Ánh mắt cô sợ hãi, thân thể run rẩy, nghi hoặc hỏi bác sĩ " vậy là anh ấy có khả năng sống đúng không? "
Bác sĩ gật đầu với cô rồi rời đi
Trái tim bóp chặt của cô như được trả về, thân thể Trần Mỹ Kiều ngã quỳ xuống, khóc oà lên.
Kiều Minh Minh cũng bật khóc, lúc này Tô Văn Vũ cùng ba mẹ Tô cũng chạy tới, anh đi tới đỡ cô " ngoan, đừng khóc, sẽ ảnh hưởng bảo bảo, mọi chuyện đã qua rồi "
Ông bà Tô cũng đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ sau một đêm mà tóc bọn họ đã bạc thêm mấy phần.
" mấy người trở về đi, tôi ở đây chăm sóc anh ấy là được rồi " cô chống đỡ thân thể đứng lên nhìn mấy người phía trước nói, không đợi bọn họ trả lời, cô đã từng bước đi về phía phòng bệnh.
Trần bảo bối cũng đã tỉnh dậy, biết ba đã qua khỏi nguy hiểm, cậu có chút vui mừng, đôi chân nhỏ nhắn nhấc lên đi về phía mẹ, nâng cánh tay trắng trắng mềm mềm lên nắm lấy tay cô, cậu nhìn cô nói " bảo bối sẽ cùng mẹ chăm sóc ba "
Cô cúi xuống nhìn con trai, đưa tay còn lại lên xoa đầu cậu bé
Mấy người bọn họ thấy vậy đành thở dài, cũng không định lên ngăn cản bọn họ, xoay người trở về nhà chuẩn bị những thứ cần thiết.
Hai mẹ con họ bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Gia Kỳ nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt. Tiếng máy móc trong vòng vang lên ' tích ... tích '
Cô ôm Trần bảo bối lên đặt cậu ngồi bên cạnh anh, rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống nhìn anh.
Bầu trời từ từ chuyển từ tối đến sáng, cô vẫn ngồi nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đã sưng lên, trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo dính máu của anh, sắc mặt nhợt nhạt vì cô không chịu ăn gì, chỉ uống mấy hớp nước lạnh.
Tới sáng, lúc này mặt trời đã lên cao, Tô Gia Kỳ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Trần Mỹ Kiều một tay chống đầu, nhắm mắt ngồi bên cạnh anh đầu tiên. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh có chút đau lòng.
Anh hơi động thân thể mỏi nhừ, liền có cảm giác ấm ấm mềm mềm truyền đến từ phía dưới chân mình, anh cúi đầu xuống, nhìn thấy Trần bảo bối đang cuộn tròn nằm ngủ bên cạnh chân anh, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Trần Mỹ Kiều ngủ rất nông nên nghe tiếng động liền tỉnh dậy, mở mắt ra thấy anh đã tỉnh lại, cô vui mừng nắm lấy tay anh, kích động hỏi " anh đã tỉnh "
Anh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt nóng rực hỏi " em lo lắng cho anh lắm sao? "
" quỷ mới lo cho anh, tôi là lo cho con trai tôi không có ba thôi " Cô xấu hổ, hừ một cái, đưa tay lên vỗ vào vai anh
Anh giả vờ ôm ngực, lông mày nhăn lại, thân thể quằn quại kêu lên " ui da, đau quá "
Trần Mỹ Kiều hoảng sợ, cánh tay lúng túng khua loạn, cô nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng hỏi " Đau sao, có phải chỗ vết thương nứt ra không, Gia Kỳ em xin lỗi "
Tô Gia Kỳ bật cười nhìn cô " hắc hắc, thế này mà không lo lắng sao " rồi anh nhận ra điều gì, thân thể khựng lại, nắm lấy tay cô " Kiều Kiều, em gọi tôi là gì "
" gọi là Gia Kỳ a, ba, mẹ rất lo lắng cho ba, cả một ngày không ăn, nhìn kìa, đến quần áo cũng không chịu thay " không biết từ lúc nào Trần bảo bối đã tỉnh dậy, thân thể nhỏ ngồi trên giường, đưa tay chỉ về phía cô, mắt nhìn anh, mở miệng bi bô vạch tội
Bị con trai bán đứng, thẹn quá hóa giận, cô liền rút bàn tay đang bị anh nắm ra, mặt đỏ lên, nhìn anh nói " tôi đi gọi bác sĩ tới kiểm tra " rồi xoay người rời đi
Bước tới cửa, tiếng hai cha con bọn họ truyền tới " hắc hắc, bảo bối, mẹ con thật đáng yêu "
" đúng vậy a " giọng lanh lảnh của Trần bảo bối vang lên phụ hoạ
Mặt cô đen lại, mím môi cắn chặt răng đi về phía trước.
Một lát sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Gia Kỳ, thông báo các chỉ số cơ thể đã ổn định trở lại, nhưng vẫn phải ở lại thêm một thời gian để theo dõi
Nhận được tin anh tỉnh lại, Tô Văn Vũ cùng ông bà Tô chạy đến
Võ Thanh Hoa nhìn thấy con trai, khóc ô ô chạy tới " Gia Kỳ, con làm mẹ sợ muốn chết "
" con trai mới tỉnh bà cũng đừng làm ồn nữa, mọi chuyện đã qua thì tốt rồi " Tô Gia Trang nhìn bà nói
Tô Văn Vũ thấy vậy, lên tiếng thay đổi không khí " Đúng đúng, với lại anh hai không xả thân làm anh hùng cứu mỹ nhân thì làm sao có thể ôm con dâu về cho mẹ a "
Nghe xong mọi người cũng phải bật cười
Tô Văn Vũ đi lại phía anh trai cố ý thần thần bí bí nói " anh hai, em báo cho anh một tin, nhà chúng ta sắp có thêm thành viên nhỏ "
Tô Gia Kỳ nghe vậy nghi hoặc, nghĩ một chút rồi mở to mắt nhìn Trần Mỹ Kiều. Không lẽ nào?
/64
|