Chương 38
Một vạn này là tiền chuyển đến công ty bố hắn để trả nợ. Giờ đây vì giữ thể diện mà hắn lại phải lấy ra, thật không ngờ vẫn còn thiếu năm nghìn nữa.
“Dù sao thì tôi cũng là khách quen của cửa hàng, không thể rẻ đi một chút sao?” Lưu Minh vẫn cố tình tỏ ra vẻ bình thản.
“Nếu là hội viên thì chúng tôi sẽ có giảm giá ạ! Xin ngài hãy cho chúng tôi xem thẻ hội viên ạ!”
Thẻ hội viên? Lưu Minh căn bản chỉ đến đây mua mấy lần nên nhất thời như bị cứng họng. Giờ đúng là ‘cưỡi hổ khó xuống’ rồi.
“Em à! Em có năm nghìn không?” Lưu Minh quay sang hỏi An Hinh.
“Em á? Em lấy đâu ra tiền? Phí sinh hoạt hàng tháng của em, anh còn không rõ sao? Giờ anh lại còn hỏi em cái này, dù sao thì hôm nay em nhất quyết muốn có cái túi này. Nếu như anh không mua cho em thì anh tự mình xem thế nào đi”. An Hinh chắp tay vào eo nói với dáng vẻ vô lý.
“Cô à, chúng tôi lấy chiếc túi này đi được chưa?” Tô Mạch Nhiễm ở bên kia lên tiếng hỏi.
“Không được”. An Hinh xông lại rồi gằn giọng nói.
“Cô à, tôi nghĩ là cô nên hiểu rõ, hiện giờ cô căn bản là không trả nổi tiền. Vậy thì chiếc túi này không thuộc về cô rồi”.
“Tôi không cần biết, đây là chiếc túi tôi đã để ý đến. Nói gì thì nói cô cũng đừng hòng mang nó đi được”.
Tô Mạch Nhiễm cười lạnh nói: “Cô là con gái mà dựa vào tiền của đàn ông rồi khoe khoang hống hách. Phải chăng cô thấy mình tài giỏi lắm? Đến mấy nghìn mà cũng không có lại còn ép bạn trai phải mua cho mình chiếc túi hơn một vạn. Đúng là không biết lượng sức mình”.
“Cô nói thế là ý gì?” An Hinh trần đầy oán hận nhìn người con gái này nói: “Tôi thích chiếc túi này, tôi muốn anh ấy mua cho tôi. Ít nhất bạn trai tôi còn có tiền chứ còn cái tên bên cạnh cô thì…Ha ha”
Mặc dù Lưu Minh biết hiện giờ mình không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của An Hinh nhưng vẫn gượng ép nói: “Đúng vậy! Chỉ cần bạn gái tôi thích thì tôi sẽ mua cho cô ấy”.
“Nghe thấy gì chưa? Chỉ cần tôi muốn thì bạn trai tôi nhất định sẽ mua cho tôi. Còn tên Lâm Dật kia thì làm được gì chứ, chẳng qua là nhà được đền bù ít tiền hắn lại dùng để xây nhà ở quê. Cô theo hắn thì có tương lai gì chứ?” An Hinh nói với sắc mặt châm biếm.
Mỗi lần cô ta chế giễu Lâm Dật trước mặt bao nhiêu người, cô ta đều cảm thấy rất sung sướng.
“Không cần! Trước nay tôi chưa từng tiêu tiền của đàn ông”. Tô Mạch Nhiễm nói xong thì lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên cửa hàng.
“Phiền cô quẹt thẻ giúp tôi, thẻ này không có mật khẩu”.
An Hinh thấy Lưu Minh không ra tay nên cô ta thấy buồn bực. Nhưng cô ta cũng biết là Lưu Minh không lấy được ra nhiều tiền đến vậy.
“Thôi để tôi đi!” Lâm Dật đột nhiên đứng ra rồi lấy thẻ ngân hàng của Tô Mạch Nhiễm lại, sau đó đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên.
Quẹt thẻ, thanh toán, một lát đã xong. Một vạn năm nghìn đã được quẹt thuận lợi từ thẻ của Lâm Dật. Số tiền này đối với Lâm Dật mà nói, thật sự không đáng là gì.
An Hinh nhìn cậu ta với vẻ mặt hoài nghi. Cô ta do dự một lát mới chỉ về phía Lâm Dật, nói: “Không phải là anh đã tiêu hết tiền rồi sao?”
Lâm Dật quay đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cô không?”
Cầm chiếc túi xách trong tay, Lâm Dật nói với Tô Mạch Nhiễm: “Chúng ta về thôi, chắc mẹ tôi cũng đang nóng lòng đợi chúng ta đó”.
Tô Mạch Nhiễm gật đầu kéo tay Lâm Dật rồi quay đầu nhìn An Hinh một cái, sau đó mới rời đi.
Trên đường về, Tô Mạch Nhiễm nhìn ra vẻ âm trầm trong biểu cảm của Lâm Dật: “Sao vậy, có phải là vẫn không quên được cô ta không?”
Lâm Dật lắc đầu, nói: “Không phải ạ! Em chỉ đang nghĩ tại sao người con gái đó lại làm như vậy?”
“Ý em muốn nói là cô ta muốn tranh cái túi xách này với chị á?” Tô Mạch Nhiễm cười nói.
“Cứ coi là vậy ạ! Nhìn dáng vẻ của cô ta, em thấy không được thoải mái lắm. Trong ấn tượng của em, cô ta đâu phải là loại người đó”.
“Có lẽ em vẫn chưa hiểu được tâm tư của con gái. Bọn họ muốn nhiều hơn những gì mà em cho họ. Cái cảm giác đua đòi quá mức như này khiến cô ta mất đi lý trí”.
Lúc nghe thấy những lời này, Lâm Dật không nói gì.
“Em không phải buồn làm gì, hiện giờ trong xã hội có rất nhiều kiểu con gái như này. Bọn họ kiếm được ba nghìn tiền lương thì muốn tìm người bạn trai kiếm được một tháng ba mươi vạn cơ”.
“Tiền bạc hư vinh quan trọng đối với bọn họ thế sao?”
Nghe thấy câu hỏi này của Lâm Dật mà Tô Mạch Nhiễm chỉ có thể cười khổ: “Cứ coi là vậy đi! Con người đều phải trải qua rèn luyện gian khổ mới hiểu được giá trị của cuộc sống. Vì vậy em nên cảm ơn người con gái kia. Chính cô ta giúp em sớm nhận ra thực trạng của xã hội này.
Lâm Dật gật đầu. Mặc dù Tô Mạch Nhiễm là một đại minh tinh nhưng giá trị quan của cô lại khác. Ít nhất thì cô cũng không tạo scandal gì liên quan đến những ông sếp có tiền.
“Chị có nghe nói về chuyện của cô y tá bệnh viện em đang ở rồi. Nhắc đến cũng đáng thương thật, hi vọng cô ấy có thể sớm tỉnh lại”.
Sau đó mọi người lại đến gặp bà Tô Duyệt Như, và rồi mấy người cùng đến một cửa hàng đồng hồ. Nhìn chiếc đồng hồ hơn trăm vạn ở trong quầy mà Lâm Dật ngây người ra.
“Mẹ ơi, đây là…”
“Con à! Mấy ngày nữa là ngày tụ họp gia tộc rồi. Mẹ phải làm thế nào để con có thể diện chút chứ, nếu không sẽ bị đám họ hàng kia chê cười”.
Thông thường mà nói, cuộc gặp gỡ người thân chẳng phải là cùng nhau ngồi ăn bữa cơm thôi sao? Sao phải đeo thứ đồng hồ hàng hiệu thế này?
“Mẹ à! Con chỉ là sinh viên, thứ đồ cao cấp thế này thật sự không hợp với con lắm”.
“Con phải biết rằng, con là con trai của Tô Duyệt Như, đến lúc gặp mặt người nhà mình rồi, mẹ không hi vọng là con sẽ bị đám họ hàng cười chê”.
Lâm Dật vẫn muốn nói gì đó nhưng bà Tô Duyệt Như đã chọn một chiếc đồng hộ có gắn kim cương: “Lấy cái này đi”.
Nhìn giá tiền trên đó là ba trăm vạn mà Lâm Dật như sững người tại chỗ. Bởi đây là số tiền mà nhiều người có kiếm cả đời cũng không được.
“Mẹ à! Như này thì quá…”
“Sao, quá rẻ sao? Có phải con thấy cái này chưa đủ đẳng cấp?”
Bà Tô Duyệt Như nhau mày rồi xoay người nhìn nhân viên, hỏi: “Còn cái nào cao cấp hơn không?”
Cao hơn? Ba vạn mà vẫn chưa đủ để thể hiện thân phận của mình hay sao? Mẹ mình lại còn định lấy cái đắt hơn nữa?
“Có đấy ạ! Ở bên này còn có một loại mới nhất, với giá là năm trăm vạn ạ”.
Sau khi chiếc hộp được mở ra, chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng khiến Lâm Dật như được mở rộng tầm mắt. Cái này nếu như đi trên đường thì đúng là có thể sáng lóa mắt người khác.