"Hô"
Từ sau khi Bùi Đông Lai đi theo Bùi Vũ Phu luyện võ, mấy ngày nay hắn luôn cố gắng, cố gắng để bản thân đạt đến cảnh giới Minh Kính. Mà bản thân hắn đã mơ hồ có được vài phần khí thế của người luyện võ, một cước được xuất ra liền mang theo một âm thanh xé gió.
Không những thế, lần này Bùi Đông Lai ra tay đã làm cho Chu Đào hoàn toàn không thể trở tay kịp, mà một tên Chu Đào đã bị ngấm vào rượu sắc thì làm sao có thể ngăn cản được sao?
"Phanh!"
"Răng rắc!"
Hai âm thanh chói taidường như cùng vang lên một lúc, cái chân chó của Chu Đào đã bị gãy.
"A"
Trong màn đêm, Chu Đào ngã xuống đây, cả thân thể liền cuộn tròn lại cùng một chỗ. Theo bản năng hắn liền dùng tay che vào cái chân bị gãy, không ngừng kêu lên.
Thấy một màn như vậy thì đồng tử của Tôn Vệ Đông đột ngột mở to ra.
Mặc dù lúc trận đấu bắt đầu thì Tôn Vệ Đông có nghe được Đông Phương Lãnh Vũ kêu Bùi Đông Lai là " Đông Lai ca". Mà hắn xem ra Bùi Đông Lai chỉ mặc một đồ trang phục rẻ tiền, hơn nữa lại không có bộ dạng ăn chơi trác táng nào thì theo bản năng hắn nghĩ Bùi Đông Lai chỉ là một tên người hầu cho Đông Phương Lãnh Vũ mà thôi.
Tôn Vệ Đông đã bị hành động của Bùi Đông Lai làm cho cả kinh mà ở bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ lại tỏ ra không có chuyện gì.
Ở hắn xem ra, ngày đầu tiên khi bước chân vào biệt thự Đàn Cung thì Bùi Đông Lai đã đem hắn đánh ngã xuống đất, nếu như bây giờ Bùi Đông Lai không động thủ mới là chuyện lạ.
Một cước đá gãy chân của Chu Đào, Bùi Đông Lai cũng không có ngừng lại, hắn bước lên từng bước vung chân lên nhắm vào ngay đầu gối của Chu Đào, hung hăng đạp xuống.
- Hai lúa, ngươi…
Tôn Vệ Đông thấy Bùi Đông Lai còn muốn tiếp tục động thủ thì liền giận tím mặt rồi gầm lên hòng ngăn cản Bùi Đông Lai lại.
"Răng rắc!"
Không đợi Tôn Vệ Đông nói hết thì một âm thanh xương gãy lại vang lên.
Một việc ngăn cản không có hiệu quả.
Trên mặt đất, Chu Đào vị Bùi Đông Lai giẫm xuống thì xương cốt của hắn liền đâm xuyên cả da thịt, cả người đều bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi.
"Ngao!!"
Đau đớn đã làm cho Chu Đào kên lên một tiếng, thân thể của hắn không khống chế được mà nhổm lên.
Tiếng kêu thống khổ của Chu Đào đã làm chú ý đến những người khác, những tên yêu thích đua xe đều đem ánh mắt nhìn về phía này.
Cùng lúc đó nam nhân trung niên mang theo Quý Hồng hướng về phía bên này đi tới, sau khi thấy được Bùi Đông Lai động thủ thì theo bản năng hắn liền dừng bước.
Ngay đó, dưới sự chăm chú của mọi người thì Bùi Đông Lai lại một lần nữa xuất thủ, chân phải hắn giơ lên hung hăng đập vào đầu gối còn lại của Chu Đào.
"Răng rắc!"
Tiêng xương cốt gãy làm cho người khác nghe thấy liền cảm thấy sởn tóc gáy lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây, Chu Đào ngay cả tiếng kêu rên cũng không có phát ra, hắn liền trực tiếp hôn mê luôn.
Thấy một màn như vậy thì những tên yêu thích đua xe đều rối rít biến sắc mà vẻ mặt Tôn Vệ Đông lại không dám tin.
Dường như hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại dám hạ thủ tàn nhẫn như thế.
Không riêng gì Tôn Vệ Đông mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ thấy được thủ đoạn hung tàn của Bùi Đông Lai mà cảm thấy giật mình.
Ở hắn xem ra, nếu như ngày hôm đó Bùi Đông Lai cũng sẽ hạ tử thủ đối với hắn như lúc này thì bây giờ chắc rằng hắn đang nằm ở bệnh viện rồi.
- Muốn giống như hắn không?
Sau khi phế xong Chu Đào thì vẻ mặt của Bùi Đông Lai cũng vẫn bình tĩnh như trước, hắn xoay người lại nhìn vào Tôn Vệ Đông, ánh mắt liền nheo lại.
Bên tai vang lên câu hỏi của Bùi Đông Lai thấy được bộ dạng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì Tôn Vệ Đông liền cảm giác được trái tim của mình giống như là bị cái gì bóp chặt lại, một cỗ lạnh lẽo sợ hãi liền truyền khắp người hắn từ đỉnh đầu xuống chân.
Một cỗ sợ hãi lan ra khắp người hắn.
- Đông Phương Lãnh Vũ tiểu bẳng hữu, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Coi như lúc Tôn Vệ Đông bị thủ đoạn hung ác của Bùi Đông Lai làm cho sợ tới mức không dám lên tiếng, thì Quý Hồng thân mang mộ bộ lễ phục dạ hội màu hồng đã đi tới, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Lãnh Vũ một lát rồi sau đó lưu lại trên người của Bùi Đông Lai, ánh mắt đang cân nhắc điều gì.
Cũng giống như Tôn Vệ Đông, lúc trước Quý Hồng cũng coi Bùi Đông Lai là một tên tay sai của Đông Phương Lãnh Vũ.
Mà hiện giờ nàng đã phủ nhận phán đoán đó.
Bởi vì nàng biết được bối cảnh sau lưng của Chu Đào rõ ràng là lớn hơn Tôn Vệ Đông.
Ở nàng xem ra nếu như Đông Phương Lãnh Vũ động thủ đánh cho Chu Đào tàn phế là một chuyện có thể hiểu được nhưng mà lúc này tên kia lại ra tay, dường như đây là một chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, nàng đã xem được quá trình Bùi Đông Lai ra tay động thủ, bởi vì thủ đoạn quyết đoán cùng với sức lực hết sức tàn nhẫn của Bùi Đông Lai đã để lại cho nàng một ấn tượng sâu sắc.
Ở nàng xem ra đó tuyệt đối không phải là hành động của một kẻ tùy tùng.
- Như thế nào, Quý a yêu, không phải là cô muốn xuất đầu cho hai tên tiểu này này đó chứ?
Đối mặt với lời chất vấn của Quý Hồng thì Đông Phương Lãnh Vũ liền cười lạnh một tiếng.
Bên tai vang lên câu trả lời của Đông Phương Lãnh Vũ, Quý Hồng cũng không làm gì mà vẫn như cũ, vẫn chăm chú nhìn vào Bùi Đông Lai.
Trong lúc này thấy được Bùi Đông Lai không tỏ ra vẻ cao ngạo gì thì nàng liền nở ra một nụ cười.
"Khanh khách"..."
Trong màn đêm, nàng không ngừng cười khanh khách, vô cùng phong tình vạn chủng:
- Tiểu bằng hữu, mới vừa rồi ngươi đã giúp tỷ tỷ kiếm được gần năm triệu, tỷ tỷ làm sao lại giúp người khác đối phó với ngươi được?
- Nhưng mà tiểu bằng hữu à, ngươi nên biết rằng bối cảnh của hai vị bằng hữu Tôn Vệ Đông cùng với Chu Đào này, người của ngươi đánh Chu Đào tàn phế, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn hắn trả thù sao?
Khi nói chuyện, ánh mắt của Bùi Đông Lai liền dịch chuyển ra khỏi người của Bùi Đông Lai nhưng mà dư quang vẫn âm thầm chăm chú nhìn vào.
Một nữ nhân giảo hoạt.
Nghe được Quý Hồng nói như vậy lại thấy Quý Hồng âm thầm quan sát vẻ mặt của mình thì Bùi Đông Lai đã hiểu rằng Quý Hồng đang muốn thăm dò thân phận của mình.
- Đông Phương Lãnh Vũ đừng tưởng cô cô của ngươi là Liễu Nguyệt thì có thể vô pháp vô thiên, ta nói cho người biết, chuyện này ta không để yên đâu.
Có lẽ là do Quý Hồng vừa lên tiếng đã đánh tan nổi sợ hãi trong lòng của Tôn Vệ Đông cho nên vẻ mặt của hắn bỗng trở nên âm trầm, hận không thể đem Bùi Đông Lai băm thành ngàn mảnh.
Hiển nhiên là ở hắn xem chừng, Bùi Đông Lai không dám động thủ trước mặt của Quý Hồng, cho dù là Bùi Đông Lai có động thủ đi chăng nữa thì lập tức người của Quý Hồng cũng sẽ bước ra ngăn cản.
- Ai ui, Tôn Vệ Đông, lúc trước là ai nói với ta rằng chúng ta đã là người trưởng thành rồi, nếu xảy ra sự tình gì cũng không cần tìm người khác?
Đối mặt với Tôn Vệ Đông thì Đông Phương Lãnh Vũ liền châm chọc một câu, sau đó giọng nói của hắn đột nhiên biết đổi, liền lộ ra vẻ cường thế:
- Tôn Vệ Đông, con mẹ nó, ngươi nghĩ là ngươi đang dọa lão tử đó hả? Đừng nói là chuyện này các ngươi không chiếm được lý lẽ, cho dù các ngươi có lý thì sao? Ngươi thử đáp lại lão tử một câu coi? Đậu má, lão tử cam đoan ngươi phải hối hận ngay.
Ân?
Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế thì Quý Hồng liền khẽ động, theo bản năng nàng liền đoán được bản thân của Bùi Đông Lai cũng không đơn giản chút nào nếu không thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng sẽ không nói những lời như vậy.
Không riêng gì một mình Quý Hồng.
Tôn Vệ Đông cũng vậy, hắn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, lúc trước hắn dám nói ra nói vậy là do hắn muốn trả thù Bùi Đông Lai cho dù Đông Phương Lãnh Vũ muốn ngăn cả thì Liễu Nguyệt chưa chắc sẽ ra mặt. Mà hiện giờ Đông Phương Lãnh Vũ đã nói như thế, tương đương đã nói cho hắn biết: " Ngươi nói cái rắm, ngươi cho Đông Lai ca là chó mèo ở trên đường, ngươi thích đá giờ nào là đá sao?"
Trên thực tế, đúng là trong lòng của Đông Phương Lãnh Vũ đã cho là như vậy.
Bùi Đông Lai chẳng những đã luyện qua công phu hơn nữa còn có một người bạn gái đẹp như tiên, lại được một người là Thái Sơn Bắc Đẩu ở giới tài chính là Cổ Bồi Nguyên thu làm đồ đệ, thậm chí là trình độ lái xe vô cùng ngưu bức…
Tất cả những chuyện này đã làm cho Đông Phương Lãnh Vũ tin chắc bối cảnh của Bùi Đông Lai tuyệt đối không tầm thường.
Trong lúc nhất thời thì Quý Hồng cùng với Tôn Vệ Đông đều trầm mặc, hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Tôn Vệ Đông tiểu bằng hữu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mắt thấy Bùi Đông Lai vẫn đứng lẳng lặng như lúc trước thì Quý Hồng hoàn toàn tin tưởng Bùi Đông Lai có một thân phận không đơn giản, nàng đang tính toán làm sao để hòa giải được vấn đề này, đặc biệt là nó đã xảy ra trên địa bàn của nàng nữa. Nếu là song phương muốn dùng võ lực để giải quyết thì bất kỳ bên nào chiến thằng thì nàng cũng bị liên lụy.
Đây cũng không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.
- Vừa rồi trước khi trận đấu bắt đầu thì Tôn Vệ Đông đã cá cược với bọn ta 500 vạn, bởi vì Chu Đào đã từng xảy ra xích mích với Đông Lai ca cho nên đã cược thêm một cái chân nhưng mà Bùi Đông Lai ca đã trực tiếp cược luôn hai cái chân.
Không đợi Tôn Vệ Đông mở miệng, Đông Phương Lãnh Vũ đã cười lạnh nói:
- Sau khi kết thúc trận đấu thì hai tên này chẳng những không thực hiện lời cá cược kia mà còn cố chấp, quả thực là muốn quịt nợ a. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Từ sau khi Bùi Đông Lai đi theo Bùi Vũ Phu luyện võ, mấy ngày nay hắn luôn cố gắng, cố gắng để bản thân đạt đến cảnh giới Minh Kính. Mà bản thân hắn đã mơ hồ có được vài phần khí thế của người luyện võ, một cước được xuất ra liền mang theo một âm thanh xé gió.
Không những thế, lần này Bùi Đông Lai ra tay đã làm cho Chu Đào hoàn toàn không thể trở tay kịp, mà một tên Chu Đào đã bị ngấm vào rượu sắc thì làm sao có thể ngăn cản được sao?
"Phanh!"
"Răng rắc!"
Hai âm thanh chói taidường như cùng vang lên một lúc, cái chân chó của Chu Đào đã bị gãy.
"A"
Trong màn đêm, Chu Đào ngã xuống đây, cả thân thể liền cuộn tròn lại cùng một chỗ. Theo bản năng hắn liền dùng tay che vào cái chân bị gãy, không ngừng kêu lên.
Thấy một màn như vậy thì đồng tử của Tôn Vệ Đông đột ngột mở to ra.
Mặc dù lúc trận đấu bắt đầu thì Tôn Vệ Đông có nghe được Đông Phương Lãnh Vũ kêu Bùi Đông Lai là " Đông Lai ca". Mà hắn xem ra Bùi Đông Lai chỉ mặc một đồ trang phục rẻ tiền, hơn nữa lại không có bộ dạng ăn chơi trác táng nào thì theo bản năng hắn nghĩ Bùi Đông Lai chỉ là một tên người hầu cho Đông Phương Lãnh Vũ mà thôi.
Tôn Vệ Đông đã bị hành động của Bùi Đông Lai làm cho cả kinh mà ở bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ lại tỏ ra không có chuyện gì.
Ở hắn xem ra, ngày đầu tiên khi bước chân vào biệt thự Đàn Cung thì Bùi Đông Lai đã đem hắn đánh ngã xuống đất, nếu như bây giờ Bùi Đông Lai không động thủ mới là chuyện lạ.
Một cước đá gãy chân của Chu Đào, Bùi Đông Lai cũng không có ngừng lại, hắn bước lên từng bước vung chân lên nhắm vào ngay đầu gối của Chu Đào, hung hăng đạp xuống.
- Hai lúa, ngươi…
Tôn Vệ Đông thấy Bùi Đông Lai còn muốn tiếp tục động thủ thì liền giận tím mặt rồi gầm lên hòng ngăn cản Bùi Đông Lai lại.
"Răng rắc!"
Không đợi Tôn Vệ Đông nói hết thì một âm thanh xương gãy lại vang lên.
Một việc ngăn cản không có hiệu quả.
Trên mặt đất, Chu Đào vị Bùi Đông Lai giẫm xuống thì xương cốt của hắn liền đâm xuyên cả da thịt, cả người đều bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi.
"Ngao!!"
Đau đớn đã làm cho Chu Đào kên lên một tiếng, thân thể của hắn không khống chế được mà nhổm lên.
Tiếng kêu thống khổ của Chu Đào đã làm chú ý đến những người khác, những tên yêu thích đua xe đều đem ánh mắt nhìn về phía này.
Cùng lúc đó nam nhân trung niên mang theo Quý Hồng hướng về phía bên này đi tới, sau khi thấy được Bùi Đông Lai động thủ thì theo bản năng hắn liền dừng bước.
Ngay đó, dưới sự chăm chú của mọi người thì Bùi Đông Lai lại một lần nữa xuất thủ, chân phải hắn giơ lên hung hăng đập vào đầu gối còn lại của Chu Đào.
"Răng rắc!"
Tiêng xương cốt gãy làm cho người khác nghe thấy liền cảm thấy sởn tóc gáy lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây, Chu Đào ngay cả tiếng kêu rên cũng không có phát ra, hắn liền trực tiếp hôn mê luôn.
Thấy một màn như vậy thì những tên yêu thích đua xe đều rối rít biến sắc mà vẻ mặt Tôn Vệ Đông lại không dám tin.
Dường như hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại dám hạ thủ tàn nhẫn như thế.
Không riêng gì Tôn Vệ Đông mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ thấy được thủ đoạn hung tàn của Bùi Đông Lai mà cảm thấy giật mình.
Ở hắn xem ra, nếu như ngày hôm đó Bùi Đông Lai cũng sẽ hạ tử thủ đối với hắn như lúc này thì bây giờ chắc rằng hắn đang nằm ở bệnh viện rồi.
- Muốn giống như hắn không?
Sau khi phế xong Chu Đào thì vẻ mặt của Bùi Đông Lai cũng vẫn bình tĩnh như trước, hắn xoay người lại nhìn vào Tôn Vệ Đông, ánh mắt liền nheo lại.
Bên tai vang lên câu hỏi của Bùi Đông Lai thấy được bộ dạng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì Tôn Vệ Đông liền cảm giác được trái tim của mình giống như là bị cái gì bóp chặt lại, một cỗ lạnh lẽo sợ hãi liền truyền khắp người hắn từ đỉnh đầu xuống chân.
Một cỗ sợ hãi lan ra khắp người hắn.
- Đông Phương Lãnh Vũ tiểu bẳng hữu, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Coi như lúc Tôn Vệ Đông bị thủ đoạn hung ác của Bùi Đông Lai làm cho sợ tới mức không dám lên tiếng, thì Quý Hồng thân mang mộ bộ lễ phục dạ hội màu hồng đã đi tới, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Lãnh Vũ một lát rồi sau đó lưu lại trên người của Bùi Đông Lai, ánh mắt đang cân nhắc điều gì.
Cũng giống như Tôn Vệ Đông, lúc trước Quý Hồng cũng coi Bùi Đông Lai là một tên tay sai của Đông Phương Lãnh Vũ.
Mà hiện giờ nàng đã phủ nhận phán đoán đó.
Bởi vì nàng biết được bối cảnh sau lưng của Chu Đào rõ ràng là lớn hơn Tôn Vệ Đông.
Ở nàng xem ra nếu như Đông Phương Lãnh Vũ động thủ đánh cho Chu Đào tàn phế là một chuyện có thể hiểu được nhưng mà lúc này tên kia lại ra tay, dường như đây là một chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, nàng đã xem được quá trình Bùi Đông Lai ra tay động thủ, bởi vì thủ đoạn quyết đoán cùng với sức lực hết sức tàn nhẫn của Bùi Đông Lai đã để lại cho nàng một ấn tượng sâu sắc.
Ở nàng xem ra đó tuyệt đối không phải là hành động của một kẻ tùy tùng.
- Như thế nào, Quý a yêu, không phải là cô muốn xuất đầu cho hai tên tiểu này này đó chứ?
Đối mặt với lời chất vấn của Quý Hồng thì Đông Phương Lãnh Vũ liền cười lạnh một tiếng.
Bên tai vang lên câu trả lời của Đông Phương Lãnh Vũ, Quý Hồng cũng không làm gì mà vẫn như cũ, vẫn chăm chú nhìn vào Bùi Đông Lai.
Trong lúc này thấy được Bùi Đông Lai không tỏ ra vẻ cao ngạo gì thì nàng liền nở ra một nụ cười.
"Khanh khách"..."
Trong màn đêm, nàng không ngừng cười khanh khách, vô cùng phong tình vạn chủng:
- Tiểu bằng hữu, mới vừa rồi ngươi đã giúp tỷ tỷ kiếm được gần năm triệu, tỷ tỷ làm sao lại giúp người khác đối phó với ngươi được?
- Nhưng mà tiểu bằng hữu à, ngươi nên biết rằng bối cảnh của hai vị bằng hữu Tôn Vệ Đông cùng với Chu Đào này, người của ngươi đánh Chu Đào tàn phế, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn hắn trả thù sao?
Khi nói chuyện, ánh mắt của Bùi Đông Lai liền dịch chuyển ra khỏi người của Bùi Đông Lai nhưng mà dư quang vẫn âm thầm chăm chú nhìn vào.
Một nữ nhân giảo hoạt.
Nghe được Quý Hồng nói như vậy lại thấy Quý Hồng âm thầm quan sát vẻ mặt của mình thì Bùi Đông Lai đã hiểu rằng Quý Hồng đang muốn thăm dò thân phận của mình.
- Đông Phương Lãnh Vũ đừng tưởng cô cô của ngươi là Liễu Nguyệt thì có thể vô pháp vô thiên, ta nói cho người biết, chuyện này ta không để yên đâu.
Có lẽ là do Quý Hồng vừa lên tiếng đã đánh tan nổi sợ hãi trong lòng của Tôn Vệ Đông cho nên vẻ mặt của hắn bỗng trở nên âm trầm, hận không thể đem Bùi Đông Lai băm thành ngàn mảnh.
Hiển nhiên là ở hắn xem chừng, Bùi Đông Lai không dám động thủ trước mặt của Quý Hồng, cho dù là Bùi Đông Lai có động thủ đi chăng nữa thì lập tức người của Quý Hồng cũng sẽ bước ra ngăn cản.
- Ai ui, Tôn Vệ Đông, lúc trước là ai nói với ta rằng chúng ta đã là người trưởng thành rồi, nếu xảy ra sự tình gì cũng không cần tìm người khác?
Đối mặt với Tôn Vệ Đông thì Đông Phương Lãnh Vũ liền châm chọc một câu, sau đó giọng nói của hắn đột nhiên biết đổi, liền lộ ra vẻ cường thế:
- Tôn Vệ Đông, con mẹ nó, ngươi nghĩ là ngươi đang dọa lão tử đó hả? Đừng nói là chuyện này các ngươi không chiếm được lý lẽ, cho dù các ngươi có lý thì sao? Ngươi thử đáp lại lão tử một câu coi? Đậu má, lão tử cam đoan ngươi phải hối hận ngay.
Ân?
Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế thì Quý Hồng liền khẽ động, theo bản năng nàng liền đoán được bản thân của Bùi Đông Lai cũng không đơn giản chút nào nếu không thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng sẽ không nói những lời như vậy.
Không riêng gì một mình Quý Hồng.
Tôn Vệ Đông cũng vậy, hắn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, lúc trước hắn dám nói ra nói vậy là do hắn muốn trả thù Bùi Đông Lai cho dù Đông Phương Lãnh Vũ muốn ngăn cả thì Liễu Nguyệt chưa chắc sẽ ra mặt. Mà hiện giờ Đông Phương Lãnh Vũ đã nói như thế, tương đương đã nói cho hắn biết: " Ngươi nói cái rắm, ngươi cho Đông Lai ca là chó mèo ở trên đường, ngươi thích đá giờ nào là đá sao?"
Trên thực tế, đúng là trong lòng của Đông Phương Lãnh Vũ đã cho là như vậy.
Bùi Đông Lai chẳng những đã luyện qua công phu hơn nữa còn có một người bạn gái đẹp như tiên, lại được một người là Thái Sơn Bắc Đẩu ở giới tài chính là Cổ Bồi Nguyên thu làm đồ đệ, thậm chí là trình độ lái xe vô cùng ngưu bức…
Tất cả những chuyện này đã làm cho Đông Phương Lãnh Vũ tin chắc bối cảnh của Bùi Đông Lai tuyệt đối không tầm thường.
Trong lúc nhất thời thì Quý Hồng cùng với Tôn Vệ Đông đều trầm mặc, hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Tôn Vệ Đông tiểu bằng hữu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mắt thấy Bùi Đông Lai vẫn đứng lẳng lặng như lúc trước thì Quý Hồng hoàn toàn tin tưởng Bùi Đông Lai có một thân phận không đơn giản, nàng đang tính toán làm sao để hòa giải được vấn đề này, đặc biệt là nó đã xảy ra trên địa bàn của nàng nữa. Nếu là song phương muốn dùng võ lực để giải quyết thì bất kỳ bên nào chiến thằng thì nàng cũng bị liên lụy.
Đây cũng không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.
- Vừa rồi trước khi trận đấu bắt đầu thì Tôn Vệ Đông đã cá cược với bọn ta 500 vạn, bởi vì Chu Đào đã từng xảy ra xích mích với Đông Lai ca cho nên đã cược thêm một cái chân nhưng mà Bùi Đông Lai ca đã trực tiếp cược luôn hai cái chân.
Không đợi Tôn Vệ Đông mở miệng, Đông Phương Lãnh Vũ đã cười lạnh nói:
- Sau khi kết thúc trận đấu thì hai tên này chẳng những không thực hiện lời cá cược kia mà còn cố chấp, quả thực là muốn quịt nợ a. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/751
|