Địch Thanh không biết đã đi qua bao nhiêu cung các, giờ mới tới trước một tòa cung điện. Lúc này mặt trời ngày đông đã lên chính giữa, bầu trời trong xanh, cung điện đó tường đỏ, mái vàng, dưới cái ánh mặt trời chiếu rọi tản ra những vệt sáng đẹp lạ thường.
Cảnh đẹp giống như mơ, như tiên cảnh. Vừa to lớn lại vừa tráng lệ.
Một bậc thềm bằng ngọc trắng hướng thẳng về phía trong cung. Tận cùng bậc thềm có một ngọc tọa rất cao, một người ngồi ngay ngắn ở trên, quần áo trang nghiêm, đầu đội kim quan.
Địch Thanh từ xa xa đã trông thấy, tuy nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng đã biết, ngoài Cốc Tư La, trong cung không có người thứ hai có vẻ uy nghiêm đến như vậy.
Lạt Ma dẫn đường cũng không nói nhiều, giơ tay chỉ về phía trước, sau đó chắp hai tay, từ từ lui ra phía sau.
Trong lòng Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, không ngờ thế này là có thể gặp được Cốc Tư La.
Trong cung điện uy nghiêm, chỉ có một mình Cốc Tư La. Lẽ nào nói Cốc Tư La hết sức thần thông, đối với chiến thần Tây Bắc hết sức coi thường? Hay là Cốc Tư La sớm đã biết Địch Thanh hoàn toàn không thể động thủ nên mới không kiêng nể gì? Hay là cái này nhìn như trên bậc thềm bằng ngọc trắng cao quý hoa lệ, có căn phòng bí mật giống như chùa Thừa Thiên, khiến cho người ta chỉ cần bước lên trên là sẽ bị diệt vong.
Địch Thanh thay đổi suy nghĩ, nhưng không thẹn với lòng mình, cuối cùng bước lên bậc thềm bằng ngọc trắng, đi vào trong cung điện.
Không có hố bẫy, không chiến lược, không hiểm ác. Ngoài điện, tiếng tụng kinh như được gió đưa nhẹ tới. Địch Thanh đã đến trước mặt Cốc Tư La ba trượng. Địch Thanh dừng bước, cúi đầu hành lễ nói:
-Tán phổ, Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự Tống triều Địch Thanh đến tạ tội.
Cốc Tư La trên đài cao ngắm nhìn Địch Thanh, vẫn là khuôn mặt bụi mờ, vẫn là cái vẻ hiểu thấu trò đời, đôi mắt lợi hại có một không hai.
Không biết bao lâu sau, Cốc Tư La mới cất lời:
-Phi Tuyết đâu?
Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ Cốc Tư La vừa cất lời đã hỏi ngay tới Phi Tuyết, hắn do dự một lát rồi nói:
-Cô ấy đi rồi.
Cốc Tư La thản nhiên nói:
-Ta biết cô ấy nhất định sẽ đi. Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết không dám đến cùng ngươi không?
Địch Thanh không hiểu vì sao Cốc Tư La lại hỏi như vậy. Trước khi đến vương cung, hắn đã nghĩ đến muôn vàn giải thích, nhưng mới chỉ hỏi thế này, hắn đã không biết phải trả lời thế nào.
Căn bản hắn hoàn toàn không biết gì về Phi Tuyết.
-Tại hạ không biết.
Địch Thanh trả lời một cách khó nhọc. Hắn biết bây giờ mỗi câu nói của hắn đều liên quan đến sự an bình của biên cương nên không thể sơ suất.
Ánh mắt Cốc Tư La đột nhiên quắc lên, nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết lễ tế Thừa Thiên là vì cái gì không?
Địch Thanh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời:
-Nghĩ Tán Phổ cầu phúc cho dân, cho nên mới lấy máu tế trời?
Hắn không kìm được ngẩng đầu nhìn Cốc Tư La. Dù không nhìn rõ mặt Cốc Tư La, nhưng đã thấy sự mỉa mai trong ánh mắt, hắn do dự một chút rồi lại nói:
-Cụ thể thế nào, tại hạ thực lòng không biết rõ.
Cốc Tư La tựa như mỉm cười, nhưng yên lặng một hồi sau mới nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết phải chịu chết không?
Địch Thanh chỉ biết lắc đầu nói:
-Tại hạ không biết.
Tiếng Cốc Tư La đột nhiên trở lên mạnh mẽ, nói:
-Cái này ngươi không biết, cái kia cũng không biết, nhưng lại liều lĩnh xuất hiện trong lễ tế Thừa Thiên ngăn Phi Tuyết tự sát, cản ta tế trời, làm trọng thương thủ hạ của ta, câu kết với Phi Ưng phá hủy chùa chiền, làm hỏng uy tín của ta?
Đại điện lúc này bỗng thấy lạnh lẽo, cho dù là đang trong cái nắng ấm của ngày đông nhưng cũng không thể chiếu vào trong điện. Để làm tiêu tan sự lạnh lùng trong giọng nói của Cốc Tư La, Địch Thanh cũng không hề sợ hãi, trầm ngâm nói:
-Tại hạ biết sai, nhưng mong Tán Phổ minh giám. Tại hạ vốn không cố ý. Phi Tuyết kỳ thực là bạn của tại hạ, liên tiếp cứu tính mạng tại hạ mấy lần. Bỗng nhiên thấy cô ấy tự sát, không kìm lòng nổi nên mới xuất hiện ngăn cản. Sau tất cả mọi việc, tuy vì tại hạ mà thành, nhưng là do Phi Ưng cố ý. Tại hạ xin thề với trời, tuyệt nhiên không có dã tâm phá hủy lễ tế Thừa Thiên.
“Không kìm lòng nổi”, Cốc Tư La lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên hỏi:
-Nhưng ngươi có biết, lần này Phi Ưng phá hủy Lễ tế Thừa Thiên, vốn là âm mưu cùng với Phi Tuyết không?
Địch Thanh kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
-Cái này….làm sao có thể?
Trong lòng hắn rối bời, thực sự không ngờ rằng Phi Tuyết lại có liên quan tới vụ nổ. Nhưng nghĩ lại, Phi Tuyết, Phi Ưng vốn quen biết nhau…Phi Ứng tới Tây Tạng, Phi Tuyết cũng nối gót mà đi. Chẳng lẽ, hai người này tới Tây Tạng vì cùng một mục đích?
Bất chợt nhớ đến lúc ở trong mật thất từng nghe Phi Tuyết nói: “Chuyện này…vốn là do ta mà ra”. Lúc đó, khi Địch Thanh nghe thấy câu này, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng đến giờ ngẫm lại, mới phát hiện trong câu nói của Phi Tuyết có hàm ý sâu sắc.
Ánh mắt Cốc Tư La sắc nhọn, nhìm chằm chằm vào Địch Thanh rồi nói:
-Phi Ưng một mực cố xin ta cho vào Hương Ba Lap lấy một vật quan trọng, nhưng bị ta cự tuyệt, nhưng y cũng không từ bỏ ý định. Lúc này lợi dụng Phi Tuyết lừa gạt ta. Phi Tuyết đến tìm ta trước, nói cam tâm vì ta tự sát để ta tế trời. Ta đã tin cô ta, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng lúc dàn tế nổ tung sẽ lẻn vào Hương Ba La đánh cắp đồ.
Địch Thanh mặt mày xanh mét, lúc lâu sau mới nói:
-Phi Tuyết cô ấy…
Hắn thực sự muốn giải thích cho Phi Tuyết một hai câu, nhưng hắn có thể nói được gì đây? Hắn cũng không biết vì sao Cốc Tư La nói với hắn những chuyện này. Một lúc sau, hắn mới hỏi:
-Vì sao người tin cô ấy?
Cốc Tư La chậm rãi trả lời:
-Bởi vì trên đời này, ngoài ta ra, e là chỉ có cô ta mới giúp được ta.
-Cô ấy có thể giúp người?
Địch Thanh khổ tâm hỏi lại.
Màn sương trên mặt Cốc Tư La đột nhiên như tan ra, lộ ra vẻ giản dị thường ngày, nhưng chỉ trong giây lát gương mặt đó lại mơ hồ trở lại.
Trong lúc đó, Địch Thanh đã để ý thấy vẻ mặt Cốc Tư La rất thổn thức, rồi lại nghe Cốc Tư La nói:
-Cô ta có thể giúp ta tìm một người.
Địch Thanh lấy làm lạ, không làm sao có thể gắn kết được chuyện tế Thừa Thiên và việc tìm người. Thấy Cốc Tư La không nói gì thêm nữa, Địch Thanh chỉ có thể hói:
-Vật mà Phi Ưng muốn đó là gì?
Cốc Tư La trả lời:
-Chính là pháp khí tế trời.
Địch Thanh rùng mình, nghĩ tới vật mà bốn vị thầy tu nâng lên, cũng đã rõ vì sao Phi Tuyết phải tham gia vào lễ tế Thừa Thiên. Tuy nói rằng không cấm người từ các nước đến hành lễ, nhưng không ai mà không được sự cho phép của các phật tử mà dám tự tiện lên đài. Phi Tuyết đã lấy danh vì hiến tế mà tiếp cận Cốc Tư La, không phải là muốn thừa cơ lấy đi pháp khí tế trời? Nhưng pháp khí ấy quá nặng, làm sao Phi Tuyết có thể lấy được?
Cốc Tư La dường như nhận ra Địch Thanh nghi ngờ, liền nói:
-Pháp khí tuy nặng, nhưng chúng chỉ cần lấy một vật bên trên là được. Lúc đó, ta cũng không còn có thể sử dụng pháp khí nữa, và bọn chúng có thể ra điều kiện với ta.
Địch Thanh trầm xuống, cảm thấy lời nói của Cốc Tư La rất có lý. Nói như vậy…Không đợi nghĩ lâu thì nghe thấy Cốc Tư La nói:
-Kết quả, ngươi lại liều lĩnh xông lên, nhìn có vẻ như là cứu Phi Tuyết, nhưng kỳ thực lại phá hỏng kế hoạch của bọn chúng. Phi Tuyết sẽ không cảm ơn ngươi đâu.
Địch Thanh trong lòng tràn đầy đau khổ, hắn biết rằng Cốc Tư La nói không sai. Hóa ra đây là một vở kịch. Hắn tựa như cứu Phi Tuyết nhưng lại thành ra làm hại nàng. Hắn đi sứ Thổ Phiên, nhưng lại đắc tội với Cốc Tư La. Hắn đã trải qua nhiều gian khổ, trở về từ cõi chết, lại phát hiện ra tất thảy những việc đã làm đều không có ý nghĩa gì.
Cốc Tư La từ trên đài cao hỏi xuống:
-Địch Thanh, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu như có lại cơ hội một lần nữa, ngươi đã biết rõ mọi chuyện, ngươi sẽ vẫn lên dàn tế cứu Phi Tuyết chứ?
Lời đã nói ra, nhưng tim thì ngưng lại.
Địch Thanh vừa nghe Cốc Tư La hỏi thì ngẩn ra ở đó. Nếu như lại xảy ra một lần nữa, liệu hắn có lựa chọn ra tay hay không? Hay hắn sẽ vẫn liều lĩnh ra tay? Đắc tội với Phật tử, đắc tội với người Thổ Phiên, đắc tội với Phi Ưng? Phá hỏng kế hoạch của Phi Tuyết? Làm một việc không có ý nghĩa gì?
Đây vốn là một câu nói không cần phải lựa chọn. Vì sao Cốc Tư La lại hỏi câu này?
Những chuyện trong quá khứ mờ như sương, từng cảnh, từng cảnh…
Chẳng biết vì sao, Địch Thanh nhớ tới mấy ngày ở trong căn phòng bí mật, trong lòng không hề hối hận, không hề tiếc nuối, thậm chí không oán hận. Hắn nhìn Cốc Tư La, bình tĩnh nói:
-Tại hạ vẫn sẽ ra tay.
Cảnh đẹp giống như mơ, như tiên cảnh. Vừa to lớn lại vừa tráng lệ.
Một bậc thềm bằng ngọc trắng hướng thẳng về phía trong cung. Tận cùng bậc thềm có một ngọc tọa rất cao, một người ngồi ngay ngắn ở trên, quần áo trang nghiêm, đầu đội kim quan.
Địch Thanh từ xa xa đã trông thấy, tuy nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng đã biết, ngoài Cốc Tư La, trong cung không có người thứ hai có vẻ uy nghiêm đến như vậy.
Lạt Ma dẫn đường cũng không nói nhiều, giơ tay chỉ về phía trước, sau đó chắp hai tay, từ từ lui ra phía sau.
Trong lòng Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, không ngờ thế này là có thể gặp được Cốc Tư La.
Trong cung điện uy nghiêm, chỉ có một mình Cốc Tư La. Lẽ nào nói Cốc Tư La hết sức thần thông, đối với chiến thần Tây Bắc hết sức coi thường? Hay là Cốc Tư La sớm đã biết Địch Thanh hoàn toàn không thể động thủ nên mới không kiêng nể gì? Hay là cái này nhìn như trên bậc thềm bằng ngọc trắng cao quý hoa lệ, có căn phòng bí mật giống như chùa Thừa Thiên, khiến cho người ta chỉ cần bước lên trên là sẽ bị diệt vong.
Địch Thanh thay đổi suy nghĩ, nhưng không thẹn với lòng mình, cuối cùng bước lên bậc thềm bằng ngọc trắng, đi vào trong cung điện.
Không có hố bẫy, không chiến lược, không hiểm ác. Ngoài điện, tiếng tụng kinh như được gió đưa nhẹ tới. Địch Thanh đã đến trước mặt Cốc Tư La ba trượng. Địch Thanh dừng bước, cúi đầu hành lễ nói:
-Tán phổ, Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự Tống triều Địch Thanh đến tạ tội.
Cốc Tư La trên đài cao ngắm nhìn Địch Thanh, vẫn là khuôn mặt bụi mờ, vẫn là cái vẻ hiểu thấu trò đời, đôi mắt lợi hại có một không hai.
Không biết bao lâu sau, Cốc Tư La mới cất lời:
-Phi Tuyết đâu?
Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ Cốc Tư La vừa cất lời đã hỏi ngay tới Phi Tuyết, hắn do dự một lát rồi nói:
-Cô ấy đi rồi.
Cốc Tư La thản nhiên nói:
-Ta biết cô ấy nhất định sẽ đi. Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết không dám đến cùng ngươi không?
Địch Thanh không hiểu vì sao Cốc Tư La lại hỏi như vậy. Trước khi đến vương cung, hắn đã nghĩ đến muôn vàn giải thích, nhưng mới chỉ hỏi thế này, hắn đã không biết phải trả lời thế nào.
Căn bản hắn hoàn toàn không biết gì về Phi Tuyết.
-Tại hạ không biết.
Địch Thanh trả lời một cách khó nhọc. Hắn biết bây giờ mỗi câu nói của hắn đều liên quan đến sự an bình của biên cương nên không thể sơ suất.
Ánh mắt Cốc Tư La đột nhiên quắc lên, nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết lễ tế Thừa Thiên là vì cái gì không?
Địch Thanh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời:
-Nghĩ Tán Phổ cầu phúc cho dân, cho nên mới lấy máu tế trời?
Hắn không kìm được ngẩng đầu nhìn Cốc Tư La. Dù không nhìn rõ mặt Cốc Tư La, nhưng đã thấy sự mỉa mai trong ánh mắt, hắn do dự một chút rồi lại nói:
-Cụ thể thế nào, tại hạ thực lòng không biết rõ.
Cốc Tư La tựa như mỉm cười, nhưng yên lặng một hồi sau mới nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết phải chịu chết không?
Địch Thanh chỉ biết lắc đầu nói:
-Tại hạ không biết.
Tiếng Cốc Tư La đột nhiên trở lên mạnh mẽ, nói:
-Cái này ngươi không biết, cái kia cũng không biết, nhưng lại liều lĩnh xuất hiện trong lễ tế Thừa Thiên ngăn Phi Tuyết tự sát, cản ta tế trời, làm trọng thương thủ hạ của ta, câu kết với Phi Ưng phá hủy chùa chiền, làm hỏng uy tín của ta?
Đại điện lúc này bỗng thấy lạnh lẽo, cho dù là đang trong cái nắng ấm của ngày đông nhưng cũng không thể chiếu vào trong điện. Để làm tiêu tan sự lạnh lùng trong giọng nói của Cốc Tư La, Địch Thanh cũng không hề sợ hãi, trầm ngâm nói:
-Tại hạ biết sai, nhưng mong Tán Phổ minh giám. Tại hạ vốn không cố ý. Phi Tuyết kỳ thực là bạn của tại hạ, liên tiếp cứu tính mạng tại hạ mấy lần. Bỗng nhiên thấy cô ấy tự sát, không kìm lòng nổi nên mới xuất hiện ngăn cản. Sau tất cả mọi việc, tuy vì tại hạ mà thành, nhưng là do Phi Ưng cố ý. Tại hạ xin thề với trời, tuyệt nhiên không có dã tâm phá hủy lễ tế Thừa Thiên.
“Không kìm lòng nổi”, Cốc Tư La lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên hỏi:
-Nhưng ngươi có biết, lần này Phi Ưng phá hủy Lễ tế Thừa Thiên, vốn là âm mưu cùng với Phi Tuyết không?
Địch Thanh kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
-Cái này….làm sao có thể?
Trong lòng hắn rối bời, thực sự không ngờ rằng Phi Tuyết lại có liên quan tới vụ nổ. Nhưng nghĩ lại, Phi Tuyết, Phi Ưng vốn quen biết nhau…Phi Ứng tới Tây Tạng, Phi Tuyết cũng nối gót mà đi. Chẳng lẽ, hai người này tới Tây Tạng vì cùng một mục đích?
Bất chợt nhớ đến lúc ở trong mật thất từng nghe Phi Tuyết nói: “Chuyện này…vốn là do ta mà ra”. Lúc đó, khi Địch Thanh nghe thấy câu này, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng đến giờ ngẫm lại, mới phát hiện trong câu nói của Phi Tuyết có hàm ý sâu sắc.
Ánh mắt Cốc Tư La sắc nhọn, nhìm chằm chằm vào Địch Thanh rồi nói:
-Phi Ưng một mực cố xin ta cho vào Hương Ba Lap lấy một vật quan trọng, nhưng bị ta cự tuyệt, nhưng y cũng không từ bỏ ý định. Lúc này lợi dụng Phi Tuyết lừa gạt ta. Phi Tuyết đến tìm ta trước, nói cam tâm vì ta tự sát để ta tế trời. Ta đã tin cô ta, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng lúc dàn tế nổ tung sẽ lẻn vào Hương Ba La đánh cắp đồ.
Địch Thanh mặt mày xanh mét, lúc lâu sau mới nói:
-Phi Tuyết cô ấy…
Hắn thực sự muốn giải thích cho Phi Tuyết một hai câu, nhưng hắn có thể nói được gì đây? Hắn cũng không biết vì sao Cốc Tư La nói với hắn những chuyện này. Một lúc sau, hắn mới hỏi:
-Vì sao người tin cô ấy?
Cốc Tư La chậm rãi trả lời:
-Bởi vì trên đời này, ngoài ta ra, e là chỉ có cô ta mới giúp được ta.
-Cô ấy có thể giúp người?
Địch Thanh khổ tâm hỏi lại.
Màn sương trên mặt Cốc Tư La đột nhiên như tan ra, lộ ra vẻ giản dị thường ngày, nhưng chỉ trong giây lát gương mặt đó lại mơ hồ trở lại.
Trong lúc đó, Địch Thanh đã để ý thấy vẻ mặt Cốc Tư La rất thổn thức, rồi lại nghe Cốc Tư La nói:
-Cô ta có thể giúp ta tìm một người.
Địch Thanh lấy làm lạ, không làm sao có thể gắn kết được chuyện tế Thừa Thiên và việc tìm người. Thấy Cốc Tư La không nói gì thêm nữa, Địch Thanh chỉ có thể hói:
-Vật mà Phi Ưng muốn đó là gì?
Cốc Tư La trả lời:
-Chính là pháp khí tế trời.
Địch Thanh rùng mình, nghĩ tới vật mà bốn vị thầy tu nâng lên, cũng đã rõ vì sao Phi Tuyết phải tham gia vào lễ tế Thừa Thiên. Tuy nói rằng không cấm người từ các nước đến hành lễ, nhưng không ai mà không được sự cho phép của các phật tử mà dám tự tiện lên đài. Phi Tuyết đã lấy danh vì hiến tế mà tiếp cận Cốc Tư La, không phải là muốn thừa cơ lấy đi pháp khí tế trời? Nhưng pháp khí ấy quá nặng, làm sao Phi Tuyết có thể lấy được?
Cốc Tư La dường như nhận ra Địch Thanh nghi ngờ, liền nói:
-Pháp khí tuy nặng, nhưng chúng chỉ cần lấy một vật bên trên là được. Lúc đó, ta cũng không còn có thể sử dụng pháp khí nữa, và bọn chúng có thể ra điều kiện với ta.
Địch Thanh trầm xuống, cảm thấy lời nói của Cốc Tư La rất có lý. Nói như vậy…Không đợi nghĩ lâu thì nghe thấy Cốc Tư La nói:
-Kết quả, ngươi lại liều lĩnh xông lên, nhìn có vẻ như là cứu Phi Tuyết, nhưng kỳ thực lại phá hỏng kế hoạch của bọn chúng. Phi Tuyết sẽ không cảm ơn ngươi đâu.
Địch Thanh trong lòng tràn đầy đau khổ, hắn biết rằng Cốc Tư La nói không sai. Hóa ra đây là một vở kịch. Hắn tựa như cứu Phi Tuyết nhưng lại thành ra làm hại nàng. Hắn đi sứ Thổ Phiên, nhưng lại đắc tội với Cốc Tư La. Hắn đã trải qua nhiều gian khổ, trở về từ cõi chết, lại phát hiện ra tất thảy những việc đã làm đều không có ý nghĩa gì.
Cốc Tư La từ trên đài cao hỏi xuống:
-Địch Thanh, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu như có lại cơ hội một lần nữa, ngươi đã biết rõ mọi chuyện, ngươi sẽ vẫn lên dàn tế cứu Phi Tuyết chứ?
Lời đã nói ra, nhưng tim thì ngưng lại.
Địch Thanh vừa nghe Cốc Tư La hỏi thì ngẩn ra ở đó. Nếu như lại xảy ra một lần nữa, liệu hắn có lựa chọn ra tay hay không? Hay hắn sẽ vẫn liều lĩnh ra tay? Đắc tội với Phật tử, đắc tội với người Thổ Phiên, đắc tội với Phi Ưng? Phá hỏng kế hoạch của Phi Tuyết? Làm một việc không có ý nghĩa gì?
Đây vốn là một câu nói không cần phải lựa chọn. Vì sao Cốc Tư La lại hỏi câu này?
Những chuyện trong quá khứ mờ như sương, từng cảnh, từng cảnh…
Chẳng biết vì sao, Địch Thanh nhớ tới mấy ngày ở trong căn phòng bí mật, trong lòng không hề hối hận, không hề tiếc nuối, thậm chí không oán hận. Hắn nhìn Cốc Tư La, bình tĩnh nói:
-Tại hạ vẫn sẽ ra tay.
/485
|