Chương 5.3
“Chó rắm thối cút xa ra! Ngươi nghĩ ta ngốc hả! Mời đám sói đói mấy người, còn không ăn sập luôn tiệm của tôi à.” Bà chủ liếc mắt nhìn khách quen cũ một cái: “Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của Đào Mộ. Tôi mời tiểu thọ tinh ăn cơm là điều hợp lý. Chờ ngày nào đó tiểu thọ tinh nổi tiếng, còn có thể làm tuyên truyền cho cái quán nhỏ này của tôi. Còn mời cọng rau già mấy người thì có cái rắm mà dùng. Tất cả đều là bánh bao thịt đánh chó.”
Bà chủ xắn xắn tay áo bị tuột xuống lên, miệng chửi vị khách quen cũ một trận, xoay người lại hướng về phía phòng bếp hô to: “Lão Phùng, làm hai món đặc biệt, làm cho Tiểu Mộ một bát mì trường thọ. Mang cả mâm thịt xá xíu tối hôm qua em làm lên nữa.”
Quay đầu lại cười với Đào Mộ nói: “Xá xíu này chính là tay nghề độc môn của chị đấy. Người bình thường không được ăn đâu.”
Đào Mộ cười nói cảm ơn. Biết buổi tối Đào Mộ chưa ăn cơm, động tác xào rau của ông chủ ở phía sau bếp nhanh nhẹn bưng món mì trường thọ của Đào Mộ cùng với một mâm thịt xá xíu lên. Đào Mộ còn chưa động vào chiếc đũa, Đại Mao và Tiểu Béo đã ngồi không yên duỗi móng vuốt ra.
Thịt xá xíu kia vẫn luôn để trong cái nồi sắt đặc biệt của ông chủ, lúc vớt ra còn nóng hôi hổi. Chỉ thấy hai chó săn nhỏ ăn vụng bị nóng nhao ngao kêu lên, một người tương đối da mặt dày còn không quên cảm thán: “Món xá xíu này thật sự làm không tệ. Bà chủ không hổ là bà chủ, chẳng những lớn lên xinh đẹp tài nấu nướng cũng tốt nữa. Trách không được anh Phùng đối đãi với chị như bảo vật.”
Tiểu Béo lại không cho là đúng: “Tôi thấy cũng được thôi. Ăn không ngon bằng anh Mộ nấu. Nếu phải nói thì tay nghề của anh Mộ mới là chính cống, chân gà kho, chỉ có gân là dai dai giòn giòn. Rắc lên hạt mè rang lên nướng qua một lần, tôi còn hận không thể đem miệng dính lên trên đó luôn.” Đáng tiếc Đào Mộ quá lười, số lần xuống bếp dùng ngón tay cũng có thể đếm được.
Nhưng im miệng đi! Ăn nhiều cơm cũng không chặn được cái miệng phá hoại của cậu nữa!
Đại Mao hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tiểu Béo một cái. Ăn miễn phí còn nói nhiều như vậy, thằng nhóc này quả nhiên là thiếu đánh.
Tiểu Béo không hiểu sao bị trừng: “Anh trừng em làm gì?”
“Thì ra Tiểu Mộ còn biết làm món kho à?” Ánh mắt bà chủ sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ: “Em trẻ tuổi còn đẹp trai, nấu cơm lại ngon như thế, bạn gái em thật có phúc mà.”
Cô biết Đào Mộ biết nấu cơm, là bởi vì lúc cô đi chợ mua đồ với lão Phùng đã từng gặp phải Đào Mộ. Nghe nói là không quen với hương vị ẩm thực phía Nam, muốn tự mình nấu cho đỡ thèm. Bà chủ còn nhớ cực kỳ rõ ràng, lần đó Đào Mộ làm món sườn heo chua ngọt, cá hấp với thịt dê hầm, mùi hương khi đồ ăn ra khỏi nồi từ trên lầu bay xuống suýt nữa đã hớp hồn những thực khách trong quán đi mất.
Lần đó khiến cho ký ức của bà chủ đối với tay nghề của Đào Mộ vẫn còn mới mẻ. Đáng tiếc lúc ấy mọi người còn chưa thân nhau lắm, bà chủ cũng ngại đi lên lầu gõ cửa.
“Đó là đương nhiên. Chị còn không tin, hôm nào anh Mộ bộc lộ tài năng cho chị xem.” Tiểu Béo ôm bả vai Đào Mộ ôm đồm nhiều việc, tay phải đầy dầu mỡ dưới cái nhìn chăm chú của Đào Mộ mà thật cẩn thận xê dịch ra bên ngoài.
Câu này của Tiểu Béo làm cho không ít khách hàng cũ nhớ lại mùi hương đồ ăn giữa trưa ngày hôm đó, lập tức cũng ồn ào hùa theo: “Không tin, không tin, trừ khi Đào Mộ bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem mới được.”
“Này, mấy người đừng có không tin chứ.” Không thể chịu đựng Đào Mộ bị người khác nghi ngờ, Tiểu Béo lập tức nóng nảy, mặt đỏ tai hồng, mặt mũi trắng mập cứng cổ nói: “Tôi không có nói dối đâu, tài nấu nướng của anh Mộ bọn tôi thật sự rất đỉnh.”
Bao gồm ông chủ và bà chủ ở bên trong, các thực khách cười phá lên sảng khoái. Một tay Vương Dã che mặt, không nỡ nhìn thẳng đồ ngu ngốc này.
Chỉ có Đào Mộ là không có phản ứng gì.
Bà chủ ỷ vào bản thân tặng không bát thịt xá xíu kho kia, cười hỏi: “Chị nói này Tiểu Mộ, em có hứng thú bộc tài năng cho chị xem không?”
Cô dừng một chút, lại bổ sung nói: “Em không cần phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, trong quán đã có sẵn hết rồi. Em xem ngày nào tiện thì trực tiếp tới đây là được.”
“Hơn nữa chị cũng không để em bộc lộ tài năng không công đâu. Chị nói trước, nếu em thật sự nấu món kho ngon hơn so với chị làm. Vậy thì trong một tháng tới, em với Đại Mao Tiểu Béo không cần xuống bếp nữa, mỗi ngày đều ăn ở trong tiệm nhỏ của chị. Thế nào?”
Lời còn chưa dứt, đã có khách hàng ở đàng kia ồn ào: “Ui, bà chủ vậy là không được rồi, phú bà người ta chỉ bao dưỡng một lần một anh đẹp trai thôi. Còn bà thì muốn một lúc bao dưỡng cả ba người à!”
“Chó rắm thối cút hộ tôi!” Bà chủ trừng mắt phượng, chống eo mắng người: “Mẹ nó lấy tôi ra làm trò đùa, không muốn sống nữa đúng không?”
Khách hàng bị dỗi vẻ mặt không thể trêu vào chắp tay thi lễ, mọi người lại cười to một trận.
Bà chủ đã nói đến mức này, Đào Mộ từ chối cũng không được, chỉ có thể nói: “Vậy thứ bảy tuần này đi. Thứ bảy tuần này em không có cảnh diễn, vừa lúc mượn hoa dâng phật làm bữa cơm, cũng coi như là cảm ơn ông chủ và bà chủ đã chăm sóc bọn em mấy ngày nay.”
/398
|