Sắc trời quang đãng, gió lạnh thổi qua rừng núi, mang đến một hương vị cỏ cây thơm ngát.
Ngựa chạy như bay đến bên hồ, dần dần dừng lại, Lạc Chiêu Dực liếc về phía sau một cái, sau đó ôm Mục Song Hàm xuống ngựa, hừ cười, Bỏ xa bọn họ!
Mục Song Hàm nhìn hắn khẽ nâng cằm, mặt mày thần thái tung bay, trong lòng tự nhủ nếu có thêm cái đuôi nhất định sẽ vểnh lên!
Nghĩ tới, nàng nhịn không được liền che miệng nở nụ cười.
Cười cái gì?
Mục Song Hàm hít sâu một hơi, bốn phía non xanh nước biếc, làm tâm tình nhanh chóng tươi sáng vui vẻ lên, nàng lắc lắc đầu, nghiêng đầu hỏi: Điện hạ, chúng ta tự tiện rời đi, bệ hạ bên kia phải giao phó thế nào?
Có cái gì phải giao phó, dù sao điện hạ nhà nàng tùy hứng đã quen. Lạc Chiêu Dực nắm tay nàng đến bên hồ tản bộ, ngựa chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ.
Mục Song Hàm nghe vậy dở khóc dở cười, nhịn không được lại nghĩ, tùy hứng quả nhiên là cái cớ tốt!
Một đám người vây quanh phiền lòng, vẫn thích cùng một mình nàng ở bên nhau. Lạc Chiêu Dực bĩu môi, thuận miệng nói.
Mục Song Hàm gò má ửng đỏ, đây là kỹ năng không thầy dạy cũng biết nói lời tâm tình? Suy nghĩ một chút, nàng cố ý nói: Vì cái gì thích cùng một mình ta ở bên nhau?
Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu nhìn nàng, nàng liền nhìn trời, giả bộ vô tội ai không biết chứ, lại nói, thái tử điện hạ có từng nghiêm túc thổ lộ cùng nàng chưa? Không có!
Này... Lạc Chiêu Dực không được tự nhiên, Nàng không biết sao?
Ta thực không biết. Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, khóe mắt khẽ hếch lên, người bình thường làm vậy rõ ràng là thuần lương vô tội, nhưng khi nàng làm lại mười phần quyến rũ người.
Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nâng mặt nàng lên, ở khóe miệng nàng hôn một cái, nhíu mày: Hiện tại biết rõ chưa?
Mục Song Hàm ngẩn ngơ, thấy bên tai hắn còn đang phiếm hồng, nhưng thần sắc lại rất tự nhiên, trong lòng tự nhủ không chỉ dừng lại ở kỹ năng lời tâm tình vô sự tự thông, ngay cả da mặt cũng dày lên, năng lực học tập này có cần mạnh như vậy không?
Giở trò lưu manh! Mục Song Hàm trừng hắn.
Ai bảo nàng quyến rũ người ? Lạc Chiêu Dực hừ nhẹ, tâm tình hiển nhiên rất tốt, Huống chi không bao lâu nữa, nàng chính là thái tử phi, ta muốn hôn thế nào liền hôn thế ấy!
Mục Song Hàm: Cút! Ai quyến rũ chàng? Lớn lên giống hồ ly tinh là tại ta sao?
Đồng dạng là hồ ly tinh, Tiểu Hồng rất biết tự giác. Lạc Chiêu Dực sờ lên cằm, Nàng học một chút.
Tiểu Hồng? Tiểu Hồng!
Liên tưởng đến Tiểu Bạch gọi là Đại Bạch Hổ... Được rồi, trước tiên vì tiểu hồ ly có cái tên ngốc như vậy mà một phen nước mắt đồng tình, sau đó... Cả ngày mắng tiểu hồ ly ngốc nghếch chính là ai? Mặc dù nó thật sự có chút ngốc..
Bảo nàng học hỏi tiểu hồ ly một chút? Nội tâm Mục Song Hàm cơ hồ sụp đổ : ==
Khóe môi Lạc Chiêu Dực khẽ nhếch, nàng lúc nào cũng có bộ dáng ôn hòa bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng hắn thích nhất chính là chọc rách vẻ mặt như cụ non của nàng, nhìn dáng vẻ nàng tức giận lại không thể làm gì, quả thực làm không biết mệt.
Thật đáng yêu... thần sắc Lạc Chiêu Dực tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng lại ẩn chứa ý nghĩ chọc phá.
Gần giờ Tỵ, ánh nắng chan hòa, không nóng không lạnh, đám mây trắng như bông lửng lờ trôi trên không trung xanh thẳm, sắc trời phản chiếu cảnh vật, non xanh nước biếc, xinh đẹp khác người.
Mọi người đều tụ lại bên trong tiểu uyển, thái hậu muốn kéo mấy người Đào Vận nói chuyện, đúng lúc Lạc Chiêu Dực mang theo Mục Song Hàm vội vàng trở về, tất cả mọi người tĩnh lặng. Mục Song Hàm sớm đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng có thể giả bộ, làm mặt than, khiến người nhìn thấy lại là vẻ thong dong trấn định.
Hai người hành lễ trước, ánh mắt thái hậu dừng lại trên người Mục Song Hàm, chỉ cảm thấy cô nương này sinh ra đẹp thì rất đẹp, chỉ là có chút quá đẹp đẽ, trong lòng thái hậu kỳ thật vẫn thích kiểu như Đào Vận nhìn thấy đoan trang hiền lương.
Bất quá thái tử đã chọn nàng, thái hậu cũng không nên nói gì, chỉ gọi Mục Song Hàm tiến lên, kéo tay nàng lại cẩn thận quan sát, giọng nói có chút hiền hoà, Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn thật kỹ xem.
Tổ mẫu Mục Song Hàm mất sớm, ngoại tổ mẫu lại không phải ruột thịt, vẫn là lần đầu cùng lão nhân gia thân cận như thế, ngẩng đầu chống lại khuôn mắt hòa ái của thái hậu, không khỏi có chút câu nệ, thái hậu liền cười nói: Quả thật là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, chẳng trách thái tử hợp ý như thế, ai gia chỉ hi vọng ngươi về sau hiểu chuyện nhu thuận, cùng đỡ gánh nặng, phải chiếu cố thái tử, hiểu chưa?
Dạ, thần nữ hiểu. Mục Song Hàm khẽ rủ mắt xuống, cũng mỉm cười trả lời.
Lúc này, có cung nhân tiến lên bẩm: Khởi bẩm thái hậu, bãi săn đã chuẩn bị xong.
Được, vậy đi qua đi.
Thái hậu dẫn một đám người ra cửa, đến bãi săn, vị trí sớm đã an bài tốt, điểm tâm và rượu trái cây một chút cũng không thiếu, mà phía trước là một mảnh đất trống, trên đất trống lại dựng thẳng rất nhiều cọc mai hoa, ở giữa một cọc mai hoa cao nhất có treo một banh vải nhiều màu rất lớn.
Lạc Chiêu Dực hứng thú nhìn một chút, Văn Đế đã mở miệng hỏi trước: Mẫu hậu, hôm nay ngài muốn ra cái khảo nghiệm gì vậy?
Cái gì khảo nghiệm với không khảo nghiệm, ai gia thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, ngươi cũng đừng phá hư nhã hứng của ai gia! Thái hậu nghiêm mặt, Văn Đế lập tức bật cười lắc đầu, ông đại khái đã hiểu ý tứ của thái hậu.
Quả nhiên, thái hậu lại nói: Tuy mùa thu là thời tiết đi săn, nhưng từ sau khi tiên đế băng hà, ai gia không hề sát sinh, cũng đã vài thập niên, nếu để các ngươi đi săn, trong lòng ai gia cũng bất an, nhưng mà nếu đã ra ngoài chơi, cũng không thể ngồi không, cũng may mấy hôm trước ai gia thấy cảnh sinh tình, nhớ tới chuyện lý thú lúc tuổi còn trẻ cùng tiên đế du ngoạn, nhất thời vô cùng hoài niệm...
Ý tứ Thái hậu không phải là muốn xem các hoàng tử tỷ võ sao? Thục phi suy đoán nói.
Thật hay
Ngựa chạy như bay đến bên hồ, dần dần dừng lại, Lạc Chiêu Dực liếc về phía sau một cái, sau đó ôm Mục Song Hàm xuống ngựa, hừ cười, Bỏ xa bọn họ!
Mục Song Hàm nhìn hắn khẽ nâng cằm, mặt mày thần thái tung bay, trong lòng tự nhủ nếu có thêm cái đuôi nhất định sẽ vểnh lên!
Nghĩ tới, nàng nhịn không được liền che miệng nở nụ cười.
Cười cái gì?
Mục Song Hàm hít sâu một hơi, bốn phía non xanh nước biếc, làm tâm tình nhanh chóng tươi sáng vui vẻ lên, nàng lắc lắc đầu, nghiêng đầu hỏi: Điện hạ, chúng ta tự tiện rời đi, bệ hạ bên kia phải giao phó thế nào?
Có cái gì phải giao phó, dù sao điện hạ nhà nàng tùy hứng đã quen. Lạc Chiêu Dực nắm tay nàng đến bên hồ tản bộ, ngựa chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ.
Mục Song Hàm nghe vậy dở khóc dở cười, nhịn không được lại nghĩ, tùy hứng quả nhiên là cái cớ tốt!
Một đám người vây quanh phiền lòng, vẫn thích cùng một mình nàng ở bên nhau. Lạc Chiêu Dực bĩu môi, thuận miệng nói.
Mục Song Hàm gò má ửng đỏ, đây là kỹ năng không thầy dạy cũng biết nói lời tâm tình? Suy nghĩ một chút, nàng cố ý nói: Vì cái gì thích cùng một mình ta ở bên nhau?
Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu nhìn nàng, nàng liền nhìn trời, giả bộ vô tội ai không biết chứ, lại nói, thái tử điện hạ có từng nghiêm túc thổ lộ cùng nàng chưa? Không có!
Này... Lạc Chiêu Dực không được tự nhiên, Nàng không biết sao?
Ta thực không biết. Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, khóe mắt khẽ hếch lên, người bình thường làm vậy rõ ràng là thuần lương vô tội, nhưng khi nàng làm lại mười phần quyến rũ người.
Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nâng mặt nàng lên, ở khóe miệng nàng hôn một cái, nhíu mày: Hiện tại biết rõ chưa?
Mục Song Hàm ngẩn ngơ, thấy bên tai hắn còn đang phiếm hồng, nhưng thần sắc lại rất tự nhiên, trong lòng tự nhủ không chỉ dừng lại ở kỹ năng lời tâm tình vô sự tự thông, ngay cả da mặt cũng dày lên, năng lực học tập này có cần mạnh như vậy không?
Giở trò lưu manh! Mục Song Hàm trừng hắn.
Ai bảo nàng quyến rũ người ? Lạc Chiêu Dực hừ nhẹ, tâm tình hiển nhiên rất tốt, Huống chi không bao lâu nữa, nàng chính là thái tử phi, ta muốn hôn thế nào liền hôn thế ấy!
Mục Song Hàm: Cút! Ai quyến rũ chàng? Lớn lên giống hồ ly tinh là tại ta sao?
Đồng dạng là hồ ly tinh, Tiểu Hồng rất biết tự giác. Lạc Chiêu Dực sờ lên cằm, Nàng học một chút.
Tiểu Hồng? Tiểu Hồng!
Liên tưởng đến Tiểu Bạch gọi là Đại Bạch Hổ... Được rồi, trước tiên vì tiểu hồ ly có cái tên ngốc như vậy mà một phen nước mắt đồng tình, sau đó... Cả ngày mắng tiểu hồ ly ngốc nghếch chính là ai? Mặc dù nó thật sự có chút ngốc..
Bảo nàng học hỏi tiểu hồ ly một chút? Nội tâm Mục Song Hàm cơ hồ sụp đổ : ==
Khóe môi Lạc Chiêu Dực khẽ nhếch, nàng lúc nào cũng có bộ dáng ôn hòa bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng hắn thích nhất chính là chọc rách vẻ mặt như cụ non của nàng, nhìn dáng vẻ nàng tức giận lại không thể làm gì, quả thực làm không biết mệt.
Thật đáng yêu... thần sắc Lạc Chiêu Dực tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng lại ẩn chứa ý nghĩ chọc phá.
Gần giờ Tỵ, ánh nắng chan hòa, không nóng không lạnh, đám mây trắng như bông lửng lờ trôi trên không trung xanh thẳm, sắc trời phản chiếu cảnh vật, non xanh nước biếc, xinh đẹp khác người.
Mọi người đều tụ lại bên trong tiểu uyển, thái hậu muốn kéo mấy người Đào Vận nói chuyện, đúng lúc Lạc Chiêu Dực mang theo Mục Song Hàm vội vàng trở về, tất cả mọi người tĩnh lặng. Mục Song Hàm sớm đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng có thể giả bộ, làm mặt than, khiến người nhìn thấy lại là vẻ thong dong trấn định.
Hai người hành lễ trước, ánh mắt thái hậu dừng lại trên người Mục Song Hàm, chỉ cảm thấy cô nương này sinh ra đẹp thì rất đẹp, chỉ là có chút quá đẹp đẽ, trong lòng thái hậu kỳ thật vẫn thích kiểu như Đào Vận nhìn thấy đoan trang hiền lương.
Bất quá thái tử đã chọn nàng, thái hậu cũng không nên nói gì, chỉ gọi Mục Song Hàm tiến lên, kéo tay nàng lại cẩn thận quan sát, giọng nói có chút hiền hoà, Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn thật kỹ xem.
Tổ mẫu Mục Song Hàm mất sớm, ngoại tổ mẫu lại không phải ruột thịt, vẫn là lần đầu cùng lão nhân gia thân cận như thế, ngẩng đầu chống lại khuôn mắt hòa ái của thái hậu, không khỏi có chút câu nệ, thái hậu liền cười nói: Quả thật là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, chẳng trách thái tử hợp ý như thế, ai gia chỉ hi vọng ngươi về sau hiểu chuyện nhu thuận, cùng đỡ gánh nặng, phải chiếu cố thái tử, hiểu chưa?
Dạ, thần nữ hiểu. Mục Song Hàm khẽ rủ mắt xuống, cũng mỉm cười trả lời.
Lúc này, có cung nhân tiến lên bẩm: Khởi bẩm thái hậu, bãi săn đã chuẩn bị xong.
Được, vậy đi qua đi.
Thái hậu dẫn một đám người ra cửa, đến bãi săn, vị trí sớm đã an bài tốt, điểm tâm và rượu trái cây một chút cũng không thiếu, mà phía trước là một mảnh đất trống, trên đất trống lại dựng thẳng rất nhiều cọc mai hoa, ở giữa một cọc mai hoa cao nhất có treo một banh vải nhiều màu rất lớn.
Lạc Chiêu Dực hứng thú nhìn một chút, Văn Đế đã mở miệng hỏi trước: Mẫu hậu, hôm nay ngài muốn ra cái khảo nghiệm gì vậy?
Cái gì khảo nghiệm với không khảo nghiệm, ai gia thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, ngươi cũng đừng phá hư nhã hứng của ai gia! Thái hậu nghiêm mặt, Văn Đế lập tức bật cười lắc đầu, ông đại khái đã hiểu ý tứ của thái hậu.
Quả nhiên, thái hậu lại nói: Tuy mùa thu là thời tiết đi săn, nhưng từ sau khi tiên đế băng hà, ai gia không hề sát sinh, cũng đã vài thập niên, nếu để các ngươi đi săn, trong lòng ai gia cũng bất an, nhưng mà nếu đã ra ngoài chơi, cũng không thể ngồi không, cũng may mấy hôm trước ai gia thấy cảnh sinh tình, nhớ tới chuyện lý thú lúc tuổi còn trẻ cùng tiên đế du ngoạn, nhất thời vô cùng hoài niệm...
Ý tứ Thái hậu không phải là muốn xem các hoàng tử tỷ võ sao? Thục phi suy đoán nói.
Thật hay
/81
|