Thành Ngọc Kinh, cung Càn Thanh.
- Bẩm bệ hạ, vi thần đã cùng tiếp xúc qua với đế quốc Hải tộc Ba Duy rồi, Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan và công chúa Ly Đế Á của bọn họ thực sự bị những kẻ còn sống sót của triều Minh trên đảo Áo Bỉ. Lần này, đế quốc Ba Duy nguyện mở ra đường biển, dẫn thuyền chiến của chúng ta tiến vào đảo Áo Bỉ.
Một tên dáng vẻ tướng lãnh khom người xuống, báo cáo cho hoàng đế triều Đạo Mãn nằm trên ghế rồng.
- Điều kiện bọn chúng đưa ra sao?
Hoàng đế triều Đại Mãn nắm mắt lại, hỏi tướng lĩnh đó một câu.
- Không có điều kiện, chính là để chúng ta bắt sống một tên của đảo Áo Bỉ Đường Tiêu tặng cho bọn chúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bọn chúng dường như rất căm hận người của đảo Áo Bỉ gọi là Đường Tiêu.
- Thần cho rằng không thể.
Một lão thần đầu tóc hoa râm đã ngắt lời tướng lĩnh đó:
- Một là, Hải tộc Ba Duy không hề tín nghĩa, lần trước đáp ứng cho chúng ta tiến vào đảo Áo Bỉ, lại cử người cướp đội thuyền của chúng ta giữa đường. Lần này chúng ta làm sao có thể chắc chắn bọn họ thành tâm chứ? Hai là pháo đài đảo Áo Bỉ cao chót vót, cho dù chiến thuyền bằng sắt cũng không tiến lại gần bờ được, cưỡng ép đánh thì tổn thất quá lớn, bất lợi cho triều Đại Mãn chúng ta và đại cục ổn định. Ngỡ nhỡ những dân đen trong nước thừa cơ làm loạn, làm hỏng đến căn cơ thống trị của triều Đại Minh ta….
- Vi thần nguyện dùng cả giả già trẻ lớn bé đảm bảo, lần này Hải tộc sẽ không bội bạc, ngoài ra việc Lý đại nhân đã lo lắng, ta cũng sớm có sắp đặt. Lần này tiến công, chỉ đem trăm chiếc chiến thuyền, mười vạn binh mã, ta đã giao ước với thủ lĩnh Ma tộc của bờ biển mạch núi. Từ bờ biển mạch núi của Man tộc vào đất liền, sau đó một đường về hướng bắc, đánh úp, lấy Hoa Liên, chiếm Nghi Lan, với sức mạnh sấm vang chớp giật một phát đánh vào đảo Áo Bỉ thành Đài Kinh.
- Trăm chiếc chiến thuyền, mười vạn binh mã, viễn chinh ra ngoài biển đảo hoang, phải tiêu tốn bao nhiêu bạc à.
Hoàng đế triều Đại Mãn dường như co vẻ do dự.
- Bệ hạ thu phục đảo Áo Bỉ, nhưng tán dương công lao thiên thu vạn thế à.
Tướng lĩnh đó vội vàng nói một câu.
- Ái khanh, nếu không như vậy, trước tiên trẫm cho khanh 50 chiến thyền, năm vạn binh mã, và 50 loại pháo, cũng không cần khanh phải đánh một trận chiếm được kinh thành, chỉ cần lấy được thành Hoa Liên, thu được vật liệu tài chổ, đứng vững ở trên đảo Áo Bỉ sau đó xây dựng nên Truyền Thống Trận, đợi sau khi trăm vạn đại quân thiên triều ta Truyền Thống qua, lại giúp khanh một phát chiếm được thành Đài Kinh, khanh thấy thế nào?
Hoàng đế triều Đại Mãn mở mắt ngồi dậy.
- Bệ hạ anh minh thần không dám thoái thác.
Tướng lĩnh đó vốn dĩ chỉ trông cậy có thể muốn được 20 chiến thuyền, hai vạn binh mã thì được rồi, không ngờ có được năm vạn cả người và ngựa, 50 chiếc thuyền chiến, còn ban thêm 50 loại pháo, đây là niềm vui bất ngờ.
Phải biết rằng uy lực của triều Đại Mãn và pháo, đó là đứng thứ hai, không nơi nào dám xưng đệ nhất, ngận ngữ dân giân có câu: “sau khi bắn pháo, cây cỏ chết hết, cũng không phải nói ngoa.
Về sự việc xây Truyền Tống Trận trên đảo Áo Bỉ, tướng lĩnh này lại không dám nghĩ xa, hơn nữa Truyền Tống Trận đó cũng không phải một lúc thì có thể xây dựng được, trước tiên cần nắm được tiền bạc binh quyền, sau đó ra biển, đó chính là tướng ở ngoài, quân lệnh không nhận được, nói không chừng còn có thể với Hoàng đế triều Đại Minh chia đảo để trị trên đảo Áo Bỉ, làm một hoàng để nhỏ.
- Cái đó trẫm đang đợi tin tốt của khanh.
Hoàng đế triều Đại Minh nhắm mắt lại, lại nằm trở lại trên ghế. Trong mắt ông ta, lãnh thổ Đại lục Cửu Châu khá lớn, đến hiện tại ông ta cũng không thể thị sát hết đảo Áo Bỉ rốt cuộc là ở đâu, có bao nhiêu tuổi, trong lòng ông ta đảo Áo Bỉ là một khái niệm mở hồ mà thôi. Chỉ có điều văn võ triều Đại Mãn và một nhóm dân đen luôn nói, nếu triều Đại Mãn không lấy lại đảo Áo Bỉ, thì không thể coi là thành công mỹ mãn, cho nên ông ta mới không thể không suy nghĩ nhiều về việc này.
Lãnh thổ lớn có lời gì? Thi thoảng nhà cháy, cầu sập, động đất, lũ lụt, lam fhaij đến Hoàng đế triều Đại Mãn thi thoảng bị các đại thần ép đi an ủi dân bị nạn. An ủi cũng được thôi, còn không thể không đóng kịch- - - - giả vờ chảy nước mắt cá sấu với việc dân chúng bị nạn chết người. Kết quả là nhóm dân đen này vẫn không biết tốt xấu, phong cho hắn “giỡn đế”, thực sự có chút sĩ nhục trong đó.
Ngày hôm sau, sau khi Thất hoàng tử đã nghe nói Đường Tiêu đi thành Hoa Liên, không khỏi có chút giận dữ, Thất hoàng tử rất rõ người huynh đệ Lâm Chấn đó là người của Đại hoàng tử, Đường Tiêu rất có khả năng là bởi vì sự việc này mới bị bọn họ chèn ép.
- Ta và khanh cùng về thành Hoa Liên chiếu kiến Lâm tướng quân đó.
Thất hoàng tử đề xuất với Đường Tiêu.
Thất hoàng tử muốn đi, Chu Càn và Dực Thai công chúa cũng muốn đi theo, Đường Tiêu lại không cản được bọn họ. Sau khi dân chúng nghe qua về bữa cơm sáng liền ngồi lên xe ngựa lên đường, không đến nửa canh giờ thì đãđến thành Hoa Liên.
Toàn bộ khu vực cổng nam của thành Hoa Liên là một võ đại rất lớn, gần võ đài đều là doanh trại, trong doanh trại ứng với mỗi đại điện cao mấy trượng, bên trên cổng chính của đại điện treo một tấm biển rất lớn, trên đó viết ba chữ lớn màu vàng uy nghiêm: Điện tướng quân.
- Hoàng tử điện hạ, mời. Lâm tướng quân đang nghj sự trong đại sảnh.
Sau khi thông báo, thị vệ của phủ tướng quân đi ra, truyền một tiếng với đoàn người của Thất hoàng tử.
Sắc mặt của Thất hoàng tử lập tức trầm ngâm lại, hất ống tay áo lên, dường như không muốn vào điện tướng quân. Tuy không phải máu mũ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng là hoàng tử, tương lai cũng là thân vương, Lâm Quý một chức tướng quân cỏn con, không ngờ dám lấy chuyện nghị sự làm lí do, không chịu nghênh đón ở cửa chính, quả thực là không xem vị hoàng tử này ra gì rồi.
- Điện hạ không nên tức giận, cảm thấy mất mặt, đợi lát nữa thần giúp người tìm lại.
Đường Tiêu ngược lại không tức giận, mở miệng khuyên Thất hoàng tử một câu.
- Ai….chuyện nhỏ, nhẫn nhịn đi. Đường công tử cũng đừng nghĩ thay ta lấy lại thể diện, bổn cung không tính toán với tên tiểu nhân họ Lâm này.
Thất hoàng tử lắc lắc đầu, đúng là vẫn bỏ mặc thể diện, dẫn đầu tiến vào đại điện tướng quân.
Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, theo sau lưng Thất hoàng tử đi vào.
- Bẩm bệ hạ, vi thần đã cùng tiếp xúc qua với đế quốc Hải tộc Ba Duy rồi, Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan và công chúa Ly Đế Á của bọn họ thực sự bị những kẻ còn sống sót của triều Minh trên đảo Áo Bỉ. Lần này, đế quốc Ba Duy nguyện mở ra đường biển, dẫn thuyền chiến của chúng ta tiến vào đảo Áo Bỉ.
Một tên dáng vẻ tướng lãnh khom người xuống, báo cáo cho hoàng đế triều Đạo Mãn nằm trên ghế rồng.
- Điều kiện bọn chúng đưa ra sao?
Hoàng đế triều Đại Mãn nắm mắt lại, hỏi tướng lĩnh đó một câu.
- Không có điều kiện, chính là để chúng ta bắt sống một tên của đảo Áo Bỉ Đường Tiêu tặng cho bọn chúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bọn chúng dường như rất căm hận người của đảo Áo Bỉ gọi là Đường Tiêu.
- Thần cho rằng không thể.
Một lão thần đầu tóc hoa râm đã ngắt lời tướng lĩnh đó:
- Một là, Hải tộc Ba Duy không hề tín nghĩa, lần trước đáp ứng cho chúng ta tiến vào đảo Áo Bỉ, lại cử người cướp đội thuyền của chúng ta giữa đường. Lần này chúng ta làm sao có thể chắc chắn bọn họ thành tâm chứ? Hai là pháo đài đảo Áo Bỉ cao chót vót, cho dù chiến thuyền bằng sắt cũng không tiến lại gần bờ được, cưỡng ép đánh thì tổn thất quá lớn, bất lợi cho triều Đại Mãn chúng ta và đại cục ổn định. Ngỡ nhỡ những dân đen trong nước thừa cơ làm loạn, làm hỏng đến căn cơ thống trị của triều Đại Minh ta….
- Vi thần nguyện dùng cả giả già trẻ lớn bé đảm bảo, lần này Hải tộc sẽ không bội bạc, ngoài ra việc Lý đại nhân đã lo lắng, ta cũng sớm có sắp đặt. Lần này tiến công, chỉ đem trăm chiếc chiến thuyền, mười vạn binh mã, ta đã giao ước với thủ lĩnh Ma tộc của bờ biển mạch núi. Từ bờ biển mạch núi của Man tộc vào đất liền, sau đó một đường về hướng bắc, đánh úp, lấy Hoa Liên, chiếm Nghi Lan, với sức mạnh sấm vang chớp giật một phát đánh vào đảo Áo Bỉ thành Đài Kinh.
- Trăm chiếc chiến thuyền, mười vạn binh mã, viễn chinh ra ngoài biển đảo hoang, phải tiêu tốn bao nhiêu bạc à.
Hoàng đế triều Đại Mãn dường như co vẻ do dự.
- Bệ hạ thu phục đảo Áo Bỉ, nhưng tán dương công lao thiên thu vạn thế à.
Tướng lĩnh đó vội vàng nói một câu.
- Ái khanh, nếu không như vậy, trước tiên trẫm cho khanh 50 chiến thyền, năm vạn binh mã, và 50 loại pháo, cũng không cần khanh phải đánh một trận chiếm được kinh thành, chỉ cần lấy được thành Hoa Liên, thu được vật liệu tài chổ, đứng vững ở trên đảo Áo Bỉ sau đó xây dựng nên Truyền Thống Trận, đợi sau khi trăm vạn đại quân thiên triều ta Truyền Thống qua, lại giúp khanh một phát chiếm được thành Đài Kinh, khanh thấy thế nào?
Hoàng đế triều Đại Mãn mở mắt ngồi dậy.
- Bệ hạ anh minh thần không dám thoái thác.
Tướng lĩnh đó vốn dĩ chỉ trông cậy có thể muốn được 20 chiến thuyền, hai vạn binh mã thì được rồi, không ngờ có được năm vạn cả người và ngựa, 50 chiếc thuyền chiến, còn ban thêm 50 loại pháo, đây là niềm vui bất ngờ.
Phải biết rằng uy lực của triều Đại Mãn và pháo, đó là đứng thứ hai, không nơi nào dám xưng đệ nhất, ngận ngữ dân giân có câu: “sau khi bắn pháo, cây cỏ chết hết, cũng không phải nói ngoa.
Về sự việc xây Truyền Tống Trận trên đảo Áo Bỉ, tướng lĩnh này lại không dám nghĩ xa, hơn nữa Truyền Tống Trận đó cũng không phải một lúc thì có thể xây dựng được, trước tiên cần nắm được tiền bạc binh quyền, sau đó ra biển, đó chính là tướng ở ngoài, quân lệnh không nhận được, nói không chừng còn có thể với Hoàng đế triều Đại Minh chia đảo để trị trên đảo Áo Bỉ, làm một hoàng để nhỏ.
- Cái đó trẫm đang đợi tin tốt của khanh.
Hoàng đế triều Đại Minh nhắm mắt lại, lại nằm trở lại trên ghế. Trong mắt ông ta, lãnh thổ Đại lục Cửu Châu khá lớn, đến hiện tại ông ta cũng không thể thị sát hết đảo Áo Bỉ rốt cuộc là ở đâu, có bao nhiêu tuổi, trong lòng ông ta đảo Áo Bỉ là một khái niệm mở hồ mà thôi. Chỉ có điều văn võ triều Đại Mãn và một nhóm dân đen luôn nói, nếu triều Đại Mãn không lấy lại đảo Áo Bỉ, thì không thể coi là thành công mỹ mãn, cho nên ông ta mới không thể không suy nghĩ nhiều về việc này.
Lãnh thổ lớn có lời gì? Thi thoảng nhà cháy, cầu sập, động đất, lũ lụt, lam fhaij đến Hoàng đế triều Đại Mãn thi thoảng bị các đại thần ép đi an ủi dân bị nạn. An ủi cũng được thôi, còn không thể không đóng kịch- - - - giả vờ chảy nước mắt cá sấu với việc dân chúng bị nạn chết người. Kết quả là nhóm dân đen này vẫn không biết tốt xấu, phong cho hắn “giỡn đế”, thực sự có chút sĩ nhục trong đó.
Ngày hôm sau, sau khi Thất hoàng tử đã nghe nói Đường Tiêu đi thành Hoa Liên, không khỏi có chút giận dữ, Thất hoàng tử rất rõ người huynh đệ Lâm Chấn đó là người của Đại hoàng tử, Đường Tiêu rất có khả năng là bởi vì sự việc này mới bị bọn họ chèn ép.
- Ta và khanh cùng về thành Hoa Liên chiếu kiến Lâm tướng quân đó.
Thất hoàng tử đề xuất với Đường Tiêu.
Thất hoàng tử muốn đi, Chu Càn và Dực Thai công chúa cũng muốn đi theo, Đường Tiêu lại không cản được bọn họ. Sau khi dân chúng nghe qua về bữa cơm sáng liền ngồi lên xe ngựa lên đường, không đến nửa canh giờ thì đãđến thành Hoa Liên.
Toàn bộ khu vực cổng nam của thành Hoa Liên là một võ đại rất lớn, gần võ đài đều là doanh trại, trong doanh trại ứng với mỗi đại điện cao mấy trượng, bên trên cổng chính của đại điện treo một tấm biển rất lớn, trên đó viết ba chữ lớn màu vàng uy nghiêm: Điện tướng quân.
- Hoàng tử điện hạ, mời. Lâm tướng quân đang nghj sự trong đại sảnh.
Sau khi thông báo, thị vệ của phủ tướng quân đi ra, truyền một tiếng với đoàn người của Thất hoàng tử.
Sắc mặt của Thất hoàng tử lập tức trầm ngâm lại, hất ống tay áo lên, dường như không muốn vào điện tướng quân. Tuy không phải máu mũ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng là hoàng tử, tương lai cũng là thân vương, Lâm Quý một chức tướng quân cỏn con, không ngờ dám lấy chuyện nghị sự làm lí do, không chịu nghênh đón ở cửa chính, quả thực là không xem vị hoàng tử này ra gì rồi.
- Điện hạ không nên tức giận, cảm thấy mất mặt, đợi lát nữa thần giúp người tìm lại.
Đường Tiêu ngược lại không tức giận, mở miệng khuyên Thất hoàng tử một câu.
- Ai….chuyện nhỏ, nhẫn nhịn đi. Đường công tử cũng đừng nghĩ thay ta lấy lại thể diện, bổn cung không tính toán với tên tiểu nhân họ Lâm này.
Thất hoàng tử lắc lắc đầu, đúng là vẫn bỏ mặc thể diện, dẫn đầu tiến vào đại điện tướng quân.
Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, theo sau lưng Thất hoàng tử đi vào.
/593
|