Văn Nhã Ni dịu dàng cười với Chu Niệm Viễn, hai tay khoác lên cánh tay anh, cô nũng nịu nói: “Niệm Viễn, đã lâu không gặp anh rồi.”
Chu Niệm Viễn bất động thanh sắc mà né tránh cánh tay của cô.
Ánh mắt của anh luôn dừng lại trên người Quan Phán.
Quan Phán chỉ nhìn anh cười.
Chu Niệm Viễn lúc này mới nhìn đến Văn Nhã Ni.
Văn Nhã Ni ủy khuất mà nhìn Chu Niệm Viễn: “Niệm Viễn, em về đây cũng được hơn một tháng rồi vậy mà anh cũng chẳng liên lạc gì với em, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Chu Niệm Viễn nhìn cô vài giây, sau đó lại quét mắt về phía ông Âu rồi nói: “Ai cho cô ta vào đây?”
Con đường này được xem như địa bàn của Chu gia, không có sự cho phép người ngoài sẽ không được tiến vào.
Văn Nhã Ni có thể vào được đây tất nhiên là do ông Âu lén cho nàng vào.
Mặt ông Âu quả nhiên biến sắc, ngay lập tức hết sức lo sợ mà xin Chu Niệm Viễn bỏ qua.
Văn Nhã Ni khóe mắt hồng hồng nói: “Là do em năn nỉ ông Âu nên ông ấy mới cho em vào… Anh muốn trách thì cứ trách em, là do em quá nhớ anh, nhịn không được muốn gặp anh…”
Trong mắt cô đong đầy nước mắt, người khác nhìn vào đều có cảm giác tiếc thương.
Nhưng Chu Niệm Viễn chỉ đạm mạc mà trả lời: “Cô Văn, xem ra cô không hiểu con người của tôi rồi, chỉ cần Văn gia dám phản bội tôi một lần, tôi sẽ không bao giờ cho họ cơ hội lần hai đâu.”
Văn Nhã Ni nghe xong cả mặt tái mét.
Còn Quan Phán suốt cả quá trình chỉ biết im lặng.
Trong trái tim cậu, Chu Niệm Viễn luôn là người trầm ổn nho nhã.
Cái cách mà anh tuyệt tình với Văn Nhã Ni, đại khái chắc là do anh vẫn còn giận nhà họ Văn.
Nhưng trong lòng anh, chắc anh vẫn chưa quên được cô đâu.
Không những là người yêu bảy năm, Văn Nhã Ni còn là tình yêu đầu của Chu Niệm Viễn.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Quan Phán liền không có dũng khí lên tiếng, lại càng không dám thở mạnh.
Chu Niệm Viễn bên này thì đã phân phó bảo vệ: “Mau mời cô Văn rời đi.”
Văn Nhã Ni làm sao cam tâm tình nguyện mà đi, nước mắt lập tức rơi xuống: “Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Chu Niệm Viễn ngay nhìn cô cũng không nhìn một cái.
Bảo vệ liền nhẹ kéo cô ra ngoài.
Văn Nhã Ni khóc đến thê thảm, ngay cả khi bảo vệ đã kéo cô rời khỏi tiệm may mà vẫn còn có thể nghe được tiếng khóc của cô.
Quan Phán thì vẫn đứng tại chỗ cũ, bản thân cậu không biết bây giờ nên nói gì mới tốt.
Chu Niệm Viễn ngưng mắt nhìn cậu thật lâu rồi nói: “Ông Âu đã đem quần áo đến rồi, em vào trong thay thử xem, xem có vừa người không.”
Số đo đều là do ông Âu tự mình đến Chu gia đo cho cậu, làm sao lại không vừa.
Đại khái anh nói ra câu này cũng chỉ muốn giảm bớt cái không khí đè nén xung quanh thôi.
Quan Phán chỉ có thể cầm lễ phục đi vào trong.
Sau khi mặc vào cậu liền phát hiện, bộ đồ này so với trang phục cao cấp ngoài cửa tiệm còn muốn vượt xa hơn, vừa khít thân cậu đến từng đường kim mũi chỉ.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu mặc đồ xong bước ra, ngắm hồi lâu anh mới nói: “Đẹp lắm.”
Anh đây cũng không phải nịnh nọt gì nhưng khi Quan Phán khoát lên người bộ lễ phục màu trắng này nhìn cậu khôi ngô lên không ít.
Quan Phán mặc dù ít khi vận động nhưng do cậu làm việc ở công trường nên thân hình cũng tương đối rắn chắc, hai đùi thẳng tắp, mông căng, eo lại nhỏ.
Chu Niệm Viễn từ từ bước gần lại chỗ cậu.
Mùi gỗ đàn hương trên người anh truyền đến, Quan Phán chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chu Niệm Viễn khẽ nhấc tay giúp Quan Phán chỉnh lý lại cổ áo.
Mùi gỗ đàn hương bên anh càng đậm, hơi thở mạnh mẽ của anh phả vào tai cậu.
Mặt Quan Phán dần đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Bàn tay của Chu Niệm Viễn đặt trên vai cậu một lúc, lại như có như không mà chạm vào dáy tai cậu, sau đó anh nhẹ cười.
Tiếp đến lại nghe anh thấp giọng nói: “Được rồi.”
Quan Phán ngập ngừng một lúc: “…Cảm ơn.”
Chu Niệm Viễn cúi thấp đầu nhìn cậu, ánh mắt chăm chú, tựa như hồ sâu không đáy.
Quan Phán như ngừng thở.
Chu Niệm Viễn lại đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Phán, anh và Văn Nhã Ni đã chia tay từ lâu, anh và cô ấy cũng chẳng còn cái gì gọi là lưu luyến tình cũ, cả hai chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với nhau… Em đừng quá lo lắng nhé.”
Quan Phán có chút mơ hồ, cậu hỏi lòng rằng anh giải thích với cậu những điều này làm gì?
Bọn họ chỉ là kết hôn giả, cho dù anh có thật sự qua lại với Văn Nhã Ni cậu cũng chẳng có tư cách mà trách móc.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Chu Niệm Viễn lại hỏi cậu: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”
Quan Phán sửng sốt một chút, cậu không hiểu ý anh là gì khi hỏi câu này.
Chu Niệm Viễn khẽ thở dài một tiếng.
Không biết tại sao cậu lại nghe ra trong tiếng thở dài của anh co sự thất vọng, nó khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Lẽ nào anh đang đợi cậu nói chuyện?
Nhưng hiện tại cậu không biết phải nói gì…
Chu Niệm Viễn buông tay cậu ra, hồi phục lại sắc mặt bình thường: “Vẫn còn vài bộ lễ phục nữa, em vào trong thử đi, để anh ngoài này đợi cho.”
Độ ấm trong lòng bàn tay không còn, Quan Phán tự nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn.
Cậu chỉ cảm thấy bản thân mình đã bỏ lỡ một việc gì đó.
Chu Niệm Viễn đang đợi cậu nói.
Nhưng cậu lại không biết Chu Niệm Viễn muốn cậu nói gì, là muốn cậu chúc phúc cho anh và Văn Nhã Ni mãi hạnh phúc như lúc đầu sao?
Cậu lại nhìn sắc mặt của Chu Niệm Viễn, chỉ thấy sự dịu dàng của anh chứ không nhìn ra được tâm tình gì khác.
Sau đó cho dù có thử tiếp mấy bộ lễ phục khác cậu cũng cảm thấy không được yên lòng.
Chu Niệm Viễn thì dường như không để ý gì đến cảm xúc của cậu, đợi cậu thử xong đồ rồi lại hỏi xem cậu có muốn đi đâu nữa không?
Quan Phán nhìn ngoài trời nắng như đổ lửa, nắng muốn làm người ta hôn mê như thế cậu cũng chẳng muốn đi đâu cả nên khẽ lắc đầu.
Đúng lúc Hạ Cảnh đi vội đến, hình như Chu gia bên kia lại náo loạn cái gì đó, đang tìm Chu Niệm Viễn kiếm chuyện.
Chu Niệm Viễn trực tiếp lên xe rời đi còn Quan Phán thì bị ép để tài xế chở về biệt thự.
Cậu vô cùng lo lắng cho Chu Niệm Viễn, luôn cảm thấy rằng khi anh quay về nhà kia nhất định sẽ bị mấy người đó làm khó dễ.
Mặc dù trong lòng cậu hiểu rõ Chu Niệm Viễn đã có thể leo lên chức vị của ngày hôm nay nhất định không đơn giản gì.
Hơn nữa vết thương trên vai anh vẫn chưa lành, cậu vẫn không yên tâm được, suy nghĩ một lúc cậu lại đi tìm dì Lưu, để dì giúp Chu Niệm Viễn hầm vài món canh bổ thân thể.
Thấy cậu quan tâm Chu Niệm Viễn nhiều đến như vậy, dì Lưu rất thích, bà vừa đưa công thức hầm canh bí mật cho cậu vừa nói chuyện phiếm: “Ở Hải Thành người ta chỉ thích ăn nhạt thôi, nhưng cậu chủ lại thích ăn cay, tôi lúc đầu bởi vì biết nấu món ăn Trùng Khánh nên mới được chọn đó.”
Nghe bà kể Quan Phán mới biết được bà cũng là người Trùng Khánh.
Dì Lưu lại nói tiếp: “Trước đây cậu chủ có một người bạn gái nhưng cô ta chẳng quan tâm gì đến cậu chủ cả, nói đúng hơn là tôi chưa thấy cô ta vào bếp hàm canh cho cậu chủ lần nào cả.”
Quan Phán biết người bà đang nói đến là Văn Nhã Ni.
Văn Nhã Ni là tiểu thư chân chính, xuất thân cao quý làm gì mà phải động tay động chân trong bếp.
Nhưng cậu cũng không muốn phản bác lại ý của dì Lưu.
Dì Lưu đã làm ở đây nhiều năm rồi, bình thường rất kín miệng, lần này bởi vì cậu có cùng gốc gác Trùng Khánh với bà, cho nên thân thiết hơn mới kể cho cậu nghe chuyện của Văn Nhã Ni.
Cậu cũng chỉ nghe qua cho có chứ không để tâm gì nhiều.
Buổi tối khi Chu Niệm Viễn về nhà, Quan Phán đã múc canh sẵn chờ anh.
Xương được hầm thật kỹ, hương thơm nồng đậm bay khắp phòng.
Chu Niệm Viễn dường như rất thích, uống liền một mạch một bát lớn.
Dì Lưu đứng bên cạnh thấy vậy cười nói: “Canh này là do cậu Quan ở trong bếp hầm hơn hai tiếng, cậu ấy làm còn tỉ mỉ hơn tôi nữa.”
Chu Niệm Viễn nhìn Quan Phán sau đó lại cười: “Tôi biết Phán vẫn luôn quan tâm tôi như vậy.”
Quan nghe xong lúng túng vô cùng, cậu không biết là Chu Niệm Viễn đang trêu chọc cậu hay là anh đã nhìn thấu tình yêu thầm kín mà cậu dành cho anh, cả mặt đều nóng lên lại còn rất ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, Chu Niệm Viễn đi vào phòng sách xử lý công việc còn Quan Phán thì lại về phòng ngủ tắm rửa.
Suốt quảng thời gian qua cậu đều ngủ ở phòng này, nhưng cậu không ngủ trên giường mà ngủ tại sô pha.
Gần đến lúc ngủ thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Chu Niệm Viễn bước vào, rất tự nhiên mà nói với cậu: “Anh đi tắm đây, em cứ ngủ trước nhé.”
Quan Phán ngây ngốc nhìn anh.
Lúc trước Chu Niệm Viễn đều nghỉ ngơi ở hậu viện, cậu làm sao biết được hôm nay anh lại xuất hiện ở đây.
Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.
Trên cánh cửa thủy tinh, thân hình Chu Niệm Viễn như thoắt ẩn thoắt hiện.
Quan Phán chỉ cảm thấy lồng ngực nóng lên, bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng.
Cậu kinh ngạc vô cùng.
Trên thực tế, ở trên phương diện này nhu cầu của cậu rất ít, vậy mà chỉ cần nhìn thấy hình bóng mờ ảo trên của kính của anh lại khiến cậu như thế.
Cậu cố gắng bình tâm lại mới áp chế được nỗi dục vọng của bản thân.
Chu Niệm Viễn bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn, trong tay lại cầm theo một cái khăn mặt.
Anh bước tới bên cậu, trực tiếp đưa khăn mặt cho cậu: “Vai anh còn đau, em giúp anh lau khô tóc nhé.”
Quan Phán đương nhiên không thể từ chối được.
Chu Niệm Viễn ngồi trên sô pha.
Quan Phán đứng sát bên lau tóc cho anh, sau khi do dự một lúc cậu liền nói: “Anh… không phải ngủ ở hậu viện sao?”
Chu Niệm Viễn dường như khẽ cười một tiếng, nói: “Đây là phòng của anh mà, đương nhiên anh phải quay về đây chứ… Em cũng không thể để anh nằm mãi trong phòng bệnh được.”
Quan Phán dừng một chút, sau lại nói: “Hay là để em chuyển về phòng bên cạnh…”
Câu nói vừa mới nói ra, cậu liền cảm thấy một đôi vòng tay rắn chắc quấn ngang hông mình.
Chu Niệm Viễn bất động thanh sắc mà né tránh cánh tay của cô.
Ánh mắt của anh luôn dừng lại trên người Quan Phán.
Quan Phán chỉ nhìn anh cười.
Chu Niệm Viễn lúc này mới nhìn đến Văn Nhã Ni.
Văn Nhã Ni ủy khuất mà nhìn Chu Niệm Viễn: “Niệm Viễn, em về đây cũng được hơn một tháng rồi vậy mà anh cũng chẳng liên lạc gì với em, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Chu Niệm Viễn nhìn cô vài giây, sau đó lại quét mắt về phía ông Âu rồi nói: “Ai cho cô ta vào đây?”
Con đường này được xem như địa bàn của Chu gia, không có sự cho phép người ngoài sẽ không được tiến vào.
Văn Nhã Ni có thể vào được đây tất nhiên là do ông Âu lén cho nàng vào.
Mặt ông Âu quả nhiên biến sắc, ngay lập tức hết sức lo sợ mà xin Chu Niệm Viễn bỏ qua.
Văn Nhã Ni khóe mắt hồng hồng nói: “Là do em năn nỉ ông Âu nên ông ấy mới cho em vào… Anh muốn trách thì cứ trách em, là do em quá nhớ anh, nhịn không được muốn gặp anh…”
Trong mắt cô đong đầy nước mắt, người khác nhìn vào đều có cảm giác tiếc thương.
Nhưng Chu Niệm Viễn chỉ đạm mạc mà trả lời: “Cô Văn, xem ra cô không hiểu con người của tôi rồi, chỉ cần Văn gia dám phản bội tôi một lần, tôi sẽ không bao giờ cho họ cơ hội lần hai đâu.”
Văn Nhã Ni nghe xong cả mặt tái mét.
Còn Quan Phán suốt cả quá trình chỉ biết im lặng.
Trong trái tim cậu, Chu Niệm Viễn luôn là người trầm ổn nho nhã.
Cái cách mà anh tuyệt tình với Văn Nhã Ni, đại khái chắc là do anh vẫn còn giận nhà họ Văn.
Nhưng trong lòng anh, chắc anh vẫn chưa quên được cô đâu.
Không những là người yêu bảy năm, Văn Nhã Ni còn là tình yêu đầu của Chu Niệm Viễn.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Quan Phán liền không có dũng khí lên tiếng, lại càng không dám thở mạnh.
Chu Niệm Viễn bên này thì đã phân phó bảo vệ: “Mau mời cô Văn rời đi.”
Văn Nhã Ni làm sao cam tâm tình nguyện mà đi, nước mắt lập tức rơi xuống: “Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Chu Niệm Viễn ngay nhìn cô cũng không nhìn một cái.
Bảo vệ liền nhẹ kéo cô ra ngoài.
Văn Nhã Ni khóc đến thê thảm, ngay cả khi bảo vệ đã kéo cô rời khỏi tiệm may mà vẫn còn có thể nghe được tiếng khóc của cô.
Quan Phán thì vẫn đứng tại chỗ cũ, bản thân cậu không biết bây giờ nên nói gì mới tốt.
Chu Niệm Viễn ngưng mắt nhìn cậu thật lâu rồi nói: “Ông Âu đã đem quần áo đến rồi, em vào trong thay thử xem, xem có vừa người không.”
Số đo đều là do ông Âu tự mình đến Chu gia đo cho cậu, làm sao lại không vừa.
Đại khái anh nói ra câu này cũng chỉ muốn giảm bớt cái không khí đè nén xung quanh thôi.
Quan Phán chỉ có thể cầm lễ phục đi vào trong.
Sau khi mặc vào cậu liền phát hiện, bộ đồ này so với trang phục cao cấp ngoài cửa tiệm còn muốn vượt xa hơn, vừa khít thân cậu đến từng đường kim mũi chỉ.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu mặc đồ xong bước ra, ngắm hồi lâu anh mới nói: “Đẹp lắm.”
Anh đây cũng không phải nịnh nọt gì nhưng khi Quan Phán khoát lên người bộ lễ phục màu trắng này nhìn cậu khôi ngô lên không ít.
Quan Phán mặc dù ít khi vận động nhưng do cậu làm việc ở công trường nên thân hình cũng tương đối rắn chắc, hai đùi thẳng tắp, mông căng, eo lại nhỏ.
Chu Niệm Viễn từ từ bước gần lại chỗ cậu.
Mùi gỗ đàn hương trên người anh truyền đến, Quan Phán chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chu Niệm Viễn khẽ nhấc tay giúp Quan Phán chỉnh lý lại cổ áo.
Mùi gỗ đàn hương bên anh càng đậm, hơi thở mạnh mẽ của anh phả vào tai cậu.
Mặt Quan Phán dần đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Bàn tay của Chu Niệm Viễn đặt trên vai cậu một lúc, lại như có như không mà chạm vào dáy tai cậu, sau đó anh nhẹ cười.
Tiếp đến lại nghe anh thấp giọng nói: “Được rồi.”
Quan Phán ngập ngừng một lúc: “…Cảm ơn.”
Chu Niệm Viễn cúi thấp đầu nhìn cậu, ánh mắt chăm chú, tựa như hồ sâu không đáy.
Quan Phán như ngừng thở.
Chu Niệm Viễn lại đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Phán, anh và Văn Nhã Ni đã chia tay từ lâu, anh và cô ấy cũng chẳng còn cái gì gọi là lưu luyến tình cũ, cả hai chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với nhau… Em đừng quá lo lắng nhé.”
Quan Phán có chút mơ hồ, cậu hỏi lòng rằng anh giải thích với cậu những điều này làm gì?
Bọn họ chỉ là kết hôn giả, cho dù anh có thật sự qua lại với Văn Nhã Ni cậu cũng chẳng có tư cách mà trách móc.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Chu Niệm Viễn lại hỏi cậu: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”
Quan Phán sửng sốt một chút, cậu không hiểu ý anh là gì khi hỏi câu này.
Chu Niệm Viễn khẽ thở dài một tiếng.
Không biết tại sao cậu lại nghe ra trong tiếng thở dài của anh co sự thất vọng, nó khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Lẽ nào anh đang đợi cậu nói chuyện?
Nhưng hiện tại cậu không biết phải nói gì…
Chu Niệm Viễn buông tay cậu ra, hồi phục lại sắc mặt bình thường: “Vẫn còn vài bộ lễ phục nữa, em vào trong thử đi, để anh ngoài này đợi cho.”
Độ ấm trong lòng bàn tay không còn, Quan Phán tự nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn.
Cậu chỉ cảm thấy bản thân mình đã bỏ lỡ một việc gì đó.
Chu Niệm Viễn đang đợi cậu nói.
Nhưng cậu lại không biết Chu Niệm Viễn muốn cậu nói gì, là muốn cậu chúc phúc cho anh và Văn Nhã Ni mãi hạnh phúc như lúc đầu sao?
Cậu lại nhìn sắc mặt của Chu Niệm Viễn, chỉ thấy sự dịu dàng của anh chứ không nhìn ra được tâm tình gì khác.
Sau đó cho dù có thử tiếp mấy bộ lễ phục khác cậu cũng cảm thấy không được yên lòng.
Chu Niệm Viễn thì dường như không để ý gì đến cảm xúc của cậu, đợi cậu thử xong đồ rồi lại hỏi xem cậu có muốn đi đâu nữa không?
Quan Phán nhìn ngoài trời nắng như đổ lửa, nắng muốn làm người ta hôn mê như thế cậu cũng chẳng muốn đi đâu cả nên khẽ lắc đầu.
Đúng lúc Hạ Cảnh đi vội đến, hình như Chu gia bên kia lại náo loạn cái gì đó, đang tìm Chu Niệm Viễn kiếm chuyện.
Chu Niệm Viễn trực tiếp lên xe rời đi còn Quan Phán thì bị ép để tài xế chở về biệt thự.
Cậu vô cùng lo lắng cho Chu Niệm Viễn, luôn cảm thấy rằng khi anh quay về nhà kia nhất định sẽ bị mấy người đó làm khó dễ.
Mặc dù trong lòng cậu hiểu rõ Chu Niệm Viễn đã có thể leo lên chức vị của ngày hôm nay nhất định không đơn giản gì.
Hơn nữa vết thương trên vai anh vẫn chưa lành, cậu vẫn không yên tâm được, suy nghĩ một lúc cậu lại đi tìm dì Lưu, để dì giúp Chu Niệm Viễn hầm vài món canh bổ thân thể.
Thấy cậu quan tâm Chu Niệm Viễn nhiều đến như vậy, dì Lưu rất thích, bà vừa đưa công thức hầm canh bí mật cho cậu vừa nói chuyện phiếm: “Ở Hải Thành người ta chỉ thích ăn nhạt thôi, nhưng cậu chủ lại thích ăn cay, tôi lúc đầu bởi vì biết nấu món ăn Trùng Khánh nên mới được chọn đó.”
Nghe bà kể Quan Phán mới biết được bà cũng là người Trùng Khánh.
Dì Lưu lại nói tiếp: “Trước đây cậu chủ có một người bạn gái nhưng cô ta chẳng quan tâm gì đến cậu chủ cả, nói đúng hơn là tôi chưa thấy cô ta vào bếp hàm canh cho cậu chủ lần nào cả.”
Quan Phán biết người bà đang nói đến là Văn Nhã Ni.
Văn Nhã Ni là tiểu thư chân chính, xuất thân cao quý làm gì mà phải động tay động chân trong bếp.
Nhưng cậu cũng không muốn phản bác lại ý của dì Lưu.
Dì Lưu đã làm ở đây nhiều năm rồi, bình thường rất kín miệng, lần này bởi vì cậu có cùng gốc gác Trùng Khánh với bà, cho nên thân thiết hơn mới kể cho cậu nghe chuyện của Văn Nhã Ni.
Cậu cũng chỉ nghe qua cho có chứ không để tâm gì nhiều.
Buổi tối khi Chu Niệm Viễn về nhà, Quan Phán đã múc canh sẵn chờ anh.
Xương được hầm thật kỹ, hương thơm nồng đậm bay khắp phòng.
Chu Niệm Viễn dường như rất thích, uống liền một mạch một bát lớn.
Dì Lưu đứng bên cạnh thấy vậy cười nói: “Canh này là do cậu Quan ở trong bếp hầm hơn hai tiếng, cậu ấy làm còn tỉ mỉ hơn tôi nữa.”
Chu Niệm Viễn nhìn Quan Phán sau đó lại cười: “Tôi biết Phán vẫn luôn quan tâm tôi như vậy.”
Quan nghe xong lúng túng vô cùng, cậu không biết là Chu Niệm Viễn đang trêu chọc cậu hay là anh đã nhìn thấu tình yêu thầm kín mà cậu dành cho anh, cả mặt đều nóng lên lại còn rất ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, Chu Niệm Viễn đi vào phòng sách xử lý công việc còn Quan Phán thì lại về phòng ngủ tắm rửa.
Suốt quảng thời gian qua cậu đều ngủ ở phòng này, nhưng cậu không ngủ trên giường mà ngủ tại sô pha.
Gần đến lúc ngủ thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Chu Niệm Viễn bước vào, rất tự nhiên mà nói với cậu: “Anh đi tắm đây, em cứ ngủ trước nhé.”
Quan Phán ngây ngốc nhìn anh.
Lúc trước Chu Niệm Viễn đều nghỉ ngơi ở hậu viện, cậu làm sao biết được hôm nay anh lại xuất hiện ở đây.
Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.
Trên cánh cửa thủy tinh, thân hình Chu Niệm Viễn như thoắt ẩn thoắt hiện.
Quan Phán chỉ cảm thấy lồng ngực nóng lên, bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng.
Cậu kinh ngạc vô cùng.
Trên thực tế, ở trên phương diện này nhu cầu của cậu rất ít, vậy mà chỉ cần nhìn thấy hình bóng mờ ảo trên của kính của anh lại khiến cậu như thế.
Cậu cố gắng bình tâm lại mới áp chế được nỗi dục vọng của bản thân.
Chu Niệm Viễn bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn, trong tay lại cầm theo một cái khăn mặt.
Anh bước tới bên cậu, trực tiếp đưa khăn mặt cho cậu: “Vai anh còn đau, em giúp anh lau khô tóc nhé.”
Quan Phán đương nhiên không thể từ chối được.
Chu Niệm Viễn ngồi trên sô pha.
Quan Phán đứng sát bên lau tóc cho anh, sau khi do dự một lúc cậu liền nói: “Anh… không phải ngủ ở hậu viện sao?”
Chu Niệm Viễn dường như khẽ cười một tiếng, nói: “Đây là phòng của anh mà, đương nhiên anh phải quay về đây chứ… Em cũng không thể để anh nằm mãi trong phòng bệnh được.”
Quan Phán dừng một chút, sau lại nói: “Hay là để em chuyển về phòng bên cạnh…”
Câu nói vừa mới nói ra, cậu liền cảm thấy một đôi vòng tay rắn chắc quấn ngang hông mình.
/26
|