Trần Mỹ Kiều cảm động, suýt nữa không kìm được mà khóc, cô nhớ tới mẹ mình cũng từng ép cô ăn, trách mắng cô không được giảm béo, cô nhớ tới nụ cười hiền hậu dịu dàng của mẹ, nhớ tới vẻ mặt cưng chiều cô của ba.
Tô Gia Kỳ nhìn cảnh này mỉm cười, trong lòng thầm khen ngợi mẹ anh, lúc đón cô anh cũng đã thấy chiếc vòng trên tay cô, mẹ thật là cao tay a!
Sau bữa cơm, mọi người cùng nhau ngồi uống trà thì Tô Gia Trang nghiêm giọng lên tiếng " Gia Kỳ, bảo bối đã là con cháu Tô gia, để họ mẹ thì không hay cho lắm, ta định nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập tập đoàn thì công bố tin tức, để bảo bối được nhận tổ quy tông "
Tô Gia Kỳ nhìn sang Trần Mỹ Kiều, thấy cô không có ý kiến gì, anh gật đầu nói " Vâng, con sẽ sắp xếp "
Kết thúc bữa tối, mấy người Tô Gia Kỳ chia nhau trở về.
Trên đường trở về, Tô Văn Vũ nhìn sang Kiều Minh Minh rầu rĩ hỏi " Minh Minh, lúc nào chúng ta mới kết hôn a! "
Anh cầu hôn cô nhưng cô vẫn chưa đồng ý.
Cô cười nhìn ăn, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch " sau khi Kiều Kiều kết hôn, hắc hắc "
Từ sau khi hai người bọn họ quay về bên nhau ở chung một chỗ, khuôn mặt cô lúc nào cũng rạng rỡ, hạnh phúc. Cô gái hoạt bát đáng yêu ngày xưa đã trở lại.
Mặt Tô Văn Vũ đen lại, trong lòng trỗi dậy biểu tình với anh trai " anh hai, anh phải nhanh lên, hạnh phúc nửa đời sau của em phụ thuộc vào anh a! "
" Văn Vũ, Kiều Kiều đã không còn gia đình, em muốn cùng cô ấy chia sẻ hạnh phúc, với lại em cũng muốn... " nói tới đây thì cô dừng lại, mắt cụp xuống im lặng
Kiều Minh Minh tựa đầu lên cửa xe ngắm nhìn đường phố, cô vẫn đang chờ một phép màu xuất hiện, cô muốn cho anh một gia đình hoàn chỉnh, nếu không thể làm mẹ, điều đó có nghĩa hạnh phúc cô có thể mang đến cho anh mới chỉ là một nửa, cái cô mong muốn là trọn vẹn.
Nhìn vẻ mặt Kiều Minh Minh có chút biểu bã, Tô Văn Vũ nắm lấy bàn tay cô, anh nghiêm túc nói " Minh Minh, đối với anh, em mới là quan trọng nhất "
Cô nhìn anh mỉm cười, trong lòng ấm áp.
Tô Gia Kỳ chở hai mẹ Trần Mỹ Kiều con về tới trước cửa nhà cô thì Trần bảo bối lên tiếng " Ba, hôm nay ba ở lại đây với con đi "
Trần Mỹ Kiều liếc nhìn con trai, lòng có chút đau khổ, ghen tỵ ' con trai có ba liền quên mẹ sao '
Tô Gia Kỳ tất nhiên là mừng còn còn không kịp, cười rạng rỡ ôm lấy Trần bảo bối đi vào nhà.
Một lát sau, trong phòng nhỏ Trần bảo bối nép vào trong lòng ba, nghe anh kể chuyện.
Tô Gia Kỳ vừa kể xong chuyện nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, anh cúi xuống hỏi con trai " Thế nào? "
" hừ, bạch tuyết là người rất thực tế, giữa hoàng tử đẹp trai giàu có và bảy chú lùn hết lòng yêu thương cô nhưng xấu xí, thì cô vẫn chọn hoàng tử, cái gì mà tốt đẹp chứ " cậu bé chu miệng nói
Anh bất đắc dĩ nhìn con trai, chẳng phải ở lứa tuổi này thì một cậu bé năm tuổi đều tin vào truyện cổ tích sao?
" Thôi được rồi, chúng ta chơi game chém hoa quả " anh đành chuyển để tài
" không, con muốn chơi half life "
" Bảo bối, con còn chưa đủ tuổi "
" hắc ... hắc, trò chơi có kiểm tra qua chứng minh nhân dân sao "
Tô Gia Kỳ nhìn con sai nghi hoặc " Bảo bối, con thật sự là đứa bé 5 tuổi sao? "
Trần bảo bối híp mắt nhìn anh " cái này phải hỏi ba mẹ, con là do hai người sinh ra, nguồn gốc từ đâu đến, hai người hiểu rõ hơn ai hết "
Anh đen mặt tập hai!
Chơi một lúc thì Trần bảo bối thiếp đi, dù có IQ cao nhưng cậu vẫn chỉ là một cậu bé 5 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn.
Tô Gia Kỳ ôm lấy Trần bảo bối đặt lên giường, săn sóc kéo chăn đắp cho cậu.
/64
|