Một hồi sau Phi Tuyết mới đáp:
- Có một vài người có thề chết cùng ngươi, nhưng không thể cùng ngươi đi chung một con đường.
Địch Thanh trong lòng rối loạn, hoàn toàn không hiểu tâm tư của Phi Tuyết, hắn cũng chưa từng bao giờ hiểu.
- Ngươi muốn giữ ta lại, là muốn ta đưa ngươi đi tới Hương Ba Lạp sao?
- Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
Địch Thanh hồ hởi hẳn lên, run giọng nói:
- Phải.
Phi Tuyết đáp:
- Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi đi.
Địch Thanh ngẩn ra, tràn đầy thất vọng, không kìm được nói:
- Tại sao?
Phi Tuyết nhìn xa xa một hồi rồi nói:
- Không tại sao cả.
Nói xong nàng bước đi, bước đi tuy chậm chạp, nhưng đầy vẻ kiên quyết.
Đám người Hàn Tiếu thấy thế cùng muốn ngăn cản, nhưng Địch Thanh đã khoát tay, ra hiệu cho đám thủ hạ không cản nàng, cất giọng nói:
- Phi Ưng có thể vẫn còn ở gần đây, các ngươi hãy thận trọng.
Phi Tuyết ngừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xoay người lại. Không bao lâu đã khuất xa.
Địch Thanh nhìn theo mãi bóng dáng Phi Tuyết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé kia cuối cùng cũng hòa cùng trời đất bao la. Nếu có chút buồn, Phi Tuyết dù không đưa hắn tới Hương Ba Lạp, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có chút gì oán hận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Phi Tuyết hành sự rất có đạo lý, mặc dù khiến người ta khó mà đoán ra, nhưng đối với hắn luôn không hề có ác ý.
Đang chìm sâu trong suy nghĩ thì lại có người của Thập Sĩ tới.
Lần này Địch Thanh và Phú Bật bí mật đi sứ Thổ Phiên. Bề ngoài tuy chỉ là mấy người, nhưng sớm đã lệnh cho đội quân tinh anh của Thập Sĩ âm thầm phối hợp. Đến tuy không quá mười người, nhưng mọi người đều thanh thế lớn mạnh, ngay lập tức chuyển tới một nơi bí mật.
Địch Thanh nghỉ ngơi một ngày hai đêm. Tuy vết thương vẫn chưa lành, nhưng tinh thần và thể lực đã hồi phục năm phần. Tới lúc bình minh, nghĩ tới Phú Bật vẫn còn trong lao ngục, lại không thể chờ đợi được, lập tức tìm đám người Hàn Tiếu tới nói:
- Ta bắt bưộc phải cứu Phú Đại nhân ra trước.
Đám người Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn nhau. Qua Binh cất lời nói:
- Địch tướng quân, Phú đại nhân lúc này đang bị giam giữ ở trong Vương Cung của thành Thanh Đường, nơi đó được canh phòng dày đặc, chúng ta không thể tiếp cận. Chúng ta hoàn toàn không biết lúc này tình trạng thế nào. Với nhân lực chúng ta có hiện nay, muốn cứu Phú đại nhân thật không dễ dàng.
Đám người Lý Đinh đều là những người suy nghĩ sâu xa, nên rất lo lắng.
Địch Thanh cười cười, mắt nhìn đám mây trắng đang bay trên trời, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
- Ta chuận bị đi gặp Cốc Tư La, cầu xin y thả Phú đại nhân.
Mọi người đều ngạc nhiên, Hàn Tiếu miễn cưỡng cười nói:
- Địch tướng quân, chúng ta đã phá hủy lễ hội Thừa Thiên, trong suy nghĩ của người Tạng, thật sự là tội ác tày trời. Người lại đánh thương Chiên Hổ, càng tích thêm sự oán hận của người Thổ Phiên. Lúc này đi gặp Cốc Tư La, y làm sao có thể bỏ qua cho người? Chuyện này cần bàn bạc kỹ càng hơn.
Bạo Chiến, Trương Dương đều lên tiếng khuyên nhủ:
- Hàn Tiếu nói rất đúng. Địch tướng quân, người đảm nhiệm trọng trách chống lại Nguyên Hạo. Lúc này vết thương chưa lành, tuyệt đối không thể lại làm gì nguy hiểm tới bản thân.
Địch Thanh thấy vẻ mặt mọi người đều cấp bách, lúc sau mới nhìn Lý Đinh nói:
- Lý Đinh, vết thương của ngươi đỡ chưa?
Thấy Lý Đinh gật gật đầu, Địch Thanh lại hỏi:
- Hôm qua Vương Tắc tới giết ta, vì sao ngươi thà chịu thương mà kông tránh?
Lý Đinh ngày thường vốn ít nói, không giống hai người Hàn Tiếu, Qua Binh thân cận với Địch Thanh, nghe vậy há hốc miệng nói:
- Ty chức không dám chắc có thể chặn gã lại.
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng mọi người đều biết rằng Lý Đinh không thể tránh, vì sợ Vương Tắc sẽ làm thương Địch Thanh. Người trong Thập Sĩ, vẻ bề ngoài đối với Địch Thanh hoặc là gần gũi, hoặc là không thân, nhưng đều là dòng dõi hiệp sĩ, biết được sự quan trọng của Địch Thanh, người người đều không tiếc liều mình tới cứu Địch Thanh.
Địch Thanh tỏ vẻ cảm kích, nhìn mọi người một lượt rồi nói:
- Ta biết các ngươi đều vì ta mà sẽ không lùi. Tình nghĩa của các ngươi Địch Thanh ta khắc sâu trong lòng. Theo lý mà nói, có một só chuyện hoàn toàn không thể lựa chọn, cũng không thể nhượng bộ. Sự việc phá hỏng lễ hội Thừa Thiên là do ta mà ra, làm liên lụy tới sự thuận hòa giữa triều đình ta và Thổ Phiên, thì bắt buộc phải do ta đứng ra giải quyết. Ta tuy có sai lầm, nhưng kông thể vô tâm bỏ qua. Ta muốn thành tâm đi xin lỗi, Cốc Tư La sẽ cân nhắc mức độ nặng nhẹ, chắc sẽ không làm khó chúng ta. Nút thắt này càng sớm tháo gỡ càng tốt. Nếu càng kéo dài, không những Phú đại nhân có thể nguy hiểm, mà rất có khả năng nguy hại cả giao kết giữa Đại Tống và Thổ Phiên. Một khi đã như vậy, hôm nay ta nhất định phải gặp Cốc Tư La.
Mọi người thấy Địch Thanh ý chí kiên quyết, biết rằng không thể khuyên, đều nói:
- Vậy chúng tôi sẽ cùng Địch Tướng quân đi gặp Cốc Tư La.
Địch Thanh lắc lắc đầu:
- Chúng ta không phải đi đánh nhau, không cần dùng nhiều người như vậy. Thế này đi, Qua Binh, ngươi đem theo thủ hạ hộ tống ta cải trang vào thành. Hàn Tiếu, ngươi sẽ cùng ta một lát nữa đi gặp Cốc Tư La, như vậy ổn chưa?
Hàn Tiếu khẽ mỉm cười, đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Mọi người biết Hàn Tiếu tuy không biết Võ Công, nhưng là người khôn khéo, tháo vát. Thấy y lúc này dám cùng Địch Thanh vào thành thì trong lòng đều rất khâm phục. Lập tức mọi người đi thu dọn, cải trang lần nữa để vào trong thành Thanh Đường, thẳng tiến đến vương cung.
Lúc gần tới vương cung, đám người Qua Binh, Lý Đinh chờ lại phía đằng xa. Địch Thanh và Hàn Tiếu tiếp tục đi tới trước cung.
Đúng giữa trưa, tường thành vương cung Tán Phổ cao sừng sững, cửa sơn son. Ánh mặt trời chiếu vào trong cung như đỉnh ngọc lưu ly, cho thấy toàn bộ vương cung xanh vàng rực rỡ, trang trọng và uy nghiêm.
Thấy Địch Thanh và Hàn Tiếu tới gần liền có binh sĩ tiến lên quát hỏi:
- Người tới là ai?
Địch Thanh chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:
- Tại hạ là Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự của Tống triều Địch Thanh, xin được gặp Tán Phổ.
Binh sĩ nghe thấy tên Địch Thanh, ngạc nhiên, giật mình lùi về sau hai bước, rút đao ra. Thị vệ trước cung thấy thế đều cầm binh khí tiến lên, bao vây hai người Địch Thanh và Hàn Tiếu.
Nét mặt Địch Thanh không hề thay đổi, vẫn chắp tay hành lễ nói:
- Địch Thanh xin gặp Tán Phổ, làm phiền bẩm báo.
Đám binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt không chắc lắm. Một hồi lâu sau mới có kẻ dẫn đầu nói:
- Các ngươi trông chừng Địch Thanh, ta đi bẩm báo Tán Phổ.
Chỉ nghe một tiếng vang lên, chẳng mấy chốc đã nghe kèn trống từ xa xa vọng lại. Trong phút chốc đã đến gần Thâm cung.
Địch Thanh biết rằng hơn nửa là để thông báo người đám người Thổ Phiên trong cung đề phòng. Hắn suy đi tính lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, vẻ mặt vẫn nguyên như cũ, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Hắn chưa từng lo lắng cho sự an nguy của bản thân, chỉ là suy nghĩ phải trình bày như thế nào mới có thể hóa giải mọi chuyện, để Thổ Phiên, Đại Tống lại quay về tốt đẹp như trước?
Không bao lâu, trong cung có tiếng bước chân vọng tới. Người ban nãy đã lao ra cửa cung, quát lớn:
- Tán Phổ có lệnh, cho Địch Thanh yết kiến.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi trước, Hàn Tiếu mới định bước theo sau, tên kia đã nói:
- Tán Phổ chỉ cho một mình Địch Thanh vào cung.
Hàn Tiếu khựng lại, trong lòng lo lắng, vết thương của Địch Thanh vẫn chưa lành, giờ lại vào cung thế này, ngộ nhỡ người Thổ Phiên trở mặt thì Địch Thanh làm gì còn hy vọng sống sót trở ra?
Địch Thanh ngược lại, trấn tĩnh Hàn Tiếu nói:
- Vậy ngươi không cần đi cùng ta. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Dứt lời liền đi cùng tên đó vào trong cung.
Hàn Tiếu không còn cách nào, đành quay lại tìm gặp đám người Qua Binh. Mọi người nghe Hàn Tiếu kể lại thì đều sốt ruột, có sức mạnh mà không có nơi để sử dụng, đành chờ đợi trong lo lắng. Lúc này Địch Thanh đã vào Thâm cung, người dẫn đường cũng đã thay đổi mấy lần.
Vương Cung Tán Phổ nguy nga hùng vĩ, bên trong có rất nhiều con đường nhỏ uốn khúc như mê cung. Nếu không có người dẫn đường, người đi vào đó sẽ bị lạc bên trong. Trong cung tiếng nhạc khắp nơi không dứt, đàn hương mù mịt khiến người ta nghe cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu.
Tây tạng tuy là vùng đất lạnh giá, nhưng trong cung cây cối đa dạng, xanh mướt, tràn đầy sức sống.
Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông đồng hồ vọng đến, như thanh âm của trời làm người ta tỉnh ngủ. Thành cung vừa dày vừa nặng, mỗi cánh cửa cung đều làm thành hình vòng cung, đã vào trong thì chỉ cảm thấy chung quanh cung điện nguy nga, khí thế cấp bách, khiến người ta thu mình lại, trong lòng chỉ còn sự tôn kính, ngưỡng mộ.
- Có một vài người có thề chết cùng ngươi, nhưng không thể cùng ngươi đi chung một con đường.
Địch Thanh trong lòng rối loạn, hoàn toàn không hiểu tâm tư của Phi Tuyết, hắn cũng chưa từng bao giờ hiểu.
- Ngươi muốn giữ ta lại, là muốn ta đưa ngươi đi tới Hương Ba Lạp sao?
- Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
Địch Thanh hồ hởi hẳn lên, run giọng nói:
- Phải.
Phi Tuyết đáp:
- Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi đi.
Địch Thanh ngẩn ra, tràn đầy thất vọng, không kìm được nói:
- Tại sao?
Phi Tuyết nhìn xa xa một hồi rồi nói:
- Không tại sao cả.
Nói xong nàng bước đi, bước đi tuy chậm chạp, nhưng đầy vẻ kiên quyết.
Đám người Hàn Tiếu thấy thế cùng muốn ngăn cản, nhưng Địch Thanh đã khoát tay, ra hiệu cho đám thủ hạ không cản nàng, cất giọng nói:
- Phi Ưng có thể vẫn còn ở gần đây, các ngươi hãy thận trọng.
Phi Tuyết ngừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xoay người lại. Không bao lâu đã khuất xa.
Địch Thanh nhìn theo mãi bóng dáng Phi Tuyết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé kia cuối cùng cũng hòa cùng trời đất bao la. Nếu có chút buồn, Phi Tuyết dù không đưa hắn tới Hương Ba Lạp, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có chút gì oán hận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Phi Tuyết hành sự rất có đạo lý, mặc dù khiến người ta khó mà đoán ra, nhưng đối với hắn luôn không hề có ác ý.
Đang chìm sâu trong suy nghĩ thì lại có người của Thập Sĩ tới.
Lần này Địch Thanh và Phú Bật bí mật đi sứ Thổ Phiên. Bề ngoài tuy chỉ là mấy người, nhưng sớm đã lệnh cho đội quân tinh anh của Thập Sĩ âm thầm phối hợp. Đến tuy không quá mười người, nhưng mọi người đều thanh thế lớn mạnh, ngay lập tức chuyển tới một nơi bí mật.
Địch Thanh nghỉ ngơi một ngày hai đêm. Tuy vết thương vẫn chưa lành, nhưng tinh thần và thể lực đã hồi phục năm phần. Tới lúc bình minh, nghĩ tới Phú Bật vẫn còn trong lao ngục, lại không thể chờ đợi được, lập tức tìm đám người Hàn Tiếu tới nói:
- Ta bắt bưộc phải cứu Phú Đại nhân ra trước.
Đám người Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn nhau. Qua Binh cất lời nói:
- Địch tướng quân, Phú đại nhân lúc này đang bị giam giữ ở trong Vương Cung của thành Thanh Đường, nơi đó được canh phòng dày đặc, chúng ta không thể tiếp cận. Chúng ta hoàn toàn không biết lúc này tình trạng thế nào. Với nhân lực chúng ta có hiện nay, muốn cứu Phú đại nhân thật không dễ dàng.
Đám người Lý Đinh đều là những người suy nghĩ sâu xa, nên rất lo lắng.
Địch Thanh cười cười, mắt nhìn đám mây trắng đang bay trên trời, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
- Ta chuận bị đi gặp Cốc Tư La, cầu xin y thả Phú đại nhân.
Mọi người đều ngạc nhiên, Hàn Tiếu miễn cưỡng cười nói:
- Địch tướng quân, chúng ta đã phá hủy lễ hội Thừa Thiên, trong suy nghĩ của người Tạng, thật sự là tội ác tày trời. Người lại đánh thương Chiên Hổ, càng tích thêm sự oán hận của người Thổ Phiên. Lúc này đi gặp Cốc Tư La, y làm sao có thể bỏ qua cho người? Chuyện này cần bàn bạc kỹ càng hơn.
Bạo Chiến, Trương Dương đều lên tiếng khuyên nhủ:
- Hàn Tiếu nói rất đúng. Địch tướng quân, người đảm nhiệm trọng trách chống lại Nguyên Hạo. Lúc này vết thương chưa lành, tuyệt đối không thể lại làm gì nguy hiểm tới bản thân.
Địch Thanh thấy vẻ mặt mọi người đều cấp bách, lúc sau mới nhìn Lý Đinh nói:
- Lý Đinh, vết thương của ngươi đỡ chưa?
Thấy Lý Đinh gật gật đầu, Địch Thanh lại hỏi:
- Hôm qua Vương Tắc tới giết ta, vì sao ngươi thà chịu thương mà kông tránh?
Lý Đinh ngày thường vốn ít nói, không giống hai người Hàn Tiếu, Qua Binh thân cận với Địch Thanh, nghe vậy há hốc miệng nói:
- Ty chức không dám chắc có thể chặn gã lại.
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng mọi người đều biết rằng Lý Đinh không thể tránh, vì sợ Vương Tắc sẽ làm thương Địch Thanh. Người trong Thập Sĩ, vẻ bề ngoài đối với Địch Thanh hoặc là gần gũi, hoặc là không thân, nhưng đều là dòng dõi hiệp sĩ, biết được sự quan trọng của Địch Thanh, người người đều không tiếc liều mình tới cứu Địch Thanh.
Địch Thanh tỏ vẻ cảm kích, nhìn mọi người một lượt rồi nói:
- Ta biết các ngươi đều vì ta mà sẽ không lùi. Tình nghĩa của các ngươi Địch Thanh ta khắc sâu trong lòng. Theo lý mà nói, có một só chuyện hoàn toàn không thể lựa chọn, cũng không thể nhượng bộ. Sự việc phá hỏng lễ hội Thừa Thiên là do ta mà ra, làm liên lụy tới sự thuận hòa giữa triều đình ta và Thổ Phiên, thì bắt buộc phải do ta đứng ra giải quyết. Ta tuy có sai lầm, nhưng kông thể vô tâm bỏ qua. Ta muốn thành tâm đi xin lỗi, Cốc Tư La sẽ cân nhắc mức độ nặng nhẹ, chắc sẽ không làm khó chúng ta. Nút thắt này càng sớm tháo gỡ càng tốt. Nếu càng kéo dài, không những Phú đại nhân có thể nguy hiểm, mà rất có khả năng nguy hại cả giao kết giữa Đại Tống và Thổ Phiên. Một khi đã như vậy, hôm nay ta nhất định phải gặp Cốc Tư La.
Mọi người thấy Địch Thanh ý chí kiên quyết, biết rằng không thể khuyên, đều nói:
- Vậy chúng tôi sẽ cùng Địch Tướng quân đi gặp Cốc Tư La.
Địch Thanh lắc lắc đầu:
- Chúng ta không phải đi đánh nhau, không cần dùng nhiều người như vậy. Thế này đi, Qua Binh, ngươi đem theo thủ hạ hộ tống ta cải trang vào thành. Hàn Tiếu, ngươi sẽ cùng ta một lát nữa đi gặp Cốc Tư La, như vậy ổn chưa?
Hàn Tiếu khẽ mỉm cười, đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Mọi người biết Hàn Tiếu tuy không biết Võ Công, nhưng là người khôn khéo, tháo vát. Thấy y lúc này dám cùng Địch Thanh vào thành thì trong lòng đều rất khâm phục. Lập tức mọi người đi thu dọn, cải trang lần nữa để vào trong thành Thanh Đường, thẳng tiến đến vương cung.
Lúc gần tới vương cung, đám người Qua Binh, Lý Đinh chờ lại phía đằng xa. Địch Thanh và Hàn Tiếu tiếp tục đi tới trước cung.
Đúng giữa trưa, tường thành vương cung Tán Phổ cao sừng sững, cửa sơn son. Ánh mặt trời chiếu vào trong cung như đỉnh ngọc lưu ly, cho thấy toàn bộ vương cung xanh vàng rực rỡ, trang trọng và uy nghiêm.
Thấy Địch Thanh và Hàn Tiếu tới gần liền có binh sĩ tiến lên quát hỏi:
- Người tới là ai?
Địch Thanh chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:
- Tại hạ là Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự của Tống triều Địch Thanh, xin được gặp Tán Phổ.
Binh sĩ nghe thấy tên Địch Thanh, ngạc nhiên, giật mình lùi về sau hai bước, rút đao ra. Thị vệ trước cung thấy thế đều cầm binh khí tiến lên, bao vây hai người Địch Thanh và Hàn Tiếu.
Nét mặt Địch Thanh không hề thay đổi, vẫn chắp tay hành lễ nói:
- Địch Thanh xin gặp Tán Phổ, làm phiền bẩm báo.
Đám binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt không chắc lắm. Một hồi lâu sau mới có kẻ dẫn đầu nói:
- Các ngươi trông chừng Địch Thanh, ta đi bẩm báo Tán Phổ.
Chỉ nghe một tiếng vang lên, chẳng mấy chốc đã nghe kèn trống từ xa xa vọng lại. Trong phút chốc đã đến gần Thâm cung.
Địch Thanh biết rằng hơn nửa là để thông báo người đám người Thổ Phiên trong cung đề phòng. Hắn suy đi tính lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, vẻ mặt vẫn nguyên như cũ, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Hắn chưa từng lo lắng cho sự an nguy của bản thân, chỉ là suy nghĩ phải trình bày như thế nào mới có thể hóa giải mọi chuyện, để Thổ Phiên, Đại Tống lại quay về tốt đẹp như trước?
Không bao lâu, trong cung có tiếng bước chân vọng tới. Người ban nãy đã lao ra cửa cung, quát lớn:
- Tán Phổ có lệnh, cho Địch Thanh yết kiến.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi trước, Hàn Tiếu mới định bước theo sau, tên kia đã nói:
- Tán Phổ chỉ cho một mình Địch Thanh vào cung.
Hàn Tiếu khựng lại, trong lòng lo lắng, vết thương của Địch Thanh vẫn chưa lành, giờ lại vào cung thế này, ngộ nhỡ người Thổ Phiên trở mặt thì Địch Thanh làm gì còn hy vọng sống sót trở ra?
Địch Thanh ngược lại, trấn tĩnh Hàn Tiếu nói:
- Vậy ngươi không cần đi cùng ta. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Dứt lời liền đi cùng tên đó vào trong cung.
Hàn Tiếu không còn cách nào, đành quay lại tìm gặp đám người Qua Binh. Mọi người nghe Hàn Tiếu kể lại thì đều sốt ruột, có sức mạnh mà không có nơi để sử dụng, đành chờ đợi trong lo lắng. Lúc này Địch Thanh đã vào Thâm cung, người dẫn đường cũng đã thay đổi mấy lần.
Vương Cung Tán Phổ nguy nga hùng vĩ, bên trong có rất nhiều con đường nhỏ uốn khúc như mê cung. Nếu không có người dẫn đường, người đi vào đó sẽ bị lạc bên trong. Trong cung tiếng nhạc khắp nơi không dứt, đàn hương mù mịt khiến người ta nghe cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu.
Tây tạng tuy là vùng đất lạnh giá, nhưng trong cung cây cối đa dạng, xanh mướt, tràn đầy sức sống.
Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông đồng hồ vọng đến, như thanh âm của trời làm người ta tỉnh ngủ. Thành cung vừa dày vừa nặng, mỗi cánh cửa cung đều làm thành hình vòng cung, đã vào trong thì chỉ cảm thấy chung quanh cung điện nguy nga, khí thế cấp bách, khiến người ta thu mình lại, trong lòng chỉ còn sự tôn kính, ngưỡng mộ.
/485
|