" cốc .. cốc " Tô Gia Kỳ bước sang phòng cô ở kế bên, đưa tay lên gõ cửa
Trần Mỹ Kiều mở cửa ra, cô mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa màu hồng phấn, dựa lưng vào khung cửa liếc mắt nhìn anh hỏi " anh có việc gì a? "
Tô Gia Kỳ không trả lời mà nhìn cô cười, hỏi ngược " không mời anh vào à? "
Nếu là lúc trước cô không suy nghĩ liền đẩy anh ra rồi đóng cửa lại. Nhưng không biết từ lúc nào cảm xúc của cô thay đổi, lách người qua một bên để anh đi vào.
" đây là phòng em ở từ lúc nhỏ sao? " anh hỏi sau khi nhìn một lượt những đồ vật được bày biện ở trong phòng
Trần Mỹ Kiều gật đầu
" không tệ, rất ấm áp " anh cười, rồi đi tới chiếc giường của cô, toàn bộ thân thể ngã xuống
" anh làm gì vậy " Trần Mỹ Kiều hoảng hốt tiến lên muốn kéo anh dậy
Nhưng anh lại cầm lấy tay cô kéo xuống nằm bên cạnh mình, hai cánh vòng ra ôm cô vào lòng
Cảm nhận thân thể bên trong đang dãy dụa, anh ghé sát, thổi một hơi bên tai cô, nhẹ giọng nói " hôm nay, anh có thể ở đây được không? "
Thân thể cô run lên, động tác dừng lại, mặt đỏ bừng. ' thình ... thịch ' tim cô càng lúc đập càng nhanh, trong lòng dâng lên loại tình cảm kỳ lạ, có một chút ngọt ngào, ấm áp. Có lẽ trái tim đã thay đổi lúc nào mà cô không hề hay biết.
Không thấy cô phản ứng, Tô Gia Kỳ mừng rỡ càng ôm chặt cô vào lòng
Anh lên tiếng " mấy năm qua một mình nuôi bảo bối khôn lớn có vất vả không" anh muốn biết trong mấy năm qua cô đã sống như thế nào.
Cô không ngờ là anh sẽ hỏi như vậy, giọng có chút nghẹn ngào " không vất vả, thực ra cũng rất hạnh phúc, ít ra trên đời này còn có một người thân "
Nghe cô nói, lòng anh đau nhói, cúi xuống hôn lên tóc cô " không sao, sau này em sẽ có thêm một người nữa là anh, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con "
Trần Mỹ Kiều có chút cảm động, ngửa đầu lên nhìn anh. Dù có kiên cường mạnh mẽ tới đâu thì cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, cũng cần được chở che.
Anh nhìn vào mắt cô, chân thành nói " cảm ơn em vì đã sinh cho anh một bảo bối " rồi dùng tay nâng cằm cô lên hôn xuống
Tô Gia Kỳ dịu dàng mút lấy cánh môi phía dưới, cạy mở hàm răng, vươn đầu lưỡi vào thăm dò, trêu chọc cái lưỡi thơm của cô.
Trần Mỹ Kiều cảm thấy toàn thân tê dại, tim đập phanh phanh nhảy lợi hại. Cô có chút căng thẳng muốn vươn tay đẩy anh ra.
Vong tay anh càng siết chặt, rời khỏi môi cô, chuyển qua căn lấy vành tai cô nỉ non " chẳng lẽ em không có chút nào thích tôi sao? "
Thích anh? cô cũng không biết, nhưng mà bây giờ đã không còn cảm giác bài xích đối với anh.
Bị Tô Gia Kỳ tiếp tục trêu chọc, mặt đỏ tới mang tai, thở gấp, cô có chút sợ hãi, tuy đã sinh bảo bối nhưng lần đó thần trí vô thức, chưa từng chân chính cùng đàn ông tiếp xúc thân thể.
Anh hôn lên trán, chuyển xuống mắt, rồi ngậm lấy môi cô từng chút từng một
Cảm nhận toàn thân bắt đầu khô nóng khó chịu, có chút lúng túng, cô vòng tay ôm cổ của anh, đáp lại nụ hôn
Thân thể Tô Gia Kỳ kích động run rẩy, ánh mắt càng đỏ rực, vươn đầu lưỡi cùng cô cuồng nhiệt hôn, tay anh thăm dò vào áo ngủ cô bắt đầu vuốt ve, anh rời khỏi môi cô, di chuyển xuống hôn lên cổ rồi đến xương quai xanh của cô, rồi hôn khắp thân thể của cô.
Hai người càng lúc càng nóng lên, hơi thở ấm áp hòa vào nhau, thân thể nóng bỏng hợp lại.
Z$¥¥$**¥¥*¥**¥*+^%**$*¥$*¥$*¥**¥¥**
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì đã không thấy Tô Gia Kỳ đâu. Cô rửa mặt chải đầu rồi bước xuống lầu, một mùi thơm liền xông vào mũi cô.
Ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần bảo bối đang ngồi trên bàn ôm một rổ rau củ, khuôn mặt phấn nộn lem nhem, cách tay trắng trắng mập mạp cầm con dao đang gọt củ.
Tô Gia Kỳ đang đứng trong bếp đi tới đi lui, tất bật làm đồ ăn. Hết cầm dao cắt nguyên liệu rồi lại mở nắp vung ra nếm món ăn.
" mẹ, chào buổi sáng " Trần bảo bổi thấy mẹ đi xuống, dừng động tác, đưa tay còn dính mấy cọng rau cỏ vẫy vẫy về phía cô
Nghe tiếng con trai Tô Gia Kỳ cũng xoay người nhìn cô, bỏ đồ dùng trong tay xuống, mỉm cười ấm áp " em ngồi xuống đi, bữa sáng anh làm sắp xong rồi "
Trần Mỹ Kiều vẫn tiếp tục đứng tại chỗ nhìn cha con bọn họ ngơ ngác, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng.
Cảnh tượng này thật giống một gia đình.
Cô ngồi xuống một lúc thì Tô Gia Kỳ làm xong món cuối bưng ra, Trần bảo bối giúp anh lấy bát đũa. Được ở chung cùng ba mẹ nên cậu bé rất vui, gương mặt phấn nộn tràn ngập hạnh phúc.
Ăn xong bữa sáng, mấy người bọn họ chia nhau ra đi làm, còn Trần bảo bối được đưa tới trường.
/64
|