái tử còn là Thất hoàng tử, vừa xảy ra chuyện liền chấn động cả hoàng cung?

Thục phi tự cho rằng cùng hoàng hậu tranh hơn nửa đời người, giờ khắc này mới biết, từ đầu tới cuối bà ta chỉ là một người một vai trong vở kịch, ở trong lòng Văn Đế, e rằng mười bà ta cộng lại cũng kém hơn nụ cười lạnh lùng của hoàng hậu.

Mặt trời lặn về phía tây, Đại Bạch Hổ nằm sấp cạnh bờ ao, ngửi hương sen trắng chập chờn, Lạc Chiêu Dực lười biếng nằm trên người nó, nhắm mắt dưỡng thần, mùi thơm ngát tràn ngập, thanh nhã hợp lòng người.

Chậc, cắn thật là tàn nhẫn! Lạc Đình bắt lấy cổ tay hắn nhìn, lắc đầu, hồ nghi nói: Lão tam thực sự điên rồi?

Lạc Chiêu Dực hừ lạnh: Quản hắn tìm chết làm gì!

Lạc Đình: ...

Tiểu thái giám Đức Phúc nâng khay chạy tới, trước hết đem hộp thức ăn đặt trong tay Lạc Chiêu Dực, sau đó cẩn thận giúp hắn thay thuốc, băng bó cổ tay, im lặng nín thở.

Lạc Chiêu Dực ăn mấy miếng điểm tâm ngọt ngấy, sắc mặt vẫn không khá hơn, Lạc Đình thở dài: Lão tam thật sự là hận đệ thấu xương, giết đệ không được, điên rồi cũng muốn từ trên người đệ cắn xuống...

Phiền chết ! Lạc Chiêu Dực thu tay lại, mặt lạnh phân phó Đức Phúc, Đừng băng nữa, rót chén trà đến đây.

Đức Phúc khom người thối lui, Lạc Đình nhìn quanh một vòng, kỳ quái nói: Sao chỉ có một mình Đức Phúc, Trần Trầm đâu?

Thái tử phi quá ngốc, để hắn đi xem một chút rồi.

Lạc Đình: ... Nói một câu lo lắng sẽ chết sao, khẩu thị tâm phi mạnh miệng này xem ra là trị không hết ... Hắn thực tò mò Mục Song Hàm làm sao chịu được ?

Độc của lão tam không phải là đệ hạ sao? Ta nghe nói hiện tại Thục phi cả ngày đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc kể lể... Cách ngày đệ đại hôn không xa, cũng đừng gây ra chuyện gì nữa!

Đức Phúc bưng trà chạy đến, Lạc Chiêu Dực tiếp nhận mở nắp trà, hơi nóng mờ mịt, tràn ra một cỗ mùi thơm ngọt, hắn đặc biệt thích loại cảm giác này, nhẹ nhàng khẽ ngửi, mặt mày lập tức giãn ra, đôi mắt xanh u hơi cong lên, giọng nói lại hết sức hờ hững, Hạ độc không hạ cái loại độc hiệu quả này thực sự mù quáng! Nếu cô muốn làm, hắn còn mạng ở đây không? Để bọn họ nháo cũng được, cô cũng không sợ nhuốm máu triều đình!

Lạc Đình than nhẹ, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, nghĩ thầm, tiểu oa nhi ngây thơ khả ái ngày nào thật sự là trưởng thành rồi.

Nghĩ tới đây, Lạc Đình cũng ngăn không được chút cảm khái, cố ý trêu chọc nói: “Đệ lúc còn nhỏ người gặp người thích, trưởng thành rồi biến thành người gặp người hận a...

Không sao cả, Lạc Chiêu Dực lại cười, như là có chút không quan tâm tới, Thái tử phi thích là được rồi.

Trên đời này, thật lòng giả ý, hư hư thật thật, cho dù tràn ngập lời nói dối và phản bội cũng không sao cả, hắn chỉ cần trói chặt một nàng ngốc, là đã có được toàn bộ hào quang cùng ấm áp của thế giới.

Thời gian trôi qua nhanh, trong chớp mắt, đầu tháng bảy, ngày đại hôn.

Mục phủ, trời còn chưa sáng, Mục Song Hàm thức giấc ngồi ở trước bàn trang điểm, ma ma và các cung nữ đến từ trong cung tới tới lui lui, vội vàng giúp nàng trang điểm thay y phục, trong chốc lát cái này không thấy, chốc lát lại cái kia sai rồi... Mục Song Hàm có một ý niệm - - gấp muốn điên!

Nói đến đây, lễ giáo trang điểm cho Mục Song Hàm là người quen, Tư Nghi Phường Lưu ma ma.

Phải tranh thủ lên, Lưu ma ma nhìn sắc trời một chút, có chút nóng nảy.

Mục Song Hàm cố gắng mở mắt ra liền nghe Lưu ma ma nhanh chóng nói: Cô nương, đợi lát nữa trong cung sẽ có đội danh dự tới đón ngài, bệ hạ ân điển, đặc chuẩn


/81

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status