Đường Tiêu im lặng Chung Lam rất thông minh loại chuyện này muốn lừa dối nàng ta là chuyện không thể, Chung Lam không chịu vào trong hồ lô, nhất định là muốn trao đổi điều kiện với hắn.
- Nếu như ta vì ngươi làm, ngươi có thể tha cho chị dâu của ta được không?
Chung Lam thử nói chuyện với Đường Tiêu, nàng biết rõ nàng không có vốn liếng đàm phán với Đường Tiêu, duy nhất có thể dựa vào là chuyện này, Đường Tiêu cũng không hoàn toàn mất đi nhân tính, tuy Chung Lam trước kia cũng coi nhân tính không đáng một xu giết người như ngóe nhưng nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào cái này rồi.
- Không có khả năng trừ phi ta tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong thậm chí là Thiên Nguyên cấp ở Áo Bỉ Đảo, Từ Vân Tông không ai có thể uy hiếp được ta thì ta mới có thể thả bọn họ ra.
Đường Tiêu dứt khoát mà trả lời Chung Lam, Luyện Yêu Thối Ma Hồ bí mật này tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết.
Nếu như là lúc trước Chung Lam sẽ cảm thấy Đường Tiêu lừa dối nàng hơn nữa hắn tiến tới Địa Nguyên đỉnh phong là một chuyện không thể nhưng hiện tại sau khi trải qua mấy tháng ngắn ngủi đi bên cạnh Đường Tiêu, Đường Tiêu từ Nhân Nguyên ngũ cấp tiến tới Địa Nguyên nhị cấp khiến cho nàng biết Đường Tiêu không phải là nói lung tung.
Đến lúc đó ngươi sẽ cho ta tự do chứ?
Chung Lam tiếp tục hỏi Đường Tiêu một câu.
- Cái đó còn phải xem biểu hiện của ngươi.
Đường Tiêu cũng không hảo ý đánh giá Chung Lam mốt phen .
- Biểu hiện của ngươi không tốt bất cứ lúc nào cũng phải chui vào trong dược đỉnh luyện hóa thành nhân đan.
- Vậy... ngươi có thể hứa hẹn trong thời gian này không chạm vào chị dâu của ta được không?
Đôi mắt của Chung Lam dời tới phía dưới của Đường Tiêu, thanh âm nói với hắn càng lúc càng thấp.
- Ngươi không có tư cách đàm phán điều kiện với ta.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng sau đó bổ sung một câu;
- Ta đụng vào chị dâu ngươi làm gì nếu như ngươi nghe lời ta ngược lại có thể hứa không ném nàng ta vào dược đỉnh giữ lại một tính mạng cho nàng ta. Dù sao hiện tại trong hồ lô còn trống nhiều phòng, cũng không sợ lãng phí một gian cho nàng ta.
- Nàng ta có thai hơn nữa bốn tháng rồi ngươi có thể để cho nàng ta không tham dự huấn luyện khôi yêu trận?
Chung Lam tiếp tục bất khuất nói chuyện với Đường Tiêu.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Chung Lam hơn nửa ngày sau đó đi tới gần nàng, ôm nàng vào trong ngực:
- Cái này còn phải xem biểu hiện của ngươi.
- Được đây là một yêu cầu.
Chung Lam cũng không đẩy Đường Tiêu ra cắn răng nói với hắn.
- Nói tiếp đi.
Đường Tiêu nhíu mày.
- Ngươi giết chết Minh nhi bức điên Tiều nhi nếu như không phải những chuyện này ta cũng không đi giết ngươi.
- Ngươi muốn trả thù sao?
Sắc mặt của Đường Tiêu lạnh xuống.
- Trả thù? Suy nghĩ này trong lòng ta đã sớm chết rồi.
Chung Lam đau khổ nói:
- Ta chỉ muốn xin ngươi hai đứa con trai của tỷ phu ta đã thảm như vậy rồi ngươi sau này cường đại đường tìm Từ gia trả thù nữa, đặc biệt xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta.
- Là ta trêu chọc Từ gia hay sao? Là Từ Minh xếp đặt kế muốn giết ta, hắn mới rơi vào kết cục như vậy, về sau Từ Tiều lại ra tay với ta không ngừng, mấy lần muốn giết ta, cũng tính vào trách nhiệm của ta? Hắc y nhân ở Ngạnh Phương Ngư cảng giết ta không phải là do Từ gia phái tới sao? Lưu Đình ở Tuyết Sơn sơn mạch muốn giết ta không phải là Từ gia sai sử, còn ngươi nữa ở trong núi mai phục ta là vì sao, rốt cuộc là ai không chịu bỏ qua? Hừ.
Đường Tiêu tức giận mắng Chung Lam vài câu.
Không phải vì nàng mấy ngày nay thuận theo thì Đường Tiêu cũng không kiên nhẫn giảng giải những chuyện này cho nàng nghe.
- Ngươi đoạt hôn sự của Tiều nhi mới gây ra những chuyện này.
Chung Lam sợ hãi nhìn Đường Tiêu nổi giận những không nhịn được cãi lý với hắn.
- Ta đoạt chuyện chung thân của hắn?
Đường Tiêu giật mình nói lại chuyện này cũng không phải do hắn gây nên, là do linh hồn tiền nhiệm.
- Được rồi ta hỏi lại ngươi hoàng đế trước kia đã từng đem Dực Thai công chúa gả cho Từ gia chưa? Có nói rõ là đem nàng ta gả cho Từ Tiều không? Nếu như không có thì làm sao lại nói ta cướp vợ của hắn, thêm nữa cho dù Đường Tiêu ta cướp vợ của hắn, Từ Minh tới giết ta cũng là đạo lý sao? Là ta đáng bị chết sao?
- Còn nữa ta giảng đạo lý với ngươi làm chi, ta Đường Tiêu làm việc còn giảng vài phần đạo lý nhưng Chung Lam ngươi thì sao, căn bản cũng là người không rõ phải trái, trước sau như một thờ phụng luật rừng cường giả vi tôn, hiện tại đánh không thắng rồi muốn giảng đạo lý sao?
Chung Lam nhìn Đường Tiêu hơn nửa ngày cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
- Nhìn ngươi kia thật là khó coi. Dối trá!
Đường Tiêu lại hừ lạnh một tiếng không khách khí mà ôm Chung Lam lên hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng cũng lợi dụng kỹ xảo thành thạo của mình nhanh chóng cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, trêu chọc đầu lưỡi, phối hợp động tác bàn tay đem hỏa diễm của nàng đốt lên.
Ngực của Chung Lam kịch liệt phập phồng, trong chốc lát đã không nhị được mà nghênh hướng bờ môi của Đường Tiêu, nhắm mắt mút lấy lưỡi của hắn. Cả người của nàng chìm đắm trong cảm giác kỳ dị.
Ngẫu nhiên trong lòng Chung Lam nổi lên ý niệm nàng hiện tại đã là một đồ chơi của hắn riồ, thêm chút nữa chỉ sợ thành nô lệ tình dục của hắn.
Bi ai...
Mà thôi coi như vì tỷ tỷ Chung Vân chị dâu Văn Oanh mà hi sinh.
Sau khi Đường Tiêu có ý đồ cởi bỏ quần áo của Chung Lam, Chung Lam lập tức thanh tỉnh lại, đẩy tay của Đường Tiêu ra hơn nữa đem hắn đặt dưới người của mình.
Cho dù Chung Lam buông tha chống cự chuẩn bị chịu nhục nhưng nàng vẫn chưa có tâm lý để Đường Tiêu chiếm hữu hoàn toàn.
Đường Tiêu nhếch miệng cũng không nói gì, Chung Lam quỳ xuống bên cạnh hắn, cởi quần áo hắn ra đem ngân thương cầm ra.
Chung Lam nhìn chằm chằm nó một lát sau đó cuối cùng cũng cúi người xuống.
Chung Lam sau khi nắm lấy ngân thương do dự một lát cuối cùng cũng khẽ hé môi anh đào mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm cái ngân thương kia vào.
Đường Tiêu thở phào một hơi, nhắm mắt tìm kiếm một phen phát hiện ra răng ngà của Chung Lam cũng không muốn cắn ngân thương, vì vậy yên tâm hưởng thụ khoái hoạt này.
- Đừng lấy răng cắn ta.
- Được như lúc nãy phải không?
- Ngoan lắm.
- Ha ha ... thật là sướng.
Đường Tiêu ngẫu nhiên nhắc nhở Chung Lam vài tiếng rõ ràng Chung Lam lần đầu tiên làm cho nên có vài phần không tốt cần phải từ từ dạy dỗ mới có thể nâng cao chất lượng phục vụ của nàng được.
- Nếu như ta vì ngươi làm, ngươi có thể tha cho chị dâu của ta được không?
Chung Lam thử nói chuyện với Đường Tiêu, nàng biết rõ nàng không có vốn liếng đàm phán với Đường Tiêu, duy nhất có thể dựa vào là chuyện này, Đường Tiêu cũng không hoàn toàn mất đi nhân tính, tuy Chung Lam trước kia cũng coi nhân tính không đáng một xu giết người như ngóe nhưng nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào cái này rồi.
- Không có khả năng trừ phi ta tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong thậm chí là Thiên Nguyên cấp ở Áo Bỉ Đảo, Từ Vân Tông không ai có thể uy hiếp được ta thì ta mới có thể thả bọn họ ra.
Đường Tiêu dứt khoát mà trả lời Chung Lam, Luyện Yêu Thối Ma Hồ bí mật này tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết.
Nếu như là lúc trước Chung Lam sẽ cảm thấy Đường Tiêu lừa dối nàng hơn nữa hắn tiến tới Địa Nguyên đỉnh phong là một chuyện không thể nhưng hiện tại sau khi trải qua mấy tháng ngắn ngủi đi bên cạnh Đường Tiêu, Đường Tiêu từ Nhân Nguyên ngũ cấp tiến tới Địa Nguyên nhị cấp khiến cho nàng biết Đường Tiêu không phải là nói lung tung.
Đến lúc đó ngươi sẽ cho ta tự do chứ?
Chung Lam tiếp tục hỏi Đường Tiêu một câu.
- Cái đó còn phải xem biểu hiện của ngươi.
Đường Tiêu cũng không hảo ý đánh giá Chung Lam mốt phen .
- Biểu hiện của ngươi không tốt bất cứ lúc nào cũng phải chui vào trong dược đỉnh luyện hóa thành nhân đan.
- Vậy... ngươi có thể hứa hẹn trong thời gian này không chạm vào chị dâu của ta được không?
Đôi mắt của Chung Lam dời tới phía dưới của Đường Tiêu, thanh âm nói với hắn càng lúc càng thấp.
- Ngươi không có tư cách đàm phán điều kiện với ta.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng sau đó bổ sung một câu;
- Ta đụng vào chị dâu ngươi làm gì nếu như ngươi nghe lời ta ngược lại có thể hứa không ném nàng ta vào dược đỉnh giữ lại một tính mạng cho nàng ta. Dù sao hiện tại trong hồ lô còn trống nhiều phòng, cũng không sợ lãng phí một gian cho nàng ta.
- Nàng ta có thai hơn nữa bốn tháng rồi ngươi có thể để cho nàng ta không tham dự huấn luyện khôi yêu trận?
Chung Lam tiếp tục bất khuất nói chuyện với Đường Tiêu.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Chung Lam hơn nửa ngày sau đó đi tới gần nàng, ôm nàng vào trong ngực:
- Cái này còn phải xem biểu hiện của ngươi.
- Được đây là một yêu cầu.
Chung Lam cũng không đẩy Đường Tiêu ra cắn răng nói với hắn.
- Nói tiếp đi.
Đường Tiêu nhíu mày.
- Ngươi giết chết Minh nhi bức điên Tiều nhi nếu như không phải những chuyện này ta cũng không đi giết ngươi.
- Ngươi muốn trả thù sao?
Sắc mặt của Đường Tiêu lạnh xuống.
- Trả thù? Suy nghĩ này trong lòng ta đã sớm chết rồi.
Chung Lam đau khổ nói:
- Ta chỉ muốn xin ngươi hai đứa con trai của tỷ phu ta đã thảm như vậy rồi ngươi sau này cường đại đường tìm Từ gia trả thù nữa, đặc biệt xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta.
- Là ta trêu chọc Từ gia hay sao? Là Từ Minh xếp đặt kế muốn giết ta, hắn mới rơi vào kết cục như vậy, về sau Từ Tiều lại ra tay với ta không ngừng, mấy lần muốn giết ta, cũng tính vào trách nhiệm của ta? Hắc y nhân ở Ngạnh Phương Ngư cảng giết ta không phải là do Từ gia phái tới sao? Lưu Đình ở Tuyết Sơn sơn mạch muốn giết ta không phải là Từ gia sai sử, còn ngươi nữa ở trong núi mai phục ta là vì sao, rốt cuộc là ai không chịu bỏ qua? Hừ.
Đường Tiêu tức giận mắng Chung Lam vài câu.
Không phải vì nàng mấy ngày nay thuận theo thì Đường Tiêu cũng không kiên nhẫn giảng giải những chuyện này cho nàng nghe.
- Ngươi đoạt hôn sự của Tiều nhi mới gây ra những chuyện này.
Chung Lam sợ hãi nhìn Đường Tiêu nổi giận những không nhịn được cãi lý với hắn.
- Ta đoạt chuyện chung thân của hắn?
Đường Tiêu giật mình nói lại chuyện này cũng không phải do hắn gây nên, là do linh hồn tiền nhiệm.
- Được rồi ta hỏi lại ngươi hoàng đế trước kia đã từng đem Dực Thai công chúa gả cho Từ gia chưa? Có nói rõ là đem nàng ta gả cho Từ Tiều không? Nếu như không có thì làm sao lại nói ta cướp vợ của hắn, thêm nữa cho dù Đường Tiêu ta cướp vợ của hắn, Từ Minh tới giết ta cũng là đạo lý sao? Là ta đáng bị chết sao?
- Còn nữa ta giảng đạo lý với ngươi làm chi, ta Đường Tiêu làm việc còn giảng vài phần đạo lý nhưng Chung Lam ngươi thì sao, căn bản cũng là người không rõ phải trái, trước sau như một thờ phụng luật rừng cường giả vi tôn, hiện tại đánh không thắng rồi muốn giảng đạo lý sao?
Chung Lam nhìn Đường Tiêu hơn nửa ngày cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
- Nhìn ngươi kia thật là khó coi. Dối trá!
Đường Tiêu lại hừ lạnh một tiếng không khách khí mà ôm Chung Lam lên hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng cũng lợi dụng kỹ xảo thành thạo của mình nhanh chóng cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, trêu chọc đầu lưỡi, phối hợp động tác bàn tay đem hỏa diễm của nàng đốt lên.
Ngực của Chung Lam kịch liệt phập phồng, trong chốc lát đã không nhị được mà nghênh hướng bờ môi của Đường Tiêu, nhắm mắt mút lấy lưỡi của hắn. Cả người của nàng chìm đắm trong cảm giác kỳ dị.
Ngẫu nhiên trong lòng Chung Lam nổi lên ý niệm nàng hiện tại đã là một đồ chơi của hắn riồ, thêm chút nữa chỉ sợ thành nô lệ tình dục của hắn.
Bi ai...
Mà thôi coi như vì tỷ tỷ Chung Vân chị dâu Văn Oanh mà hi sinh.
Sau khi Đường Tiêu có ý đồ cởi bỏ quần áo của Chung Lam, Chung Lam lập tức thanh tỉnh lại, đẩy tay của Đường Tiêu ra hơn nữa đem hắn đặt dưới người của mình.
Cho dù Chung Lam buông tha chống cự chuẩn bị chịu nhục nhưng nàng vẫn chưa có tâm lý để Đường Tiêu chiếm hữu hoàn toàn.
Đường Tiêu nhếch miệng cũng không nói gì, Chung Lam quỳ xuống bên cạnh hắn, cởi quần áo hắn ra đem ngân thương cầm ra.
Chung Lam nhìn chằm chằm nó một lát sau đó cuối cùng cũng cúi người xuống.
Chung Lam sau khi nắm lấy ngân thương do dự một lát cuối cùng cũng khẽ hé môi anh đào mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm cái ngân thương kia vào.
Đường Tiêu thở phào một hơi, nhắm mắt tìm kiếm một phen phát hiện ra răng ngà của Chung Lam cũng không muốn cắn ngân thương, vì vậy yên tâm hưởng thụ khoái hoạt này.
- Đừng lấy răng cắn ta.
- Được như lúc nãy phải không?
- Ngoan lắm.
- Ha ha ... thật là sướng.
Đường Tiêu ngẫu nhiên nhắc nhở Chung Lam vài tiếng rõ ràng Chung Lam lần đầu tiên làm cho nên có vài phần không tốt cần phải từ từ dạy dỗ mới có thể nâng cao chất lượng phục vụ của nàng được.
/593
|