Cùng với những suy nghĩ miên mang, Lưu Hoa Nguyệt từ từ chìm vào mộng đẹp bên ánh trăng cô độc.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người đứng từ trên cây chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, bỗng chốc khóe miệng lại kéo lên thành nụ cười nhạt. Một cơn gió thổi qua, bóng người kia cũng biến mất.
(~ -_-)~.... ...... ........ ...........
Sáng hôm sau, Phong Thần vội vã đến Càn Thanh cung. Thời hạn ba ngày đã hết, đám viên quan chắc chắn đã có lời giải đáp. Lần này, hắn mong sẽ có được vị trí của nàng.
Vừa đến cửa, không để ý đám thái giám ra sức ngăn cản, hắn hiên ngang đạp cửa bước vào. Cửa mở ra, hắn bước vào; tên thái giám quỳ xuống, ra sức dập đầu: Xin hoàng thượng tha mạng! Nô tài đã cố gắng cản vương gua lại nhưng không được. Xin người tha mạng.
Phong Minh ngồi trên ghế rồng, phất tay ra hiệu cho tên thái giám ra ngoài. Như được đại xá, tên thái giám chay ra ngoài thật nhanh nhưng cũng không quên đóng cửa lại.
Phong Minh nhìn dáng vẻ gấp như chạy nạn của Phong Thần mà thở dài. Y đặt thấu chương xuống, nói với giọng đầy thất vọng: Lão nhị, ta biết ngươi rất chờ mong tin của nàng. Nhưng tên kia chỉ giải được đến đây thôi. Nói rồi, y đưa cho hắn một tờ giấy.
Hắn nhanh chóng giật lấy tờ giấy, mở ra: TAAYHOAQUOOCS
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người đứng từ trên cây chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, bỗng chốc khóe miệng lại kéo lên thành nụ cười nhạt. Một cơn gió thổi qua, bóng người kia cũng biến mất.
(~ -_-)~.... ...... ........ ...........
Sáng hôm sau, Phong Thần vội vã đến Càn Thanh cung. Thời hạn ba ngày đã hết, đám viên quan chắc chắn đã có lời giải đáp. Lần này, hắn mong sẽ có được vị trí của nàng.
Vừa đến cửa, không để ý đám thái giám ra sức ngăn cản, hắn hiên ngang đạp cửa bước vào. Cửa mở ra, hắn bước vào; tên thái giám quỳ xuống, ra sức dập đầu: Xin hoàng thượng tha mạng! Nô tài đã cố gắng cản vương gua lại nhưng không được. Xin người tha mạng.
Phong Minh ngồi trên ghế rồng, phất tay ra hiệu cho tên thái giám ra ngoài. Như được đại xá, tên thái giám chay ra ngoài thật nhanh nhưng cũng không quên đóng cửa lại.
Phong Minh nhìn dáng vẻ gấp như chạy nạn của Phong Thần mà thở dài. Y đặt thấu chương xuống, nói với giọng đầy thất vọng: Lão nhị, ta biết ngươi rất chờ mong tin của nàng. Nhưng tên kia chỉ giải được đến đây thôi. Nói rồi, y đưa cho hắn một tờ giấy.
Hắn nhanh chóng giật lấy tờ giấy, mở ra: TAAYHOAQUOOCS
/81
|