- Được rồi, ngươi lui đi.
Đường Tiêu hướng tới Hồ Nhuận khoát khoát tay.
Buổi tối, khi đang nằm ở trên giường, Đường Tiêu bỗng nhiên lại nhớ đến cảnh ôm hôn Dực Thai công chúa lúc nãy, bỗng nhiên có chút khó ngủ.
Kiếp trước, theo những lời của người huấn luyện , phụ nữ là thuốc phiện đối với võ giả mà, là điều tối kị của người học võ, là thứ mà người luyện võ tuyệt đối không được dễ dàng dính vào, sau khi dính vào loại thuốc phiện này sẽ nghiện, một khi dính vào độc tố này rất khó bỏ hẳn , hơn nữa phụ nữ đẹp thì càng độc, cho nên ở kiếp này sau khi Đường Tiêu nhìn thấy phụ nữ đẹp đa số dưới tình huống như vậy, đều một đao cắt cổ bọn họ.
Ở kiếp này tuy Đường Tiêu có cảm giác của sự sinh tồn rất mạnh, nhưng so với kiếp trước, lại thấy kém xa. Kiếp trước, nhiệm vụ này nối tiếp nhiệm vụ khác, cơ hồ không có thời gian cho hắn hoang phí, kiếp này lại không như thế, mục đích luyện võ của hắn chỉ vì muốn bản thân mạnh mẽ, cũng không cần phục tùng bất kì nhiệm vụ được sắp xếp một cách chằng chịt cuả ai đó để đi thực hiện.
Huống hồ khi tiến đến cấp Địa Nguyên, ma quỷ đã chỉ thần tiên ma quái trong ý nghĩ của Đường Tiêu đã không ngừng bị tiêu tan, hơn nữa kiếp này vất vả tu luyện lâu như vậy , Đường Tiêu cũng nghĩ nên thả lỏng bản thân , dù chỉ một ngày.
Cho nên, mới có Đường Tiêu đêm nay uống rượu, nằm ngủ không được và còn nghĩ ngợi lung tung.
Đường Tiêu cảm thấy lúc này đây, nếu ôm một người nữ nhi trong lòng, có thể sẽ không phải trằn trọc, mà mất ngủ.
Nữ nhi…
Do dự một lát, Đường Tiêu đem hồ luyện yêu thối ma ra gọi Chung Lam ra.
- Công tử muốn làm gì ?
Chung Lam đứng ở trước giường của Đường Tiêu, cảm thấy tình huống lúc này có chút gì đó không đúng lắm.
Đường Tiêu cũng không nói lời nào, điều khiển Chung Lam leo lên giường, nằm bên cạnh hắn , sau đó thì hắn nghiêng người, cẩn thận đánh giá thân hình lồi lõm của Chung Lam.
Bộ ngực Chung Lam rất đẹp, vòng eo mềm mại , cái mông căng tròn , làm cho mắt Đường Tiêu cuồng lên dục vọng, tim gan đập điên đảo, hận không thể lập tức vật Chung Lam ra.
Nếu như nói Dực Thai công chúa vẫn là nụ hoa non nớt thì Chung Lam thì giống như đóa hoa đào thành thục vậy, kiều diễm xinh tươi, chạm một lát thì dịch ngọc giàn giụa.
Hương thơm của thục nữ so với sự thanh khiết của thiếu nữ hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau..
- Sơn tặc cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt ghê tởm.
Chung Lam lớn tiếng la hét, khóc lóc lên, chỉ có điều những tiếng kêu khóc của cô ta bị tinh thần Đường Tiêu chế ngự, chỉ có bản thân Đường Tiêu nghe được.
Đường Tiêu cũng không hề mắng lại, mà ghé sát mặt Chung Lam, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta một lát một cách tỉ mỉ.
Da của Chung Lam rất đẹp, cũng khó trách biết bao nhiêu đàn ông chạy theo cô ta, khuôn mặt dáng người đều rất thanh tú, thuần khiết tự nhiên không chút tô hoa điểm phấn, trời sinh ra một vất cưng, sau khi ném vào trong hồ luyện yêu thối ma nuôi lâu như vậy, da thịt càng thêm hồng hào, mềm mại, làm cho cô ta còn đẹp hơn vài phần so với trước khi Đường Tiêu bắt được cô ta.
Chung Lam nhìn ra sự ngại ngùng của Đường Tiếu, nhìn Đường Tiêu hàm hằm, trong mắt sắp phun ra lửa, lại không có biện pháp gì với Đường Tiêu. Tuy sau khi cô ta bị bắt, vẫn lo lắng ngày này sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng khi ngày này chính thức đến, cô ta vẫn rất sợ hãi và khó tiếp nhận.
- Cầu xin ngươi, đừng làm tổn thương ta…
Chung Lam rốt cuộc không chịu nổi sự sợ hãi của nội tâm, chủ động cầu khẩn Đường Tiếu.
- Ta đụng đến ta sao?
Đường Tiếu lắc lắc đầu. Hắn vẫn nhìn Chung Lam từ khoảng cách gần, dường như còn hít mùi cơ thể cô ta, nhưng không chạm đến cơ thể cô ta.
Chung Lam giật mình, quả thực, đêm nay Đường Tiêu triệu đổi cô ta, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có chạm đến bất cứ chổ nào trên cơ thể cô ta, nhiều nhất là áp sát lại gần cô ta nhìn một cách chăm chú như thú hoang ngửi ngửi cô ta mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi tới gần cơ thể cô nương có khoảng cách nhất định, dường như có sự không vừa ý của sự xâm phạm, còn Đường Tiêu đem Chung lam lên giường, mấy lần đều sát cô ta thiếu một chút thôi, nhìn ánh mắt rừng rực của hắn, nói không muốn xâm phạm cô ta ai tin hả?
Chung Lam nhìn Đường Tiêu một cách rất sợ hãi, không dám nói gì thêm nữa, nhưng rất lo lắng nói sai gì đó, kích được thú tính của Đường Tiêu, sau đó muốn làm chuyện ấy với cô ta.
Đường Tiêu hít một đường từ trước ngực xuống bụng dưới của cô ta, hắn cảm nhận được Chung Lam chưa từng được đàn ông chạm đến cơ thể, chỉ có điều cảm thấy làm chuyện ấy với cô ta như vậy, dường như luôn có chút gì gì đó…
Tuy Đường Tiêu không phải chính nhân quân tử, hơn nữa kiếp trước hắn giết người như cỏ rạ, làm việc không phân thiện ác, chính là tên có tội ác tày trời. Nhưng thật sự làm chuyện đó với Chung Lam, thì liên quan đến vấn đề tối thiểu của việc làm người. Còn bản chất của Đường Tiêu, kiếp này, vẫn muốn có chổ cải thiện.
Cho nên, tuy Đường Tiêu rất muốn, nhưng vẫn nhịn được, chỉ có điều đối với việc quấy rối Chung Lam, chỉ dừng lại ở thị giác và khứu giác, và không thật sự đụng đến cơ thể Chung Lam.
Chung Lam vẫn luôn nhìn Đường Tiêu một cách dè chừng, không nói một lời, cô ta biết đây là thời khắc rất nguy hiểm, tấm thân trong sạch của cô ta lúc nào cũng có thể bị mất trong tay thiếu niên này, kết quả cuối cùng như thế nào, hoàn toàn do sự quyết định trong lòng thiếu niên này, cô ta hoàn toàn bất lực với chuyện này.
Làm, không làm, làm, không làm, làm, không làm…
Sau khi trong lòng Đường Tiêu rối loạn lên do dự một lúc lâu, vẫn quyết định tiếp tục duy trì điểm tối thiếu làm người trong kiếp này, thu Chung Lam vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Sau khi Chung Lam trở lại với chính mình, gào khóc một hồi, Văn Oanh ở bên cạnh đợi nàng tỉnh táo lại, sau khi hỏi rõ nguyên do, cũng không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dù sao cũng đều là nữ giới, rơi vào trong tay đàn ông, điều sợ nhất chính là chuyện này.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chung Lam khóc đến nổi không còn sức lực, buồn bã hỏi Văn Oanh một câu, kỳ thực cũng là đang hỏi chính cô ta.
Văn Oanh cũng có lời nào hay để an ủi Chung Lam, chỉ biết khóc cùng cô ta, bị người xấu bắt đi, chà đạp ngược đãi, ức hiếp, cuối cùng cũng có thể tử tử, cũng xong xuôi hết mọi chuyện. Duy chỉ bị Đường Tiêu bắt lấy, giam giữ tại nơi lạ lẫm, muốn chết cũng hết không xong.
Đặc biệt là, trong bụng Văn Oanh còn có một hài tử chưa ra đời.
Đại lục Cửu Châu.
Đường Tiêu hướng tới Hồ Nhuận khoát khoát tay.
Buổi tối, khi đang nằm ở trên giường, Đường Tiêu bỗng nhiên lại nhớ đến cảnh ôm hôn Dực Thai công chúa lúc nãy, bỗng nhiên có chút khó ngủ.
Kiếp trước, theo những lời của người huấn luyện , phụ nữ là thuốc phiện đối với võ giả mà, là điều tối kị của người học võ, là thứ mà người luyện võ tuyệt đối không được dễ dàng dính vào, sau khi dính vào loại thuốc phiện này sẽ nghiện, một khi dính vào độc tố này rất khó bỏ hẳn , hơn nữa phụ nữ đẹp thì càng độc, cho nên ở kiếp này sau khi Đường Tiêu nhìn thấy phụ nữ đẹp đa số dưới tình huống như vậy, đều một đao cắt cổ bọn họ.
Ở kiếp này tuy Đường Tiêu có cảm giác của sự sinh tồn rất mạnh, nhưng so với kiếp trước, lại thấy kém xa. Kiếp trước, nhiệm vụ này nối tiếp nhiệm vụ khác, cơ hồ không có thời gian cho hắn hoang phí, kiếp này lại không như thế, mục đích luyện võ của hắn chỉ vì muốn bản thân mạnh mẽ, cũng không cần phục tùng bất kì nhiệm vụ được sắp xếp một cách chằng chịt cuả ai đó để đi thực hiện.
Huống hồ khi tiến đến cấp Địa Nguyên, ma quỷ đã chỉ thần tiên ma quái trong ý nghĩ của Đường Tiêu đã không ngừng bị tiêu tan, hơn nữa kiếp này vất vả tu luyện lâu như vậy , Đường Tiêu cũng nghĩ nên thả lỏng bản thân , dù chỉ một ngày.
Cho nên, mới có Đường Tiêu đêm nay uống rượu, nằm ngủ không được và còn nghĩ ngợi lung tung.
Đường Tiêu cảm thấy lúc này đây, nếu ôm một người nữ nhi trong lòng, có thể sẽ không phải trằn trọc, mà mất ngủ.
Nữ nhi…
Do dự một lát, Đường Tiêu đem hồ luyện yêu thối ma ra gọi Chung Lam ra.
- Công tử muốn làm gì ?
Chung Lam đứng ở trước giường của Đường Tiêu, cảm thấy tình huống lúc này có chút gì đó không đúng lắm.
Đường Tiêu cũng không nói lời nào, điều khiển Chung Lam leo lên giường, nằm bên cạnh hắn , sau đó thì hắn nghiêng người, cẩn thận đánh giá thân hình lồi lõm của Chung Lam.
Bộ ngực Chung Lam rất đẹp, vòng eo mềm mại , cái mông căng tròn , làm cho mắt Đường Tiêu cuồng lên dục vọng, tim gan đập điên đảo, hận không thể lập tức vật Chung Lam ra.
Nếu như nói Dực Thai công chúa vẫn là nụ hoa non nớt thì Chung Lam thì giống như đóa hoa đào thành thục vậy, kiều diễm xinh tươi, chạm một lát thì dịch ngọc giàn giụa.
Hương thơm của thục nữ so với sự thanh khiết của thiếu nữ hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau..
- Sơn tặc cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt ghê tởm.
Chung Lam lớn tiếng la hét, khóc lóc lên, chỉ có điều những tiếng kêu khóc của cô ta bị tinh thần Đường Tiêu chế ngự, chỉ có bản thân Đường Tiêu nghe được.
Đường Tiêu cũng không hề mắng lại, mà ghé sát mặt Chung Lam, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta một lát một cách tỉ mỉ.
Da của Chung Lam rất đẹp, cũng khó trách biết bao nhiêu đàn ông chạy theo cô ta, khuôn mặt dáng người đều rất thanh tú, thuần khiết tự nhiên không chút tô hoa điểm phấn, trời sinh ra một vất cưng, sau khi ném vào trong hồ luyện yêu thối ma nuôi lâu như vậy, da thịt càng thêm hồng hào, mềm mại, làm cho cô ta còn đẹp hơn vài phần so với trước khi Đường Tiêu bắt được cô ta.
Chung Lam nhìn ra sự ngại ngùng của Đường Tiếu, nhìn Đường Tiêu hàm hằm, trong mắt sắp phun ra lửa, lại không có biện pháp gì với Đường Tiêu. Tuy sau khi cô ta bị bắt, vẫn lo lắng ngày này sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng khi ngày này chính thức đến, cô ta vẫn rất sợ hãi và khó tiếp nhận.
- Cầu xin ngươi, đừng làm tổn thương ta…
Chung Lam rốt cuộc không chịu nổi sự sợ hãi của nội tâm, chủ động cầu khẩn Đường Tiếu.
- Ta đụng đến ta sao?
Đường Tiếu lắc lắc đầu. Hắn vẫn nhìn Chung Lam từ khoảng cách gần, dường như còn hít mùi cơ thể cô ta, nhưng không chạm đến cơ thể cô ta.
Chung Lam giật mình, quả thực, đêm nay Đường Tiêu triệu đổi cô ta, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có chạm đến bất cứ chổ nào trên cơ thể cô ta, nhiều nhất là áp sát lại gần cô ta nhìn một cách chăm chú như thú hoang ngửi ngửi cô ta mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi tới gần cơ thể cô nương có khoảng cách nhất định, dường như có sự không vừa ý của sự xâm phạm, còn Đường Tiêu đem Chung lam lên giường, mấy lần đều sát cô ta thiếu một chút thôi, nhìn ánh mắt rừng rực của hắn, nói không muốn xâm phạm cô ta ai tin hả?
Chung Lam nhìn Đường Tiêu một cách rất sợ hãi, không dám nói gì thêm nữa, nhưng rất lo lắng nói sai gì đó, kích được thú tính của Đường Tiêu, sau đó muốn làm chuyện ấy với cô ta.
Đường Tiêu hít một đường từ trước ngực xuống bụng dưới của cô ta, hắn cảm nhận được Chung Lam chưa từng được đàn ông chạm đến cơ thể, chỉ có điều cảm thấy làm chuyện ấy với cô ta như vậy, dường như luôn có chút gì gì đó…
Tuy Đường Tiêu không phải chính nhân quân tử, hơn nữa kiếp trước hắn giết người như cỏ rạ, làm việc không phân thiện ác, chính là tên có tội ác tày trời. Nhưng thật sự làm chuyện đó với Chung Lam, thì liên quan đến vấn đề tối thiểu của việc làm người. Còn bản chất của Đường Tiêu, kiếp này, vẫn muốn có chổ cải thiện.
Cho nên, tuy Đường Tiêu rất muốn, nhưng vẫn nhịn được, chỉ có điều đối với việc quấy rối Chung Lam, chỉ dừng lại ở thị giác và khứu giác, và không thật sự đụng đến cơ thể Chung Lam.
Chung Lam vẫn luôn nhìn Đường Tiêu một cách dè chừng, không nói một lời, cô ta biết đây là thời khắc rất nguy hiểm, tấm thân trong sạch của cô ta lúc nào cũng có thể bị mất trong tay thiếu niên này, kết quả cuối cùng như thế nào, hoàn toàn do sự quyết định trong lòng thiếu niên này, cô ta hoàn toàn bất lực với chuyện này.
Làm, không làm, làm, không làm, làm, không làm…
Sau khi trong lòng Đường Tiêu rối loạn lên do dự một lúc lâu, vẫn quyết định tiếp tục duy trì điểm tối thiếu làm người trong kiếp này, thu Chung Lam vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Sau khi Chung Lam trở lại với chính mình, gào khóc một hồi, Văn Oanh ở bên cạnh đợi nàng tỉnh táo lại, sau khi hỏi rõ nguyên do, cũng không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dù sao cũng đều là nữ giới, rơi vào trong tay đàn ông, điều sợ nhất chính là chuyện này.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chung Lam khóc đến nổi không còn sức lực, buồn bã hỏi Văn Oanh một câu, kỳ thực cũng là đang hỏi chính cô ta.
Văn Oanh cũng có lời nào hay để an ủi Chung Lam, chỉ biết khóc cùng cô ta, bị người xấu bắt đi, chà đạp ngược đãi, ức hiếp, cuối cùng cũng có thể tử tử, cũng xong xuôi hết mọi chuyện. Duy chỉ bị Đường Tiêu bắt lấy, giam giữ tại nơi lạ lẫm, muốn chết cũng hết không xong.
Đặc biệt là, trong bụng Văn Oanh còn có một hài tử chưa ra đời.
Đại lục Cửu Châu.
/593
|