Chương 39
“Chiếc này thoạt nhìn đẹp đấy chứ, vậy thì cứ lấy chiếc này đi”. Bà Tô Duyệt Như tùy ý nói một câu, mua đồ đắt mà không mảy may suy nghĩ.
Cuộc sống của người có tiền đúng là Lâm Dật không hưởng thụ theo được. Kể cả cậu đã cố gắng để mình thích ứng được tất cả những vẫn không có cách nào làm được. Bởi tiền trong mắt của họ không đáng là gì cả.
Cuối cùng bà Tô Duyệt Như còn mua chút quà cho bố mẹ nuôi của Lâm Dật: “Bố mẹ nuôi của con chắc cũng sắp đến rồi, biệt thự cũng chuẩn bị cho họ rồi. Đến lúc đó con hãy tặng họ những món quà này coi như báo đáp công ơn họ đã nuôi dưỡng con bao nhiêu năm nay”.
Lâm Dật nghe thấy thế mà thấy cảm động. Giờ mình đã là người có tiền rồi nhưng mẹ đẻ của cậu vẫn hi vọng cậu không quên bố mẹ nuôi đã từng vất vả nuôi dưỡng mình lớn khôn.
Trên đường về, mặc dù Tô Mạch Nhiễm đeo kính râm nhưng Lâm Dật vẫn có thể cảm nhận được cô ấy luôn nhìn mình. Lâm Dật rất muốn hỏi cô ấy nhìn mình làm gì nhưng lại cảm thấy dường như mình nghĩ nhiều quá nên lại không nói gì nữa.
Lúc đến bệnh viện, bà Tô Duyệt Như không nỡ rời mà đỡ Lâm Dật xuống xe, nói: “Con à! Nếu như con ở đây cũng ổn rồi thì mẹ sẽ đón con về nhà, phòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho con rồi. Chuyện của An Nhiên con cũng không phải lo lắng gì cả, bác sĩ của Đức rất nhanh sẽ đến đây. Có ông ấy thì An Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Dật gật đầu, cậu thật không ngờ Sở An Nhiên chỉ là một y tá mà có thể nhận được sự quan tâm chăm sóc tận tình của mẹ mình như vậy.
“Em à! Mấy ngày nữa chị sẽ mở một buổi hòa nhạc ở đây, em có muốn đến không?” Tô Mạch Nhiễm cười hỏi một câu.
Buổi hòa nhạc ư?
“Tất nhiên rồi ạ, em vẫn chưa được nghe nhạc ở buổi hòa nhạc bao giờ”. Lâm Dật trong lúc kích động đột nhiên nhớ đến mấy người bạn của mình, hình như họ cũng thích Tô Mạch Nhiễm nên chắc sẽ rất muốn đến buổi hòa nhạc đó.
Tô Mạch Nhiễm vừa nghe Lâm Dật nói thế thì từ túi xách lấy ra năm tấm vé của buổi hòa nhạc đưa cho Lâm Dật: “Đây là chỗ ngồi chính giữa của hàng ghế đầu, là chị đặc biệt để lại cho em, em có thể đưa bạn đến cùng”.
Lâm Dật mỉm cười rồi giơ tay ra nhận lấy vé của buổi hòa nhạc.
Sau khi xe rời đi thì Lâm Dật đi vào bệnh viện. Cậu vừa bước vào thì ở một góc nhỏ cạnh đó xuất hiện một bóng người.
“Lâm Dật à Lâm Dật! Tôi thật không ngờ anh lại giấu mình kỹ như vậy. Nhưng tôi nhất định khiến anh khổ sở trong tay tôi và trở thành một con chó của An Hinh tôi”. An Hinh sắc mặt oán hận nhìn Lâm Dật đang dần mất hút, miệng cô không ngừng lẩm bẩm.
Lâm Dật đến phòng giám hộ thăm Sở An Nhiên. Sở An Nhiên vẫn nằm trên giường mà không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.
Nếu như không phải Quách Tường từng bước dồn ép thì Sở An Nhiên sẽ không chọn cách này để đối mặt với tất cả. Lâm Dật thầm nhắc tên Quách Tường, ngọn lửa căm hận sục sôi trong lòng. Trước đây cậu và Quách Tường không có thù oán gì nhưng giờ thì có rồi.
“Thiếu gia đến rồi ạ?” Lúc này, Vương Trung Sinh bước đến hỏi một câu.
Lâm Dật xoay người lại nhìn Vương Trung Sinh một cái rồi hỏi: “Ông có biết trước khi Sở An Nhiên nhảy lầu cô ấy đã làm gì không?”
“Theo như camera của bệnh viện hiển thị thì trước khi Sở An Nhiên nhảy lầu, cô ấy có nhận một cuộc điện thoại. Cô ấy nói chuyện điện thoại tầm bốn năm phút, sau đó cô ấy một mình đến sân thượng tầng ba rồi nhảy xuống”.
“Ông có biết là cô ấy nói gì không?”
Vương Trung Sinh lắc đầu, nói: “Tôi không biết ạ, camera không ghi lại được giọng nói”.
Lâm Dật ngay nhất thời trầm ngâm không nói gì. Rất có thể là Sở An Nhiên vì cuộc điện thoại đó nên mới nhảy lầu, đáng tiếc là hiện giờ không thể điều tra ra được.
“Lúc đó bên cạnh cô ấy còn có ai nữa không?”
“Tầng ba thông thường chỉ đặt thiết bị y tế, vì vậy lúc đó không có ai ở đó. Nếu có thì chắc sẽ ngăn cản cô ấy làm vậy”. Vương Trung Sinh giải thích.
“Được rồi, tôi biết rồi”. Lâm Dật gật đầu, sau đó thở dài một cái.
“Thiếu gia, có một chuyện không biết tôi có nên nói với cậu không?”
Thấy Vương Trung Sinh muốn nói lại không nên Lâm Dật gật đầu, nói: “Ông nói đi”.
“Những lời này hiện giờ nói thì có chút không phù hợp lắm nhưng tôi cảm thấy thiếu gia nên biết. Mấy tiếng trước tôi tìm hiểu được một chuyện có liên quan đến Sở An Nhiên nên biết được một bí mật.
“Bí mật?”
“Là liên quan đến chuyện tình cảm của cô Sở An Nhiên. Tôi nghe một số y tá nói, bác sĩ Lý phụ trách khám bệnh từng theo đuổi y tá Sở An Nhiên”.
“Bác sĩ Lý là ai?”
Vương Trung Sinh nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Lâm Dật nên nghĩ là đã đến lúc phải nói ra sự thật: “Thật sự không dám giấu thiếu gia, chính là bác sĩ trẻ mà hôm nay cậu đã gặp ạ”.
“Sao? Là hắn ta? Được rồi, tôi biết rồi”. Lâm Dật nói xong rồi trực tiếp rời đi.
Nếu như đúng là bác sĩ Lý từng theo đuổi Sở An Nhiên thì hắn ta chắc sẽ dốc hết sức cứu Sở An Nhiên chứ. Dù sao thì đó cũng là người con gái mà hắn thích.
Lâm Dật quay về phòng bệnh của mình, vừa nằm xuống thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Ngoài Sở An Nhiên thì gần như không có ai gõ cửa mình lúc này cả.
Lâm Dật vẻ mặt kích động rồi bước ra mở cửa nhưng xuất hiện trước mặt cậu là một gương mặt lạ lẫm. Mặc dù cô y tá trước mặt có ngoại hình ngọt ngào nhưng lại không phải là Sở An Nhiên.
“Thiếu gia! Tôi có thể vào không ạ?” Y tá chớp mắt một cái rồi hỏi với điệu nũng nịu khiến Lâm Dật hơi bất ngờ.
“Cô là ai?”
“Tôi tên là Cố Phiến Phiến, là y tá mà viện trưởng Vương cử tới chăm sóc cho thiếu gia. Cô Sở An Nhiên đang bị bệnh nên nhiệm vụ của cô ấy cứ giao lại cho tôi ạ”.
“Thôi không cần đâu, cô quay về đi”. Lâm Dật nói thế nhưng Cố Phiến Phiến không hề có ý muốn rời đi.
“Sao cô vẫn chưa đi?” Lâm Dật không kìm nổi mà hỏi một câu.
Cố Phiến Phiến với vẻ mặt sụt sùi, dáng vẻ như muốn bật khóc: “Nếu như để viện trưởng Vương biết là tôi không chăm sóc tốt cho thiếu gia thì tôi sẽ bị đuổi việc mất. Hu hu hu”.
Lâm Dật không kìm nổi, đành phải nói với cô: “Được rồi, cô vào đi”.
Ai biết được, cô gái này vừa ngẩng đầu lên thì sắc mặt liền thay đổi, cười hì hì bước vào phòng của Lâm Dật.