Anh nói những lời này tùy ý, giống như đang nói “Anh mua cho em bát mỳ hoành thánh”, anh đã định sẽ ăn rồi, cho nên cũng không hỏi cô có ăn hay không.
Giọng điệu bâng quơ như thế.
Chu Diễm không nói gì, tay nắm chặt một chút. Lý Chính không ngồi, dựa vào bàn vỗ vỗ đầu cô, nói: “Chuẩn bị cho em chút đồ ăn, em muốn ăn cái gì?” Chu Diễm nói: “Em không đói lắm, anh ăn gì thì em ăn đó.”
“Được rồi.” Lý Chính rút tay mình ra, lại vỗ đầu cô mới đi: “Ngồi.”
Lúc đến mới có ba bàn khách, bây giờ ngồi gần như đầy bàn, ngày mưa mà còn buôn bán tốt như vậy, không biết bình thường sẽ thế nào. Chu Diễm chống cằm, nhìn cửa thủy tinh bị đẩy ra, lại có hai người khách đi vào, cái ô to chèn vào khung, bọn họ cầm ô, nước mưa đổ xuống từng giọt, đọng thành một bãi nước trên mặt đất.
Chu Diễm kịp phản ứng, lập tức đứng dậy, người đó nói: “Không cần đâu, ngồi đi.”
Chu Diễm nhìn người đi tới, dừng hai giây mới nói: “Không làm trễ việc làm ăn của chị, em đi tìm Lý Chính.”
Thẩm Á Bình kéo cái ghế ngồi xuống, ôn tồn nói: “Ngồi đi, đừng khách khí, dù sao ô không để cũng được, chị không muốn làm dơ sàn nhà.”
Hai người khách đi vào thấy không có chỗ ngồi, xoay người rời đi, Chu Diễm thấy thế đành phải ngồi xuống.
Thẩm Á Bình hỏi: “Em dọn trên lầu cho chị sao?”
Chu Diễm nói: “Là Lý Chính dọn đấy ạ.”
“Quần áo gấp chỉnh tề như thế, không giống anh ta lắm.” Thẩm Á Bình thuận miệng nói.
Không giống anh cái gì? Chu Diễm nghĩ nghĩ hỏi: “Vừa rồi chị đuổi được Lý Chính Kiệt không ạ?
“Đuổi được.” Thẩm Á Bình mệt mỏi nói: “Thằng nhóc này, càng ngày càng khó dạy bảo, may mà một tháng nữa là nó sẽ về trường rồi.”
“Cậu ta đang học trường nào vậy?”
“Một trường tư nhân của tỉnh, bình thường đều ở trong ký túc của trường, thầy cô quản rất nghiêm, cũng khiến tôi yên tâm hơn một chút.” Thẩm Á Bình nhìn lướt qua Chu Diễm, nói: “Những lời vừa này nó nói, em đừng để
/47
|