Chương 35.2: Chửi rủa (tiếp)
Editor: smizluy1901
Trên đường đi, Tòng Thiện nói cho anh biết chuyện đã xảy ra trong lúc anh không có ở đây.
"Người nhà họ An còn tới tìm em làm phiền không?" Sau khi Hàn Dập Hạo nghe thấy cô nói đến chuyện đã xảy ra trong trường học của Thẩm Tòng Như, nhíu mày hỏi.
"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, "Dù nói thế nào em cũng là nhân viên công chức của quốc gia, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy đâu."
"Tóm lại, sau này gặp lại những chuyện này, em trực tiếp gọi điện cho anh, đừng cùng bọn họ cứng đối cứng." Hàn Dập Hạo dặn dò, dựa vào giao thiệp của người nhà họ Hàn, rất nhiều chuyện chỉ cần anh gọi một cú điện thoại thì đã giải quyết được, không cần cô hao tâm tổn sức.
"Đừng bảo vệ em giống như bông hoa trong nhà kính, bọn họ cũng không chiếm được lợi gì từ chỗ của em." Tòng Thiện cười nói, có tiền lại sợ có quyền, chỉ cần người nhà họ An không khai trừ được chức vụ cô, cô vốn không lo lắng bọn họ dám làm gì cô.
"Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên còn mỏng manh hơn so với bông hoa trong nhà kính." Anh cúi người hôn lên mặt của cô, cười nói.
"Buồn nôn." Tòng Thiện ngoài miệng giận mắng, trong lòng lại ngọt lịm.
Khi chiếc xe của hai người vừa tới cửa tiểu khu, điện thoại của Hàn Dập Hạo đổ chuông.
"Alo, Đường Tuấn, làm sao vậy?" Nhìn thấy là dãy số quen thuộc, Hàn Dập Hạo nhận.
"Cậu mau tới đây, tên Câu Tử Minh này không biết phát bệnh thần kinh gì, đang triệu tập một nhóm người muốn đi sống mái với Tần Kha." Đường Tuấn nói, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ và tức giận.
"Các cậu ở đâu? Ổn định cậu ấy trước đã, tôi lập tức tới ngay."
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện nhìn nét mặt của Hàn Dập Hạo, không hiểu hỏi.
"Em về nhà trước đi, anh phải đi xử lý chuyện của Câu Tử Minh bên kia." Hàn Dập Hạo mở cửa xe bên phía của Tòng Thiện, để cho cô đi xuống.
"Em cũng đi." Tòng Thiện yêu cầu nói, vừa rồi dường như nghe được hai chữ "sống mái" trong điện thoại, hơn nữa, bây giờ cô đối với Câu Tử Minh có chút tò mò, cho nên muốn cùng đi xem một chút.
"Không được." Hàn Dập Hạo một mực từ chối, bọn họ đánh nhau, đều là động đao động thương, cô đi theo, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao?
"Hạo--" Tòng Thiện ôm lấy cánh tay của anh, mềm mại nói, thông thường mà nói, chỉ cần cô làm nũng, Hàn Dập Hạo đều không thể nào không đáp ứng cô, dĩ nhiên cũng có lúc ngoại lệ.
"Nghe lời, về nhà đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh về." Hàn Dập Hạo dứt khoát ôm cô xuống xe, hôn lên trán cô một cái, sau đó sải bước vào trong xe, quay đầu xe, lái theo hướng ngược lại ra ngoài.
Thấy anh không cho cô đi theo, Tòng Thiện biết chuyện nhất định không đơn giản, nhớ tới bối cảnh hắc đạo của Câu Tử Minh, Tòng Thiện suy tư chốc lát, móc điện thoại ra, gọi cho Tiểu Kha: "Tiểu Kha, đêm nay cô trực phải không? Tới đón tôi."
Chờ đến lên xe của Tiểu Kha, Tòng Thiện lại không biết vị trí cụ thể, cô chỉ có thể dựa vào địa chỉ nghe được mang máng mà phỏng chừng đi tìm phương hướng.
"Chị Thẩm, đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Kha dò hỏi.
"Không có gì." Tòng Thiện vốn định nói cho cô ấy biết, có thể sẽ có nhiều người dùng vũ khí đánh nhau với quy mô lớn, nhưng Câu Tử Minh là bạn của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện cũng không muốn khiến anh gặp phiền phức, đợi cô tìm được bọn họ rồi nói sau, "Tôi đi tìm bạn trai của tôi."
"À, anh ta không về nhà sao?" Tiểu Kha tò mò hỏi.
"Anh ấy và mấy chiến hữu cũ uống say, điện thoại cũng tắt máy, cho nên tôi muốn đi đón anh ấy." Tòng Thiện tùy tiện tìm lý do.
"À." Tiểu Kha gật đầu, tin, hai người trò chuyện, Tiểu Kha nhiệt tình mời mọc nói: "Chị Thẩm, cuối tuần này chúng tôi đi leo núi, bạn trai tôi nghe tôi cứ nhắc tới chị suốt, nói rất muốn làm quen chị, cũng đưa Thượng tá Hàn theo nữa, nhưng nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy, không biết có thể đồng ý hay không?"
"Tôi nói với anh ấy hả." Tòng Thiện cười cười, yêu cầu này, chắc là Hàn Dập Hạo sẽ không đồng ý, có thể còn bày ra vẻ mặt tàn khốc, nói "Leo núi? Võ trang đầy đủ cộng thêm 50 kí lô vật nặng anh sẽ đi."
"Đúng rồi, chị Thẩm, đến tột cùng hai người là làm thế nào biết nhau vậy?" Tiểu Kha đột nhiên xán mặt tới gần, trên mặt mang theo ý cười giảo hoạt, "Loại người 'toàn dân thần tượng' như Thượng tá Hàn cũng bị chị chinh phục, chị không biết trong cục có bao nhiêu chị em phụ nữ hâm mộ ghen tỵ oán hận chị thế nào đâu."
"Có khoa trương như vậy không?" Tòng Thiện giật mình, Hàn Dập Hạo trở thành "toàn dân thần tượng" từ khi nào, sao cô không biết?
"Chị thật là đang ở trong phúc mà chẳng biết, Thượng tá Hàn vừa đẹp trai gia thế lại tốt năng lực lại mạnh, mỗi lần nghỉ phép về còn tự mình đến đón chị, còn chưa đủ khiến người ta hâm mộ ghen tỵ oán hận sao?" Tiểu Kha cười hì hì nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Bạn trai đón bạn gái tan làm vốn là chuyện đương nhiên, có cái gì mà hâm mộ?" Tòng Thiện không cho là đúng nói, "Còn nữa, đàn ông dáng dấp đẹp trai càng không đáng để ghen tỵ, muốn giữ chặt loại đàn ông này tốn biết bao suy nghĩ, làm hại tôi thời gian làm mặt đi dạo phố cũng bị mất."
"Thật hả?" Tiểu Kha "đơn thuần ngốc nghếch" lập tức tin lời Tòng Thiện, nhưng vẫn có chút thắc mắc, "Không phải chị không thích làm mặt, không thích đi dạo phố sao?"
"Tôi không thích, nhưng anh ấy lúc nào cũng chê tôi càng lúc càng giống 'thiếu phụ luống tuổi có chồng', tôi buộc lòng phải vắt chút thời gian ra ngoài trang diện, nếu không anh ấy ngắm trúng cô gái trẻ trung xinh đẹp, sẽ bỏ tôi." Tòng Thiện mặt không đỏ tim không đập dồn chửi rủa người nào đó nói, cô chính là cố ý, tránh cho mọi người không có việc gì thì nhìn cô chằm chằm, hơn nữa, ở chung với Hàn Dập Hạo, cô quả thật "áp lực lớn như núi".
"Hóa ra Thượng tá Hàn là loại người như vậy!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn tức giận nói, lại an ủi Tòng Thiện nói, "Chị Thẩm, ngũ quan, dáng dấp của chị xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, trời sinh đoan chính không cần so với những cô gái suốt ngày tô son trát phấn đó, Thượng tá Hàn còn dám ghét bỏ chị, tôi sẽ đi tìm anh ta lý luận!"
Cái này cũng không cần, Tòng Thiện nghĩ bụng, nếu cô thật sự đi tìm anh ta, bị "dọn dẹp" nhất định là tôi! Cô thấy đã đạt được hiệu quả, thấy tốt liền thu, thở dài nói: "Cho nên, cái khổ của tôi mọi người là không biết, không có gì để hâm mộ. Nhưng bình thường đối với tôi cũng không tệ lắm, cũng không thường 'ghét bỏ' tôi, cô đừng đi tìm anh ấy lý luận."
"Đàn ông thì không thể nuông chìu!" Tiểu Kha lời vàng ngọc nói, "Nhà tôi đã bị tôi trừng trị đến mức dễ bảo, tôi thấy chị nhất định là đối với Thượng tá Hàn quá tốt, sau này nên gay gắt thì gây gắt, chớ mềm lòng."
"Ừm." Tòng Thiện "thụ giáo" gật đầu, chợt nhìn thấy một chiếc xe MiniBus đậu ở cua quẹo phía trước, có mấy người lớn đứng ở bên ngoài, còn có mấy đứa trẻ đứng ở góc tường, vừa nhìn thấy có xe cảnh sát đi tới, lập tức lên xe rời đi.
Tòng Thiện cảnh giác, bởi vì bên này là đường một chiều, cô lập tức bảo Tiểu Kha đi vòng lại phía bên kia: "Chiếc xe kia có cái gì đó bất thường, mau qua đó xem."
"Được." Tiểu Kha lập tức quay đầu xe, tuy nhiên ở giữa còn cách luống hoa rất dài, đợi các cô đi vòng qua thì chiếc xe MiniBus đã lái đi rồi.
Tòng Thiện lấy cái loa ra, bảo phía trước dừng xe lại, đối phương lại mặc kệ, chuyển qua chỗ quẹo, càng lái càng nhanh.
Bởi vì khoảng cách xa, trời lại tối, Tòng Thiện không nhìn rõ được bảng số xe, cô vừa định gọi chi viện, bộ đàm lại truyền đến tin tức, nói vùng gần bến tàu có hai nhóm người đang ẩu đả, lực lượng cảnh sát gần đó phải chạy tới tiếp viện.
"Chị Thẩm, làm sao bây giờ?" Tiểu Kha dò hỏi.
Tòng Thiện nhìn thấy chiếc MiniBus kia đã chạy ra khỏi tầm nhìn, quyết định rất nhanh nói: "Đến bến tàu!"
Trên đường đi, cô gọi cho Hàn Dập Hạo mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có ai nhận máy.
"Chị Thẩm, chị đang gọi điện cho ai vậy?" Tiểu Kha tò mò hỏi.
"À, tôi vốn muốn gọi cho một người bạn khác đi đón Hàn Dập Hạo, nhưng anh ta không nghe máy, vậy thì không đi đón, nếu anh ấy uống say bạn anh ấy sẽ đưa anh ấy về nhà." Tòng Thiện đáp nói, trong lòng lại nảy lên một tia lo lắng, Hàn Dập Hạo không nghe điện thoại, thật chẳng lẽ là như cô lo lắng?
/291
|