Mực nước tăng lên không ngừng.
Tuy rằng căn phòng này rất rộng, còn có một khoảng thời gian có thể phá giải. Nhưng khóa của bị phá hỏng rồi, tín hiệu bị chặn, cho dù mở cửa hay là cầu cứu, bọn họ đều không thể làm được.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đã thử những cách có thể, sau khi xác nhận hai người họ thật sự không có bất cứ con đường nào để tự giải thoát, không khí trong trường quay cũng trở nên nặng nề tới lạ.
Nước đã dâng tới cổ chân, mùa đông nước lạnh, sự lạnh lẽo của cái chết như rắn phun nọc, âm thầm tràn lên theo cổ chân, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Dư bỗng dưng cầm một cái xẻng trong góc, đâm vào cánh cửa hợp kim.
Tạ Thanh Trình: "... Đừng phí sức nữa, cửa này chắc lắm không đập mở được đâu."
Hạ Dư không lên tiếng, sau khi cậu đập thành mấy vệt rất rõ ràng trên cửa rồi, quăng xẻng đi, lấy điện thoại ra chuyển sang giao diện đồng hồ bấm giây, bắt đầu tính giờ.
Ánh điện thoại chiếu lên mặt cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi không tính cạy cửa, tôi đang tính xem chúng ta còn khoảng bao nhiêu thời gian để thở oxy nữa."
"..."
"Hai giờ." Hạ Dư cuối cùng buông đồng hồ bấm giây xuống, quay đầu nhìn Tạ Thanh Trình, "Chúng ta còn hai giờ."
Đây là đáp án số học của đề thi tử vong. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau hai giờ, khắp căn phòng này sẽ ngập đầy nước.
Tạ Thanh Trình không nói gì, vô thức sờ hộp thuốc lá trong túi.
Hộp thuốc lá trống rỗng.
Anh nhớ ra, khi nãy ở bên ngoài, điếu thuốc cuối cùng Hạ Dư đã lấy mất rồi.
"... Con mẹ cậu, sao cậu phải hút thuốc lá của tôi chứ." Tạ Thanh Trình bực bội siết nát hộp thuốc, ném sang một bên.
"Đã lúc nào rồi, anh còn thuốc lá này kia."
Tạ Thanh Trình ngước mắt nhìn về phía Hạ Dư, vẫn bực bội: "Vậy mẹ nó sao cậu rảnh rỗi phải đi theo tôi mãi thế."
"..."
Càng nói càng phiền lòng: "... Tôi bảo cậu này Hạ Dư, nếu cậu không đi theo, giờ cũng chẳng gặp chuyện thế này. Cậu đúng là tự chuốc khổ."
Hạ Dư: "Nếu tôi không đi theo, có khi giờ anh cũng chết rồi đấy."
"..." Tạ Thanh Trình lạnh lùng cứng rắn đáp, "Càng gọn. Thế thì cũng chỉ có mỗi tôi chết thôi."
Trái tim Hạ Dư vô cớ quặn lại: "Tạ Thanh Trình, anh... Là cảm thấy không đáng vì tôi ư?"
Tạ Thanh Trình trầm mặt dứt khoát trả lời: "Tôi cảm thấy như thế đơn giản hơn, chẳng ai nợ ai. Cũng chẳng ai lấy mất điếu thuốc cuối cùng của tôi cả."
"..." Sắc mặt Hạ Dư rất đặc sắc, lội nước tới bên cạnh anh, "Anh có biết chết có nghĩa là gì không."
"Tôi là bác sĩ. Cậu cảm thấy tôi không biết chết có nghĩa là gì à?"
Hạ Dư đáp: "Thế à? Nhưng tôi thấy anh là kẻ điên đấy."
Tiếng nước trong khoang vang không ngừng.
Tạ Thanh Trình dời tầm mắt khỏi người Hạ Dư.
Anh không cãi vã với Hạ Dư nữa, mà lấy điện thoại ra, gạt mở màn hình—— Nhưng kỳ tích không xảy ra, vẫn bị mất tín hiệu, điện thoại báo cảnh sát cũng không vượt qua tường cản được.
Khiến Hạ Dư không ngờ tới là, sau khi Tạ Thanh Trình không thể gọi điện, thế mà lại tìm một đoạn video sứa trong album, click mở bắt đầu xem.
"..." Cậu nhất thời không biết nên cảm thấy khiếu hài hước bí mật của Tạ Thanh Trình nặng quá, hay là người này bình tĩnh tới mức quá đáng sợ nữa.
Cậu nhìn Tạ Thanh Trình rủ mi chằm chằm: "Anh còn tâm trạng này nữa... Hai giờ nữa chúng ta không thoát ra được, anh khỏi phải ngắm sứa, tự chúng ta cũng biến thành sứa được luôn."
Tạ Thanh Trình đáp: "Vậy giờ có thể làm gì."
Hạ Dư nghẹn họng.
Bọn họ thật sự chẳng có bất cứ cách nào hết.
Ngoại trừ đợi được người ta phát hiện ra.
Hạ Dư dựa vào cửa hợp kim bên cạnh Tạ Thanh Trình, đứng sóng vai với anh, nhìn sứa trôi nổi.
"Anh cảm thấy lần này có phải chuyện kế tiếp của vụ tháp truyền thông không?"
"Chưa chắc nữa, nhưng khả năng cao là không phải."
Tinh linh nước đong đưa dịu dàng, hòa với tiếng nhạc tinh tang của điện thoại, thế mà lại có khả năng an ủi trái tim con người ta chút ít.
"Nếu là chúng, vậy cậu với tôi không cần phải đợi tới tận bây giờ, hơn nửa là chết luôn rồi."
Sau chuyện tháp truyền thông, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình coi như đã lộ tẩy trước mặt tổ chức thần bí kia. Nhưng suốt bao lâu nay, đối phương cũng chẳng hề xuống tay. Việc này nói lên rằng việc giết chết bọn họ sẽ bất lợi hơn là có lợi, tập đoàn phạm tội này không chỉ đơn giản là biến thái cuồng giết người, bọn chúng làm việc hình như đều ẩn giấu mục đích sau lưng bản thân, chứ không phải giết người cho vui, nhất là những kẻ nhận được sự chú ý cao của xã hội, rất rõ ràng nếu tập đoàn này sử dụng người như thế để ra tay thì chỉ cần sơ sẩy sẽ bị bắn máu lên khắp người, mất nhiều hơn được.
Huống chi lần này Tạ Thanh Trình và Hạ Dư bị nhốt, hoàn toàn là vì trùng hợp—— Studio này là tự bản thân Tạ Thanh Trình muốn đến, Hạ Dư cũng tự mình muốn đi theo Tạ Thanh Trình, khi nãy bọn họ ở ngoài kia cũng hoàn toàn có thể rời đi.
Hung thủ muốn giết bọn họ, rất có thể chỉ là vì bọn họ trông thấy hiện trường giết hại Hồ lão sư, cũng giống như phó biên tập và giám đốc mất tích trước mắt, không thể không ra tay.
Một đoạn video tinh linh nước phát hết, Tạ Thanh Trình chuyển sang xem đoạn khác.
Lúc này Hạ Dư bỗng dưng nói một câu: "Tạ Thanh Trình, tôi cứ đi theo anh mãi, thật ra là vì tôi vẫn muốn biết đáp án của những chuyện kia."
"Đáp án của mấy chuyện nào."
"Anh biết mà."
Tạ Thanh Trình im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
"... Anh biết rõ là tôi không có——"
Mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình rất trầm tĩnh: "Cậu biết rõ tôi sẽ không nói."
Hai người đều không nói gì, trong khoang lại chìm vào im lặng lần nữa.
Trong sự im lặng này, bọn họ không nhắc tới Hồ Nghị, phó biên tập hay là giám đốc. Hạ Dư hoàn toàn đồng tình với Tạ Thanh Trình trong chuyện này, cũng không phải bọn họ khoanh tay đứng nhìn trước nguy hiểm của người khác, mà là đều không muốn phí thời gian vào việc sợ hãi hay đưa ra mấy suy đoán vô nghĩa.
Nếu giữ được mạng để ra ngoài, điều tra mới có ý nghĩa.
Nếu mất mạng mới ra ngoài...
Tạ Thanh Trình lựa chọn xem video sứa, bình tĩnh chờ đợi.
Hạ Dư nghĩ, thế mình thì sao?
Cho dù tới giờ khắc này rồi, Hạ Dư vẫn cảm thấy mạng của bản thân sẽ không lo phải chấm dứt, cảm giác cùng đường vẫn còn xa lắm.
Nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ——
Nếu đây là hai giờ cuối cùng thì sao?
Cậu muốn làm gì.
Cậu muốn làm gì đây?
Hạ Dư ngẫm nghĩ, những hình ảnh vỡ vụn hiện lên lại khiến cậu cảm thấy bản thân thật hoang đường, còn có hơi đáng buồn, vì thế cậu vứt bỏ hết những suy nghĩ đó đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mực nước đã dâng lên tới ngực.
Sức nước khiến lồng ngực có hơi khó chịu, mà với độ cao này của nước cũng không thích hợp để xem điện thoại.
Trong khoang chất đầy những vật có thể nổi, giờ đều đong đưa trên mặt nước, Hạ Dư tìm hai cái hộp nhựa, cho Tạ Thanh Trình một cái, cậu đặt điện thoại vào bên trong.
"Tuy bảo là không thấm nước, nhưng tốt nhất là không nên tin lời mấy kẻ bán hàng làm gì."
Tạ Thanh Trình không nói nhiều, ánh nước lấp lánh, khuôn mặt anh tái nhợt quá mức, màu môi cũng nhạt hơn ngày thường rất nhiều.
Anh sợ lạnh.
Không chỉ sợ lạnh, bị nhốt trong không gian như thế, mực nước dâng lên không ngừng, cũng kích thích vào đầu anh.
Anh nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh rủ xuống như lớp rèm.
Mực nước lại cao lên hơn chút.
Giờ Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều phải bơi nổi trên mặt nước, vì mực nước đã dâng lên quá hai mét rồi.
Tạ Thanh Trình giương mắt nhìn trần nhà đã cách gần hơn.
Anh vẫn giữ hi vọng, chính là vì anh cảm thấy trên đỉnh trần sẽ có chỗ để đột phá.
Bốn vách tường nơi này trơn nhẵn, không có chỗ nào để dựa lực, chỉ có thể đợi mực nước dâng tới độ cao vừa phải, mới có thể dựa vào sức nổi nhìn rõ cấu tạo của trần nhà. Loại trần studio này phần lớn đều xen lẫn một vài khoảng ván ép trống, không phải toàn bộ đều là mái ngói, chỉ cần tìm được vị trí trống kia, có lẽ bọn họ có thể đi ra ngoài.
Trước đó, Tạ Thanh Trình không muốn tốn nhiều thể lực quá, càng không muốn mình mất cảm giác bình tĩnh.
Thời gian trôi qua từng chút, mực nước cũng tăng dần lên, càng lúc càng cao, bọn họ cách trần nhà càng ngày càng gần...
Hạ Dư nằm ngửa trên mặt nước, không thể không nói, trong tình huống này cậu chính là đối tượng đồng hành tốt nhất, người bình thường gặp chuyện như thế, không bị dọa phát điên thì cũng bị dọa khóc tới chết luôn rồi, nhưng Hạ Dư không như thế.
Cậu coi cái chết như chiếc xe chuyển động trên phố tựa thoi đưa, sẽ cố gắng tránh việc va chạm, nhưng cũng không sợ chiếc xe của bản thân.
"Tạ Thanh Trình, tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cảm thấy chúng ta có thể ra ngoài thông qua đỉnh trần."
"..."
Bởi vì lượng nước quá lớn, đã vượt quá miệng vỡ của ống nước máy rồi, nước ùa thẳng vào hồ, nên không còn tiếng ào ào nữa.
Xung quanh có vẻ càng yên tĩnh hơn, họ tựa như ở trong một không gian không thuộc về trần thế, chìm sâu trong biển.
"Nhưng nếu không tìm ra khoảng ván ép trống kia thì sao?"
"..."
"Nếu cuối cùng chỉ còn mỗi đường chết thì thế nào."
"..."
Hạ Dư cầm lấy điện thoại của mình từ hộp nhựa nổi bên cạnh cậu, màn hình còn hiện thời gian đếm ngược mà cậu cài.
"Thời gian chúng ta còn dư lại chưa tới một giờ nữa."
"Sau đó sẽ chết."
"Anh có nghĩ tới việc chúng ta sẽ chết chung một nơi ngoài ý muốn thế này không. Chết ở đây ấy."
"Tôi biết anh không sợ, nhưng anh có còn nuối tiếc gì nữa không?"
Tạ Thanh Trình nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng bảo: "Đừng có nói nhiều như thế."
"Nhỡ tôi mà chết thật, sau này tôi có nói được nữa đâu."
"... Đừng có nghĩ nhiều như thế."
Nhưng Hạ Dư bỗng dưng nói: "Tạ Thanh Trình, bây giờ có phải anh lạnh lắm không."
"..."
"Tôi nghe thấy sự run rẩy trong giọng anh. Thật ra tôi cũng lạnh, may mà có hai giờ thôi, nếu là bốn giờ, theo thời tiết hiện tại, chúng ta không cần phải chết đuối đâu, lạnh chết luôn cũng được. Hạ thân nhiệt."
Đàn ông trẻ tuổi vốn cũng chẳng giống đàn ông trưởng thành, đứng trước sự uy hiếp của cái chết, đàn ông trẻ tuổi dù sao cũng nói nhiều hơn đàn ông trưởng thành.
Tạ Thanh Trình nghĩ, Hạ Dư cũng còn trẻ quá, nhìn thấy vạt áo của thần chết, có thể giữ được trạng thái như thế đã không tệ rồi. Nhưng anh lại nghĩ, Hạ Dư đúng là quá xui xẻo, tự mình chuốc lấy khổ cực, cứ khăng khăng phải dây dưa với mình, đi vào chỗ quái quỷ kiểu này.
Kết quả một cửa nhốt hai.
"Thoát ra được." Tạ Thanh Trình nói, "Đỉnh rạp có một đường ống dẫn ra, giờ đã có thể nhìn thấy mặt vỡ của trần rồi, mỏng lắm... Cậu đừng có sốt ruột."
Hạ Dư cười: "Tôi có sốt ruột đâu."
"..."
"Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi. Tạ Thanh Trình, thật sự rất tiếc nuối. Tôi muốn nói rất nhiều thứ với người ta, cũng muốn biết rất nhiều chuyện. Nếu thật sự không thể ra ngoài——"
"Nhất định thoát ra được."
"... Sao anh chắc chắn thế."
"Bởi vì hiện tại còn chưa tới lúc phải từ bỏ. Nếu đã không định từ bỏ, thế thì do dự chẳng có ý nghĩa gì cả."
Hạ Dư nghe anh nói thế, sau hồi lâu, khẽ thở dài.
"Anh biết không? Không phải là tôi do dự, tôi chỉ muốn chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất thôi—— Nếu thật sự phải chết đuối ở nơi này, ít nhất trước khi tôi chết, có thể sống rõ ràng hơn chút."
"Anh thì sao?"
"Cho dù anh có chết, cũng không chịu nói sự thật cho tôi biết ư?"
"Nếu người cũng lạnh rồi, sự thật có còn gì quan trọng nữa chứ."
Hạ Dư yên lặng nhìn ánh nước gờn gợn trên trần nhà, tình cảnh nguy hiểm như thế, mà những ánh sáng đó lại thật đẹp: "Nhưng có người từng nói, sự thật chưa bao giờ là vô nghĩa cả."
"Sự thật có thể quyết định mai táng xuống mộ là tiếc nuối hay là thanh thản."
"..."
"Nếu anh không muốn mở miệng nói, thế thì tôi lại có rất nhiều thứ muốn nói đấy."
Tạ Thanh Trình: "Tinh lực cậu cũng sung mãn quá nhỉ."
Hạ Dư mỉm cười: "À, tinh lực tôi chẳng sung mãn tí nào cả đâu, anh biết rõ nhất mà."
"..."
Cũng phục cậu thật, tới nước này rồi, vẫn còn có thể nói hai câu đã bắt đầu không đàng hoàng.
Sau khi Hạ Dư cười xong, lại ngửa mặt nhìn mặt nước gờn gợn, ánh mắt mơ màng, cậu nói: "Tạ Thanh Trình, lúc trước tôi vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với anh lần nào cả."
"Anh biết vì sao tôi lại ghét anh tới thế không? Tôi chưa từng ghét một người tới mức này."
"Tôi biết, bởi vì cậu cảm thấy tôi lừa dối cậu."
"Không phải."
Xung quanh quá mức im lặng, lại lạnh lẽo, lúc hai người nói chuyện phả hơi thở ra, không khí xung quanh cũng hóa thành lớp sương mù mịt mờ.
"Không phải thế." Hạ Dư lẩm bẩm, nói lại một lần, sau đó bảo, "... Bởi vì tôi chưa từng tin tưởng một ai, giống như tin tưởng anh."
Xưa nay cậu chưa từng thẳng thắn nói ra như thế.
Nhưng giờ cậu nói.
"Anh không biết mấy lí lẽ lúc trước anh nói với tôi ấy, cho tôi bao nhiêu dũng khí để sống đâu."
"..."
"Nhưng anh lại rút chút dũng khí ấy ra khỏi thân thể tôi."
"..."
"Tôi lạnh lắm, Tạ Thanh Trình."
"..."
"Tôi không biết vì sao anh phải lừa dối tôi như thế, vì sao có thể giả vờ như chẳng hề xảy ra chuyện gì cả."
Nước lạnh như băng, lạnh thấu xương tủy.
Hạ Dư im lặng hồi lâu, lại bảo: "Thật ra ngày đó ở hội sở Không Dạ, ly thứ nhất, là tôi không cẩn thận rót nhầm."
"Vốn từ đầu tôi không có ý muốn làm thế với anh đâu. Có điều——" Cậu gạt nhẹ, trở mình trong nước, từ ngửa mặt trôi nổi, biến thành đạp nước, chỉ lộ ra mỗi một cái đầu.
Tạ Thanh Trình vẫn nằm ngửa trên mặt nước, Hạ Dư nhẹ nhàng bơi về phía trước, ngực cậu chạm vào đỉnh đầu Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư rủ mắt, khuôn mặt vẫn còn nước chảy xuống, bọt nước trong veo trượt xuống theo đường nét khuôn mặt, nhỏ xuống trán Tạ Thanh Trình. Cậu cúi đầu nhìn gương mặt đang nhắm mắt của Tạ Thanh Trình.
Cậu rất oán hận, đã tới lúc này rồi, Tạ Thanh Trình vẫn có thể lạnh lùng đến thế, tới mắt cũng chẳng chịu mở ra nhìn cậu.
Vì thế Hạ Dư lại nổi lòng muốn trêu ghẹo anh, bỗng cúi đầu, hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình.
Bọn họ một người nằm trên mặt nước, một người đứng thẳng trong nước, lúc cậu cúi đầu hôn anh, Tạ Thanh Trình bỗng dưng mở tròn mắt.
"Cậu——"
"Tôi chẳng hối hận gì cả, tôi không thích đàn ông, xưa nay chưa từng thích đàn ông, nhưng anh khiến tôi rất thỏa mãn." Hạ Dư nhìn anh, hô hấp ấm áp quẩn quanh trên làn da lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình, "Tuy là tôi chẳng biết vì sao lại như thế nữa."
"..."
"Nếu lần này chúng ta có thể thoát ra ngoài, tôi phải đi thuê phòng với anh, cả một ngày, chẳng làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ lên giường với anh thôi. Coi như tôi tuyệt vọng về việc phải cạy lời nói thật ra từ miệng anh rồi, nhưng tôi có thể cạy được những thanh âm khác mà tôi thích nghe từ miệng anh, thế thì tôi vẫn còn hy vọng lắm. Tôi muốn đè anh suốt một ngày một đêm, chờ tới kì nghỉ Tết, quay về Hỗ Châu, tôi sẽ tới nhà anh tìm anh mỗi ngày, suốt kì nghỉ đều chỉ lên giường với anh thôi. Ngày nào tôi cũng muốn thế. Trừ phi anh không mang điện thoại ra ngoài, nếu không tôi luôn có cách để tìm ra được anh."
Tạ Thanh Trình dù thế nào cũng không ngờ rằng cậu lại không đáng tin tới như vậy, cũng rào rạt đứng thẳng dậy trong làn nước, từ nằm ngửa biến thành đạp nước mà đứng, đối mặt với Hạ Dư.
"Có phải cậu có tâm bệnh không thế."
"Chắc là vậy rồi, bệnh mới đấy, tôi cũng chẳng biết tại sao." Hạ Dư lại gần anh trong làn nước, ánh đèn tối mờ phủ xuống hàng mi của cậu, ánh nước quanh họ lúc tụ lúc tan, "Ra ngoài anh phải chữa cho tôi đàng hoàng nhé. Nằm bên dưới tôi để điều trị cho tôi..."
Tạ Thanh Trình không nghe nổi nữa, dứt khoát nhấn đầu cậu vào trong nước.
"Cậu chết ở đây luôn đi."
Hạ Dư bị ấn một lát, lại hất nước chui lên—— Tạ Thanh Trình chỉ mắng cậu, nhưng dù sao vẫn có chừng mực, không dùng sức quá lớn.
Sau khi Hạ Dư chui lên tựa như nhân ngư rời nước, vương bọt nước trong veo, một tay cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình, lại dán cánh môi ướt át lên lần nữa, chuyển góc mút lấy bờ môi hơi lạnh, rét tới phát run kia. Nụ hôn này không hề giống như lúc trước, trong ấy đè nén cảm xúc nào đó mà cả hai đương sự đều không hiểu rõ, hôn tới mức nóng bỏng lại triền miên, tựa như muốn dùng nó để xua tan cái lạnh thấu xương xung quanh, đoạt được hy vọng.
"Anh ơi..."
Trong việc ngoài ý muốn vẫn chưa thể xác định liệu thần chết có giáng lâm hay không, cuối cùng Hạ Dư nhẹ giọng nói với Tạ Thanh Trình mấy câu——
Mang theo oán hận, không cam lòng, mất mát, mờ mịt.
Nhưng nhiều hơn nữa, là cảm xúc đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện, giống như là ấm ức.
"Anh có biết không, những lời nói ấy chẳng qua chỉ là vài câu nói dối nhẹ nhàng bâng quơ với anh mà thôi."
"Nhưng với tôi mà nói, đó chính là toàn bộ chỗ dựa để tôi vượt qua những mười năm trời."
Tuy rằng căn phòng này rất rộng, còn có một khoảng thời gian có thể phá giải. Nhưng khóa của bị phá hỏng rồi, tín hiệu bị chặn, cho dù mở cửa hay là cầu cứu, bọn họ đều không thể làm được.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đã thử những cách có thể, sau khi xác nhận hai người họ thật sự không có bất cứ con đường nào để tự giải thoát, không khí trong trường quay cũng trở nên nặng nề tới lạ.
Nước đã dâng tới cổ chân, mùa đông nước lạnh, sự lạnh lẽo của cái chết như rắn phun nọc, âm thầm tràn lên theo cổ chân, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Dư bỗng dưng cầm một cái xẻng trong góc, đâm vào cánh cửa hợp kim.
Tạ Thanh Trình: "... Đừng phí sức nữa, cửa này chắc lắm không đập mở được đâu."
Hạ Dư không lên tiếng, sau khi cậu đập thành mấy vệt rất rõ ràng trên cửa rồi, quăng xẻng đi, lấy điện thoại ra chuyển sang giao diện đồng hồ bấm giây, bắt đầu tính giờ.
Ánh điện thoại chiếu lên mặt cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi không tính cạy cửa, tôi đang tính xem chúng ta còn khoảng bao nhiêu thời gian để thở oxy nữa."
"..."
"Hai giờ." Hạ Dư cuối cùng buông đồng hồ bấm giây xuống, quay đầu nhìn Tạ Thanh Trình, "Chúng ta còn hai giờ."
Đây là đáp án số học của đề thi tử vong. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau hai giờ, khắp căn phòng này sẽ ngập đầy nước.
Tạ Thanh Trình không nói gì, vô thức sờ hộp thuốc lá trong túi.
Hộp thuốc lá trống rỗng.
Anh nhớ ra, khi nãy ở bên ngoài, điếu thuốc cuối cùng Hạ Dư đã lấy mất rồi.
"... Con mẹ cậu, sao cậu phải hút thuốc lá của tôi chứ." Tạ Thanh Trình bực bội siết nát hộp thuốc, ném sang một bên.
"Đã lúc nào rồi, anh còn thuốc lá này kia."
Tạ Thanh Trình ngước mắt nhìn về phía Hạ Dư, vẫn bực bội: "Vậy mẹ nó sao cậu rảnh rỗi phải đi theo tôi mãi thế."
"..."
Càng nói càng phiền lòng: "... Tôi bảo cậu này Hạ Dư, nếu cậu không đi theo, giờ cũng chẳng gặp chuyện thế này. Cậu đúng là tự chuốc khổ."
Hạ Dư: "Nếu tôi không đi theo, có khi giờ anh cũng chết rồi đấy."
"..." Tạ Thanh Trình lạnh lùng cứng rắn đáp, "Càng gọn. Thế thì cũng chỉ có mỗi tôi chết thôi."
Trái tim Hạ Dư vô cớ quặn lại: "Tạ Thanh Trình, anh... Là cảm thấy không đáng vì tôi ư?"
Tạ Thanh Trình trầm mặt dứt khoát trả lời: "Tôi cảm thấy như thế đơn giản hơn, chẳng ai nợ ai. Cũng chẳng ai lấy mất điếu thuốc cuối cùng của tôi cả."
"..." Sắc mặt Hạ Dư rất đặc sắc, lội nước tới bên cạnh anh, "Anh có biết chết có nghĩa là gì không."
"Tôi là bác sĩ. Cậu cảm thấy tôi không biết chết có nghĩa là gì à?"
Hạ Dư đáp: "Thế à? Nhưng tôi thấy anh là kẻ điên đấy."
Tiếng nước trong khoang vang không ngừng.
Tạ Thanh Trình dời tầm mắt khỏi người Hạ Dư.
Anh không cãi vã với Hạ Dư nữa, mà lấy điện thoại ra, gạt mở màn hình—— Nhưng kỳ tích không xảy ra, vẫn bị mất tín hiệu, điện thoại báo cảnh sát cũng không vượt qua tường cản được.
Khiến Hạ Dư không ngờ tới là, sau khi Tạ Thanh Trình không thể gọi điện, thế mà lại tìm một đoạn video sứa trong album, click mở bắt đầu xem.
"..." Cậu nhất thời không biết nên cảm thấy khiếu hài hước bí mật của Tạ Thanh Trình nặng quá, hay là người này bình tĩnh tới mức quá đáng sợ nữa.
Cậu nhìn Tạ Thanh Trình rủ mi chằm chằm: "Anh còn tâm trạng này nữa... Hai giờ nữa chúng ta không thoát ra được, anh khỏi phải ngắm sứa, tự chúng ta cũng biến thành sứa được luôn."
Tạ Thanh Trình đáp: "Vậy giờ có thể làm gì."
Hạ Dư nghẹn họng.
Bọn họ thật sự chẳng có bất cứ cách nào hết.
Ngoại trừ đợi được người ta phát hiện ra.
Hạ Dư dựa vào cửa hợp kim bên cạnh Tạ Thanh Trình, đứng sóng vai với anh, nhìn sứa trôi nổi.
"Anh cảm thấy lần này có phải chuyện kế tiếp của vụ tháp truyền thông không?"
"Chưa chắc nữa, nhưng khả năng cao là không phải."
Tinh linh nước đong đưa dịu dàng, hòa với tiếng nhạc tinh tang của điện thoại, thế mà lại có khả năng an ủi trái tim con người ta chút ít.
"Nếu là chúng, vậy cậu với tôi không cần phải đợi tới tận bây giờ, hơn nửa là chết luôn rồi."
Sau chuyện tháp truyền thông, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình coi như đã lộ tẩy trước mặt tổ chức thần bí kia. Nhưng suốt bao lâu nay, đối phương cũng chẳng hề xuống tay. Việc này nói lên rằng việc giết chết bọn họ sẽ bất lợi hơn là có lợi, tập đoàn phạm tội này không chỉ đơn giản là biến thái cuồng giết người, bọn chúng làm việc hình như đều ẩn giấu mục đích sau lưng bản thân, chứ không phải giết người cho vui, nhất là những kẻ nhận được sự chú ý cao của xã hội, rất rõ ràng nếu tập đoàn này sử dụng người như thế để ra tay thì chỉ cần sơ sẩy sẽ bị bắn máu lên khắp người, mất nhiều hơn được.
Huống chi lần này Tạ Thanh Trình và Hạ Dư bị nhốt, hoàn toàn là vì trùng hợp—— Studio này là tự bản thân Tạ Thanh Trình muốn đến, Hạ Dư cũng tự mình muốn đi theo Tạ Thanh Trình, khi nãy bọn họ ở ngoài kia cũng hoàn toàn có thể rời đi.
Hung thủ muốn giết bọn họ, rất có thể chỉ là vì bọn họ trông thấy hiện trường giết hại Hồ lão sư, cũng giống như phó biên tập và giám đốc mất tích trước mắt, không thể không ra tay.
Một đoạn video tinh linh nước phát hết, Tạ Thanh Trình chuyển sang xem đoạn khác.
Lúc này Hạ Dư bỗng dưng nói một câu: "Tạ Thanh Trình, tôi cứ đi theo anh mãi, thật ra là vì tôi vẫn muốn biết đáp án của những chuyện kia."
"Đáp án của mấy chuyện nào."
"Anh biết mà."
Tạ Thanh Trình im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
"... Anh biết rõ là tôi không có——"
Mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình rất trầm tĩnh: "Cậu biết rõ tôi sẽ không nói."
Hai người đều không nói gì, trong khoang lại chìm vào im lặng lần nữa.
Trong sự im lặng này, bọn họ không nhắc tới Hồ Nghị, phó biên tập hay là giám đốc. Hạ Dư hoàn toàn đồng tình với Tạ Thanh Trình trong chuyện này, cũng không phải bọn họ khoanh tay đứng nhìn trước nguy hiểm của người khác, mà là đều không muốn phí thời gian vào việc sợ hãi hay đưa ra mấy suy đoán vô nghĩa.
Nếu giữ được mạng để ra ngoài, điều tra mới có ý nghĩa.
Nếu mất mạng mới ra ngoài...
Tạ Thanh Trình lựa chọn xem video sứa, bình tĩnh chờ đợi.
Hạ Dư nghĩ, thế mình thì sao?
Cho dù tới giờ khắc này rồi, Hạ Dư vẫn cảm thấy mạng của bản thân sẽ không lo phải chấm dứt, cảm giác cùng đường vẫn còn xa lắm.
Nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ——
Nếu đây là hai giờ cuối cùng thì sao?
Cậu muốn làm gì.
Cậu muốn làm gì đây?
Hạ Dư ngẫm nghĩ, những hình ảnh vỡ vụn hiện lên lại khiến cậu cảm thấy bản thân thật hoang đường, còn có hơi đáng buồn, vì thế cậu vứt bỏ hết những suy nghĩ đó đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mực nước đã dâng lên tới ngực.
Sức nước khiến lồng ngực có hơi khó chịu, mà với độ cao này của nước cũng không thích hợp để xem điện thoại.
Trong khoang chất đầy những vật có thể nổi, giờ đều đong đưa trên mặt nước, Hạ Dư tìm hai cái hộp nhựa, cho Tạ Thanh Trình một cái, cậu đặt điện thoại vào bên trong.
"Tuy bảo là không thấm nước, nhưng tốt nhất là không nên tin lời mấy kẻ bán hàng làm gì."
Tạ Thanh Trình không nói nhiều, ánh nước lấp lánh, khuôn mặt anh tái nhợt quá mức, màu môi cũng nhạt hơn ngày thường rất nhiều.
Anh sợ lạnh.
Không chỉ sợ lạnh, bị nhốt trong không gian như thế, mực nước dâng lên không ngừng, cũng kích thích vào đầu anh.
Anh nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh rủ xuống như lớp rèm.
Mực nước lại cao lên hơn chút.
Giờ Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều phải bơi nổi trên mặt nước, vì mực nước đã dâng lên quá hai mét rồi.
Tạ Thanh Trình giương mắt nhìn trần nhà đã cách gần hơn.
Anh vẫn giữ hi vọng, chính là vì anh cảm thấy trên đỉnh trần sẽ có chỗ để đột phá.
Bốn vách tường nơi này trơn nhẵn, không có chỗ nào để dựa lực, chỉ có thể đợi mực nước dâng tới độ cao vừa phải, mới có thể dựa vào sức nổi nhìn rõ cấu tạo của trần nhà. Loại trần studio này phần lớn đều xen lẫn một vài khoảng ván ép trống, không phải toàn bộ đều là mái ngói, chỉ cần tìm được vị trí trống kia, có lẽ bọn họ có thể đi ra ngoài.
Trước đó, Tạ Thanh Trình không muốn tốn nhiều thể lực quá, càng không muốn mình mất cảm giác bình tĩnh.
Thời gian trôi qua từng chút, mực nước cũng tăng dần lên, càng lúc càng cao, bọn họ cách trần nhà càng ngày càng gần...
Hạ Dư nằm ngửa trên mặt nước, không thể không nói, trong tình huống này cậu chính là đối tượng đồng hành tốt nhất, người bình thường gặp chuyện như thế, không bị dọa phát điên thì cũng bị dọa khóc tới chết luôn rồi, nhưng Hạ Dư không như thế.
Cậu coi cái chết như chiếc xe chuyển động trên phố tựa thoi đưa, sẽ cố gắng tránh việc va chạm, nhưng cũng không sợ chiếc xe của bản thân.
"Tạ Thanh Trình, tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cảm thấy chúng ta có thể ra ngoài thông qua đỉnh trần."
"..."
Bởi vì lượng nước quá lớn, đã vượt quá miệng vỡ của ống nước máy rồi, nước ùa thẳng vào hồ, nên không còn tiếng ào ào nữa.
Xung quanh có vẻ càng yên tĩnh hơn, họ tựa như ở trong một không gian không thuộc về trần thế, chìm sâu trong biển.
"Nhưng nếu không tìm ra khoảng ván ép trống kia thì sao?"
"..."
"Nếu cuối cùng chỉ còn mỗi đường chết thì thế nào."
"..."
Hạ Dư cầm lấy điện thoại của mình từ hộp nhựa nổi bên cạnh cậu, màn hình còn hiện thời gian đếm ngược mà cậu cài.
"Thời gian chúng ta còn dư lại chưa tới một giờ nữa."
"Sau đó sẽ chết."
"Anh có nghĩ tới việc chúng ta sẽ chết chung một nơi ngoài ý muốn thế này không. Chết ở đây ấy."
"Tôi biết anh không sợ, nhưng anh có còn nuối tiếc gì nữa không?"
Tạ Thanh Trình nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng bảo: "Đừng có nói nhiều như thế."
"Nhỡ tôi mà chết thật, sau này tôi có nói được nữa đâu."
"... Đừng có nghĩ nhiều như thế."
Nhưng Hạ Dư bỗng dưng nói: "Tạ Thanh Trình, bây giờ có phải anh lạnh lắm không."
"..."
"Tôi nghe thấy sự run rẩy trong giọng anh. Thật ra tôi cũng lạnh, may mà có hai giờ thôi, nếu là bốn giờ, theo thời tiết hiện tại, chúng ta không cần phải chết đuối đâu, lạnh chết luôn cũng được. Hạ thân nhiệt."
Đàn ông trẻ tuổi vốn cũng chẳng giống đàn ông trưởng thành, đứng trước sự uy hiếp của cái chết, đàn ông trẻ tuổi dù sao cũng nói nhiều hơn đàn ông trưởng thành.
Tạ Thanh Trình nghĩ, Hạ Dư cũng còn trẻ quá, nhìn thấy vạt áo của thần chết, có thể giữ được trạng thái như thế đã không tệ rồi. Nhưng anh lại nghĩ, Hạ Dư đúng là quá xui xẻo, tự mình chuốc lấy khổ cực, cứ khăng khăng phải dây dưa với mình, đi vào chỗ quái quỷ kiểu này.
Kết quả một cửa nhốt hai.
"Thoát ra được." Tạ Thanh Trình nói, "Đỉnh rạp có một đường ống dẫn ra, giờ đã có thể nhìn thấy mặt vỡ của trần rồi, mỏng lắm... Cậu đừng có sốt ruột."
Hạ Dư cười: "Tôi có sốt ruột đâu."
"..."
"Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi. Tạ Thanh Trình, thật sự rất tiếc nuối. Tôi muốn nói rất nhiều thứ với người ta, cũng muốn biết rất nhiều chuyện. Nếu thật sự không thể ra ngoài——"
"Nhất định thoát ra được."
"... Sao anh chắc chắn thế."
"Bởi vì hiện tại còn chưa tới lúc phải từ bỏ. Nếu đã không định từ bỏ, thế thì do dự chẳng có ý nghĩa gì cả."
Hạ Dư nghe anh nói thế, sau hồi lâu, khẽ thở dài.
"Anh biết không? Không phải là tôi do dự, tôi chỉ muốn chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất thôi—— Nếu thật sự phải chết đuối ở nơi này, ít nhất trước khi tôi chết, có thể sống rõ ràng hơn chút."
"Anh thì sao?"
"Cho dù anh có chết, cũng không chịu nói sự thật cho tôi biết ư?"
"Nếu người cũng lạnh rồi, sự thật có còn gì quan trọng nữa chứ."
Hạ Dư yên lặng nhìn ánh nước gờn gợn trên trần nhà, tình cảnh nguy hiểm như thế, mà những ánh sáng đó lại thật đẹp: "Nhưng có người từng nói, sự thật chưa bao giờ là vô nghĩa cả."
"Sự thật có thể quyết định mai táng xuống mộ là tiếc nuối hay là thanh thản."
"..."
"Nếu anh không muốn mở miệng nói, thế thì tôi lại có rất nhiều thứ muốn nói đấy."
Tạ Thanh Trình: "Tinh lực cậu cũng sung mãn quá nhỉ."
Hạ Dư mỉm cười: "À, tinh lực tôi chẳng sung mãn tí nào cả đâu, anh biết rõ nhất mà."
"..."
Cũng phục cậu thật, tới nước này rồi, vẫn còn có thể nói hai câu đã bắt đầu không đàng hoàng.
Sau khi Hạ Dư cười xong, lại ngửa mặt nhìn mặt nước gờn gợn, ánh mắt mơ màng, cậu nói: "Tạ Thanh Trình, lúc trước tôi vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với anh lần nào cả."
"Anh biết vì sao tôi lại ghét anh tới thế không? Tôi chưa từng ghét một người tới mức này."
"Tôi biết, bởi vì cậu cảm thấy tôi lừa dối cậu."
"Không phải."
Xung quanh quá mức im lặng, lại lạnh lẽo, lúc hai người nói chuyện phả hơi thở ra, không khí xung quanh cũng hóa thành lớp sương mù mịt mờ.
"Không phải thế." Hạ Dư lẩm bẩm, nói lại một lần, sau đó bảo, "... Bởi vì tôi chưa từng tin tưởng một ai, giống như tin tưởng anh."
Xưa nay cậu chưa từng thẳng thắn nói ra như thế.
Nhưng giờ cậu nói.
"Anh không biết mấy lí lẽ lúc trước anh nói với tôi ấy, cho tôi bao nhiêu dũng khí để sống đâu."
"..."
"Nhưng anh lại rút chút dũng khí ấy ra khỏi thân thể tôi."
"..."
"Tôi lạnh lắm, Tạ Thanh Trình."
"..."
"Tôi không biết vì sao anh phải lừa dối tôi như thế, vì sao có thể giả vờ như chẳng hề xảy ra chuyện gì cả."
Nước lạnh như băng, lạnh thấu xương tủy.
Hạ Dư im lặng hồi lâu, lại bảo: "Thật ra ngày đó ở hội sở Không Dạ, ly thứ nhất, là tôi không cẩn thận rót nhầm."
"Vốn từ đầu tôi không có ý muốn làm thế với anh đâu. Có điều——" Cậu gạt nhẹ, trở mình trong nước, từ ngửa mặt trôi nổi, biến thành đạp nước, chỉ lộ ra mỗi một cái đầu.
Tạ Thanh Trình vẫn nằm ngửa trên mặt nước, Hạ Dư nhẹ nhàng bơi về phía trước, ngực cậu chạm vào đỉnh đầu Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư rủ mắt, khuôn mặt vẫn còn nước chảy xuống, bọt nước trong veo trượt xuống theo đường nét khuôn mặt, nhỏ xuống trán Tạ Thanh Trình. Cậu cúi đầu nhìn gương mặt đang nhắm mắt của Tạ Thanh Trình.
Cậu rất oán hận, đã tới lúc này rồi, Tạ Thanh Trình vẫn có thể lạnh lùng đến thế, tới mắt cũng chẳng chịu mở ra nhìn cậu.
Vì thế Hạ Dư lại nổi lòng muốn trêu ghẹo anh, bỗng cúi đầu, hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình.
Bọn họ một người nằm trên mặt nước, một người đứng thẳng trong nước, lúc cậu cúi đầu hôn anh, Tạ Thanh Trình bỗng dưng mở tròn mắt.
"Cậu——"
"Tôi chẳng hối hận gì cả, tôi không thích đàn ông, xưa nay chưa từng thích đàn ông, nhưng anh khiến tôi rất thỏa mãn." Hạ Dư nhìn anh, hô hấp ấm áp quẩn quanh trên làn da lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình, "Tuy là tôi chẳng biết vì sao lại như thế nữa."
"..."
"Nếu lần này chúng ta có thể thoát ra ngoài, tôi phải đi thuê phòng với anh, cả một ngày, chẳng làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ lên giường với anh thôi. Coi như tôi tuyệt vọng về việc phải cạy lời nói thật ra từ miệng anh rồi, nhưng tôi có thể cạy được những thanh âm khác mà tôi thích nghe từ miệng anh, thế thì tôi vẫn còn hy vọng lắm. Tôi muốn đè anh suốt một ngày một đêm, chờ tới kì nghỉ Tết, quay về Hỗ Châu, tôi sẽ tới nhà anh tìm anh mỗi ngày, suốt kì nghỉ đều chỉ lên giường với anh thôi. Ngày nào tôi cũng muốn thế. Trừ phi anh không mang điện thoại ra ngoài, nếu không tôi luôn có cách để tìm ra được anh."
Tạ Thanh Trình dù thế nào cũng không ngờ rằng cậu lại không đáng tin tới như vậy, cũng rào rạt đứng thẳng dậy trong làn nước, từ nằm ngửa biến thành đạp nước mà đứng, đối mặt với Hạ Dư.
"Có phải cậu có tâm bệnh không thế."
"Chắc là vậy rồi, bệnh mới đấy, tôi cũng chẳng biết tại sao." Hạ Dư lại gần anh trong làn nước, ánh đèn tối mờ phủ xuống hàng mi của cậu, ánh nước quanh họ lúc tụ lúc tan, "Ra ngoài anh phải chữa cho tôi đàng hoàng nhé. Nằm bên dưới tôi để điều trị cho tôi..."
Tạ Thanh Trình không nghe nổi nữa, dứt khoát nhấn đầu cậu vào trong nước.
"Cậu chết ở đây luôn đi."
Hạ Dư bị ấn một lát, lại hất nước chui lên—— Tạ Thanh Trình chỉ mắng cậu, nhưng dù sao vẫn có chừng mực, không dùng sức quá lớn.
Sau khi Hạ Dư chui lên tựa như nhân ngư rời nước, vương bọt nước trong veo, một tay cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình, lại dán cánh môi ướt át lên lần nữa, chuyển góc mút lấy bờ môi hơi lạnh, rét tới phát run kia. Nụ hôn này không hề giống như lúc trước, trong ấy đè nén cảm xúc nào đó mà cả hai đương sự đều không hiểu rõ, hôn tới mức nóng bỏng lại triền miên, tựa như muốn dùng nó để xua tan cái lạnh thấu xương xung quanh, đoạt được hy vọng.
"Anh ơi..."
Trong việc ngoài ý muốn vẫn chưa thể xác định liệu thần chết có giáng lâm hay không, cuối cùng Hạ Dư nhẹ giọng nói với Tạ Thanh Trình mấy câu——
Mang theo oán hận, không cam lòng, mất mát, mờ mịt.
Nhưng nhiều hơn nữa, là cảm xúc đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện, giống như là ấm ức.
"Anh có biết không, những lời nói ấy chẳng qua chỉ là vài câu nói dối nhẹ nhàng bâng quơ với anh mà thôi."
"Nhưng với tôi mà nói, đó chính là toàn bộ chỗ dựa để tôi vượt qua những mười năm trời."
/266
|