*********************************************************
Chớp mắt tới cuối tuần, Trần Mỹ Kiều dẫn Trần bảo bối đi dạo phố. Trần Mỹ Kiều mua một số đồ dùng cần thiết rồi bước vào trung tâm thương mại.
" Bảo bối, con thấy bộ này đáng yêu không nè " cô cầm trên tay bộ quần áo in hình chuột Micky hỏi Trần bảo bối
" Mẹ, con không có mặc quần áo trẻ con đến vậy, con lớn rồi " Trần bảo bối bưu môi khinh bỉ
" Haha, mẹ nói con nghe, đứa bé mặc những bộ này mới đáng yêu " Trần Mỹ Kiều dụ dỗ
" Thế này đủ đáng yêu chưa? " Trần bảo bối dơ tay bắn tim, mắt chớp chớp tinh quái
Phương pháp ở chung giữa hai người bọn họ vốn là như vậy, lúc nào cũng cãi nhau một trận mới thôi nhưng cuối cuối cùng lần nào cô cũng phải đầu hàng trước những " lý lẽ " của Trần bảo bối. Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tại trung tâm thương mại này vậy mà cô không ngờ lại gặp người quen.
Trương Thanh Thanh khoác tay người đàn ông trung niên bụng phệ trông già bằng tuổi bố cô ta, lão ta là một cổ đông nhỏ của tập đoàn Kỳ Vũ. Cô ta đi về phía hai mẹ con cô " ôi chao, chẳng phải Trần Mỹ Kiều đây sao? " khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta tỏ vẻ kinh ngạc
" Chào cô " Trần Mỹ Kiều khí chịu trả lời, nghĩ tới chuyện năm xưa liền không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta
" Cô trở về lúc nào vậy? Còn có con lớn thế này, trông cũng 5-6 tuổi rồi, chẳng lẽ hậu quả của đêm hôm đó? " cô ta vẫn tiếp tục lên tiếng châm chọc
Không nhắc tới thì thôi, nay chính kẻ hại cô nhắc tới trước mặt mẹ con cô, lửa giận trào ra " Đây là là việc của tôi, không phiền cô quan tâm! " nói xong cô liền dắt tay Trần bảo bối rời khỏi. Sau lưng truyền đến tiếng cười haha của Trương Thanh Thanh.
" Mẹ, cô ta là ai vậy ạ? " lúc này Trần bảo bối mới lên tiếng hỏi.
" Người xấu " cô cho đồ vào cốp xe vừa trả lời rồi lên xe đóng cửa, hai mẹ con trở về nhà.
' Soạt ... soạt ... ' Dừng xe trước cửa nhà Trần Mỹ Kiều xuống xe xách túi lớn túi bé, cô không hề biết rằng phía bên kia đường có một chiếc xe đang đỗ
Tô Gia Kỳ sau khi tra được địa chỉ nhà cô liền lái xe tới đây, anh ngồi trên ghế lái ngắm nhìn bóng dáng cô qua cửa kính, ánh mắt hiện lên nét dịu dàng, cô gái trong lòng anh quả nhiên đã trở về. Trong lòng mừng rỡ, anh muốn bước xuống xe đi vìa phía cô
Nhưng anh vừa mở cửa ra cánh tay bỗng khựng lại... cửa bên ghế phụ xe của cô được mở ra, một cậu bé da thịt trắng nõn bịch bịch chạy xuống, cậu bé lon ton chạy về phía cô, bi bô nói " Mẹ! Để con xách giúp mẹ nhé "
Thế giới trước mắt anh bỗng hoá đá, nét cười trong mắt biến mất thay vào đó sự kinh ngạc. Mẹ? Cậu bé kia là con trai cô? Chẳng lẽ cô đã kết hôn rồi ư? Cánh tay anh đặt trên vô lăng siết chặt, hy vọng vừa đến không bao lâu đã vụt tắt, anh bỏ lỡ cô một lần nữa, vĩnh viễn bỏ lỡ bởi cô đã kết hôn, đáy lòng chua xót nổi lên từng tầng, tim anh chợt đau đớn . Anh đóng cửa nổ máy lái xe rời khỏi.
Những việc này Trần Mỹ Kiều không hề hay biết, cô dắt Trần bảo bối vào nhà, sau khi thu dọn đồ đạc thì lên lầu tắm rửa.
/64
|