Chương 35.1: Chửi rủa
Editor: smizluy1901
Nói xong, Câu Tử Minh nguy hiểm mà liếc nhìn Vương Đình một cái, buông cô ra, lúc đang định rời đi, lại nghe thấy Vương Đình có chút khiếp đảm nhưng giọng lại rất kiên định nói: "Tôi sẽ không tới tìm anh."
Câu Tử Minh chậm rãi xoay người, đáy mắt mơ hồ hiện ra một tia tàn ác, "Cô nói lại lần nữa xem."
Vương Đình bị vẻ mặt của anh hù sợ, theo bản năng liền lùi về sau một bước, lưng đụng phải cánh cửa.
"Có lời gì từ từ nói." Tòng Thiện thấy Vương Đình rất sợ Câu Tử Minh, vội vàng ngăn cách ở giữa hai người, không để cho Câu Tử Minh đi tới.
"Cô tránh ra." Câu Tử Minh lạnh lùng nói, "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, cô đừng nhúng tay vào."
"Chẳng lẽ anh không nhìn ra được cô ấy rất sợ anh sao?" Tòng Thiện nhịn không được nhíu mày nói.
"Cô ấy sợ tôi?" Câu Tử Minh lạnh lùng cười một tiếng, "Vậy không ngại hỏi cô ấy xem tại sao lại sợ tôi."
"Tử Minh, có chuyện gì ra khỏi bệnh viện rồi nói." Hàn Dập Hạo khuyên nhủ.
Lúc này, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cảnh báo "tít tít" của máy móc, Vương Đình biến sắc, lập tức vọt vào, Tòng Thiện cũng đi vào theo, nhìn thấy điện tâm đồ biến thành đường thẳng, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Lão viện trưởng nhanh chóng được đẩy vào phòng mổ, Tòng Thiện ngồi ở trên chiếc ghế trên hành lang dài cùng Vương Đình, thỉnh thoảng nói một số lời an ủi.
Trong khu vực hút thuốc, Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh ngồi đối diện nhau, anh nhịn không được hỏi: "Cậu và Vương Đình kia là thế nào?"
Nhả ra một vòng khói, Câu Tử Minh có chút thờ ơ trả lời: "Còn nhớ rõ hai năm trước tôi bị người của Diễm bang tính kế, thiếu chút nữa bị chém chết không?"
"Nhớ rõ." Hàn Dập Hạo gật đầu nói, "Cậu cũng là sau khi trở về mới nói cho bọn tôi biết."
"Người cứu tôi chính là Vương Đình." Điếu thuốc trong tay lẳng lặng cháy, ánh sáng le lói, bóng dáng mờ nhạt cộng thêm khói thuốc lượn lờ làm cho nét mặt của anh có chút nhìn không thấu.
"Vậy vừa rồi cậu còn đối với người ta như vậy?" Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi, năm đó Câu Tử Minh không có nói tỉ mỉ ai cứu anh ta, chỉ nhớ là con gái, nhưng cũng không lâu sau anh ta cũng không có nhắc lại, cho nên bon họ cũng không có hỏi, không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, ân nhân cứu mạng của Câu Tử Minh lại là cháu của viện trưởng cô nhi viện nơi Tòng Thiện ở lúc nhỏ, cái này thật sự là trùng hợp! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Câu Tử Minh nhíu mày lại, đột nhiên dập tắt tàn thuốc, đứng dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt, nói, "Nếu cô ấy cũng không muốn nhắc lại, tôi cần gì phải nói nữa. Bây giờ thời gian vừa khéo, tìm vài người đẹp đến quán ăn đêm, hẳn là cậu sẽ không tới, tôi sẽ không gọi cậu."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Cô không sao chứ?" Nơi khúc quanh, cùng Vương Đình đi toilet, Tòng Thiện thấy cô ấy sau khi nghe được lời của Câu Tử Minh, một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng tuột mất, còn tái nhợt hơn so với tờ giấy trắng, nhịn không được lo lắng hỏi.
Vương Đình không nói gì, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước chân lại có chút lảo đảo.
Tòng Thiện lo lắng nhìn bóng lưng của cô ấy, không có đi theo, mà là xoay người lại hỏi Hàn Dập Hạo: "Vừa rồi Câu Tử Minh nói gì vậy?"
"Cậu ấy nói Vương Đình đã từng cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo thành thật đáp.
"Thái độ đối với ân nhân cứu mạng là như vậy sao?" Tòng Thiện nghi ngờ không thôi.
"Anh cũng không biết." Hàn Dập Hạo nhún vai, "Những thứ khác cậu ấy không chịu nói."
"Em cảm thấy, từ đối thoại và phản ứng vừa rồi giữa bọn họ thấy được." Tòng Thiện phát huy "sở trường" đoán ý qua lời nói và sắc mặt, suy luận nói, "Rất có thể hai năm trước sau khi Vương Đình cứu Câu Tử Minh, hai người bọn họ nảy sinh tình cảm một thời gian, nhưng không biết tại sao Vương Đình không từ mà biệt, Câu Tử Minh rất tức giận, cho nên lần nữa nhìn thấy cô ấy thì tới truy hỏi nguyên nhân. Còn Vương Đình, bởi vì trải qua chuyện 'nghĩ lại mà kinh' gì đó, cho nên không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng không muốn gặp lại tên Câu Tử Minh này, nhưng vừa rồi cô ấy nghe được lời nói của Câu Tử Minh mà sinh ra phản ứng cho thấy, thực ra cô ấy vẫn còn để ý tới anh ta. Cho nên em đoán hẳn là một chuyện tình yêu hận tình thù vô cùng gút mắt."
Hàn Dập Hạo nhịn không được gõ gõ cái trán của cô, Tòng Thiện kêu đau một tiếng, anh vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Em cho rằng là diễn kịch võ hiệp hả, còn yêu hận tình thù. Em đối với chuyện của người khác phân tích thấu triệt như vậy, sao chuyện của chúng ta không thấy em có đầu óc này?"
"Người trong cuộc u mê mà." Tòng Thiện xoa xoa cái trán, nói thầm.
"Chúng ta lúc nào thì trở về, anh cũng đói bụng rồi." Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô, dò hỏi.
"Chờ lão viện trưởng làm phẩu thuật xong, một mình Vương Đình ở đây cũng không yên tâm, nếu anh thật sự đói bụng, đi ăn chút gì trước đi." Tòng Thiện an bài nói.
"Không, anh muốn ăn đồ tự em làm cơ." Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, xoa mu bàn tay của cô, hưởng thụ cảm giác ôm cô vào trong ngực.
"Chờ em về cũng đã mấy giờ rồi, anh còn muốn em làm cơm?" Tòng Thiện "bất mãn" mà trừng mắt nhìn anh, trách cứ anh là không quan tâm.
"Vậy anh làm cho em có được hay không?" Hàn Dập Hạo lập tức dụ dỗ nói, anh biết Tòng Thiện cũng không có tức giận, nhưng thuận theo lời của cô nói tiếp.
"Anh làm có thể ăn sao?" Tòng Thiện ghét bỏ mà quét mắt nhìn anh một cái, cũng chỉ có hai món ăn anh bỏ tiền đắt đỏ đi học mới có thể cho vào miệng, những thứ khác quả thật không dám khen tặng.
"Vậy thì đừng ăn cơm, trực tiếp ăn thịt người là được rồi." Anh cúi thấp thổi hơi ở sau tai của cô, bàn tay gãi ở trên vòng eo nhạy cảm của cô.
"Đừng làm rộn, ở đây là bệnh viện." Tòng Thiện bị anh gãi buồn cười, thấy có người đi tới, vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của anh, chỉ về phía nhà vệ sinh nữ nói, "Em đi xem Vương Đình sao còn chưa có đi ra."
Vào nhà vệ sinh, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đang rửa tay, hốc mắt lại có chút đỏ đỏ, đoán chừng là vừa rồi mới khóc.
"Cô không sao chứ?" Tòng Thiện đi tới vỗ vai của cô ấy, quan tâm hỏi han, cũng không biết cô ấy là vì chuyện của lão viện trưởng mà buồn, hay là vì lời nói của Câu Tử Minh.
"Tôi không sao." Vương Đình đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lắc đầu, bảo Tòng Thiện không cần lo lắng, "Tòng Thiện, chị đi về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho chị."
"Một mình cô ở đây tôi không yên tâm." Tòng Thiện nói.
"Tôi sẽ gọi em họ tới, anh chị hãy đi về trước đi." Vương Đình cười cười, cô cũng đã làm phiền Tòng Thiện nhiều như vậy, bây giờ không tiện làm lỡ thời gian của cô ấy nữa.
"Nhưng mà." Tòng Thiện còn có băn khoăn, lại nghe thấy điện thoại di động của Vương Đình vang lên, là em họ của cô ấy gọi tới.
"Chị yên tâm đi, chúng tôi ứng phó được." Vương Đình nửa đẩy nửa kéo Tòng Thiện, đi tới trước mặt của Hàn Dập Hạo, nói, "Đêm nay cám ơn anh chị, đi về trước đi."
"Vậy được rồi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi." Tòng Thiện cũng không cố chấp ở lại nữa, dặn dò một câu, rồi cùng Hàn Dập Hạo rời đi.
/291
|