Tạ Thanh Trình nghe cậu nói ra như thế, nhất thời ngẩn ngơ, cũng không biết bản thân có cảm giác như thế nào.
Anh nhìn Hạ Dư, suốt bao lâu nay, luôn là Hạ Dư không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì đôi mắt anh quá lạnh lẽo quá sắc bén, tựa như dao phẫu thuật, có thể mổ xẻ trái tim người ta.
Nhưng giờ khắc này, trong ánh mắt hỗn loạn của Hạ Dư chất chứa cảm xúc cháy bỏng quá nặng, tựa như dung nham.
Dù lưỡi dao có sắc bén hơn, thì cũng chỉ là sắt bình thường, không chịu nổi độ nóng quá cao ấy của dung nham được.
Vậy nên lúc này, lại là Tạ Thanh Trình dời ánh mắt của mình đi trước.
Tâm trạng anh rất phức tạp, nếu ngày thường Hạ Dư nói với anh mấy lời này, anh nhất định sẽ không có phản ứng lớn như thế, nhưng giờ khắc này, anh biết ý nghĩa không còn giống với nhau nữa.
Hóa ra đây là thứ Hạ Dư muốn nói với anh nhất.
Nếu không thoát ra được, nếu sau một giờ nữa họ sẽ chết, đây là chuyện cuối cùng mà Hạ Dư muốn nói cho anh nhất, dùng để chia tay nhân thế.
Bởi vậy những lời này có sức rất nặng, đột ngột đập thẳng vào trong lòng anh.
Tạ Thanh Trình không mắng cậu, không chê cười cậu—— Đây là lần đầu tiên sau đêm ở hội sở, Tạ Thanh Trình dùng thái độ này, đối diện với lời bộc bạch của Hạ Dư.
Nhưng anh cũng chẳng biết nên trả lời cậu thế nào.
Sau khi đã có quá nhiều gút mắc xảy ra giữa bọn họ, Tạ Thanh Trình không rõ bản thân có thể dùng thái độ như thế nào để đối mặt với sự ỷ lại do bệnh tật này của Hạ Dư.
Vậy nên cuối cùng anh vẫn dời tầm mắt đi, anh bơi qua bên cạnh, chỗ sát tường, ngửa đầu nhìn khung đỉnh trần studio càng lúc càng gần chăm chú.
Chút ánh sáng vụn vỡ chiếu lên gương mặt điển trai tái nhợt của anh, anh lạnh tới mức chẳng còn chút huyết sắc, tựa như băng trôi, tới môi cũng tưởng như trong suốt.
Mười mấy centimet... Lại thêm mười mấy centimet...
Càng lúc càng gần.
Tạ Thanh Trình đã có thể nhìn rõ ống dẫn bằng thép, từng khớp nối trên khung trần nhà.
Anh bỗng dưng nghĩ tới thứ gì, cúi đầu nhìn xuống làn nước trong veo—— Sau đó anh tìm thấy.
"Cậu chờ tôi một chút."
Tạ Thanh Trình đẩy hộp nhựa đặt điện thoại cho Hạ Dư, tránh điện thoại rơi vào trong nước rồi hỏng hết hoàn toàn, bản thân đột nhiên lặn xuống hồ nước, thân mình cao gầy tạo thành gợn sóng lăn tăn. Anh lặn sâu xuống thẳng phía dưới, một lát sau, lúc anh vẩy bọt nước trên tóc, ngoi lên khỏi đáy nước lần nữa, trong tay anh đã có thêm một ống thép bị bỏ đi.
Một ống dài hơn một mét, cầm trong tay, với độ nổi hiện tại, cũng đủ để chạm lên trần.
Tạ Thanh Trình cầm ống thép, bắt đầu tập trung nín thở gỡ thử lên khung trần nhà.
Tiếng ván rỗng ruột có thể nghe thấy, sau khi gõ, tiếng vang rõ ràng hơn hẳn tiếng mặt tường đặc ruột, sẽ phát ra âm thanh trống rỗng.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh dò thử.
Hạ Dư cũng chẳng nói gì, quan sát anh men theo nơi sát cửa nhất, dùng ống dò thử từng chút từng chút một.
Từng phân từng li, từng giây từng phút.
Đặc.
Đặc.
Vẫn là đặc...
"..."
Mười lăm phút sau, Tạ Thanh Trình buông ống thép dùng để dò thử kia xuống. Giờ không cần tới thanh thép kia nữa, tự tay anh đã có thể chạm vào khung trần.
Nhưng anh lại không động, khuôn mặt ẩn trong gợn nước.
Hạ Dư nhìn sắc mặt anh còn trắng hơn cả khi nãy——
Không có tầng gác.
Trần căn phòng này, là đổ bê tông đóng kín...
Cho dù có là người không màng sống chết, lúc chiếc cân cái chết thật sự hạ xuống, vẫn sẽ cảm thấy lay động. Đỉnh trần đóng kín, có nghĩa là tia hy vọng cuối cùng của hai người bọn họ cũng đã tan biến.
Hạ Dư nhìn sắc mặt Tạ Thanh Trình, nhất thời ngay cả cậu cũng có chút hít thở khó chịu không thông. Cậu bơi tới gần, ngửa đầu quan sát trần nhà kia, giờ hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng, ống dẫn lúc nãy đem lại cho họ một tia hy vọng bị hỏng hóc, tuy rằng quả thực là một ván gỗ rỗng ruột, nhưng mà phía trên ván gỗ ấy vẫn còn một lớp xi măng cứng.
Dựa vào sức của người bình thường, cho dù có là một trăm năm cũng không thoát ra được, chứ đừng nói chỉ còn lại mỗi mấy chục phút...
Vậy mà phải chết như thế thật.
"Tạ Thanh Trình." Hạ Dư nhìn anh, cổ có hơi nghẹn lại, trong nháy mắt kia cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng ra khỏi miệng lại là một câu, "Anh cảm thấy tiêu đề báo ngày mai... Sẽ viết thế nào."
Tạ Thanh Trình ngửa đầu, lại nhìn về phía trần nhà cách càng lúc càng gần lần nữa.
Gợn nước lăn ta lăn tăn ánh lên cằm anh, tóc anh vì sũng nước mà có hơi rối, dáng vẻ không chút cẩu thả ngày thường của anh vẫn còn, nhưng có vào sợi tóc đen ướt đẫm rủ xuống trước mắt anh.
Anh không trả lời câu hỏi chẳng đâu vào đâu của Hạ Dư.
Nhưng một lát sau, Hạ Dư lại nghe thấy anh nhẹ giọng nói một câu: "... Hạ Dư, giữa tôi với cậu từng xảy ra rất nhiều chuyện."
"Những chuyện đó có tổn thương có nợ nần, việc nào ra việc nấy, nhưng giờ xem ra, ít nhất có một chuyện trong số đó, tôi phải nói một câu xin lỗi với cậu."
Anh bỗng dưng nói thế, Hạ Dư ngược lại có hơi ngẩn ra: "... Là tự tôi đi theo mà. Chuyện này với kho hồ sơ tháp truyền thông đâu có giống nhau, anh không cần tự trách mình."
"Tôi nói chuyện lúc trước. Là chuyện năm năm trước đó."
"..." Hạ Dư im lặng một lát, trong lòng như có thứ gì chao đảo, "... Nếu anh nói như thế, chẳng phải tôi cũng làm ra rất nhiều hành động khiến anh cảm thấy còn chẳng bằng súc sinh ư?"
Lại bảo: "Trước khi chết xin lỗi nhau, cũng lí trí thật đấy—— Sống cả đời quy củ lí trí như thế, trật tự rõ ràng, anh cũng mệt ghê ha."
Cậu nói, nỗi lòng căng thẳng hơn một giờ rốt cuộc cũng thả lỏng hoàn toàn.
Cũng chính là chấp nhận số phận.
Chết kiểu này kể ra Hạ Dư cũng không ngờ tới, nhưng cái chết chưa từng là chuyện cậu không thể chấp nhận, cậu sẽ không hoảng loạn khi đứng trước cái chết, nhếch nhác không chịu nổi, tự làm mình rối tung lên, bởi vì sinh mạng ngắn ngủi mười chín năm của cậu, đã đối mặt với sự thống khổ và cô độc còn đáng sợ hơn cả cái chết nhiều lần lắm rồi.
Cậu là người sống để hướng về cái chết, cậu đã biết rõ từ lâu, cái chết là người bạn đã luôn chờ đợi ở phía trước để đưa cậu rời đi từ lúc cậu mới chào đời rồi, cậu cũng muốn được gặp gỡ nó.
Mà chết kiểu này, so với mấy bệnh án trước đó phát điên lên mất khống chế trong viện tâm thần, cuối cùng đều thê thảm như nhau, phải rời đi mà chẳng còn lại chút tôn nghiêm nào, thật sự cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận cho lắm.
Nó không thể dọa được một kẻ điên cô độc suốt mười bảy năm.
Hạ Dư dứt khoát đổi sang một tư thế bơi ngửa thoải mái, nằm trên mặt nước lần nữa, cậu cầm điện thoại, bỗng dưng nghĩ tới cái gì——
"Tạ Thanh Trình, anh nói xem, chúng ta có nên tin tưởng nhà sản xuất một lần không?"
Lúc này tới lượt Tạ Thanh Trình ngẩn ra: "Gì cơ?"
"Chức năng chống thấm nước ấy." Hạ Dư nâng cao điện thoại lên chút, "Chờ tới khi nước nhấn chìm chúng ta rồi, điện thoại cũng bị ngập luôn. Nhưng nếu không phải mấy vị bán hàng kia nói dối, thật sự có thể chống thấm nước, anh bảo hai ta có nên để lại lưu thư gì đó không... Thời gian còn đủ đấy, cũng coi như là vận mệnh cũng không tệ đi."
Cậu nói, mở ghi chú của điện thoại ra.
Sau đó lại click vào app phát nhạc.
Không như Tạ Thanh Trình, thật ra Hạ Dư là một người có hứng thú về lãng mạn, nếu cậu thật sự hóa thành của lạ trong nước, phải chôn thân ở nơi này, cậu chấp nhận số phận, cũng phải thoải mái, thư thả mà tao nhã đón tiếp cái chết.
"Anh biết không, trước khi tội phạm tử hình bị bắn, người trong nhà tù sẽ cho họ nghe nhạc, bài hay được chọn nhất, nghe bảo là 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》đấy."
Tạ Thanh Trình lẳng lặng đứng trôi nổi trong nước chốc lát, chắc anh không ngờ rằng Hạ Dư đối mặt với cái chết sẽ ôm tâm trạng thế này.
Con người lúc ra đời, có hỗn loạn, khóc cười chẳng do mình, đều vì một cái đánh của y tá, cất tiếng khóc oa oa bước vào nhân gian.
Nhưng con người lúc chết đi, lại ôm đầy một thân yêu hận, học thức, quá khứ... Ai ai cũng chia tay với những người bạn vô hình đã bầu bạn cùng mình tới tận cuối đời, có lẽ Hạ Dư cảm thấy, chia tay với bạn già, là tưới rượu xuống đất mỉm cười gửi lời cảm ơn.
"Tội phạm tử hình đều thích nghe 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》, có phải kì lạ lắm không."
Hạ Dư vừa gõ màn hình điện thoại, nhìn list nhạc đã lưu, nói càng lúc càng bình tĩnh.
"Nhưng thật ra đó là vì họ cảm thấy mình sắp chết rồi, chẳng còn tâm trạng đâu mà chọn lựa, vì thế mới chấp nhận mở bài hát kia thôi, không có chữ A, mà ca khúc đầu tiên bắt đầu bằng chữ B, chính là 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》*. Nếu để tôi nói thì, họ vẫn bị đánh bại bởi cái chết—— Tới tận lúc chết cũng không muốn tự thân quyết định lấy một lần, đúng là thiếu thẩm mĩ lẫn dũng khí mà... Đúng rồi, tôi cảm thấy bài này không tệ, anh có thích không?"
(*《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》: 别看我只是羊 /Bié kàn wǒ zhǐshì yáng/, pinyin bắt đầu bằng chữ B)
Cậu nhấn nút phát trên màn hình, tiếng nhạc ngân nga phát ra từ điện thoại, du dương lại điển hình, là ca khúc 《my heart will go on》 ấy.
Tạ Thanh Trình: "..."
"You jump, i jump." (Anh nhảy thì em mới nhảy.)
"You're going to get out of here. You're going to go on..." (Em sẽ rời khỏi nơi này. Em sẽ tiếp tục sống...)
"Not here. Not this night. Not like this." (Không phải nơi đây. Không phải đêm nay. Cũng chẳng phải như vậy.)
Hạ Dư bắt đầu đọc lời thoại trong trí nhớ của cậu loạn hết cả lên, lờ mờ lẫn chút giọng mũi, nước xung quanh rất lạnh, mùa đông Giang Nam cũng lạnh thấu xương.
Cậu cười rộ lên: "Hợp tình cảnh thật đấy."
"Anh biết không, lúc còn nhỏ tôi thích Rose lắm, tôi cảm thấy tại sao cô ấy lại dám mặc kệ biết bao ánh mắt chỉ trích của mọi người như thế, vượt qua rào cản của thế gian, ở bên một tên nghèo kiết xác chẳng đáng một xu vậy nhỉ? Nếu có một cô gái có thể đối xử với tôi như thế, lúc The Titanic chìm, tôi cũng muốn đưa cô ấy lên ván gỗ, còn tôi ở trong nước."
"Tôi không muốn thấy cô ấy chết."
"Anh biết sau này Rose kết hôn rồi đấy, cả đời của cô ấy trôi qua rất hạnh phúc, Titanic và Jack tựa như một giấc mộng dài lâu trong cuộc đời cô ấy vậy, khi tỉnh mộng rồi, khung ảnh bên gối cô là hình cô ấy mặc trang phục cưỡi ngựa, giống như Jack đã từng mỉm cười miêu tả lại với cô ấy trong mơ vậy đấy."
"Có một giấc mơ như thế cũng thật tốt quá..." Hạ Dư thở dài, "Tới mộng tưởng tôi còn chẳng có nữa."
Tiếng nhạc rất dài, rất xa, tựa như tiếng còi ngân vang của con tàu cách đây cả trăm năm trước, bay xuyên qua thời gian và không gian, vang vọng trong studio khép kín này.
Hạ Dư nghe bài hát này, mở ghi chú điện thoại ra, lại muốn viết gì đó.
Nhưng cuối cùng cậu nhận ra di thư của mình chẳng có ý nghĩa gì cả, giờ trên đời đã không còn có người nào đặc biệt với cậu nữa—— Nói thật thì cũng có, mà người kia cũng đã đang ở bên cạnh cậu rồi. Chỉ là tới tận lúc chết, cậu vẫn không biết tình cảm và dục vọng mình dành cho Tạ Thanh Trình tới cùng là có ý nghĩa gì.
Cậu cũng không biết, trong những năm đã qua, cuối cùng là Tạ Thanh Trình che giấu chuyện gì với bản thân.
Vậy mà đều là nỗi tiếc nuối phải mang theo để Mạnh Bà khiến mình quên đi.
Hạ Dư đặt điện thoại xuống, thả lại vào hộp nhựa kia, cậu nhắm mắt lại, nhẹ ngâm nga, tựa như giống với bình thường, chờ đợi khoảnh khắc kia ập tới.
Trần nhà càng gần hơn...
Nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng đạp nước rõ ràng.
Cậu mở mắt ra—— Là Tạ Thanh Trình đã bơi tới bên cạnh cậu, cũng đổi thành một tư thế nằm ngửa thoải mái hệt như cậu.
Tạ Thanh Trình cũng đặt điện thoại xuống.
Hạ Dư có chút không ngờ: "... Anh không viết gì hết hả? Cho Tạ Tuyết."
"Em ấy trông thấy chỉ đau lòng hơn thôi, tôi không muốn cả đời này của em ấy đều sống trong những lời cuối cùng tôi để lại. Có đôi khi di ngôn không phải thứ gì dịu dàng cho lắm. Những lời cuối cùng tôi nói với em ấy đều là về việc nhà, đã là kết cục rất đẹp rồi. Nếu phải lựa chọn, tôi không muốn dùng tin nhắn trước khi chết của mình để làm tổn thương em ấy thêm lần nữa."
Tạ Thanh Trình thản nhiên nói hết những lời này.
Về mặt ý nghĩa nào đó, hai người bọn họ chính là người bạn đồng hành tốt nhất trên đường tới suối vàng.
Bọn họ có thể bình tĩnh thản nhiên đối diện với cái chết của mình, mà phần lớn mọi người trên đời đều không thể làm được.
Tạ Thanh Trình nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, hai người anh và Hạ Dư, trôi lững lờ tựa như tinh linh nước, sứa mặt trăng, hoa đào, hỏa tiễn...
Gợn sóng như hóa thành những con sứa dịu dàng chữa lành trái tim con người trong video.
"Every night in my dreams,
I see you,
I feel you,
That is how I know you go on..."
Mỗi đêm, trong giấc mơ của em, em đều gặp được anh, em đều có thể cảm nhận được anh...
Bởi thế, em biết anh vẫn ở bên em...
Hạ Dư nghe tiếng nhạc phát đi phát lại, bỗng dưng nhớ tới cánh cửa cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Từ lúc bảy tuổi, tới khi mười bốn tuổi, cậu từng mở cánh cửa ấy ra vô số lần.
Từ mười bốn tuổi, tới năm mười chín tuổi, cậu từng mơ thấy cánh cửa ấy vô số lần.
Lúc Tạ Thanh Trình ở bên cạnh cậu, cậu mở cửa ra có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng bên cửa sổ, cao lớn điển trai, quay đầu bình tĩnh nhìn cậu.
Mà khi bên trong cánh cửa ấy đã trống rỗng, cậu nhắm mắt lại đứng trong đó, tựa như vẫn có thể cảm nhận được dấu vết tồn tại của vị bác sĩ kia...
Bác sĩ Tạ nói với cậu: "Một ngày nào đó, em phải dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng em."
Tạ Thanh Trình đứng trước bàn làm việc bên cửa sổ dùng bút máy viết xuống từng nét chữ thanh tú đầy ý nghĩa.
Anh viết: "Gửi Hạ Dư, Tạ Thanh Trình tặng."
Sau đó, Tạ Thanh Trình rời đi.
Mà sau khi anh rời đi, suốt bao đêm, biết bao giấc mộng, vậy mà cậu luôn mơ thấy anh.
Vẻ mặt Hạ Dư chậm rãi thả lỏng, cậu nằm trong mặt nước lạnh băng, nhưng cậu biết giờ khắc này cậu không chỉ có một mình.
Tạ Thanh Trình ở ngay bên cạnh cậu, chỉ cần cậu vươn tay ra, là có thể chạm vào chút ấm áp của một con người khác. Sự ấm áp sẽ không rời đi. Sự ấp áp mà chỉ có cái chết mới có thể đưa đi.
"Once more you open the door
And you're here in my heart..."
Anh mở cánh cửa ấy ra một lần nữa,
Và anh ở nơi ấy, nằm trong trái tim em...
Trong tiếng hát, cánh cửa khắc vô tẫn hạ tựa như lại mở ra một lần nữa, trong ấy là hình ảnh tươi đẹp của ánh sáng mùa hè, là tuyết mùa đông, là xuân thu cũng không thay đổi. Tựa như anh chưa từng rời khỏi căn phòng trong lòng cậu vậy.
Chẳng biết vì sao Hạ Dư bỗng dưng cảm thấy có cảm xúc phức tạp kích động, lại xót xa, vậy mà cậu bất chợt muốn rơi nước mắt, nhưng cậu biết nó không phải vì cái chết.
Cậu bỗng dưng không nhịn được mà muốn nói chuyện, cậu bỗng dưng không nhịn được muốn vươn tay giữ lấy Tạ Thanh Trình.
Cậu bỗng dưng không nhịn được muốn nói với anh: "Bác sĩ Tạ, Tạ Thanh Trình, xin lỗi anh."
Rõ ràng khi nãy cậu còn chê Tạ Thanh Trình xin lỗi trước khi chết thật quá nhàm chán lại còn rập theo khuôn phép.
Nên lời nói nghẹn ở họng, không thốt ra cũng chẳng nuốt xuống.
Tay đã vươn qua, vẽ thành gợn sóng trong nước, sau đó——
Cậu nắm lấy đầu ngón tay của Tạ Thanh Trình.
Tay Tạ Thanh Trình giật nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng không tránh né.
"... Tạ Thanh Trình, anh đừng sợ, chết không đáng sợ. Em đã trải qua nhiều lần suýt chết rồi, anh có biết không, cũng chỉ như ngủ mà thôi, còn nhanh hơn cả ngủ nữa, dứt khoát hơn hẳn..."
Cậu mở miệng rồi, mà lại nói lời khác, là lời mà một chàng trai mạnh mẽ nên nói.
Cậu siết chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, cậu cảm nhận được tay họ run lên khe khẽ, không biết là do mình hay là do Tạ Thanh Trình nữa.
"Em ở bên anh."
"Không sao đâu."
"... Em ở bên anh..."
Tạ Thanh Trình trầm mặc, Hạ Dư vẫn chẳng nhìn vào anh, chỉ nhìn trần nhà cách càng lúc càng gần, sau đó thấp giọng nói với anh những lời này.
Nhưng anh thì nghiêng mặt đi, nhìn Hạ Dư.
Đương nhiên anh biết Hạ Dư không sợ chết, thậm chí Hạ Dư còn khao khát được chết. Nhưng giờ khắc này hình như Hạ Dư vẫn có chút buồn man mác.
Bình tĩnh lại rồi vẫn không khỏi có hơi buồn.
Vì sao?
Tạ Thanh Trình lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu.
Cuối cùng, anh nghĩ, có lẽ anh cũng biết nguyên nhân rồi...
Trong giai điệu Titanic của những năm 90 đầy lãng mạn, trước cái chết sắp sửa giáng xuống, trái tim cứng rắn không gì phá nổi, cũng không thể tan vỡ của anh, cuối cùng cũng thả lỏng——
"Hạ Dư." Tạ Thanh Trình bỗng dưng mở miệng.
Trong giọng nói, có cất chứa một loại bình tĩnh sau khi đưa ra quyết định nào đó.
"Hửm?"
"Năm năm trước tôi rời khỏi Hỗ Nhất. Rời khỏi cậu."
Tạ Thanh Trình ngừng một lát, nhẹ giọng bảo.
"Đúng là có bí mật."
"... Nếu đây là sự thật cuối cùng tôi có thể trả lại, nếu như sự thật này có thể khiến cậu buông bỏ trong những phút giây cuối cùng."
Xung quanh quá mức im lặng lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo duy nhất trên trần, cũng như chiếu thành một ánh xanh u ám cô độc, sương lạnh đọng trên mặt mày Tạ Thanh Trình, ngược lại khiến gương mặt Tạ Thanh Trình không còn lạnh lùng như ngày thường nữa.
Nhưng anh vẫn rất trầm tĩnh.
Trước cái chết chắc chắn sẽ ập tới rất nhanh, cuối cùng anh cũng chịu hé miệng.
Anh nghiêng mặt đi, mi khẽ run lên, rốt cuộc quay đầu qua, nói với thiếu niên cũng đang nhìn anh: "—— Tôi kể cho cậu nghe."
Anh nhìn Hạ Dư, suốt bao lâu nay, luôn là Hạ Dư không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì đôi mắt anh quá lạnh lẽo quá sắc bén, tựa như dao phẫu thuật, có thể mổ xẻ trái tim người ta.
Nhưng giờ khắc này, trong ánh mắt hỗn loạn của Hạ Dư chất chứa cảm xúc cháy bỏng quá nặng, tựa như dung nham.
Dù lưỡi dao có sắc bén hơn, thì cũng chỉ là sắt bình thường, không chịu nổi độ nóng quá cao ấy của dung nham được.
Vậy nên lúc này, lại là Tạ Thanh Trình dời ánh mắt của mình đi trước.
Tâm trạng anh rất phức tạp, nếu ngày thường Hạ Dư nói với anh mấy lời này, anh nhất định sẽ không có phản ứng lớn như thế, nhưng giờ khắc này, anh biết ý nghĩa không còn giống với nhau nữa.
Hóa ra đây là thứ Hạ Dư muốn nói với anh nhất.
Nếu không thoát ra được, nếu sau một giờ nữa họ sẽ chết, đây là chuyện cuối cùng mà Hạ Dư muốn nói cho anh nhất, dùng để chia tay nhân thế.
Bởi vậy những lời này có sức rất nặng, đột ngột đập thẳng vào trong lòng anh.
Tạ Thanh Trình không mắng cậu, không chê cười cậu—— Đây là lần đầu tiên sau đêm ở hội sở, Tạ Thanh Trình dùng thái độ này, đối diện với lời bộc bạch của Hạ Dư.
Nhưng anh cũng chẳng biết nên trả lời cậu thế nào.
Sau khi đã có quá nhiều gút mắc xảy ra giữa bọn họ, Tạ Thanh Trình không rõ bản thân có thể dùng thái độ như thế nào để đối mặt với sự ỷ lại do bệnh tật này của Hạ Dư.
Vậy nên cuối cùng anh vẫn dời tầm mắt đi, anh bơi qua bên cạnh, chỗ sát tường, ngửa đầu nhìn khung đỉnh trần studio càng lúc càng gần chăm chú.
Chút ánh sáng vụn vỡ chiếu lên gương mặt điển trai tái nhợt của anh, anh lạnh tới mức chẳng còn chút huyết sắc, tựa như băng trôi, tới môi cũng tưởng như trong suốt.
Mười mấy centimet... Lại thêm mười mấy centimet...
Càng lúc càng gần.
Tạ Thanh Trình đã có thể nhìn rõ ống dẫn bằng thép, từng khớp nối trên khung trần nhà.
Anh bỗng dưng nghĩ tới thứ gì, cúi đầu nhìn xuống làn nước trong veo—— Sau đó anh tìm thấy.
"Cậu chờ tôi một chút."
Tạ Thanh Trình đẩy hộp nhựa đặt điện thoại cho Hạ Dư, tránh điện thoại rơi vào trong nước rồi hỏng hết hoàn toàn, bản thân đột nhiên lặn xuống hồ nước, thân mình cao gầy tạo thành gợn sóng lăn tăn. Anh lặn sâu xuống thẳng phía dưới, một lát sau, lúc anh vẩy bọt nước trên tóc, ngoi lên khỏi đáy nước lần nữa, trong tay anh đã có thêm một ống thép bị bỏ đi.
Một ống dài hơn một mét, cầm trong tay, với độ nổi hiện tại, cũng đủ để chạm lên trần.
Tạ Thanh Trình cầm ống thép, bắt đầu tập trung nín thở gỡ thử lên khung trần nhà.
Tiếng ván rỗng ruột có thể nghe thấy, sau khi gõ, tiếng vang rõ ràng hơn hẳn tiếng mặt tường đặc ruột, sẽ phát ra âm thanh trống rỗng.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh dò thử.
Hạ Dư cũng chẳng nói gì, quan sát anh men theo nơi sát cửa nhất, dùng ống dò thử từng chút từng chút một.
Từng phân từng li, từng giây từng phút.
Đặc.
Đặc.
Vẫn là đặc...
"..."
Mười lăm phút sau, Tạ Thanh Trình buông ống thép dùng để dò thử kia xuống. Giờ không cần tới thanh thép kia nữa, tự tay anh đã có thể chạm vào khung trần.
Nhưng anh lại không động, khuôn mặt ẩn trong gợn nước.
Hạ Dư nhìn sắc mặt anh còn trắng hơn cả khi nãy——
Không có tầng gác.
Trần căn phòng này, là đổ bê tông đóng kín...
Cho dù có là người không màng sống chết, lúc chiếc cân cái chết thật sự hạ xuống, vẫn sẽ cảm thấy lay động. Đỉnh trần đóng kín, có nghĩa là tia hy vọng cuối cùng của hai người bọn họ cũng đã tan biến.
Hạ Dư nhìn sắc mặt Tạ Thanh Trình, nhất thời ngay cả cậu cũng có chút hít thở khó chịu không thông. Cậu bơi tới gần, ngửa đầu quan sát trần nhà kia, giờ hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng, ống dẫn lúc nãy đem lại cho họ một tia hy vọng bị hỏng hóc, tuy rằng quả thực là một ván gỗ rỗng ruột, nhưng mà phía trên ván gỗ ấy vẫn còn một lớp xi măng cứng.
Dựa vào sức của người bình thường, cho dù có là một trăm năm cũng không thoát ra được, chứ đừng nói chỉ còn lại mỗi mấy chục phút...
Vậy mà phải chết như thế thật.
"Tạ Thanh Trình." Hạ Dư nhìn anh, cổ có hơi nghẹn lại, trong nháy mắt kia cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng ra khỏi miệng lại là một câu, "Anh cảm thấy tiêu đề báo ngày mai... Sẽ viết thế nào."
Tạ Thanh Trình ngửa đầu, lại nhìn về phía trần nhà cách càng lúc càng gần lần nữa.
Gợn nước lăn ta lăn tăn ánh lên cằm anh, tóc anh vì sũng nước mà có hơi rối, dáng vẻ không chút cẩu thả ngày thường của anh vẫn còn, nhưng có vào sợi tóc đen ướt đẫm rủ xuống trước mắt anh.
Anh không trả lời câu hỏi chẳng đâu vào đâu của Hạ Dư.
Nhưng một lát sau, Hạ Dư lại nghe thấy anh nhẹ giọng nói một câu: "... Hạ Dư, giữa tôi với cậu từng xảy ra rất nhiều chuyện."
"Những chuyện đó có tổn thương có nợ nần, việc nào ra việc nấy, nhưng giờ xem ra, ít nhất có một chuyện trong số đó, tôi phải nói một câu xin lỗi với cậu."
Anh bỗng dưng nói thế, Hạ Dư ngược lại có hơi ngẩn ra: "... Là tự tôi đi theo mà. Chuyện này với kho hồ sơ tháp truyền thông đâu có giống nhau, anh không cần tự trách mình."
"Tôi nói chuyện lúc trước. Là chuyện năm năm trước đó."
"..." Hạ Dư im lặng một lát, trong lòng như có thứ gì chao đảo, "... Nếu anh nói như thế, chẳng phải tôi cũng làm ra rất nhiều hành động khiến anh cảm thấy còn chẳng bằng súc sinh ư?"
Lại bảo: "Trước khi chết xin lỗi nhau, cũng lí trí thật đấy—— Sống cả đời quy củ lí trí như thế, trật tự rõ ràng, anh cũng mệt ghê ha."
Cậu nói, nỗi lòng căng thẳng hơn một giờ rốt cuộc cũng thả lỏng hoàn toàn.
Cũng chính là chấp nhận số phận.
Chết kiểu này kể ra Hạ Dư cũng không ngờ tới, nhưng cái chết chưa từng là chuyện cậu không thể chấp nhận, cậu sẽ không hoảng loạn khi đứng trước cái chết, nhếch nhác không chịu nổi, tự làm mình rối tung lên, bởi vì sinh mạng ngắn ngủi mười chín năm của cậu, đã đối mặt với sự thống khổ và cô độc còn đáng sợ hơn cả cái chết nhiều lần lắm rồi.
Cậu là người sống để hướng về cái chết, cậu đã biết rõ từ lâu, cái chết là người bạn đã luôn chờ đợi ở phía trước để đưa cậu rời đi từ lúc cậu mới chào đời rồi, cậu cũng muốn được gặp gỡ nó.
Mà chết kiểu này, so với mấy bệnh án trước đó phát điên lên mất khống chế trong viện tâm thần, cuối cùng đều thê thảm như nhau, phải rời đi mà chẳng còn lại chút tôn nghiêm nào, thật sự cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận cho lắm.
Nó không thể dọa được một kẻ điên cô độc suốt mười bảy năm.
Hạ Dư dứt khoát đổi sang một tư thế bơi ngửa thoải mái, nằm trên mặt nước lần nữa, cậu cầm điện thoại, bỗng dưng nghĩ tới cái gì——
"Tạ Thanh Trình, anh nói xem, chúng ta có nên tin tưởng nhà sản xuất một lần không?"
Lúc này tới lượt Tạ Thanh Trình ngẩn ra: "Gì cơ?"
"Chức năng chống thấm nước ấy." Hạ Dư nâng cao điện thoại lên chút, "Chờ tới khi nước nhấn chìm chúng ta rồi, điện thoại cũng bị ngập luôn. Nhưng nếu không phải mấy vị bán hàng kia nói dối, thật sự có thể chống thấm nước, anh bảo hai ta có nên để lại lưu thư gì đó không... Thời gian còn đủ đấy, cũng coi như là vận mệnh cũng không tệ đi."
Cậu nói, mở ghi chú của điện thoại ra.
Sau đó lại click vào app phát nhạc.
Không như Tạ Thanh Trình, thật ra Hạ Dư là một người có hứng thú về lãng mạn, nếu cậu thật sự hóa thành của lạ trong nước, phải chôn thân ở nơi này, cậu chấp nhận số phận, cũng phải thoải mái, thư thả mà tao nhã đón tiếp cái chết.
"Anh biết không, trước khi tội phạm tử hình bị bắn, người trong nhà tù sẽ cho họ nghe nhạc, bài hay được chọn nhất, nghe bảo là 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》đấy."
Tạ Thanh Trình lẳng lặng đứng trôi nổi trong nước chốc lát, chắc anh không ngờ rằng Hạ Dư đối mặt với cái chết sẽ ôm tâm trạng thế này.
Con người lúc ra đời, có hỗn loạn, khóc cười chẳng do mình, đều vì một cái đánh của y tá, cất tiếng khóc oa oa bước vào nhân gian.
Nhưng con người lúc chết đi, lại ôm đầy một thân yêu hận, học thức, quá khứ... Ai ai cũng chia tay với những người bạn vô hình đã bầu bạn cùng mình tới tận cuối đời, có lẽ Hạ Dư cảm thấy, chia tay với bạn già, là tưới rượu xuống đất mỉm cười gửi lời cảm ơn.
"Tội phạm tử hình đều thích nghe 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》, có phải kì lạ lắm không."
Hạ Dư vừa gõ màn hình điện thoại, nhìn list nhạc đã lưu, nói càng lúc càng bình tĩnh.
"Nhưng thật ra đó là vì họ cảm thấy mình sắp chết rồi, chẳng còn tâm trạng đâu mà chọn lựa, vì thế mới chấp nhận mở bài hát kia thôi, không có chữ A, mà ca khúc đầu tiên bắt đầu bằng chữ B, chính là 《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》*. Nếu để tôi nói thì, họ vẫn bị đánh bại bởi cái chết—— Tới tận lúc chết cũng không muốn tự thân quyết định lấy một lần, đúng là thiếu thẩm mĩ lẫn dũng khí mà... Đúng rồi, tôi cảm thấy bài này không tệ, anh có thích không?"
(*《 Đừng coi tui chỉ là một chú cừu 》: 别看我只是羊 /Bié kàn wǒ zhǐshì yáng/, pinyin bắt đầu bằng chữ B)
Cậu nhấn nút phát trên màn hình, tiếng nhạc ngân nga phát ra từ điện thoại, du dương lại điển hình, là ca khúc 《my heart will go on》 ấy.
Tạ Thanh Trình: "..."
"You jump, i jump." (Anh nhảy thì em mới nhảy.)
"You're going to get out of here. You're going to go on..." (Em sẽ rời khỏi nơi này. Em sẽ tiếp tục sống...)
"Not here. Not this night. Not like this." (Không phải nơi đây. Không phải đêm nay. Cũng chẳng phải như vậy.)
Hạ Dư bắt đầu đọc lời thoại trong trí nhớ của cậu loạn hết cả lên, lờ mờ lẫn chút giọng mũi, nước xung quanh rất lạnh, mùa đông Giang Nam cũng lạnh thấu xương.
Cậu cười rộ lên: "Hợp tình cảnh thật đấy."
"Anh biết không, lúc còn nhỏ tôi thích Rose lắm, tôi cảm thấy tại sao cô ấy lại dám mặc kệ biết bao ánh mắt chỉ trích của mọi người như thế, vượt qua rào cản của thế gian, ở bên một tên nghèo kiết xác chẳng đáng một xu vậy nhỉ? Nếu có một cô gái có thể đối xử với tôi như thế, lúc The Titanic chìm, tôi cũng muốn đưa cô ấy lên ván gỗ, còn tôi ở trong nước."
"Tôi không muốn thấy cô ấy chết."
"Anh biết sau này Rose kết hôn rồi đấy, cả đời của cô ấy trôi qua rất hạnh phúc, Titanic và Jack tựa như một giấc mộng dài lâu trong cuộc đời cô ấy vậy, khi tỉnh mộng rồi, khung ảnh bên gối cô là hình cô ấy mặc trang phục cưỡi ngựa, giống như Jack đã từng mỉm cười miêu tả lại với cô ấy trong mơ vậy đấy."
"Có một giấc mơ như thế cũng thật tốt quá..." Hạ Dư thở dài, "Tới mộng tưởng tôi còn chẳng có nữa."
Tiếng nhạc rất dài, rất xa, tựa như tiếng còi ngân vang của con tàu cách đây cả trăm năm trước, bay xuyên qua thời gian và không gian, vang vọng trong studio khép kín này.
Hạ Dư nghe bài hát này, mở ghi chú điện thoại ra, lại muốn viết gì đó.
Nhưng cuối cùng cậu nhận ra di thư của mình chẳng có ý nghĩa gì cả, giờ trên đời đã không còn có người nào đặc biệt với cậu nữa—— Nói thật thì cũng có, mà người kia cũng đã đang ở bên cạnh cậu rồi. Chỉ là tới tận lúc chết, cậu vẫn không biết tình cảm và dục vọng mình dành cho Tạ Thanh Trình tới cùng là có ý nghĩa gì.
Cậu cũng không biết, trong những năm đã qua, cuối cùng là Tạ Thanh Trình che giấu chuyện gì với bản thân.
Vậy mà đều là nỗi tiếc nuối phải mang theo để Mạnh Bà khiến mình quên đi.
Hạ Dư đặt điện thoại xuống, thả lại vào hộp nhựa kia, cậu nhắm mắt lại, nhẹ ngâm nga, tựa như giống với bình thường, chờ đợi khoảnh khắc kia ập tới.
Trần nhà càng gần hơn...
Nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng đạp nước rõ ràng.
Cậu mở mắt ra—— Là Tạ Thanh Trình đã bơi tới bên cạnh cậu, cũng đổi thành một tư thế nằm ngửa thoải mái hệt như cậu.
Tạ Thanh Trình cũng đặt điện thoại xuống.
Hạ Dư có chút không ngờ: "... Anh không viết gì hết hả? Cho Tạ Tuyết."
"Em ấy trông thấy chỉ đau lòng hơn thôi, tôi không muốn cả đời này của em ấy đều sống trong những lời cuối cùng tôi để lại. Có đôi khi di ngôn không phải thứ gì dịu dàng cho lắm. Những lời cuối cùng tôi nói với em ấy đều là về việc nhà, đã là kết cục rất đẹp rồi. Nếu phải lựa chọn, tôi không muốn dùng tin nhắn trước khi chết của mình để làm tổn thương em ấy thêm lần nữa."
Tạ Thanh Trình thản nhiên nói hết những lời này.
Về mặt ý nghĩa nào đó, hai người bọn họ chính là người bạn đồng hành tốt nhất trên đường tới suối vàng.
Bọn họ có thể bình tĩnh thản nhiên đối diện với cái chết của mình, mà phần lớn mọi người trên đời đều không thể làm được.
Tạ Thanh Trình nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, hai người anh và Hạ Dư, trôi lững lờ tựa như tinh linh nước, sứa mặt trăng, hoa đào, hỏa tiễn...
Gợn sóng như hóa thành những con sứa dịu dàng chữa lành trái tim con người trong video.
"Every night in my dreams,
I see you,
I feel you,
That is how I know you go on..."
Mỗi đêm, trong giấc mơ của em, em đều gặp được anh, em đều có thể cảm nhận được anh...
Bởi thế, em biết anh vẫn ở bên em...
Hạ Dư nghe tiếng nhạc phát đi phát lại, bỗng dưng nhớ tới cánh cửa cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Từ lúc bảy tuổi, tới khi mười bốn tuổi, cậu từng mở cánh cửa ấy ra vô số lần.
Từ mười bốn tuổi, tới năm mười chín tuổi, cậu từng mơ thấy cánh cửa ấy vô số lần.
Lúc Tạ Thanh Trình ở bên cạnh cậu, cậu mở cửa ra có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng bên cửa sổ, cao lớn điển trai, quay đầu bình tĩnh nhìn cậu.
Mà khi bên trong cánh cửa ấy đã trống rỗng, cậu nhắm mắt lại đứng trong đó, tựa như vẫn có thể cảm nhận được dấu vết tồn tại của vị bác sĩ kia...
Bác sĩ Tạ nói với cậu: "Một ngày nào đó, em phải dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng em."
Tạ Thanh Trình đứng trước bàn làm việc bên cửa sổ dùng bút máy viết xuống từng nét chữ thanh tú đầy ý nghĩa.
Anh viết: "Gửi Hạ Dư, Tạ Thanh Trình tặng."
Sau đó, Tạ Thanh Trình rời đi.
Mà sau khi anh rời đi, suốt bao đêm, biết bao giấc mộng, vậy mà cậu luôn mơ thấy anh.
Vẻ mặt Hạ Dư chậm rãi thả lỏng, cậu nằm trong mặt nước lạnh băng, nhưng cậu biết giờ khắc này cậu không chỉ có một mình.
Tạ Thanh Trình ở ngay bên cạnh cậu, chỉ cần cậu vươn tay ra, là có thể chạm vào chút ấm áp của một con người khác. Sự ấm áp sẽ không rời đi. Sự ấp áp mà chỉ có cái chết mới có thể đưa đi.
"Once more you open the door
And you're here in my heart..."
Anh mở cánh cửa ấy ra một lần nữa,
Và anh ở nơi ấy, nằm trong trái tim em...
Trong tiếng hát, cánh cửa khắc vô tẫn hạ tựa như lại mở ra một lần nữa, trong ấy là hình ảnh tươi đẹp của ánh sáng mùa hè, là tuyết mùa đông, là xuân thu cũng không thay đổi. Tựa như anh chưa từng rời khỏi căn phòng trong lòng cậu vậy.
Chẳng biết vì sao Hạ Dư bỗng dưng cảm thấy có cảm xúc phức tạp kích động, lại xót xa, vậy mà cậu bất chợt muốn rơi nước mắt, nhưng cậu biết nó không phải vì cái chết.
Cậu bỗng dưng không nhịn được mà muốn nói chuyện, cậu bỗng dưng không nhịn được muốn vươn tay giữ lấy Tạ Thanh Trình.
Cậu bỗng dưng không nhịn được muốn nói với anh: "Bác sĩ Tạ, Tạ Thanh Trình, xin lỗi anh."
Rõ ràng khi nãy cậu còn chê Tạ Thanh Trình xin lỗi trước khi chết thật quá nhàm chán lại còn rập theo khuôn phép.
Nên lời nói nghẹn ở họng, không thốt ra cũng chẳng nuốt xuống.
Tay đã vươn qua, vẽ thành gợn sóng trong nước, sau đó——
Cậu nắm lấy đầu ngón tay của Tạ Thanh Trình.
Tay Tạ Thanh Trình giật nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng không tránh né.
"... Tạ Thanh Trình, anh đừng sợ, chết không đáng sợ. Em đã trải qua nhiều lần suýt chết rồi, anh có biết không, cũng chỉ như ngủ mà thôi, còn nhanh hơn cả ngủ nữa, dứt khoát hơn hẳn..."
Cậu mở miệng rồi, mà lại nói lời khác, là lời mà một chàng trai mạnh mẽ nên nói.
Cậu siết chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, cậu cảm nhận được tay họ run lên khe khẽ, không biết là do mình hay là do Tạ Thanh Trình nữa.
"Em ở bên anh."
"Không sao đâu."
"... Em ở bên anh..."
Tạ Thanh Trình trầm mặc, Hạ Dư vẫn chẳng nhìn vào anh, chỉ nhìn trần nhà cách càng lúc càng gần, sau đó thấp giọng nói với anh những lời này.
Nhưng anh thì nghiêng mặt đi, nhìn Hạ Dư.
Đương nhiên anh biết Hạ Dư không sợ chết, thậm chí Hạ Dư còn khao khát được chết. Nhưng giờ khắc này hình như Hạ Dư vẫn có chút buồn man mác.
Bình tĩnh lại rồi vẫn không khỏi có hơi buồn.
Vì sao?
Tạ Thanh Trình lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu.
Cuối cùng, anh nghĩ, có lẽ anh cũng biết nguyên nhân rồi...
Trong giai điệu Titanic của những năm 90 đầy lãng mạn, trước cái chết sắp sửa giáng xuống, trái tim cứng rắn không gì phá nổi, cũng không thể tan vỡ của anh, cuối cùng cũng thả lỏng——
"Hạ Dư." Tạ Thanh Trình bỗng dưng mở miệng.
Trong giọng nói, có cất chứa một loại bình tĩnh sau khi đưa ra quyết định nào đó.
"Hửm?"
"Năm năm trước tôi rời khỏi Hỗ Nhất. Rời khỏi cậu."
Tạ Thanh Trình ngừng một lát, nhẹ giọng bảo.
"Đúng là có bí mật."
"... Nếu đây là sự thật cuối cùng tôi có thể trả lại, nếu như sự thật này có thể khiến cậu buông bỏ trong những phút giây cuối cùng."
Xung quanh quá mức im lặng lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo duy nhất trên trần, cũng như chiếu thành một ánh xanh u ám cô độc, sương lạnh đọng trên mặt mày Tạ Thanh Trình, ngược lại khiến gương mặt Tạ Thanh Trình không còn lạnh lùng như ngày thường nữa.
Nhưng anh vẫn rất trầm tĩnh.
Trước cái chết chắc chắn sẽ ập tới rất nhanh, cuối cùng anh cũng chịu hé miệng.
Anh nghiêng mặt đi, mi khẽ run lên, rốt cuộc quay đầu qua, nói với thiếu niên cũng đang nhìn anh: "—— Tôi kể cho cậu nghe."
/266
|