Trước sự ngạc nhiên của hai người bọn họ, Phong Thần vẫn không tỏ vẻ gì cả. Hắn đã biết điều này từ trước.
Châu nhi cúi mặt xuống thật sâu, tựa hồ muốn chôn mặt vào trong cổ. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Phong Hào mới lên tiếng, giọng nói hơi run nhẹ: Châu nhi, nàng... là người... của Huyết Sát? Nàng ta ngẩn mặt lên nhìn Phong Hào, rồi cúi xuống trả lời: Phải! Cả ta, song Long còn có... tiểu... tiểu thư nữa... Chữ đầu nói rất kiên quyết nhưng càng về sau, giọng lại càng nhỏ.
Tay Phong Hào bất giác xiết chặt lại. Nhận thấy vẻ bất thường của đệ đệ mình, Phong Thần liền lên tiếng chuyển đề tài: Còn thư của Nguyệt nhi, ngươi mau giải!
Châu nhi vân vê cây bút chì trong tay, giọng nói vẫn còn run rẫy: Ta... ta không biết giải! Cách liên... liên lạc này... chỉ có... mỗi Hắc Long mới biết giải...!
Trong lòng của hắn hiện tại nóng như lửa đốt: Tên Hắc Long ấy đâu?! Nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của hắn, nàng sợ đến run rẫy: Ta... hắn... hắn đã đi... ra ngoài mua... dược... với... với Bạch... Bạch Long rồi.
Lúc này, Phong Hào đã bình tĩnh lại, đạt tay lên bả vai của Phong Thần: Lão nhị, ngươi bình tĩnh, tên kia trước sau gì cũng trở về thôi! Đừng nóng. Lần này, vẻ mặt của hắn ôn hòa hơn. Châu nhi nhìn Phong Hào với vẻ mặt đầy cảm kích.
Tính tình của Châu nhi rất nhát, do từ bé đã ở cùng với một vị phu nhân tính tình hòa nhã và một vị tiểu thư nhu nhược. Đến khi phu nhân mất, chỉ còn lại nàng và tiểu thư, cả hai bị chà đạp, bắt nạt nên nàng tính nàng đã nhát còn nhát hơn.
Hai khắc sau, song Long trở về. Châu nhi liền chạy ra, một tay ôm lấy cánh tay của Hắc Long, một tay đưa cho hắn thư của Lưu Hoa Nguyệt: Hắc Long, thư của chủ tử!
Hắc Long hiểu ý, tay cầm thư, tay còn lại xoa đầu Châu nhi, cười nhẹ: Muội đừng khóc nữa! Tìm được chủ tử với bộ dáng này, người lại trách ta không chăm sóc tốt cho muội! Bình thường, Hắc Long rất ít khi cười, chỉ chưng bộ mặt lạnh ra. Chỉ khi nào dỗ Châu nhi nín khóc mới cười lên một tí.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Phong Hào trở nên méo mó, hai bàn tay để sau lưng cũng bất giác xiết chặt nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cất giọng điệu đè nén sự phẫn nộ: Các ngươi còn không nhanh chóng giải mã thư của nhị hoàng tẩu đi! Lão nhị gấp đến muốn phát điên luoin rồi kìa.
Nghe Phong Hào nói như vậy, Hắc Long lập tức nhìn lướt qua bước thư rồi nói: Tây Hoa Quốc. Chỉ chờ có như vậy, Phong Thần lập tức vận kinh công bay đi mất. Song Long cũng vào trong thu xếp đồ đặc. Còn Phong Minh thì đã xuất phát đi Thiên Sơn từ lâu.
Cả hoa viẻn chỉ còn lại hai người. Phong Hào đi đến, bắt lấy tay của Châu nhi, cất giọng nói nồng nặc mùi giấm: Nàng với tên kia có quan hệ gì?
Châu nhi nhìn mặt hắn, rồi nhìn lại bàn tay của mình đang bị nắm chặt: Hắn là Hộ Pháp của bọn ta, cũng là nghĩa huynh của ta. Ngươi mau thả ta ra!
Lúc này, vẻ mặt của hắn trở nên ôn hòa đi không ít, nhưng chung quy không buông tay mà còn kéo nàng vào lòng. Bị khóa trong vòng tay của Phong Hào, Châu nhi cố giãy dụa thoát ra.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng xiết chặt hơn. Nàng bực tức lên tiếng: Thả ta ra! Lần này, hắn thả nàng ra, dùng giọng điệu bỡn cợt: Ta thả nàng ra nhưng vẫn sẽ đi theo nàng. Nếu không, ta sẽ ôm nàng để nàng đi theo ta!
Khéo môi nàng khẽ co trút, ba vạch hắc tuyến chảy dài trên trán. Mắt thấy song Long đã thu xếp xong mọi thứ, nàng mở miệng: Tùy ngươi! Rồi vận kinh công bay đi. Hắn cười cười, cũng đi theo nàng.
Mèo: có ai là fan của Diệp Lạc Vô Tâm không? ♡♡♡ chắc là có ha, vậy thì bài hát trên có trong truyện nào vại? Dật tem nha (^0^)
Châu nhi cúi mặt xuống thật sâu, tựa hồ muốn chôn mặt vào trong cổ. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Phong Hào mới lên tiếng, giọng nói hơi run nhẹ: Châu nhi, nàng... là người... của Huyết Sát? Nàng ta ngẩn mặt lên nhìn Phong Hào, rồi cúi xuống trả lời: Phải! Cả ta, song Long còn có... tiểu... tiểu thư nữa... Chữ đầu nói rất kiên quyết nhưng càng về sau, giọng lại càng nhỏ.
Tay Phong Hào bất giác xiết chặt lại. Nhận thấy vẻ bất thường của đệ đệ mình, Phong Thần liền lên tiếng chuyển đề tài: Còn thư của Nguyệt nhi, ngươi mau giải!
Châu nhi vân vê cây bút chì trong tay, giọng nói vẫn còn run rẫy: Ta... ta không biết giải! Cách liên... liên lạc này... chỉ có... mỗi Hắc Long mới biết giải...!
Trong lòng của hắn hiện tại nóng như lửa đốt: Tên Hắc Long ấy đâu?! Nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của hắn, nàng sợ đến run rẫy: Ta... hắn... hắn đã đi... ra ngoài mua... dược... với... với Bạch... Bạch Long rồi.
Lúc này, Phong Hào đã bình tĩnh lại, đạt tay lên bả vai của Phong Thần: Lão nhị, ngươi bình tĩnh, tên kia trước sau gì cũng trở về thôi! Đừng nóng. Lần này, vẻ mặt của hắn ôn hòa hơn. Châu nhi nhìn Phong Hào với vẻ mặt đầy cảm kích.
Tính tình của Châu nhi rất nhát, do từ bé đã ở cùng với một vị phu nhân tính tình hòa nhã và một vị tiểu thư nhu nhược. Đến khi phu nhân mất, chỉ còn lại nàng và tiểu thư, cả hai bị chà đạp, bắt nạt nên nàng tính nàng đã nhát còn nhát hơn.
Hai khắc sau, song Long trở về. Châu nhi liền chạy ra, một tay ôm lấy cánh tay của Hắc Long, một tay đưa cho hắn thư của Lưu Hoa Nguyệt: Hắc Long, thư của chủ tử!
Hắc Long hiểu ý, tay cầm thư, tay còn lại xoa đầu Châu nhi, cười nhẹ: Muội đừng khóc nữa! Tìm được chủ tử với bộ dáng này, người lại trách ta không chăm sóc tốt cho muội! Bình thường, Hắc Long rất ít khi cười, chỉ chưng bộ mặt lạnh ra. Chỉ khi nào dỗ Châu nhi nín khóc mới cười lên một tí.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Phong Hào trở nên méo mó, hai bàn tay để sau lưng cũng bất giác xiết chặt nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cất giọng điệu đè nén sự phẫn nộ: Các ngươi còn không nhanh chóng giải mã thư của nhị hoàng tẩu đi! Lão nhị gấp đến muốn phát điên luoin rồi kìa.
Nghe Phong Hào nói như vậy, Hắc Long lập tức nhìn lướt qua bước thư rồi nói: Tây Hoa Quốc. Chỉ chờ có như vậy, Phong Thần lập tức vận kinh công bay đi mất. Song Long cũng vào trong thu xếp đồ đặc. Còn Phong Minh thì đã xuất phát đi Thiên Sơn từ lâu.
Cả hoa viẻn chỉ còn lại hai người. Phong Hào đi đến, bắt lấy tay của Châu nhi, cất giọng nói nồng nặc mùi giấm: Nàng với tên kia có quan hệ gì?
Châu nhi nhìn mặt hắn, rồi nhìn lại bàn tay của mình đang bị nắm chặt: Hắn là Hộ Pháp của bọn ta, cũng là nghĩa huynh của ta. Ngươi mau thả ta ra!
Lúc này, vẻ mặt của hắn trở nên ôn hòa đi không ít, nhưng chung quy không buông tay mà còn kéo nàng vào lòng. Bị khóa trong vòng tay của Phong Hào, Châu nhi cố giãy dụa thoát ra.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng xiết chặt hơn. Nàng bực tức lên tiếng: Thả ta ra! Lần này, hắn thả nàng ra, dùng giọng điệu bỡn cợt: Ta thả nàng ra nhưng vẫn sẽ đi theo nàng. Nếu không, ta sẽ ôm nàng để nàng đi theo ta!
Khéo môi nàng khẽ co trút, ba vạch hắc tuyến chảy dài trên trán. Mắt thấy song Long đã thu xếp xong mọi thứ, nàng mở miệng: Tùy ngươi! Rồi vận kinh công bay đi. Hắn cười cười, cũng đi theo nàng.
Mèo: có ai là fan của Diệp Lạc Vô Tâm không? ♡♡♡ chắc là có ha, vậy thì bài hát trên có trong truyện nào vại? Dật tem nha (^0^)
/81
|