Chương 6.1
Bất Dạ Cung.
Một hộp đêm có thể nhìn ra được phạm vi kinh doanh và ý nghĩa kinh doanh từ tên của nó. Phong cách trang trí vô cùng phù hợp với thẩm mỹ giàu có của phú nhị đại trong nhà mỏ quặng, ngay cả vòi xịt nước nhà vệ sinh cũng phải mạ vàng. Trước cửa hộp đêm còn có hai hàng tiếp viên áo sơ mi trắng tất đen chân mang đôi giày cao gót màu đen mười centimet, váy ngắn được thiết kế vừa vặn che lại bắp đùi của các cô nàng tiếp khách. Ngay khi khách hàng đẩy cửa một cái thì các cô ấy sẽ cúi người chín mươi độ giọng nói mềm mại hô lên "Hoan nghênh quý khách", sau đó lắc mông to tròn dẫn người từ sảnh lớn tráng lệ xanh vàng rực rỡ vào một hành lang dài mà toàn bộ bức tường dường như được gắn bằng gạch men, ánh đèn hành lang lấp loé có thể chói mù mắt người khác, trong hai căn phòng bên cạnh không ngừng truyền tới tiếng hát như quỷ khóc sói tru của khách, mãi đến tận cuối hành lang, tiếng nhạc DJ nhảy xập xình dập dình sống động càng ngày càng lớn, tầm nhìn đột nhiên trống trải ——
Nhóm nam nữ trẻ tuổi thích đi bar đứng trong sàn nhảy, vui vẻ lắc hông nhảy rung đùi giơ cao cánh tay lên phối hợp theo điệu nhạc DJ đinh tai nhức óc, các vũ nữ trong trang phục đặc biệt mát mẻ nóng bỏng đứng ở trên sân khấu nhảy múa, dẫn tới liền có tiếng gào thét huýt sáo, quả cầu ánh sáng sặc sỡ trên đỉnh đầu mờ mờ ảo ảo, điên cuồng xoay tròn chiếu ra đủ loại ánh sáng màu sắc chói mù mắt người, chợt nhìn qua giống như đang cuồng hoan trên sàn nhảy.
Đào Mộ nhìn ma quỷ múa loạn xoay eo lắc mông xoa ngực cọ lưng trong sàn nhảy, có chút không thích ứng nổi.
Trước khi sống lại, Đào Mộ cố chấp với việc tìm Thẩm Dục gây phiền phức, căn bản không có tinh lực để thả lỏng bản thân. Sau đó lại bị những người yêu thích Thẩm Dục liên thủ phong sát, không thể không rút lui khỏi giới giải trí, được anh cả nhà họ Thẩm mang theo bên người học làm ăn. Thân là kỳ tài thông minh đã sớm thành thục thương nghiệp, bản thân Thẩm Thần là một người hết sức nghiêm cẩn lại bảo thủ, vô cùng chán ghét mấy chỗ ăn chơi như KTV hộp đêm, thậm chí anh ta còn cực lực phản đối việc gia đình mình ra vào những nơi như vậy.
Đào Mộ mới vừa về nhà họ Thẩm kia được mấy năm, vì lấy lòng người nhà họ Thẩm tự nhiên sẽ không làm bất cứ điều gì mà nhà họ Thẩm không thích. Sau đó cậu bị người nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, càng một lòng một dạ muốn trả thù. Mỗi ngày không phải cân nhắc nên làm chuyện gì thì chính là đang làm chuyện gì đó, tự biến mình thành một tên bệnh thần kinh thâm thù đại hận, tất cả các hoạt động giải trí đều quăng ra sau đầu.
Bây giờ thời gian lùi lại, Đào Mộ lẳng lặng đánh giá cảnh tượng ma quỷ nhảy múa trong sàn nhảy, không khỏi sinh lòng cảm khái —— chính là cảm thấy đời trước bản thân rất buồn cười. Đụng vào Thẩm Dục thì lòng sinh ma chướng, IQ giảm xuống, giống như bò tót thấy vải đỏ.
【 Đây chính là cái gọi là vầng sáng của nhân vật chính sao? Cho dù là nhân vật phản diện độc ác hay là đại boss, chỉ cần đối mặt với nhân vật chính thì IQ sẽ bị kéo thấp xuống vô hạn. Chẳng lẽ tác giả không thể viết ra được một nhân vật phản diện bình thường hay sao?】
Đào Mộ giật mình trong lòng. Sống lại bảy ngày, mảnh vỡ giấc mơ cuối cùng cũng được chắp vá hoàn chỉnh, về cơ bản Đào Mộ đã chấp nhận sự thật rằng mình đã sống lại. Tuy nhiên thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện ra những câu chữ khiến cho cậu hãi hùng khiếp vía, khó mà thích ứng được.
Đương nhiên cho đến ngày hôm nay, Đào Mộ cũng không đến nỗi nghi ngờ mình bị bệnh tâm thần. Hơn nữa những thông tin được tập hợp không ngừng hiện lên trong đầu—— những lời nói này đại khái đều là đang đánh giá một quyển tiểu thuyết.
Căn cứ vào suy đoán của Đào Mộ, có vẻ như nhân vật chính trong tiểu thuyết chính là Thẩm Dục, mà cậu chính là nhân vật phản diện độc ác, vật hi sinh dùng để thúc đẩy cốt truyện phát triển và tương tác tình cảm?
"Đào Mộ, anh đang nghĩ gì vậy?" Đại Mao khoác tay lên vai Đào Mộ, cợt nhả la lớn: "Coi trọng em gái nào hả? Anh em giúp anh theo đuổi, sinh nhật mười tám tuổi, mục tiêu của chúng ta chính là cho anh tạm biệt thân xử nam!"
Đào Mộ khôi phục tinh thần lại, tức giận đẩy Đại Mao một cái: "Cậu tự chơi một mình đi!"
Đại Mao cười hì hì, lôi Tiểu Béo vào sàn nhảy.
/398
|