Lúc Địch Thanh nghĩ đến đây, chân lảo đảo một cái.
Nguyên Hạo không bị thương, Địch Thanh vốn không hay biết. Nhưng hắn biết rằng, hắn đã trúng châm độc. Tuy hắn tức giận, nhưng khóe miệng ngược lại lại cười khẩy, hắn chẳng trách được ai, chỉ có thể trách bản thân mình quá ư tin vào Dã Lợi Vượng Vinh mà thôi.
Bảo hổ lột da, nào phải chuyện dễ dàng như vậy?
Lúc này trong điện Thiên Hòa, tiếng rên la kinh hãi vang lên khắp nơi, không biết có bao nhiêu người ùa tới bị kim độc bắn trúng. Trong khói thuốc, Địch Thanh chỉ cảm thấy có một tên thị vệ giáp vàng xông tới, nhắm vào hắn liền là một kích.
Địch Thanh ra sức đánh tới, tránh được trường kích, giật lấy thanh đao ngay hông của gã đó, rồi một đao kết liễu tên đó tại chỗ. Sau đó hắn trở tay lại, một nhát đâm vào vài của mình, móc được miếng thịt có kèm kim châm ra.
Thịt đã bầm tím, thứ chảy ra là máu màu đen, thậm chí Địch Thanh còn không cảm thấy đau đớn.
Trong khói thuốc, chỉ nghe thấy có một người gào lên nói:
-Đừng để phản tặc bỏ chạy.
Âm thanh kia sao lại quen thuộc như vậy, Địch Thanh nghe xong, trong lòng lửa giận phần phật, gắng gượng vung tay một cái, đơn đao xuyên khói mà đi, bổ thẳng vào ngực của gã đó.
Gã đó xoay người ngã lăn xuống đất, trong mắt đầy ý không thể tin được.
Gã đó chính là Hạ Thủ Vân. Vốn dĩ gã không nên gào, nhưng gã thật sự quá đau lòng trước cái chết của con trai mình, gã đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần cùng liều chết với Dã Lợi Vượng Vinh, tiện thể trở thành trung thần hàng đầu dưới tay Nguyên Hạo.
Đây là một cơ hội, có câu “Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần." Hạ Thủ Vân gã tuy đã đầu hàng, nhưng chung quy gã vẫn cảm thấy không được Nguyên Hạo tin tưởng, gã còn muốn vào lúc này đây, tỏ lòng trung thành với Nguyên Hạo.
Nhưng gã chưa liều mạng, đã biếu không tính mạng của mình trước rồi.
Địch Thanh sớm đã có ý muốn giết gã, vừa hay gã tự chui đầu vào rọ, sao lại không giết cho được? Lúc này trong điện Thiên Hòa là một đống hỗn loạn, Địch Thanh chỉ cảm thấy từng cơn say sẩm, chẳng màng thêm nữa, thân người quay một cái, đã xông ra từ phía hành lang.
Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, phải sống sót, hắn chưa thể chết được!
Địch Thanh trúng kim độc chạy nạn, Nguyên Hạo lại không bị trúng kim độc.
Không phải vì Nguyên Hạo tài trí hơn Địch Thanh, mà là do gã sớm tỉnh ngộ một bước. Địch Thanh vốn không biết sự sắc nhọn của ám khí trong tay, nhưng Nguyên Hạo lại biết thứ ám khí trong tay Địch Thanh gọi là “Bát Hỉ”
Trong năm đội quân của Nguyên Hạo, có một đội quân gọi là Bát hỉ quân. Trong đội quân Bát hỉ này có hai trăm người, chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là sử dụng pháo lốc xoáy để tấn công địch. Thứ những người này ném đi chính là những viên đá nhỏ to tầm nắm đấm tay, uy lực của pháo lốc xoáy trong quân đội, còn mạnh hơn cả liên nỏ.
Nhưng Nguyên Hạo gã đã sớm không hài lòng với uy lực chỉ thế này, gã sớm biết Vũ Kinh Đường của Đại Tống đang biên soạn quyển << Vũ Kinh Tổng Yếu>>. Mà trong, điều khiến Nguyên Hạo rung động nhất không phải binh pháp bên trong, mà là phích lịch!
Triều Tống đã nghiên cứu ra hỏa khí, muốn đối phó với người Khiết Đan và kỵ binh của người Đảng Hạng.
Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, tuy quân Tống bại trận, nhưng đã bước đầu thấy được uy lực của phích lịch Đại Tống, mỗi lần Nguyên Hạo nghĩ đến điều này, trong lòng đều cảm thấy bất an. Do đó gã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đánh cắp cách chế tạo phích lịch, mặc dù chưa hoàn toàn thành công, nhưng đã mô phỏng được cách chế tạo sấm sét và tạo ra bát hỉ.
Vũ khí này vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, nghiên cứu không dễ, chế tạo càng khó.
Nguyên Hạo xưa nay vẫn để Dã Lợi Vượng Vinh phụ trách việc này, nhưng gã chưa từng nghĩ rằng, Bát Hỉ vừa thành, lại áp dụng chính trên người gã.
Đây có lẽ cũng là sự mỉa mai.
Bát hỉ xuất hiện, vốn dĩ sẽ có người vui mừng, có người sầu não.
Chính bởi vì Nguyên Hạo biết được uy lực của Bát Hỉ, cho nên từ bỏ ý định đối phó với Địch Thanh, tránh trước một bước. Gã đã nhanh chân hơn, trên không trung đã thấy Địch Thanh bị trúng chiêu, chỉ đành thở dài.
Rất hiển nhiên, Địch Thanh vốn không biết uy lực của ám khí trong tay. Nhưng Dã Lợi Vượng Vinh làm như vậy, há chẳng phải đã tự phá trường thành của mình sao?
Nguyên Hạo đã đáp đất, thấy Địch Thanh bỏ chạy, nhưng lại không cài tên. Gã biết rằng việc trọng yếu nhất trước mắt, chính là trấn áp Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, việc còn lại, tạm thời không màng tới.
Nguyên Hạo vừa đáp đất, liền có hai người một trái một phải giết tới. Hai người đó vứt kích rút đao ra, chặn đường trái phải của Nguyên Hạo. Ánh đao cực lạnh cực sắc, tuy không bằng Địch Thanh, nhưng hơn hẳn những thị vệ bình thường.
Nhưng sai một ly, đi một dặm. Địch Thanh dùng kiếm như đao, chỉ dựa vào tung hoành đao pháp đã ép Nguyên Hạo chỉ còn thế phòng thủ, nhưng hai người này rõ ràng chưa đủ bản lĩnh. Nguyên Hạo ra tay, một đoạn trường cung đã cắm thẳng vào cổ họng của một tên, nắm tay đấm mạnh, không ngờ lại kích bay nốt tên còn lại.
Tốc độ chính là sức mạnh, nắm đấm của Nguyên Hạo, thẳng như rìu bổ khai sơn.
Chính lúc Nguyên Hạo dốc toàn lực tung ra một đấm, bỗng dưng cảm thấy nguy cơ lại đến, mối nguy lần này, đến từ phía một người đã chết!
Ba người Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh và Địch Thanh cuộn vào nhau, điện Thiên Hòa đã như trận Tu La (Tu La là nhân vật hiếu chiến trong thần thoại Ấn Độ, trận Tu La biểu thị trận chiến ác liệt vô cùng), mỗi một phút giây đều có người ngã xuống, điện Thiên Hòa đã sớm máu chảy thành sông, thi hài chồng chất.
Lúc Nguyên Hạo loại bỏ hai tên phản nghịch, vốn dĩ cảm thấy không còn mối nguy nào nữa, nhưng thật không ngờ sau lưng đột nhiên không nói không rằng có một người chết đứng bật dậy.
Người chết đó bắn lên từ dưới mặt đất, chớp mắt đã đến sau lưng Nguyên Hạo. Trong khói thuốc dày đặc, người thường căn bản không tài nào nhận biết được, nhưng Nguyên Hạo đã kịp thời phát hiện ra.
Nguyên Hạo có khả năng phát hiện mối nguy, chính khả năng đó đã giúp gã hóa dữ thành lành trong nhiều hoàn cảnh hiểm ác.
Nhưng lần này nguy cơ đến một cách quá ư đường đột, quá ư kì quái, Nguyên Hạo chỉ kịp quay đầu lại, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến.
Lâm — binh — đấu — giả — giai — trận — liệt — tại — tiền!
(Đây là một trong những tư tưởng cổ đại Trung Quốc, thần đạo giáo Nhật Bản thường dùng. Mỗi thủ ấn ứng với một chữ.
Lâm: sức mạnh vũ trụ rót vào thân, trở thành Bất động bồ tát.
Binh: đại diện cho năng lượng trổi dậy, hàn phục kẻ thù xung quanh.
Đấu: dũng cảm quả đoán, càng khó khăn càng quyết tâm cao.
Giả: tự do thao túng nhục thể của mình và kẻ khác.
Giai: tự do thao túng tâm linh kẻ khác.
Trận: tâm linh cảm ứng hoặc ẩn thân.
Liệt: khống chế không gian thời gian.
Tại: khống chế năm nguyên tố (kim mộc thủy hỏa thổ).
Tiền: đại biểu cho ánh sáng.)
Chín chữ tưởng chừng chậm nhưng lại nhanh, chính vào lúc Nguyên Hạo quay đầu thì chín chữ đó đã được niệm xong. Giọng nói sâu thẳm, vừa như phật âm trên trời, lại giống lời nguyền địa ngục.
Đôi mắt Nguyên Hạo liếc xéo qua, chỉ thấy một đôi tay không ngừng chuyển động và biến đổi, kết thành những thủ ấn kỳ lạ. Ngay lúc Nguyên Hạo chưa kịp xoay người, một tay ấn ra, ánh sáng màu vàng nhạt, ấn thẳng vào lòng ngực của Nguyên Hạo.
Kim thủ chưởng đó trông có vẻ nhẹ tênh không chút sức lực.
Nhưng Nguyên Hạo cứ như bị búa tạ ngàn cân nện phải, một ngụm máu tươi được phun ra. Áo trắng của gã nhuốm máu, mũ đen rớt đất, toàn cơ thể đã bị một chưởng nhẹ tênh kia đánh bay đi!
Trước mắt Địch Thanh tối sầm lại, hắn xông vào điện kế bên, chỉ nghe từng đợt tiếng hô hào la hét, chẳng biết có bao nhiêu người đã ùa về phía này. Nhưng hổ dữ bị thương liều mạng, càng đáng sợ hơn nhiều so với con hổ liều mạng vì đói.
Không ngờ Địch Thanh lại phá được vòng vây dày đặc.
Tất cả thị vệ nghe thấy điện Thiên Hòa xảy ra chuyện, trong lòng đều cảm thấy hoang mang lo sợ, chạy đến hộ giá. Sau khi Địch Thanh thoát khỏi vòng vây, bèn nghe thấy một giọng nói uy nghiêm:
-Các người đuổi theo gã đó….bọn ta sẽ bảo vệ Ngột Tốt.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, ít nhất cũng có hơn mười mấy tên đuổi theo sau.
Mặt Địch Thanh đã tái xanh, mắt hoa cả lên. Tuy hắn đã cắt bỏ phần bị kim đâm, nhưng độc tính còn kịch liệt hơn hắn nghĩ. Địch Thanh chỉ dựa vào trực giác xông lên trước, dọc đường lại chém ngã hai tên cản đường, đột nhiên nhanh trí một cái, nhanh như bay cởi bỏ mũ giáp và giày của một trong số hai tên, mặc lên người mình.
Gã còn là Thượng La Đa Đa, tuy gã chết rồi. Nhưng nhiều người khác còn chưa hay tin này. Hắn đành phải thừa nước đục thả câu, tuy rằng cách này vô cùng mạo hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác ?
Địch Thanh mặc y phục của thị vệ, biến hóa mau lẹ, lại biến thành Thượng La Đa Đa, vòng qua một ngọn núi giả trong điện.
Nguyên Hạo không bị thương, Địch Thanh vốn không hay biết. Nhưng hắn biết rằng, hắn đã trúng châm độc. Tuy hắn tức giận, nhưng khóe miệng ngược lại lại cười khẩy, hắn chẳng trách được ai, chỉ có thể trách bản thân mình quá ư tin vào Dã Lợi Vượng Vinh mà thôi.
Bảo hổ lột da, nào phải chuyện dễ dàng như vậy?
Lúc này trong điện Thiên Hòa, tiếng rên la kinh hãi vang lên khắp nơi, không biết có bao nhiêu người ùa tới bị kim độc bắn trúng. Trong khói thuốc, Địch Thanh chỉ cảm thấy có một tên thị vệ giáp vàng xông tới, nhắm vào hắn liền là một kích.
Địch Thanh ra sức đánh tới, tránh được trường kích, giật lấy thanh đao ngay hông của gã đó, rồi một đao kết liễu tên đó tại chỗ. Sau đó hắn trở tay lại, một nhát đâm vào vài của mình, móc được miếng thịt có kèm kim châm ra.
Thịt đã bầm tím, thứ chảy ra là máu màu đen, thậm chí Địch Thanh còn không cảm thấy đau đớn.
Trong khói thuốc, chỉ nghe thấy có một người gào lên nói:
-Đừng để phản tặc bỏ chạy.
Âm thanh kia sao lại quen thuộc như vậy, Địch Thanh nghe xong, trong lòng lửa giận phần phật, gắng gượng vung tay một cái, đơn đao xuyên khói mà đi, bổ thẳng vào ngực của gã đó.
Gã đó xoay người ngã lăn xuống đất, trong mắt đầy ý không thể tin được.
Gã đó chính là Hạ Thủ Vân. Vốn dĩ gã không nên gào, nhưng gã thật sự quá đau lòng trước cái chết của con trai mình, gã đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần cùng liều chết với Dã Lợi Vượng Vinh, tiện thể trở thành trung thần hàng đầu dưới tay Nguyên Hạo.
Đây là một cơ hội, có câu “Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần." Hạ Thủ Vân gã tuy đã đầu hàng, nhưng chung quy gã vẫn cảm thấy không được Nguyên Hạo tin tưởng, gã còn muốn vào lúc này đây, tỏ lòng trung thành với Nguyên Hạo.
Nhưng gã chưa liều mạng, đã biếu không tính mạng của mình trước rồi.
Địch Thanh sớm đã có ý muốn giết gã, vừa hay gã tự chui đầu vào rọ, sao lại không giết cho được? Lúc này trong điện Thiên Hòa là một đống hỗn loạn, Địch Thanh chỉ cảm thấy từng cơn say sẩm, chẳng màng thêm nữa, thân người quay một cái, đã xông ra từ phía hành lang.
Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, phải sống sót, hắn chưa thể chết được!
Địch Thanh trúng kim độc chạy nạn, Nguyên Hạo lại không bị trúng kim độc.
Không phải vì Nguyên Hạo tài trí hơn Địch Thanh, mà là do gã sớm tỉnh ngộ một bước. Địch Thanh vốn không biết sự sắc nhọn của ám khí trong tay, nhưng Nguyên Hạo lại biết thứ ám khí trong tay Địch Thanh gọi là “Bát Hỉ”
Trong năm đội quân của Nguyên Hạo, có một đội quân gọi là Bát hỉ quân. Trong đội quân Bát hỉ này có hai trăm người, chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là sử dụng pháo lốc xoáy để tấn công địch. Thứ những người này ném đi chính là những viên đá nhỏ to tầm nắm đấm tay, uy lực của pháo lốc xoáy trong quân đội, còn mạnh hơn cả liên nỏ.
Nhưng Nguyên Hạo gã đã sớm không hài lòng với uy lực chỉ thế này, gã sớm biết Vũ Kinh Đường của Đại Tống đang biên soạn quyển << Vũ Kinh Tổng Yếu>>. Mà trong
Triều Tống đã nghiên cứu ra hỏa khí, muốn đối phó với người Khiết Đan và kỵ binh của người Đảng Hạng.
Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, tuy quân Tống bại trận, nhưng đã bước đầu thấy được uy lực của phích lịch Đại Tống, mỗi lần Nguyên Hạo nghĩ đến điều này, trong lòng đều cảm thấy bất an. Do đó gã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đánh cắp cách chế tạo phích lịch, mặc dù chưa hoàn toàn thành công, nhưng đã mô phỏng được cách chế tạo sấm sét và tạo ra bát hỉ.
Vũ khí này vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, nghiên cứu không dễ, chế tạo càng khó.
Nguyên Hạo xưa nay vẫn để Dã Lợi Vượng Vinh phụ trách việc này, nhưng gã chưa từng nghĩ rằng, Bát Hỉ vừa thành, lại áp dụng chính trên người gã.
Đây có lẽ cũng là sự mỉa mai.
Bát hỉ xuất hiện, vốn dĩ sẽ có người vui mừng, có người sầu não.
Chính bởi vì Nguyên Hạo biết được uy lực của Bát Hỉ, cho nên từ bỏ ý định đối phó với Địch Thanh, tránh trước một bước. Gã đã nhanh chân hơn, trên không trung đã thấy Địch Thanh bị trúng chiêu, chỉ đành thở dài.
Rất hiển nhiên, Địch Thanh vốn không biết uy lực của ám khí trong tay. Nhưng Dã Lợi Vượng Vinh làm như vậy, há chẳng phải đã tự phá trường thành của mình sao?
Nguyên Hạo đã đáp đất, thấy Địch Thanh bỏ chạy, nhưng lại không cài tên. Gã biết rằng việc trọng yếu nhất trước mắt, chính là trấn áp Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, việc còn lại, tạm thời không màng tới.
Nguyên Hạo vừa đáp đất, liền có hai người một trái một phải giết tới. Hai người đó vứt kích rút đao ra, chặn đường trái phải của Nguyên Hạo. Ánh đao cực lạnh cực sắc, tuy không bằng Địch Thanh, nhưng hơn hẳn những thị vệ bình thường.
Nhưng sai một ly, đi một dặm. Địch Thanh dùng kiếm như đao, chỉ dựa vào tung hoành đao pháp đã ép Nguyên Hạo chỉ còn thế phòng thủ, nhưng hai người này rõ ràng chưa đủ bản lĩnh. Nguyên Hạo ra tay, một đoạn trường cung đã cắm thẳng vào cổ họng của một tên, nắm tay đấm mạnh, không ngờ lại kích bay nốt tên còn lại.
Tốc độ chính là sức mạnh, nắm đấm của Nguyên Hạo, thẳng như rìu bổ khai sơn.
Chính lúc Nguyên Hạo dốc toàn lực tung ra một đấm, bỗng dưng cảm thấy nguy cơ lại đến, mối nguy lần này, đến từ phía một người đã chết!
Ba người Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh và Địch Thanh cuộn vào nhau, điện Thiên Hòa đã như trận Tu La (Tu La là nhân vật hiếu chiến trong thần thoại Ấn Độ, trận Tu La biểu thị trận chiến ác liệt vô cùng), mỗi một phút giây đều có người ngã xuống, điện Thiên Hòa đã sớm máu chảy thành sông, thi hài chồng chất.
Lúc Nguyên Hạo loại bỏ hai tên phản nghịch, vốn dĩ cảm thấy không còn mối nguy nào nữa, nhưng thật không ngờ sau lưng đột nhiên không nói không rằng có một người chết đứng bật dậy.
Người chết đó bắn lên từ dưới mặt đất, chớp mắt đã đến sau lưng Nguyên Hạo. Trong khói thuốc dày đặc, người thường căn bản không tài nào nhận biết được, nhưng Nguyên Hạo đã kịp thời phát hiện ra.
Nguyên Hạo có khả năng phát hiện mối nguy, chính khả năng đó đã giúp gã hóa dữ thành lành trong nhiều hoàn cảnh hiểm ác.
Nhưng lần này nguy cơ đến một cách quá ư đường đột, quá ư kì quái, Nguyên Hạo chỉ kịp quay đầu lại, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến.
Lâm — binh — đấu — giả — giai — trận — liệt — tại — tiền!
(Đây là một trong những tư tưởng cổ đại Trung Quốc, thần đạo giáo Nhật Bản thường dùng. Mỗi thủ ấn ứng với một chữ.
Lâm: sức mạnh vũ trụ rót vào thân, trở thành Bất động bồ tát.
Binh: đại diện cho năng lượng trổi dậy, hàn phục kẻ thù xung quanh.
Đấu: dũng cảm quả đoán, càng khó khăn càng quyết tâm cao.
Giả: tự do thao túng nhục thể của mình và kẻ khác.
Giai: tự do thao túng tâm linh kẻ khác.
Trận: tâm linh cảm ứng hoặc ẩn thân.
Liệt: khống chế không gian thời gian.
Tại: khống chế năm nguyên tố (kim mộc thủy hỏa thổ).
Tiền: đại biểu cho ánh sáng.)
Chín chữ tưởng chừng chậm nhưng lại nhanh, chính vào lúc Nguyên Hạo quay đầu thì chín chữ đó đã được niệm xong. Giọng nói sâu thẳm, vừa như phật âm trên trời, lại giống lời nguyền địa ngục.
Đôi mắt Nguyên Hạo liếc xéo qua, chỉ thấy một đôi tay không ngừng chuyển động và biến đổi, kết thành những thủ ấn kỳ lạ. Ngay lúc Nguyên Hạo chưa kịp xoay người, một tay ấn ra, ánh sáng màu vàng nhạt, ấn thẳng vào lòng ngực của Nguyên Hạo.
Kim thủ chưởng đó trông có vẻ nhẹ tênh không chút sức lực.
Nhưng Nguyên Hạo cứ như bị búa tạ ngàn cân nện phải, một ngụm máu tươi được phun ra. Áo trắng của gã nhuốm máu, mũ đen rớt đất, toàn cơ thể đã bị một chưởng nhẹ tênh kia đánh bay đi!
Trước mắt Địch Thanh tối sầm lại, hắn xông vào điện kế bên, chỉ nghe từng đợt tiếng hô hào la hét, chẳng biết có bao nhiêu người đã ùa về phía này. Nhưng hổ dữ bị thương liều mạng, càng đáng sợ hơn nhiều so với con hổ liều mạng vì đói.
Không ngờ Địch Thanh lại phá được vòng vây dày đặc.
Tất cả thị vệ nghe thấy điện Thiên Hòa xảy ra chuyện, trong lòng đều cảm thấy hoang mang lo sợ, chạy đến hộ giá. Sau khi Địch Thanh thoát khỏi vòng vây, bèn nghe thấy một giọng nói uy nghiêm:
-Các người đuổi theo gã đó….bọn ta sẽ bảo vệ Ngột Tốt.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, ít nhất cũng có hơn mười mấy tên đuổi theo sau.
Mặt Địch Thanh đã tái xanh, mắt hoa cả lên. Tuy hắn đã cắt bỏ phần bị kim đâm, nhưng độc tính còn kịch liệt hơn hắn nghĩ. Địch Thanh chỉ dựa vào trực giác xông lên trước, dọc đường lại chém ngã hai tên cản đường, đột nhiên nhanh trí một cái, nhanh như bay cởi bỏ mũ giáp và giày của một trong số hai tên, mặc lên người mình.
Gã còn là Thượng La Đa Đa, tuy gã chết rồi. Nhưng nhiều người khác còn chưa hay tin này. Hắn đành phải thừa nước đục thả câu, tuy rằng cách này vô cùng mạo hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác ?
Địch Thanh mặc y phục của thị vệ, biến hóa mau lẹ, lại biến thành Thượng La Đa Đa, vòng qua một ngọn núi giả trong điện.
/485
|