Nghe phía xa sau lưng có người kêu lên:
-Hắn chạy về phía bên kia, trên mặt đất có vết máu.
Địch Thanh gắng sức giữ lấy mạng sống, lại lần nữa nhanh trí, dốc hết sức lực còn lại chạy về phía trước, chỉ là chạy khoảng mười mấy trượng, lại vòng ngược trở về.
Trên mặt đất đã có vết máu loang lổ.
Ai cũng không hiểu rốt cục Địch Thanh muốn làm gì, chỉ có Địch Thanh mới hiểu rõ, hắn phải liều một phen, vùng thoát khỏi quân địch. Hắn chạy một vòng trở lại, đã thở không ra hơi, nghiêng ngã muốn đổ. Dùng đao cắt một đường lên vai mình, cắt rách cả áo giáp.
Chuyện như vậy, trước kia hắn làm, dễ như trở bàn tay, giờ làm việc này, chỉ mệt đến bở cả hơi tai, mồ hôi đầm đìa.
Hắn còn chưa ngã xuống, chỉ vì dựa vào nghị lực phi thường của mình.
Binh lính đuổi đến, có người hỏi:
-Thượng La Đa Đa, có thấy thích khách không?
Địch Thanh thở dốc nói:
-Chạy về phía bên kia rồi, hắn còn chém ta một đao.
Những binh lính đuổi theo đó thấy vết máu trên mặt đất, lần lượt kêu lên:
-Hắn ở ngay phía trước, đuổi theo mau.
Đám đông chen chúc nhau mà đi, không ngờ chẳng ai thèm nhìn Địch Thanh lấy một cái. Bọn chúng đương nhiên không thể ngờ, Thượng La Đa Đa lại chính là thích khách.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng biết chắc bọn chúng tìm không ra mình, sớm muộn cũng sẽ quay trở lại lục soát. Ngẩng đầu lên thấy có một gốc lầu các ở cách đây không xa, ra sức xông lên đó, dốc hết sức lực của chín trâu hai hổ mới lén bò được lên lầu hai, nhưng bỗng dưng trời đất nghiêng đảo, hắn liền ngã đùng xuống đất.
Vốn dĩ hắn định tìm một nơi để ẩn nấp, nhưng giờ đột nhiên ngất xỉu, binh lính sớm muộn cũng sẽ tìm đến, còn hắn đến cuối cùng vẫn chạy không khỏi số phận bị bắt.
Lúc này trong lầu các có tiếng bước chân vang lên, xem ra là do Địch Thanh bò lên trên, làm tỉnh giấc người trong lầu các kia.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa nhà được mở ra. Địch Thanh nằm bất động, đã sớm mất đi tri giác.
---------------------------------
Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền!
Chín chữ này vừa thốt ra, người chết kia đột nhiên xuất bàn tay vàng, đánh Nguyên Hạo bị thương nặng.
Nguyên Hạo, Địch thanh, hai người này đấu sống đấu chết với nhau, xem ra đều đang ở ngưỡng cửa sống chết. Nhưng điều buồn cười là, người lấy mạng của bọn họ không phải là đối phương, mà lại là người bố cục.
Hiển nhiên Dã Lợi Vượng Vinh chính là người bố cục. Dã Lợi Vượng Vinh mãi vẫn không ra tay, trong lòng ông ta có điều băn khoăn, không dám lên trước. Tuy ông ta tạo phản, nhưng trong lòng vẫn có ý e sợ đối với Nguyên Hạo. Thế nhưng lúc thấy Nguyên Hạo trào máu, trong mắt Dã Lợi Vượng Vinh liền lộ vể vui mừng hớn hở!
Ông ta khéo léo sắp đặt cạm bẫy, ba thích khách liên hoàn, giờ cuối cùng cũng đánh được Nguyên Hạo bị trọng thương.
Chỉ cần Nguyên Hạo chết, kẻ thắng làm vua, ông ta sẽ có thể thay thế Nguyên Hạo, trở thành chủ nhân của Tây Bắc. Ngay khoảnh khắc ông ta trông thấy Địch Thanh đâm Nguyên Hạo bị thương, trong lòng cũng hối hận, ông ta đã đánh giá thấp Địch Thanh rồi.
Đương nhiên Dã Lợi Vượng Vinh sẽ không đem ván cờ to lớn này đặt cược trên người của Địch Thanh, mặc dù ông ta cũng biết rằng Địch Thanh nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội giết chết Nguyên Hạo, nhưng ông ta là một người cẩn trọng. Người cẩn trọng vốn suy nghĩ nhiều, do đó ông ta đã đưa Bát Hỉ cho Địch Thanh, hy vọng rằng Địch Thanh cho dù không biết được Nguyên Hạo, cũng có thể cùng vào địa ngục với Nguyên Hạo.
Nhưng Bát Hỉ không làm Nguyên Hạo bị thương.
Nếu cái Địch Thanh cầm không phải là Bát Hỉ thì sao? Cùng liên thủ với người chết kia của Dã Lợi Vượng Vinh, chẳng phải phần thắng sẽ càng chắc chắn hơn ư|?
Dã Lợi Vượng Vinh không biết kết cục ra sao, chuyện trên đời cũng không thể có lần thứ hai. Điều duy nhất ông ta vui mừng là, Nguyên Hạo đã bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng. Chỉ cần gã tay vàng kia đánh Nguyên Hạo thêm một chưởng nữa, chắc chắn sẽ lấy mạng của Nguyên Hạo.
Dã Lợi Vượng Vinh rất có lòng tin đối với gã kim thủ kia, cũng tin vào Cửu tự chân ngôn và đại thủ ấn sắc bén của gã. Trong truyền thuyết, cửu tự chân ngôn kia có thể trừ ma diệt quỷ, tăng cường thần lực, rất nhiều người cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng Dã Lợi Vượng Vinh biết điều đó không đúng.
Trên thế gian này vốn dĩ có rất nhiều dấu vết thần thánh, cái gọi là thông minh như loài người, vĩnh viễn cũng không tài nào lý giải và tượng tượng ra được.
Nếu chẳng phải vì có thần thánh, Dã Lợi Vượng Vinh cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế để tạo phản như vậy.
Tâm tư của Dã Lợi Vượng Vinh xoay như chong chóng, nhưng động tác của gã kim thủ còn nhanh hơn. Chính ngay lúc chưởng bay Nguyên Hạo, cơ thể gã đã bay lên thật cao, nhưng bất thình lình gã trông thấy Nguyên Hạo tay đang cầm cung, tiễn đã lên dây!
Thứ trên dây cung là ngân tiễn.
Nguyên Hạo ngay trước ngưỡng cửa sinh tử, vậy mà vẫn không muốn dùng kim tiễn. Nếu gã không nắm chắc phần thắng, sao gã lại đem tính mạng của mình ra đùa giỡn được?
Thời gian và không gian ngưng đọng, gã kim thủ lo sợ trong lòng, khàn giọng nói:
-Lâm…
Mười ngón tay của gã co duỗi đan vào nhau, miệng thốt chân ngôn, muốn mượn thần lực để chống đỡ mũi tên định đỉnh của Nguyên Hạo.
Cửu Vương Long Bộ, mạnh nhất tám bộ, định đỉnh vũ tiễn, vua trong vua!
Truyền thuyết noí rằng, cao thủ của bát bộ cửu vương, không ai có thể tự tin bắt được một tiễn của Đế Thích Thiên Nguyên Hạo.
Gã kim thủ cũng chẳng có tự tin để tiếp tiễn, nhưng gã không thể không tiếp. Gã biết rằng, một tiễn này bắn ra, ắt phải có một trong hai người phải chết đi một. Gã đã đọc xong hai chữ “ Tại Tiền”, chân ngôn đã thành, thủ ấn đã kết, người giữa không trung.
Trong thoáng chốc tiễn đã không còn trên dây.
Ánh vàng kim trên tay gã kim thủ bỗng vụt tắt, người cũng theo đó rớt xuống từ trên không. Một luồng gió lạnh mang theo sức mạnh kích phá ma lực xuyên thấu bàn tay của kim thủ nhân, đâm xuyên lồng ngực của gã, thổi thẳng lên tường điện.
“xẹt” một tiếng vang lên, mũi tên sắc nhọn mất đi lông vũ, chỉ thấy còn để lại chút ánh sáng màu bạc trên không trung.
Nguyên Hạo đã bắn một trong năm mũi tên đó là mũi tên màu bạc.
Mũi tên xé trời, trong sự huyền diệu, lạnh lùng, vô tình, sắc nhọn còn mạng một chút gì đó tươi đẹp.
Mũi tên đó giống hệt như sao băng lướt ngang qua bầu trời, bắn tắt binh khí leng keng, vui buồn non nước….
Kim thủ nhân đã chết!
Cuối cùng điện Thiên Hòa đã yên tĩnh trở lại.
Mặc dù vẫn đang có người không ngừng ngã xuống đất, nhưng quân phản nghịch đã mất đi lòng tin. Dã Lợi Vượng Vinh vừa mới tỏ ý vui mừng, liền trở nên kinh hãi, tuy ông ta biết võ công của Nguyên Hạo vô cùng cao thâm, nhưng cũng không ngờ tới, có kim thủ nhân có thần linh yểm hộ, vậy mà không đỡ được một tiễn kinh trời của Nguyên Hạo.
Mũi tên của Nguyên Hạo, vốn dĩ chính là thần cản giết thần, ma chắn trừ ma!
Mũi tên mà Nguyên Hạo dùng để giết Lưu Bình là thiếc tiễn, cho dù là ngưỡng cửa sống chết, nhưng mũi tên dùng để giết kim thủ nhân cũng chỉ là ngân tiễn. Gã chưa từng đả động tới trường tiễn màu vàng, phải chăng gã cho rằng, cho dù là kim thủ nhân, cũng không đáng phải dùng trường tiễn màu vàng của gã?
Còn ba mũi tên trong bình tên, không ai dám xông lên nữa.
Dã Lợi Vượng Vinh đã thua, tuy rằng ông ta còn có một số hộ vệ đang chống cự, nhưng ai cũng đều nhìn ra, bọn chúng đã mất hết lòng tin. Nguyên Hạo bất khả chiến bại, mặc cho bọn họ thần cơ diệu toán, cũng không tài nào chiến thắng Nguyên Hạo được!
Dã Lợi Vượng Vinh không động đậy, Nguyên Hạo cũng không động đậy, chỉ là trong mắt Nguyên Hạo, đã toát ra ánh nhìn sắc như tên vậy, trong sự cuồng nhiệt còn xen lẫn sự lạnh lùng vô tình.
-Ngươi thua rồi.
Khóe miệng Nguyên Hạo vẫn đang chảy máu, nhưng giọng nói điềm tĩnh. Gã có quyền lực tuyệt đối, không cần phải đề cao giọng để duy trì uy tín.
Khóe mặt Dã Lợi Vượng Vinh co giật, nhìn đống hỗn độn trong điện Thiên Hòa, thần sắc lạc lõng.
-Chống đối ta, thua cũng đồng nghĩa với chết.
Nguyên Hạo lại nói:
-Nhưng điều ta luôn thắc mắc là, nếu ngươi đã là một trong Cửu Vương Long Bộ, thân thủ không tồi. Ngươi già rồi, nhưng vẫn có năng lực chiến đấu với ta. Có điều ngươi lại để mặc cho những thích khách ngươi cài vào ra tay, bản thân thì trước sau chẳng dám xông lên, sợ gì vậy? Sợ ta một mũi tên bắn chết ngươi à?
Từng câu từng chữ của Nguyên Hạo sắc như kim, đâm vào trong tim của Dã Lợi Vượng Vinh, Dã Lợi Vượng Vinh không ung dung nữa, toàn thân run rẫy, nắm chặt nắm đấm, đã không kìm nổi muốn ra tay.
Ngón tay Nguyên Hạo khẽ vuốt ve mũi tên, nhịp điệu như điệu nhạc.
-Ta đích thân giết người, xưa nay luôn chọn tiễn mà giết. Lưu Bình bị bắt giả vờ đầu hàng ta, hiển nhiên muốn đợi cơ hội để hành thích ta. Đáng tiếc…Lưu Nghi Tôn không hiểu dụng ý của Lưu Bình, hiểu lầm Lưu Bình. Lưu Bình tận mắt nhìn con trai mình chết thảm, trong lòng đau đớn không nói thành lời. Nhưng không ngờ gã lại có thể xuất kiếm, cũng xem như không tồi.
Khóe miệng Nguyên Hạo mang theo nụ cười tàn khốc, ánh mắt lướt qua xác chết của Lưu Bình.
-Lưu Bình đã chết, nhưng gã chết không nhắm mắt, mắt vẫn nhìn về hướng đứa con mình đã chết, khóe mắt có lệ….
Nguyên Hạo nói tiếp:
-Dã Lợi Vượng Vinh, ngươi có thể liên kết với Lưu Bình hành thích ta, kế sách khá tốt. Tuy nhiên mặc dù Lưu Bình có dũng khí hơn người, có điều thân thủ thật sự quá kém, ta chỉ để cho hắn mũi tên thiết mà thôi. Người trên xà nhà nhảy xuống, thân thủ cực cừ, nhưng lại bị thủ đoạn độc ác của ngươi hủy hoại, rõ ràng hắn không biết uy lực của Bát Hỉ, ta chỉ cảm thấy kì lạ là…hắn và ngươi rõ ràng không cùng một hạng người, sao lại chịu hợp tác với ngươi? Đáng tiếc rằng dùng người không nghi, nghi thì không dùng, chẳng đợi ta đối phó với hắn, không ngờ ngươi đã tự diệt đi hắn trước.
Mắt Dã Lợi Vượng Vinh lộ vẻ đau khổ, ông ta thật sự hối hận vì đã không phát huy triệt để uy lực của Địch Thanh. Bố cục này không phải thua ở thực lực, mà là thua vì không có sự tin tưởng lẫn nhau.
Nguyên Hạo lại nói:
-Kim thủ nhân đương nhiên là cao thủ Mật Tông…ta nghe nói Cốc Tư La vì Hương Ba Lạp, đã chuẩn bị điều động ba đại thần tăng để đối phó với ta, ba người đó chính là Thiện Vô Úy, Kim Cương Trí và Bất Không. Tuy nhiên ta nghe nói Bất Không đã chết ở Biện Kinh, Sở trường giỏi nhất của Kim Cương Trí chính là Cửu tự chân ngôn, Kim thủ ấn. Người hành thích ta miệng thốt chân ngôn, tay màu vàng nhạt, khỏi phải hỏi, khẳng định là một trong ba cao thủ Mật Tông là Kim Cương Trí rồi? Gã ta đáng để ta dùng mũi tên bạc.
Dã Lợi Vượng Vinh đã tuyệt vọng. Trên đời này, điều khó chịu hơn cái chết, chẳng phải nghi ngờ chính là sự tuyệt vọng.
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Ngươi rất hiếu kỳ sao ta biết nhiều chuyện như thế phải không? Kì thật chuyện mà ta biết, nhiều hơn ngươi tưởng nhiều. Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên cải trang thành Đa Văn Thiên Vương, phá hủy Phật Di Lặc Biện Kinh, tìm kiếm Ngũ Long, lúc đó ta đã biết có người căn dặn gã làm như vậy, bởi vì người đó cũng muốn có Hương Ba Lạp. Ta vẫn luôn nghi ngờ chính là ngươi đã đứng sau bức màn chỉ đạo, nhưng ta vẫn chọn lựa tin tưởng vào ngươi. Gút mắc của ngươi, Chủng Thế Hành và triều Tống, sao lại bị ta để tâm tới? Đương nhiên ngươi phải biết rằng đây không phải là nguyên do ta nghi ngờ ngươi, sở dĩ ngươi hành động, là vì ngươi sợ ta phát hiện ra ngươi cũng đang tìm Hương Ba Lạp, có phải vậy không?
-Hắn chạy về phía bên kia, trên mặt đất có vết máu.
Địch Thanh gắng sức giữ lấy mạng sống, lại lần nữa nhanh trí, dốc hết sức lực còn lại chạy về phía trước, chỉ là chạy khoảng mười mấy trượng, lại vòng ngược trở về.
Trên mặt đất đã có vết máu loang lổ.
Ai cũng không hiểu rốt cục Địch Thanh muốn làm gì, chỉ có Địch Thanh mới hiểu rõ, hắn phải liều một phen, vùng thoát khỏi quân địch. Hắn chạy một vòng trở lại, đã thở không ra hơi, nghiêng ngã muốn đổ. Dùng đao cắt một đường lên vai mình, cắt rách cả áo giáp.
Chuyện như vậy, trước kia hắn làm, dễ như trở bàn tay, giờ làm việc này, chỉ mệt đến bở cả hơi tai, mồ hôi đầm đìa.
Hắn còn chưa ngã xuống, chỉ vì dựa vào nghị lực phi thường của mình.
Binh lính đuổi đến, có người hỏi:
-Thượng La Đa Đa, có thấy thích khách không?
Địch Thanh thở dốc nói:
-Chạy về phía bên kia rồi, hắn còn chém ta một đao.
Những binh lính đuổi theo đó thấy vết máu trên mặt đất, lần lượt kêu lên:
-Hắn ở ngay phía trước, đuổi theo mau.
Đám đông chen chúc nhau mà đi, không ngờ chẳng ai thèm nhìn Địch Thanh lấy một cái. Bọn chúng đương nhiên không thể ngờ, Thượng La Đa Đa lại chính là thích khách.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng biết chắc bọn chúng tìm không ra mình, sớm muộn cũng sẽ quay trở lại lục soát. Ngẩng đầu lên thấy có một gốc lầu các ở cách đây không xa, ra sức xông lên đó, dốc hết sức lực của chín trâu hai hổ mới lén bò được lên lầu hai, nhưng bỗng dưng trời đất nghiêng đảo, hắn liền ngã đùng xuống đất.
Vốn dĩ hắn định tìm một nơi để ẩn nấp, nhưng giờ đột nhiên ngất xỉu, binh lính sớm muộn cũng sẽ tìm đến, còn hắn đến cuối cùng vẫn chạy không khỏi số phận bị bắt.
Lúc này trong lầu các có tiếng bước chân vang lên, xem ra là do Địch Thanh bò lên trên, làm tỉnh giấc người trong lầu các kia.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa nhà được mở ra. Địch Thanh nằm bất động, đã sớm mất đi tri giác.
---------------------------------
Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền!
Chín chữ này vừa thốt ra, người chết kia đột nhiên xuất bàn tay vàng, đánh Nguyên Hạo bị thương nặng.
Nguyên Hạo, Địch thanh, hai người này đấu sống đấu chết với nhau, xem ra đều đang ở ngưỡng cửa sống chết. Nhưng điều buồn cười là, người lấy mạng của bọn họ không phải là đối phương, mà lại là người bố cục.
Hiển nhiên Dã Lợi Vượng Vinh chính là người bố cục. Dã Lợi Vượng Vinh mãi vẫn không ra tay, trong lòng ông ta có điều băn khoăn, không dám lên trước. Tuy ông ta tạo phản, nhưng trong lòng vẫn có ý e sợ đối với Nguyên Hạo. Thế nhưng lúc thấy Nguyên Hạo trào máu, trong mắt Dã Lợi Vượng Vinh liền lộ vể vui mừng hớn hở!
Ông ta khéo léo sắp đặt cạm bẫy, ba thích khách liên hoàn, giờ cuối cùng cũng đánh được Nguyên Hạo bị trọng thương.
Chỉ cần Nguyên Hạo chết, kẻ thắng làm vua, ông ta sẽ có thể thay thế Nguyên Hạo, trở thành chủ nhân của Tây Bắc. Ngay khoảnh khắc ông ta trông thấy Địch Thanh đâm Nguyên Hạo bị thương, trong lòng cũng hối hận, ông ta đã đánh giá thấp Địch Thanh rồi.
Đương nhiên Dã Lợi Vượng Vinh sẽ không đem ván cờ to lớn này đặt cược trên người của Địch Thanh, mặc dù ông ta cũng biết rằng Địch Thanh nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội giết chết Nguyên Hạo, nhưng ông ta là một người cẩn trọng. Người cẩn trọng vốn suy nghĩ nhiều, do đó ông ta đã đưa Bát Hỉ cho Địch Thanh, hy vọng rằng Địch Thanh cho dù không biết được Nguyên Hạo, cũng có thể cùng vào địa ngục với Nguyên Hạo.
Nhưng Bát Hỉ không làm Nguyên Hạo bị thương.
Nếu cái Địch Thanh cầm không phải là Bát Hỉ thì sao? Cùng liên thủ với người chết kia của Dã Lợi Vượng Vinh, chẳng phải phần thắng sẽ càng chắc chắn hơn ư|?
Dã Lợi Vượng Vinh không biết kết cục ra sao, chuyện trên đời cũng không thể có lần thứ hai. Điều duy nhất ông ta vui mừng là, Nguyên Hạo đã bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng. Chỉ cần gã tay vàng kia đánh Nguyên Hạo thêm một chưởng nữa, chắc chắn sẽ lấy mạng của Nguyên Hạo.
Dã Lợi Vượng Vinh rất có lòng tin đối với gã kim thủ kia, cũng tin vào Cửu tự chân ngôn và đại thủ ấn sắc bén của gã. Trong truyền thuyết, cửu tự chân ngôn kia có thể trừ ma diệt quỷ, tăng cường thần lực, rất nhiều người cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng Dã Lợi Vượng Vinh biết điều đó không đúng.
Trên thế gian này vốn dĩ có rất nhiều dấu vết thần thánh, cái gọi là thông minh như loài người, vĩnh viễn cũng không tài nào lý giải và tượng tượng ra được.
Nếu chẳng phải vì có thần thánh, Dã Lợi Vượng Vinh cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế để tạo phản như vậy.
Tâm tư của Dã Lợi Vượng Vinh xoay như chong chóng, nhưng động tác của gã kim thủ còn nhanh hơn. Chính ngay lúc chưởng bay Nguyên Hạo, cơ thể gã đã bay lên thật cao, nhưng bất thình lình gã trông thấy Nguyên Hạo tay đang cầm cung, tiễn đã lên dây!
Thứ trên dây cung là ngân tiễn.
Nguyên Hạo ngay trước ngưỡng cửa sinh tử, vậy mà vẫn không muốn dùng kim tiễn. Nếu gã không nắm chắc phần thắng, sao gã lại đem tính mạng của mình ra đùa giỡn được?
Thời gian và không gian ngưng đọng, gã kim thủ lo sợ trong lòng, khàn giọng nói:
-Lâm…
Mười ngón tay của gã co duỗi đan vào nhau, miệng thốt chân ngôn, muốn mượn thần lực để chống đỡ mũi tên định đỉnh của Nguyên Hạo.
Cửu Vương Long Bộ, mạnh nhất tám bộ, định đỉnh vũ tiễn, vua trong vua!
Truyền thuyết noí rằng, cao thủ của bát bộ cửu vương, không ai có thể tự tin bắt được một tiễn của Đế Thích Thiên Nguyên Hạo.
Gã kim thủ cũng chẳng có tự tin để tiếp tiễn, nhưng gã không thể không tiếp. Gã biết rằng, một tiễn này bắn ra, ắt phải có một trong hai người phải chết đi một. Gã đã đọc xong hai chữ “ Tại Tiền”, chân ngôn đã thành, thủ ấn đã kết, người giữa không trung.
Trong thoáng chốc tiễn đã không còn trên dây.
Ánh vàng kim trên tay gã kim thủ bỗng vụt tắt, người cũng theo đó rớt xuống từ trên không. Một luồng gió lạnh mang theo sức mạnh kích phá ma lực xuyên thấu bàn tay của kim thủ nhân, đâm xuyên lồng ngực của gã, thổi thẳng lên tường điện.
“xẹt” một tiếng vang lên, mũi tên sắc nhọn mất đi lông vũ, chỉ thấy còn để lại chút ánh sáng màu bạc trên không trung.
Nguyên Hạo đã bắn một trong năm mũi tên đó là mũi tên màu bạc.
Mũi tên xé trời, trong sự huyền diệu, lạnh lùng, vô tình, sắc nhọn còn mạng một chút gì đó tươi đẹp.
Mũi tên đó giống hệt như sao băng lướt ngang qua bầu trời, bắn tắt binh khí leng keng, vui buồn non nước….
Kim thủ nhân đã chết!
Cuối cùng điện Thiên Hòa đã yên tĩnh trở lại.
Mặc dù vẫn đang có người không ngừng ngã xuống đất, nhưng quân phản nghịch đã mất đi lòng tin. Dã Lợi Vượng Vinh vừa mới tỏ ý vui mừng, liền trở nên kinh hãi, tuy ông ta biết võ công của Nguyên Hạo vô cùng cao thâm, nhưng cũng không ngờ tới, có kim thủ nhân có thần linh yểm hộ, vậy mà không đỡ được một tiễn kinh trời của Nguyên Hạo.
Mũi tên của Nguyên Hạo, vốn dĩ chính là thần cản giết thần, ma chắn trừ ma!
Mũi tên mà Nguyên Hạo dùng để giết Lưu Bình là thiếc tiễn, cho dù là ngưỡng cửa sống chết, nhưng mũi tên dùng để giết kim thủ nhân cũng chỉ là ngân tiễn. Gã chưa từng đả động tới trường tiễn màu vàng, phải chăng gã cho rằng, cho dù là kim thủ nhân, cũng không đáng phải dùng trường tiễn màu vàng của gã?
Còn ba mũi tên trong bình tên, không ai dám xông lên nữa.
Dã Lợi Vượng Vinh đã thua, tuy rằng ông ta còn có một số hộ vệ đang chống cự, nhưng ai cũng đều nhìn ra, bọn chúng đã mất hết lòng tin. Nguyên Hạo bất khả chiến bại, mặc cho bọn họ thần cơ diệu toán, cũng không tài nào chiến thắng Nguyên Hạo được!
Dã Lợi Vượng Vinh không động đậy, Nguyên Hạo cũng không động đậy, chỉ là trong mắt Nguyên Hạo, đã toát ra ánh nhìn sắc như tên vậy, trong sự cuồng nhiệt còn xen lẫn sự lạnh lùng vô tình.
-Ngươi thua rồi.
Khóe miệng Nguyên Hạo vẫn đang chảy máu, nhưng giọng nói điềm tĩnh. Gã có quyền lực tuyệt đối, không cần phải đề cao giọng để duy trì uy tín.
Khóe mặt Dã Lợi Vượng Vinh co giật, nhìn đống hỗn độn trong điện Thiên Hòa, thần sắc lạc lõng.
-Chống đối ta, thua cũng đồng nghĩa với chết.
Nguyên Hạo lại nói:
-Nhưng điều ta luôn thắc mắc là, nếu ngươi đã là một trong Cửu Vương Long Bộ, thân thủ không tồi. Ngươi già rồi, nhưng vẫn có năng lực chiến đấu với ta. Có điều ngươi lại để mặc cho những thích khách ngươi cài vào ra tay, bản thân thì trước sau chẳng dám xông lên, sợ gì vậy? Sợ ta một mũi tên bắn chết ngươi à?
Từng câu từng chữ của Nguyên Hạo sắc như kim, đâm vào trong tim của Dã Lợi Vượng Vinh, Dã Lợi Vượng Vinh không ung dung nữa, toàn thân run rẫy, nắm chặt nắm đấm, đã không kìm nổi muốn ra tay.
Ngón tay Nguyên Hạo khẽ vuốt ve mũi tên, nhịp điệu như điệu nhạc.
-Ta đích thân giết người, xưa nay luôn chọn tiễn mà giết. Lưu Bình bị bắt giả vờ đầu hàng ta, hiển nhiên muốn đợi cơ hội để hành thích ta. Đáng tiếc…Lưu Nghi Tôn không hiểu dụng ý của Lưu Bình, hiểu lầm Lưu Bình. Lưu Bình tận mắt nhìn con trai mình chết thảm, trong lòng đau đớn không nói thành lời. Nhưng không ngờ gã lại có thể xuất kiếm, cũng xem như không tồi.
Khóe miệng Nguyên Hạo mang theo nụ cười tàn khốc, ánh mắt lướt qua xác chết của Lưu Bình.
-Lưu Bình đã chết, nhưng gã chết không nhắm mắt, mắt vẫn nhìn về hướng đứa con mình đã chết, khóe mắt có lệ….
Nguyên Hạo nói tiếp:
-Dã Lợi Vượng Vinh, ngươi có thể liên kết với Lưu Bình hành thích ta, kế sách khá tốt. Tuy nhiên mặc dù Lưu Bình có dũng khí hơn người, có điều thân thủ thật sự quá kém, ta chỉ để cho hắn mũi tên thiết mà thôi. Người trên xà nhà nhảy xuống, thân thủ cực cừ, nhưng lại bị thủ đoạn độc ác của ngươi hủy hoại, rõ ràng hắn không biết uy lực của Bát Hỉ, ta chỉ cảm thấy kì lạ là…hắn và ngươi rõ ràng không cùng một hạng người, sao lại chịu hợp tác với ngươi? Đáng tiếc rằng dùng người không nghi, nghi thì không dùng, chẳng đợi ta đối phó với hắn, không ngờ ngươi đã tự diệt đi hắn trước.
Mắt Dã Lợi Vượng Vinh lộ vẻ đau khổ, ông ta thật sự hối hận vì đã không phát huy triệt để uy lực của Địch Thanh. Bố cục này không phải thua ở thực lực, mà là thua vì không có sự tin tưởng lẫn nhau.
Nguyên Hạo lại nói:
-Kim thủ nhân đương nhiên là cao thủ Mật Tông…ta nghe nói Cốc Tư La vì Hương Ba Lạp, đã chuẩn bị điều động ba đại thần tăng để đối phó với ta, ba người đó chính là Thiện Vô Úy, Kim Cương Trí và Bất Không. Tuy nhiên ta nghe nói Bất Không đã chết ở Biện Kinh, Sở trường giỏi nhất của Kim Cương Trí chính là Cửu tự chân ngôn, Kim thủ ấn. Người hành thích ta miệng thốt chân ngôn, tay màu vàng nhạt, khỏi phải hỏi, khẳng định là một trong ba cao thủ Mật Tông là Kim Cương Trí rồi? Gã ta đáng để ta dùng mũi tên bạc.
Dã Lợi Vượng Vinh đã tuyệt vọng. Trên đời này, điều khó chịu hơn cái chết, chẳng phải nghi ngờ chính là sự tuyệt vọng.
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Ngươi rất hiếu kỳ sao ta biết nhiều chuyện như thế phải không? Kì thật chuyện mà ta biết, nhiều hơn ngươi tưởng nhiều. Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên cải trang thành Đa Văn Thiên Vương, phá hủy Phật Di Lặc Biện Kinh, tìm kiếm Ngũ Long, lúc đó ta đã biết có người căn dặn gã làm như vậy, bởi vì người đó cũng muốn có Hương Ba Lạp. Ta vẫn luôn nghi ngờ chính là ngươi đã đứng sau bức màn chỉ đạo, nhưng ta vẫn chọn lựa tin tưởng vào ngươi. Gút mắc của ngươi, Chủng Thế Hành và triều Tống, sao lại bị ta để tâm tới? Đương nhiên ngươi phải biết rằng đây không phải là nguyên do ta nghi ngờ ngươi, sở dĩ ngươi hành động, là vì ngươi sợ ta phát hiện ra ngươi cũng đang tìm Hương Ba Lạp, có phải vậy không?
/485
|