Chờ một hồi tận hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức của Trương Nghiên Khê, dưới lầu vẫn quay chụp như bình thường.
Lý Chính ném khăn bẩn vào thùng rác, quay đầu lại nhìn đống quần áo ngổn ngang dưới đất, anh đi qua ngồi xuống.
Chu Diễm đi giày vào, đầu ngón tay lau mũi giày, nhìn thấy động tác của anh thì cô chần chờ một lát rồi cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xổm xuống.
Chu Diễm nhẹ nhàng cầm một chiếc T-shirt lên, gấp nó lại, chiếc T-shirt nhanh chóng được gấp gọn gàng.
Lý Chính nhìn cô, trên tay chậm lại, nói: “Quần áo cũng có thể gấp thế này hả?”
Chu Diễm nói: “Đây là kỹ xảo, không phải bày trò.”
Lý Chính tiện tay, hỏi: “Em tự học à?”
“Cũng không tính, em học theo trên mạng.”
“Học tốt đấy.”
Trên mặt đất có hơn mười bộ quần áo, tất cả đều là quần áo con trai, nhìn qua
/47
|