Edit: Tịnh Hảo
1, Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, cậu đừng lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải ổn định cảm xúc lại. Phía Mễ Sở thì dễ nói rồi, chỉ sợ Jang Nara báo cảnh sát thật. Cha của cô ấy chỉ cần động một ngón tay… Huống chi, Jang Nara không ngu ngốc, phân rõ nặng nhẹ.”
Tôi đứng ở trước cửa sổ, thở dài một tiếng. Từ lầu 11 nhìn xuống, từng đóa hoa màu trắng nở ra thành một nhóm, dưới tia nắng mỏng manh xế chiều hiện ra màu trắng khác thường, giống như thời gian lúc chúng tôi còn trẻ vậy.
Thật ra, tôi không hề lo lắng Jang Nara báo cảnh sát, tôi chỉ lo lắng lời nói lúc nãy làm Mễ Sở khó chịu.
Tôi và Mễ Sở thuộc loại người ‘đánh nhau mới thành bạn’. Năm lớp 10, cô ấy vẫn là một nữ lưu manh chính cống, ỷ vào cha có mấy đồng tiền, mỗi ngày ở trường trung học Thực Nghiệm diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược. Cô ấy trở thành đối tượng mà các học sinh khác kính nể nhưng không gần gũi, mọi người chỉ sợ chọc vào cô gái ôn thần này.
Lâu ngày, vốn ôn thần không có ai trêu chọc vào, mà mất đi niềm vui trong cuộc sống, liền không có việc gì bắt đầu tự tìm niềm vui. Người khác không trêu chọc cô ấy, sẽ luôn là bạn của cô ấy, cho nên chỉ cần bạn bè ở bên cạnh mình bị ức hiếp, thì cô ấy hưng phấn giống như được ra tiền tuyến giúp người khác ra mặt.
Nhưng trong phòng vệ sinh, tôi vô ý giẫm lên chân của một nữ sinh, sau khi nói xin lỗi còn bị cô ta túm chặt lại, kêu tôi lau giày cho cô ta, tôi không đếm xỉa đến, nghênh ngang rời đi.
Mà cũng vào tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, có một đám nữ sinh lưu manh vọt tới lớp học, một nữ sinh đầu cua cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ, kiêu ngạo hung hăng.
Ngày đó là ngày đầu năm âm lịch, trong lớp đã được trang trí xong, chuẩn bị bắt đầu nhập tiệc. Lúc bạn cùng lớp nhìn thấy một đám khách không mời mà tới, tò mò bàn luận sôi nổi, không biết kế tiếp sẽ có trò hay gì.
Nữ sinh đầu cua cầm đầu nghênh ngang đi lên bục giảng, hỏi, “Ai là Lâm Lạc Thi?”
Ánh mắt của mọi người giống như mũi tên quét qua trên người tôi, tôi không hiểu hỏi, “Chuyện gì?”
Nữ sinh đầu cua nhíu mày, “Ra đây.”
Khi tôi nhìn thấy nữ sinh bị tôi giẫm lên giày trốn sau lưng cô ấy, khi đó khinh thường kiêu ngạo mỉm cười với tôi, nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tôi bình tĩnh ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt hỏi, “Tại sao?”
Nữ sinh đầu cua hiển nhiên chưa từng đụng chạm chưa biết giải quyết sao, sau khi bị tôi trả lời, khuôn mặt trắng xanh, nghiến răng nói, “Cho mặt mũi mà lên mặt!”
Ngay sau đó, hộp phấn trên bục giảng liền giống như ngôi sao xẹt bay về phía tôi.
Tôi vẫn luôn giữ phương châm đó là: “Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.” Từ nhỏ, tôi không phải sống trong hoa hồng trong phòng ấm, giữa bão táp gian khổ làm tôi có cách sống riêng.
Cảnh như thế này đối với con cái của cán bộ ở trường Thực Nghiệm mà nói, có lẽ là vô cùng vô náo nhiệt, nhưng đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Khi hộp phấn sắp đến gần mặt tôi, tôi cầm sách trên bàn lên, vươn tay khẽ vung, hộp phấn bay đến giống như chỉ là một con muỗi.
Hộp phấn văng tung tóe trên đất, phấn viết rơi ra, rải rác đầy đất.
Tôi chán ghét nhìn một đám nữ lưu manh trên bục giảng, đột nhiên đứng dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai xách ghế bên người lên, ném tới phía bục giảng. Mấy nữ lưu manh trên bục giảng nhất thời sợ đến mức mặt mày biến sắc,
1, Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, cậu đừng lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải ổn định cảm xúc lại. Phía Mễ Sở thì dễ nói rồi, chỉ sợ Jang Nara báo cảnh sát thật. Cha của cô ấy chỉ cần động một ngón tay… Huống chi, Jang Nara không ngu ngốc, phân rõ nặng nhẹ.”
Tôi đứng ở trước cửa sổ, thở dài một tiếng. Từ lầu 11 nhìn xuống, từng đóa hoa màu trắng nở ra thành một nhóm, dưới tia nắng mỏng manh xế chiều hiện ra màu trắng khác thường, giống như thời gian lúc chúng tôi còn trẻ vậy.
Thật ra, tôi không hề lo lắng Jang Nara báo cảnh sát, tôi chỉ lo lắng lời nói lúc nãy làm Mễ Sở khó chịu.
Tôi và Mễ Sở thuộc loại người ‘đánh nhau mới thành bạn’. Năm lớp 10, cô ấy vẫn là một nữ lưu manh chính cống, ỷ vào cha có mấy đồng tiền, mỗi ngày ở trường trung học Thực Nghiệm diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược. Cô ấy trở thành đối tượng mà các học sinh khác kính nể nhưng không gần gũi, mọi người chỉ sợ chọc vào cô gái ôn thần này.
Lâu ngày, vốn ôn thần không có ai trêu chọc vào, mà mất đi niềm vui trong cuộc sống, liền không có việc gì bắt đầu tự tìm niềm vui. Người khác không trêu chọc cô ấy, sẽ luôn là bạn của cô ấy, cho nên chỉ cần bạn bè ở bên cạnh mình bị ức hiếp, thì cô ấy hưng phấn giống như được ra tiền tuyến giúp người khác ra mặt.
Nhưng trong phòng vệ sinh, tôi vô ý giẫm lên chân của một nữ sinh, sau khi nói xin lỗi còn bị cô ta túm chặt lại, kêu tôi lau giày cho cô ta, tôi không đếm xỉa đến, nghênh ngang rời đi.
Mà cũng vào tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, có một đám nữ sinh lưu manh vọt tới lớp học, một nữ sinh đầu cua cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ, kiêu ngạo hung hăng.
Ngày đó là ngày đầu năm âm lịch, trong lớp đã được trang trí xong, chuẩn bị bắt đầu nhập tiệc. Lúc bạn cùng lớp nhìn thấy một đám khách không mời mà tới, tò mò bàn luận sôi nổi, không biết kế tiếp sẽ có trò hay gì.
Nữ sinh đầu cua cầm đầu nghênh ngang đi lên bục giảng, hỏi, “Ai là Lâm Lạc Thi?”
Ánh mắt của mọi người giống như mũi tên quét qua trên người tôi, tôi không hiểu hỏi, “Chuyện gì?”
Nữ sinh đầu cua nhíu mày, “Ra đây.”
Khi tôi nhìn thấy nữ sinh bị tôi giẫm lên giày trốn sau lưng cô ấy, khi đó khinh thường kiêu ngạo mỉm cười với tôi, nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tôi bình tĩnh ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt hỏi, “Tại sao?”
Nữ sinh đầu cua hiển nhiên chưa từng đụng chạm chưa biết giải quyết sao, sau khi bị tôi trả lời, khuôn mặt trắng xanh, nghiến răng nói, “Cho mặt mũi mà lên mặt!”
Ngay sau đó, hộp phấn trên bục giảng liền giống như ngôi sao xẹt bay về phía tôi.
Tôi vẫn luôn giữ phương châm đó là: “Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.” Từ nhỏ, tôi không phải sống trong hoa hồng trong phòng ấm, giữa bão táp gian khổ làm tôi có cách sống riêng.
Cảnh như thế này đối với con cái của cán bộ ở trường Thực Nghiệm mà nói, có lẽ là vô cùng vô náo nhiệt, nhưng đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Khi hộp phấn sắp đến gần mặt tôi, tôi cầm sách trên bàn lên, vươn tay khẽ vung, hộp phấn bay đến giống như chỉ là một con muỗi.
Hộp phấn văng tung tóe trên đất, phấn viết rơi ra, rải rác đầy đất.
Tôi chán ghét nhìn một đám nữ lưu manh trên bục giảng, đột nhiên đứng dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai xách ghế bên người lên, ném tới phía bục giảng. Mấy nữ lưu manh trên bục giảng nhất thời sợ đến mức mặt mày biến sắc,
/26
|