Lăng Phong dùng giọng điệu có phần u oán nói: “Sau khi xác định tình cảm của mình, anh vẫn luôn tìm cách chọc ghẹo em, mà phản ứng của em thật sự khiến cho anh…”
Bạch Hân giải thích: “Căn bản là em không nghĩ đến phương diện kia…”
Lăng Phong ngoan cường nói tiếp nửa câu còn đang dang dở: “Khiến anh chỉ hận không thể trực tiếp đè em xuống giường làm cho gào khóc đến khản cổ.”
Bạch Hân lập tức đỏ bừng mặt mũi, giận dữ quát lên: “Đậu má, anh nghĩ đến cái khỉ gì vậy.”
Lăng Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai của Bạch Hân, thấp giọng hỏi: “Có dùng cảm giác để đoán được không?”
Bạch Hân bất an né tránh, cậu có thể cảm giác được một thứ nóng rực đang nhanh chóng trở nên cứng rắn ở bên dưới lớp áo ngủ của Lăng Phong, thứ kia còn mang theo ý tứ tràn đầy tình sắc mà cọ cọ vào mông cậu.
Vành tai Bạch Hân nhất thời đỏ ửng: “Phó bang chủ à, anh có thể để cho tiết tấu chậm rãi một chút hay không, đừng có ngày đầu tiên nói chuyện yêu đương đã nổ máy chứ?”
Lăng Phong nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể.”
Bạch Hân: “…”
Cũng đúng, hôm qua người này đã nghẹn đến mức xịt máu mũi, hiển nhiên là phi thường khao khát rồi.
Bàn tay xấu xa của Lăng Phong nhanh chóng chui vào vạt áo bông tắm khoác trên người Bạch Hân, tay anh rất to, xương khớp cũng rõ ràng, các đốt ngón tay bởi vì cầm bút quanh năm mà hình thành một lớp chai mỏng, thô ráp hơn hẳn làn da trơn bóng trên eo và bụng Bạch Hân. Anh khẽ mơn trớn rồi lại nhẹ nhàng nhéo cậu một phen.
“Mềm quá.” Lăng Phong cười, nói.
Bạch Hân nhanh chóng hít sâu một cái, khẩn trương tiếp lời: “Em gầy lắm, trên bụng không có thịt phải không?”
Lăng Phong ừ một tiếng: “Không có thịt, cũng chẳng có cơ.”
“Anh có là đủ rồi.” Bạch Hân nghiêm túc nói.
“Nhưng mà, chỗ này ngược lại rất cứng.” Lăng Phong trượt tay xuống dưới, lại hỏi, “Em chỉ như thế này với anh, hay là…”
Bạch Hân bi phẫn đáp lời: “Đã nói em vốn thẳng, đương nhiên chỉ với anh mới vậy!”
“Ngoan.” Lăng Phong tay sờ qua sờ lại một lát cuối cùng vừa lòng nói, “Quả nhiên nhỏ hơn anh.”
“… Vớ vẩn, lớn hơn anh mà còn có thể là người à, hẳn là ngựa thành tinh đi?” Bạch Hân một bên ba hoa một bên khẩn trương mà nuốt nước miếng, sống lưng gầy gò căng thẳng dựng đứng lên.
Thắt lưng và khóa kéo ở quần đều mất đi tác dụng vốn có, quần của Bạch Hân bị dồn một đống ở dưới mắt cá chân, hai tay cậu gắt gao tóm chặt cánh tay của Lăng Phong, mười ngón thon dài trắng nõn nhẹ nhàng run rẩy.
“Hôm nay chúng ta…” Bạch Hân thở dốc dồn dập, bất an xác nhận, “Sẽ không… làm cái kia chứ…”
Lăng Phong cắn cắn vành tai cậu: “Trước mắt thì không.”
Bạch Hân nhẹ nhàng thở ra.
“Anh muốn từng miếng từng miếng, chậm rãi ăn em.” Lăng Phong dùng thứ thanh âm trầm thấp, rành rọt nói ra từng tiếng một.
Dứt lời, anh ôm lấy Bạch Hân xoay người thả cậu xuống giường, cởi áo bông tắm trên thân rồi đè lên trên, dùng chân đạp rớt cái quần còn đang vắt vẻo ở mắt cá chân đối phương xuống, lại vén lớp áo duy nhất trên thân thể cậu lên, cúi đầu hôn hôn mút mút. Hai vật thể cứng rắn không có bất cứ trở ngại nào, cứ thế tì sát vào nhau, trong khoảnh khắc liền bị Lăng Phong một tay nắm chặt.
Bạch Hân phát ra thanh âm nức nở đầy xấu hổ, hàng mi đen rậm bị hơi nước thấm ướt rủ xuống che đi một phần đôi mắt sáng ngời, hai gò má cậu nóng như bị lửa thiêu mà hàm răng trắng tinh thì không ngừng cắn lên môi khiến cho bờ môi sưng đỏ.
“Sắp tới?” Một lát sau, Lăng Phong hỏi.
Bạch Hân nhắm mắt không dám nhìn thẳng vào anh: “Ừm…”
Lăng Phong một chút rồi lại một chút liếm lên cần cổ đã ngửa ra sau vì khó nhịn của Bạch Hân, đặt xuống làn da trắng nõn một dấu hôn đỏ chói. Bạch Hân bị kích thích bắt đầu vặn vẹo giãy dụa, song lại bị người kia chặt chẽ đè xuống dưới thân, bộ dáng anh thoải mái tựa như đang khống chế một con mèo nhỏ không biết nghe lời.
“Mở mắt, nhìn anh.” Lăng Phong nói.
Bạch Hân mở mắt, liếc nhìn Lăng Phong một cái, sau đó lại nhịn không được mà rũ mi khép đôi mắt vào.
Lăng Phong nhẹ nhàng nắm lấy quai hàm của Bạch Hân, ép đối phương hơi hơi hé miệng, để lộ ra đầu lưỡi trơn ướt hồng hào, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu. Cùng với tiếng nước ướt át vang lên giữa bốn cánh môi mềm mại, anh lập tức đẩy nhanh động tác trên tay, trong khoái cảm cực hạn, cả hai người đồng thời đạt tới cao trào…
Bạch Hân giải thích: “Căn bản là em không nghĩ đến phương diện kia…”
Lăng Phong ngoan cường nói tiếp nửa câu còn đang dang dở: “Khiến anh chỉ hận không thể trực tiếp đè em xuống giường làm cho gào khóc đến khản cổ.”
Bạch Hân lập tức đỏ bừng mặt mũi, giận dữ quát lên: “Đậu má, anh nghĩ đến cái khỉ gì vậy.”
Lăng Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai của Bạch Hân, thấp giọng hỏi: “Có dùng cảm giác để đoán được không?”
Bạch Hân bất an né tránh, cậu có thể cảm giác được một thứ nóng rực đang nhanh chóng trở nên cứng rắn ở bên dưới lớp áo ngủ của Lăng Phong, thứ kia còn mang theo ý tứ tràn đầy tình sắc mà cọ cọ vào mông cậu.
Vành tai Bạch Hân nhất thời đỏ ửng: “Phó bang chủ à, anh có thể để cho tiết tấu chậm rãi một chút hay không, đừng có ngày đầu tiên nói chuyện yêu đương đã nổ máy chứ?”
Lăng Phong nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể.”
Bạch Hân: “…”
Cũng đúng, hôm qua người này đã nghẹn đến mức xịt máu mũi, hiển nhiên là phi thường khao khát rồi.
Bàn tay xấu xa của Lăng Phong nhanh chóng chui vào vạt áo bông tắm khoác trên người Bạch Hân, tay anh rất to, xương khớp cũng rõ ràng, các đốt ngón tay bởi vì cầm bút quanh năm mà hình thành một lớp chai mỏng, thô ráp hơn hẳn làn da trơn bóng trên eo và bụng Bạch Hân. Anh khẽ mơn trớn rồi lại nhẹ nhàng nhéo cậu một phen.
“Mềm quá.” Lăng Phong cười, nói.
Bạch Hân nhanh chóng hít sâu một cái, khẩn trương tiếp lời: “Em gầy lắm, trên bụng không có thịt phải không?”
Lăng Phong ừ một tiếng: “Không có thịt, cũng chẳng có cơ.”
“Anh có là đủ rồi.” Bạch Hân nghiêm túc nói.
“Nhưng mà, chỗ này ngược lại rất cứng.” Lăng Phong trượt tay xuống dưới, lại hỏi, “Em chỉ như thế này với anh, hay là…”
Bạch Hân bi phẫn đáp lời: “Đã nói em vốn thẳng, đương nhiên chỉ với anh mới vậy!”
“Ngoan.” Lăng Phong tay sờ qua sờ lại một lát cuối cùng vừa lòng nói, “Quả nhiên nhỏ hơn anh.”
“… Vớ vẩn, lớn hơn anh mà còn có thể là người à, hẳn là ngựa thành tinh đi?” Bạch Hân một bên ba hoa một bên khẩn trương mà nuốt nước miếng, sống lưng gầy gò căng thẳng dựng đứng lên.
Thắt lưng và khóa kéo ở quần đều mất đi tác dụng vốn có, quần của Bạch Hân bị dồn một đống ở dưới mắt cá chân, hai tay cậu gắt gao tóm chặt cánh tay của Lăng Phong, mười ngón thon dài trắng nõn nhẹ nhàng run rẩy.
“Hôm nay chúng ta…” Bạch Hân thở dốc dồn dập, bất an xác nhận, “Sẽ không… làm cái kia chứ…”
Lăng Phong cắn cắn vành tai cậu: “Trước mắt thì không.”
Bạch Hân nhẹ nhàng thở ra.
“Anh muốn từng miếng từng miếng, chậm rãi ăn em.” Lăng Phong dùng thứ thanh âm trầm thấp, rành rọt nói ra từng tiếng một.
Dứt lời, anh ôm lấy Bạch Hân xoay người thả cậu xuống giường, cởi áo bông tắm trên thân rồi đè lên trên, dùng chân đạp rớt cái quần còn đang vắt vẻo ở mắt cá chân đối phương xuống, lại vén lớp áo duy nhất trên thân thể cậu lên, cúi đầu hôn hôn mút mút. Hai vật thể cứng rắn không có bất cứ trở ngại nào, cứ thế tì sát vào nhau, trong khoảnh khắc liền bị Lăng Phong một tay nắm chặt.
Bạch Hân phát ra thanh âm nức nở đầy xấu hổ, hàng mi đen rậm bị hơi nước thấm ướt rủ xuống che đi một phần đôi mắt sáng ngời, hai gò má cậu nóng như bị lửa thiêu mà hàm răng trắng tinh thì không ngừng cắn lên môi khiến cho bờ môi sưng đỏ.
“Sắp tới?” Một lát sau, Lăng Phong hỏi.
Bạch Hân nhắm mắt không dám nhìn thẳng vào anh: “Ừm…”
Lăng Phong một chút rồi lại một chút liếm lên cần cổ đã ngửa ra sau vì khó nhịn của Bạch Hân, đặt xuống làn da trắng nõn một dấu hôn đỏ chói. Bạch Hân bị kích thích bắt đầu vặn vẹo giãy dụa, song lại bị người kia chặt chẽ đè xuống dưới thân, bộ dáng anh thoải mái tựa như đang khống chế một con mèo nhỏ không biết nghe lời.
“Mở mắt, nhìn anh.” Lăng Phong nói.
Bạch Hân mở mắt, liếc nhìn Lăng Phong một cái, sau đó lại nhịn không được mà rũ mi khép đôi mắt vào.
Lăng Phong nhẹ nhàng nắm lấy quai hàm của Bạch Hân, ép đối phương hơi hơi hé miệng, để lộ ra đầu lưỡi trơn ướt hồng hào, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu. Cùng với tiếng nước ướt át vang lên giữa bốn cánh môi mềm mại, anh lập tức đẩy nhanh động tác trên tay, trong khoái cảm cực hạn, cả hai người đồng thời đạt tới cao trào…
/52
|