Ngày hôm sau, cậu cùng ăn sáng với Chu Niệm Viễn.
Anh nói: “Thiệp mời hôm nay sẽ gửi đi, mấy chuyện khác đã có chú Dương lo liệu, em không cần quá lo. Chỉ có điều lễ phục của em cần phải may xong trước lễ cưới, lát nữa sẽ có thợ may đến đây lấy số đo cho em.”
Quan Phán đồng ý.
Giấc mơ tối hôm qua vẫn khiến cậu chấn động, cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn nhất định vẫn sẽ quay lại với Văn Nhã Ni.
Nếu đã như thế thì còn tổ chức hôn lễ long trọng như thế làm gì.
Nhưng lời đến bên miệng, cậu lại im lặng không nói.
Là do Chu Niệm Viễn hay chỉ là muốn diễn kịch cho nhà họ Chu xem, cậu cũng chẳng nói được, mà cậu nghĩ tốt nhất không nên nói ra thì tốt hơn.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Anh có lúc rất bận, phải đi tiếp khách đến tối muộn mới về nhưng anh hứa với em anh sẽ không bao giờ qua đêm bên ngoài.”
Đây là đang báo cáo hành tung cho cậu sao?
Quan Phán nghi hoặc.
Nhìn vào thái độ của Chu Niệm Viễn liền khiến cậu nghĩ rằng bọn họ là một cặp vợ chồng chân chính đang ngồi nói chuyện thường ngày.
Lòng cậu càng phức tạp, chỉ đành chuyển đề tài, cậu bèn đề cập đến chuyện chuyển về lại phòng cũ.
Chu Niệm Viễn cười nói: “Chuyện này chắc là không được, chúng ta kết hôn rồi thì nhất định phải ở chung với nhau, nếu tách phòng ở riêng lỡ bị người khác phát hiện thì phải làm sao, đã diễn kịch phải diễn cho trọn chứ.”
Lời anh nói vô cùng có đạo lý.
Quan Phán cũng không thể tiếp tục với việc này, chẳng qua là cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Anh đã kêu Hạ Cảnh tìm giúp em một thầy giáo, người này là binh sĩ đã nghỉ hưu, để anh ấy dạy em một vài chiêu phòng thân nhé.”
Quan Phán nghe xong rất kinh ngạc.
Việc này ngày hôm qua cậu mới nói với anh xong mà hôm nay anh đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Không thể không thừa nhận cái tính chu đáo và tỉ mỉ của Chu Niệm Viễn rất được lòng người khác.
Vài ngày sau đó ngoài việc chăm sóc cho Chu Niệm Viễn thì Quan Phán dùng toàn bộ tinh lực cho việc học võ.
Lúc mới bắt đầu do chưa quen, tối nào về cậu cũng bị nhức mỏi hết cả sống lưng.
Nhưng cậu không bỏ cuộc, đều cố gắng kiên trì tiếp.
Nói thật, đã rất lâu rồi cậu không có cái sự quyết tâm dứt khoát làm một việc gì đó đến cùng này.
Từ trong tâm khảm cậu không phải là một người có chí tiến thủ, đặc biệt là lúc còn làm việc trên công trường, đã làm việc biết bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn chẳng thăng tiến gì mấy, lúc nào cũng trong trạng thái làm cho qua ngày.
Trước đây cậu còn tính lấy thêm một cái bằng, sau lại phát hiện trí nhớ của mình ngày càng kém, nhớ chẳng được bao nhiêu nên đành thôi.
Chỉ có lần này cậu quyết tâm phải học đến cùng.
Thầy giáo lần này xuất thân từ quân đội, cả bộ quyền cước đều là dùng cho tân bình trong quân đội, mỗi ngày tần suất tập luyện đều rất lớn.
Sau này do Chu Niệm Viễn thấy cậu ngay cả cầm chén cơm cũng không nổi mới ép cậu tập ít lại.
Quan Phán cũng biết cậu đây là quá gấp gáp nên cũng chẳng phản đối ý của anh, dần dần buông lỏng một chút tình hình tập luyện.
Cứ như vậy hơn nửa tháng vết thương của Chu Niệm Viễn cũng dần hồi phục, anh cũng không cần phải mỗi ngày đều ù lì trong phòng nữa.
Ngày đó hai người mới ăn xong bữa sáng, Chu Niệm Viễn đột nhiên nói: “Lễ phục của em may xong rồi, để anh dắt em đi thử nhé, sẵn rồi hai ta cùng dạo phố.”
Quan Phán cho rằng chắc do Chu Niệm Viễn phải ngồi ngốc ở nhà quá lâu rồi cho nên muốn ra ngoài đi đây đi đó, vì vậy cậu nhanh chóng gật đầu.
Cả hai đến đường Trấn Giang dạo.
Con đường này là con đường giao thoa kinh tế, có rất nhiều công trình kiến trúc mang phong cách nước ngoài, có thể nói chỗ này là vùng đất riêng của Chu gia, người ngoài có muốn vào cũng vào không được.
Ở đây có thợ may gia truyền của nhà họ Chu, gọi là ông Âu.
Ông biết hôm nay Chu Niệm Viễn ghé đến nên đã sắp xếp người ra đón từ sớm.
Chu Niệm Viễn trò chuyện với ông vài câu, sau đó để ông dẫn Quan Phán vào thử đồ.
Ông Âu còn đích thân dẫn Quan Phán vào phòng thay đồ.
Kết quả vừa bước vào phòng liền thấy một cô gái yểu điệu thướt tha đang đứng chờ bên trong.
Ông Âu thấp giọng nói: “Cậu Quan, để tôi đi lấy quần áo cho cậu, cậu vui lòng chờ một chút.”
Nói xong ông liền rời đi.
Ông vừa đi cô gái kia liền quay đầu lại.
Quan Phán trong khoảnh khắc liền nhận ra người này.
Cô ấy là Văn Nhã Ni, bạn gái bảy năm của Chu Niệm Viễn.
Cô mặc một chiếc váy đỏ ôm sát thân mình, trang sức tinh tế, nhìn vô cùng quyến rũ.
Văn Nhã Ni bước đến trước mặt Quan Phán, nhìn cậu rồi cười khinh bỉ: “Chào cậu, chắc cậu vẫn nhớ tôi chứ?”
Nghe vậy Quan Phán cũng chỉ biết gật đầu.
Cậu nhớ rất rõ mặc dù cậu mới chỉ gặp cô ta có một lần, nhưng cô chính là bạn gái của Chu Niệm Viễn, cậu làm sao có thể quên được chứ.
Văn Niệm Nhã khéo léo mà cười: “Nghe nói cậu sẽ kết hôn với Viễn.”
Khóe mắt cô cong cong có một loại mị thái trời sinh mà đàn ông rất thích.
Nhưng Quan Phán lại không có hứng thú đồi với cái vẻ đẹp này của cô, khi nghe thấy những lời này trong lòng cậu chỉ có quẫn bách cùng xấu hổ.
Phải mất một lúc cậu mới có thể khó khăn mà trả lời lại: “…Ừm.”
Văn Nhã Ni quan sát sắc mặt cậu, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Tôi biết, cậu thích Niệm Viễn.”
Quan Phán cảm thấy sợ hãi vô cùng, cậu mở to hai mắt mà nhìn cô.
Văn Nhã Ni vẫn như cũ nhìn cậu mà cười.
Rõ ràng nhìn nụ cười của cô rất ôn hòa mà Quan Phán lại có cảm giác lạnh như rớt xuống hầm băng.
Cậu có cảm giác như bản thân đang bị bức ép phải cởi hết quần áo trước mặt mọi người, khiến cậu cảm thấy nhục nhã vô cùng, trong lòng liền dâng cảm giác muốn chạy trốn.
Cậu không dám nhìn thẳng mặt cô.
Văn Nhã Ni ngữ điệu rất dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn: “Cậu không xứng với anh ấy.”
Quan Phán im lặng.
Sở trường của cậu không phải đôi co với phụ nữ, huống hồ cậu cũng nhìn ra Văn Nhã Ni có địch ý với cậu, cậu cũng chẳng biết làm cách nào để đáp lời lại nên cũng chỉ có cách bảo trì sự im lặng.
Văn Nhã Ni nhìn cậu cả buổi rồi lại nói tiếp: “Tôi không nói đến xuất thân của cậu, tôi là đang nói đến tính cách của cậu… Cậu thích anh ta vậy mà ngay cả dũng khi tỏ tình cũng không có, mỗi ngày đều giống như con chuột trốn dưới hang mà rình xem anh ấy… Quá hèn nhát, cậu như vậy làm sao có tư cách ở lại bên cạnh anh ấy.”
Quan Phán phát hiện ra những lời mà cô ta nói cậu chẳng thể nào phản bác lại được.
Văn Nhã Ni nói tiếp: “Thật xin lỗi, tôi đây không phải có ý làm tổn thương cậu, nhưng trong lòng cậu nhất định hiểu rõ những gì mà tôi vừa nói đều là thật.”
Quan Phán khó chịu mà cúi gầm mặt.
Cô ấy nói rất đúng.
Cậu thật sự không dám tỏ tình với Chu Niệm Viễn, thật sự y như một con chuột cống…
Văn Nhã Ni tiếp tục cười nói: “Tôi biết hai người sắp tổ chức hôn lễ nhưng tôi không có ý định bỏ cuộc, tôi nhất định sẽ thuyết phục được anh ấy tha thứ cho tôi, đến lúc ấy phải xem bản lĩnh của cả hai rồi.”
Nói xong cô liền lướt ngang người cậu, tự nhiên mà đi ra cửa.
Quan Phán từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Chuyện giữa cô và Chu Niệm Viễn, cậu cũng chỉ là người ngoài.
Cứ như hôm nay cô bừng bừng khí thế muốn quay lại với Chu Niệm Viễn, cậu cũng làm gì có tư cách ngăn cấm.
Cậu khẽ thở dài trong lòng.
Vừa quay đầu lại, cậu liền thấy Chu Niệm Viễn cùng ông Âu cùng lúc bước vào.
Văn Nhã Ni đối mặt cùng Chu Niệm Viễn.
Bọn họ đối diện nhau.
Trong khoảnh khắc Quan Phán cảm thấy như tim mình ngừng đập.
Anh nói: “Thiệp mời hôm nay sẽ gửi đi, mấy chuyện khác đã có chú Dương lo liệu, em không cần quá lo. Chỉ có điều lễ phục của em cần phải may xong trước lễ cưới, lát nữa sẽ có thợ may đến đây lấy số đo cho em.”
Quan Phán đồng ý.
Giấc mơ tối hôm qua vẫn khiến cậu chấn động, cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn nhất định vẫn sẽ quay lại với Văn Nhã Ni.
Nếu đã như thế thì còn tổ chức hôn lễ long trọng như thế làm gì.
Nhưng lời đến bên miệng, cậu lại im lặng không nói.
Là do Chu Niệm Viễn hay chỉ là muốn diễn kịch cho nhà họ Chu xem, cậu cũng chẳng nói được, mà cậu nghĩ tốt nhất không nên nói ra thì tốt hơn.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Anh có lúc rất bận, phải đi tiếp khách đến tối muộn mới về nhưng anh hứa với em anh sẽ không bao giờ qua đêm bên ngoài.”
Đây là đang báo cáo hành tung cho cậu sao?
Quan Phán nghi hoặc.
Nhìn vào thái độ của Chu Niệm Viễn liền khiến cậu nghĩ rằng bọn họ là một cặp vợ chồng chân chính đang ngồi nói chuyện thường ngày.
Lòng cậu càng phức tạp, chỉ đành chuyển đề tài, cậu bèn đề cập đến chuyện chuyển về lại phòng cũ.
Chu Niệm Viễn cười nói: “Chuyện này chắc là không được, chúng ta kết hôn rồi thì nhất định phải ở chung với nhau, nếu tách phòng ở riêng lỡ bị người khác phát hiện thì phải làm sao, đã diễn kịch phải diễn cho trọn chứ.”
Lời anh nói vô cùng có đạo lý.
Quan Phán cũng không thể tiếp tục với việc này, chẳng qua là cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Anh đã kêu Hạ Cảnh tìm giúp em một thầy giáo, người này là binh sĩ đã nghỉ hưu, để anh ấy dạy em một vài chiêu phòng thân nhé.”
Quan Phán nghe xong rất kinh ngạc.
Việc này ngày hôm qua cậu mới nói với anh xong mà hôm nay anh đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Không thể không thừa nhận cái tính chu đáo và tỉ mỉ của Chu Niệm Viễn rất được lòng người khác.
Vài ngày sau đó ngoài việc chăm sóc cho Chu Niệm Viễn thì Quan Phán dùng toàn bộ tinh lực cho việc học võ.
Lúc mới bắt đầu do chưa quen, tối nào về cậu cũng bị nhức mỏi hết cả sống lưng.
Nhưng cậu không bỏ cuộc, đều cố gắng kiên trì tiếp.
Nói thật, đã rất lâu rồi cậu không có cái sự quyết tâm dứt khoát làm một việc gì đó đến cùng này.
Từ trong tâm khảm cậu không phải là một người có chí tiến thủ, đặc biệt là lúc còn làm việc trên công trường, đã làm việc biết bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn chẳng thăng tiến gì mấy, lúc nào cũng trong trạng thái làm cho qua ngày.
Trước đây cậu còn tính lấy thêm một cái bằng, sau lại phát hiện trí nhớ của mình ngày càng kém, nhớ chẳng được bao nhiêu nên đành thôi.
Chỉ có lần này cậu quyết tâm phải học đến cùng.
Thầy giáo lần này xuất thân từ quân đội, cả bộ quyền cước đều là dùng cho tân bình trong quân đội, mỗi ngày tần suất tập luyện đều rất lớn.
Sau này do Chu Niệm Viễn thấy cậu ngay cả cầm chén cơm cũng không nổi mới ép cậu tập ít lại.
Quan Phán cũng biết cậu đây là quá gấp gáp nên cũng chẳng phản đối ý của anh, dần dần buông lỏng một chút tình hình tập luyện.
Cứ như vậy hơn nửa tháng vết thương của Chu Niệm Viễn cũng dần hồi phục, anh cũng không cần phải mỗi ngày đều ù lì trong phòng nữa.
Ngày đó hai người mới ăn xong bữa sáng, Chu Niệm Viễn đột nhiên nói: “Lễ phục của em may xong rồi, để anh dắt em đi thử nhé, sẵn rồi hai ta cùng dạo phố.”
Quan Phán cho rằng chắc do Chu Niệm Viễn phải ngồi ngốc ở nhà quá lâu rồi cho nên muốn ra ngoài đi đây đi đó, vì vậy cậu nhanh chóng gật đầu.
Cả hai đến đường Trấn Giang dạo.
Con đường này là con đường giao thoa kinh tế, có rất nhiều công trình kiến trúc mang phong cách nước ngoài, có thể nói chỗ này là vùng đất riêng của Chu gia, người ngoài có muốn vào cũng vào không được.
Ở đây có thợ may gia truyền của nhà họ Chu, gọi là ông Âu.
Ông biết hôm nay Chu Niệm Viễn ghé đến nên đã sắp xếp người ra đón từ sớm.
Chu Niệm Viễn trò chuyện với ông vài câu, sau đó để ông dẫn Quan Phán vào thử đồ.
Ông Âu còn đích thân dẫn Quan Phán vào phòng thay đồ.
Kết quả vừa bước vào phòng liền thấy một cô gái yểu điệu thướt tha đang đứng chờ bên trong.
Ông Âu thấp giọng nói: “Cậu Quan, để tôi đi lấy quần áo cho cậu, cậu vui lòng chờ một chút.”
Nói xong ông liền rời đi.
Ông vừa đi cô gái kia liền quay đầu lại.
Quan Phán trong khoảnh khắc liền nhận ra người này.
Cô ấy là Văn Nhã Ni, bạn gái bảy năm của Chu Niệm Viễn.
Cô mặc một chiếc váy đỏ ôm sát thân mình, trang sức tinh tế, nhìn vô cùng quyến rũ.
Văn Nhã Ni bước đến trước mặt Quan Phán, nhìn cậu rồi cười khinh bỉ: “Chào cậu, chắc cậu vẫn nhớ tôi chứ?”
Nghe vậy Quan Phán cũng chỉ biết gật đầu.
Cậu nhớ rất rõ mặc dù cậu mới chỉ gặp cô ta có một lần, nhưng cô chính là bạn gái của Chu Niệm Viễn, cậu làm sao có thể quên được chứ.
Văn Niệm Nhã khéo léo mà cười: “Nghe nói cậu sẽ kết hôn với Viễn.”
Khóe mắt cô cong cong có một loại mị thái trời sinh mà đàn ông rất thích.
Nhưng Quan Phán lại không có hứng thú đồi với cái vẻ đẹp này của cô, khi nghe thấy những lời này trong lòng cậu chỉ có quẫn bách cùng xấu hổ.
Phải mất một lúc cậu mới có thể khó khăn mà trả lời lại: “…Ừm.”
Văn Nhã Ni quan sát sắc mặt cậu, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Tôi biết, cậu thích Niệm Viễn.”
Quan Phán cảm thấy sợ hãi vô cùng, cậu mở to hai mắt mà nhìn cô.
Văn Nhã Ni vẫn như cũ nhìn cậu mà cười.
Rõ ràng nhìn nụ cười của cô rất ôn hòa mà Quan Phán lại có cảm giác lạnh như rớt xuống hầm băng.
Cậu có cảm giác như bản thân đang bị bức ép phải cởi hết quần áo trước mặt mọi người, khiến cậu cảm thấy nhục nhã vô cùng, trong lòng liền dâng cảm giác muốn chạy trốn.
Cậu không dám nhìn thẳng mặt cô.
Văn Nhã Ni ngữ điệu rất dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn: “Cậu không xứng với anh ấy.”
Quan Phán im lặng.
Sở trường của cậu không phải đôi co với phụ nữ, huống hồ cậu cũng nhìn ra Văn Nhã Ni có địch ý với cậu, cậu cũng chẳng biết làm cách nào để đáp lời lại nên cũng chỉ có cách bảo trì sự im lặng.
Văn Nhã Ni nhìn cậu cả buổi rồi lại nói tiếp: “Tôi không nói đến xuất thân của cậu, tôi là đang nói đến tính cách của cậu… Cậu thích anh ta vậy mà ngay cả dũng khi tỏ tình cũng không có, mỗi ngày đều giống như con chuột trốn dưới hang mà rình xem anh ấy… Quá hèn nhát, cậu như vậy làm sao có tư cách ở lại bên cạnh anh ấy.”
Quan Phán phát hiện ra những lời mà cô ta nói cậu chẳng thể nào phản bác lại được.
Văn Nhã Ni nói tiếp: “Thật xin lỗi, tôi đây không phải có ý làm tổn thương cậu, nhưng trong lòng cậu nhất định hiểu rõ những gì mà tôi vừa nói đều là thật.”
Quan Phán khó chịu mà cúi gầm mặt.
Cô ấy nói rất đúng.
Cậu thật sự không dám tỏ tình với Chu Niệm Viễn, thật sự y như một con chuột cống…
Văn Nhã Ni tiếp tục cười nói: “Tôi biết hai người sắp tổ chức hôn lễ nhưng tôi không có ý định bỏ cuộc, tôi nhất định sẽ thuyết phục được anh ấy tha thứ cho tôi, đến lúc ấy phải xem bản lĩnh của cả hai rồi.”
Nói xong cô liền lướt ngang người cậu, tự nhiên mà đi ra cửa.
Quan Phán từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Chuyện giữa cô và Chu Niệm Viễn, cậu cũng chỉ là người ngoài.
Cứ như hôm nay cô bừng bừng khí thế muốn quay lại với Chu Niệm Viễn, cậu cũng làm gì có tư cách ngăn cấm.
Cậu khẽ thở dài trong lòng.
Vừa quay đầu lại, cậu liền thấy Chu Niệm Viễn cùng ông Âu cùng lúc bước vào.
Văn Nhã Ni đối mặt cùng Chu Niệm Viễn.
Bọn họ đối diện nhau.
Trong khoảnh khắc Quan Phán cảm thấy như tim mình ngừng đập.
/26
|