Đúng lúc này, Trương Ngọc nghe một tiếng “soạt”vang lên, sự cảnh giác trong lòng dâng cao, hét to một tiếng lật người tránh né. Mặc dù gã tránh nhanh nhưng đao này chém tới lại quá mức bất ngờ.
Máu tươi bắn ra!
Trương Ngọc không kịp tránh, cánh tay trái lập tức bị chém thương, liền giơ đao ngang trước ngực, khàn giọng nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi điên rồi sao?
Người chém ra đao kia chính là Lý Vũ Hanh!
Sau khi Trương Ngọc bị thương thì càng kinh hãi, thương tâm lẫn phẫn nộ. Tuy gã biết Lý Vũ Hanh yếu đuối, nhưng dù nằm mộng cũng không nghĩ tới có một ngày người huynh đệ năm xưa sẽ xuất đao với gã!
Máu tươi “tí tách’ từ mũi đao rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nhẹ. Trong phòng sáng tối, ngọn đèn mờ mờ tràn ngập hơi lạnh. Lý Vũ Hanh còn muốn xuất đao nhưng thấy trên mặt Trương Ngọc tràn ngập sự chấn kinh khiếp đảm thì hơi do dự.
Trong phòng yên lặng chốc lát, đột nhiên Thượng Quan Nhạn cười nói:
- Hắn không điên, chỉ là quá thông minh mà thôi.
Trương Ngọc nhìn ba người đối diện, trong lòng trầm xuống, dù gã không biết nguyên do nhưng đã hiểu rõ ba người trước mắt này đều muốn lấy tính mạng gã.
Gã đã không còn đường lui.
- Vì sao?
Trương Ngọc nhả từng chữ từ trong kẽ răng. Mặc dù trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng ý nghĩ này thật sự quá kinh người, gã thật không dám nghĩ đến.
Thượng Quan Nhạn khẽ thở dài, giọng điệu thoải mái nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư? Lần này không chỉ giết một mình ngươi, mà Chỉ huy sứ ba mươi sáu phân trại của Kim Minh trại cũng phải chết.
Trong Ngọc kinh sợ, run giọng nói:
- Các ngươi muốn lấy Kim Minh trại, mà chỉ dựa vào mấy người các ngươi?
Thượng Quan Nhạn thản nhiên cười:
- Nếu như ngươi thông minh thì không nên hỏi câu này. Một năm qua, Phạm lão phu tử các ngươi quá rộng lượng, nên bọn ta đã lừa gạt lén lút để mấy ngàn dũng sĩ của chúng ta lẫn vào trong trại, hơn vạn người Khương đều mang lòng gian dối. Huống chi, chẳng bao lâu nữa ngoài trại còn có...
Y đột nhiên câm bặt, chậm rãi nói:
- Trương Ngọc, nếu ba người chúng ta ra tay, ngươi không có nửa đường sống, ngươi có biết vì sao ta còn chưa ra tay không?
Trương Ngọc thầm nghĩ “Thượng Quan Nhạn muốn nói là không lâu nữa ngoài trại sẽ có đại quân người Đảng Hạng lui tới hay sao? Điều này sao có thể? Thượng Quan Nhạn này có lai lịch gì?”
Lúc trước gã chỉ biết người này đầu nhập vào Lý Hoài Bảo không lâu thì được Lý Hoài Bảo tín nhiệm. Hôm nay thấy hắn trầm lạnh như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Gã không cam lòng bó tay, lắc đầu nói:
- Vì sao ngươi còn không ra tay?
- Người hữu dụng cũng không cần chết.
Thượng Quan Nhạn thản nhiên nói:
- Lý Vũ Hanh hữu dụng, cho nên chúng ta không giết hắn. Chúng ta biết quan hệ giữa ngươi và Địch Thanh không tệ, vốn cũng đã muốn giữ ngươi lại, tuy nhiên Lý Vũ Hanh nói, tính tình ngươi cứng rắn sẽ không đầu hàng, tốt nhất là giết ngươi.
Trương Ngọc nhìn chằm chằm Lý Vũ Hanh, cười lạnh nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi hiểu ta như vậy, thật đúng là huynh đệ tốt của ta!
Vẻ mặt Lý Vũ Hanh vốn đầy xấu hổ, nghe vậy đột nhiên nổi giận nói:
- Đúng vậy, ta muốn giết ngươi đó, thì sao? Ta biết ngươi khinh thường ta. Sau chuyện ở Tào Phủ lần đó, ngươi vẫn luôn coi thường ta, ta nhịn ngươi lâu rồi. Bọn họ nói ta giết ngươi mới có thể sống. Mạng chỉ có một, ngươi chết còn tốt hơn ta chết.
Ánh mắt Trương Ngọc sắc nhọn, lạnh lùng nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi có phải là người không, lời nói này mà cũng nói ra được? Ngươi sợ chết, đúng là ta xem thường ngươi, nhưng ta vẫn tha thứ cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi lại vì bản thân mà muốn giết ta? Giết huynh đệ của ngươi?
Trương Ngọc đột nhiên mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự thê lương:
- Ta nói sai rồi, có lẽ ngay từ đầu ngươi đã không coi ta và Địch Thanh là huynh đệ!
Lý Vũ Hanh nắm chặt đơn đao, cả người run rẩy, trong mắt đầy sự bi ai sâu sắc.
Thượng Quan Nhạn giễu cợt:
- Có phải là huynh đệ hay không không quan trọng, quan trọng là có muốn sống hay không.
- Ta muốn sống thì phải đầu nhập vào các ngươi, giống như Lý Vũ Hanh đi đánh lén Địch Thanh đúng không?
Trương Ngọc đã hiểu ý của Thượng Quan Nhạn.
Thượng Quan Nhạn mỉm cười:
- Cuối cùng ngươi đã nói một câu thông minh. Ta nghĩ ngươi là người thông minh thì nên biết lựa chọn như nào.
Y tự tin đắc ý, như mèo vờn chuột nhìn Trương Ngọc.
Thượng Quan Nhạn vẫn giấu tài không lộ, tự tin dù mình đơn độc ra tay, Trương Ngọc cũng không phải là đối thủ của y. Bởi vậy y cho Trương Ngọc lựa chọn, y thích nắm vận mệnh người khác trong tay mình.
Y đã để cho Trương Ngọc lựa chọn.
Trương Ngọc cũng cười, nụ cười tươi sáng như ánh trăng:
- Ngươi sai rồi, ta là kẻ ngu dốt.
Nói xong, thân hình gã bật tung lên, một đao bổ tới Lý Vũ Hanh.
Phản kháng đầu hàng, thời khắc sinh tử.
Trương Ngọc lựa chọn xuất đao, làm việc nghĩa không được lùi bước.
Biết rõ sẽ chết cũng phải xuất đao, tính tình Trương Ngọc là vậy. Gã có thể chấp nhận được cái chết, nhưng không thể chấp nhận được sự phản bội, bởi vậy gã xuất đao với Lý Vũ Hanh.
Phải giết Lý Vũ Hanh!
Máu tươi bắn ra!
Trương Ngọc không kịp tránh, cánh tay trái lập tức bị chém thương, liền giơ đao ngang trước ngực, khàn giọng nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi điên rồi sao?
Người chém ra đao kia chính là Lý Vũ Hanh!
Sau khi Trương Ngọc bị thương thì càng kinh hãi, thương tâm lẫn phẫn nộ. Tuy gã biết Lý Vũ Hanh yếu đuối, nhưng dù nằm mộng cũng không nghĩ tới có một ngày người huynh đệ năm xưa sẽ xuất đao với gã!
Máu tươi “tí tách’ từ mũi đao rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nhẹ. Trong phòng sáng tối, ngọn đèn mờ mờ tràn ngập hơi lạnh. Lý Vũ Hanh còn muốn xuất đao nhưng thấy trên mặt Trương Ngọc tràn ngập sự chấn kinh khiếp đảm thì hơi do dự.
Trong phòng yên lặng chốc lát, đột nhiên Thượng Quan Nhạn cười nói:
- Hắn không điên, chỉ là quá thông minh mà thôi.
Trương Ngọc nhìn ba người đối diện, trong lòng trầm xuống, dù gã không biết nguyên do nhưng đã hiểu rõ ba người trước mắt này đều muốn lấy tính mạng gã.
Gã đã không còn đường lui.
- Vì sao?
Trương Ngọc nhả từng chữ từ trong kẽ răng. Mặc dù trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng ý nghĩ này thật sự quá kinh người, gã thật không dám nghĩ đến.
Thượng Quan Nhạn khẽ thở dài, giọng điệu thoải mái nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư? Lần này không chỉ giết một mình ngươi, mà Chỉ huy sứ ba mươi sáu phân trại của Kim Minh trại cũng phải chết.
Trong Ngọc kinh sợ, run giọng nói:
- Các ngươi muốn lấy Kim Minh trại, mà chỉ dựa vào mấy người các ngươi?
Thượng Quan Nhạn thản nhiên cười:
- Nếu như ngươi thông minh thì không nên hỏi câu này. Một năm qua, Phạm lão phu tử các ngươi quá rộng lượng, nên bọn ta đã lừa gạt lén lút để mấy ngàn dũng sĩ của chúng ta lẫn vào trong trại, hơn vạn người Khương đều mang lòng gian dối. Huống chi, chẳng bao lâu nữa ngoài trại còn có...
Y đột nhiên câm bặt, chậm rãi nói:
- Trương Ngọc, nếu ba người chúng ta ra tay, ngươi không có nửa đường sống, ngươi có biết vì sao ta còn chưa ra tay không?
Trương Ngọc thầm nghĩ “Thượng Quan Nhạn muốn nói là không lâu nữa ngoài trại sẽ có đại quân người Đảng Hạng lui tới hay sao? Điều này sao có thể? Thượng Quan Nhạn này có lai lịch gì?”
Lúc trước gã chỉ biết người này đầu nhập vào Lý Hoài Bảo không lâu thì được Lý Hoài Bảo tín nhiệm. Hôm nay thấy hắn trầm lạnh như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Gã không cam lòng bó tay, lắc đầu nói:
- Vì sao ngươi còn không ra tay?
- Người hữu dụng cũng không cần chết.
Thượng Quan Nhạn thản nhiên nói:
- Lý Vũ Hanh hữu dụng, cho nên chúng ta không giết hắn. Chúng ta biết quan hệ giữa ngươi và Địch Thanh không tệ, vốn cũng đã muốn giữ ngươi lại, tuy nhiên Lý Vũ Hanh nói, tính tình ngươi cứng rắn sẽ không đầu hàng, tốt nhất là giết ngươi.
Trương Ngọc nhìn chằm chằm Lý Vũ Hanh, cười lạnh nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi hiểu ta như vậy, thật đúng là huynh đệ tốt của ta!
Vẻ mặt Lý Vũ Hanh vốn đầy xấu hổ, nghe vậy đột nhiên nổi giận nói:
- Đúng vậy, ta muốn giết ngươi đó, thì sao? Ta biết ngươi khinh thường ta. Sau chuyện ở Tào Phủ lần đó, ngươi vẫn luôn coi thường ta, ta nhịn ngươi lâu rồi. Bọn họ nói ta giết ngươi mới có thể sống. Mạng chỉ có một, ngươi chết còn tốt hơn ta chết.
Ánh mắt Trương Ngọc sắc nhọn, lạnh lùng nói:
- Lý Vũ Hanh, ngươi có phải là người không, lời nói này mà cũng nói ra được? Ngươi sợ chết, đúng là ta xem thường ngươi, nhưng ta vẫn tha thứ cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi lại vì bản thân mà muốn giết ta? Giết huynh đệ của ngươi?
Trương Ngọc đột nhiên mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự thê lương:
- Ta nói sai rồi, có lẽ ngay từ đầu ngươi đã không coi ta và Địch Thanh là huynh đệ!
Lý Vũ Hanh nắm chặt đơn đao, cả người run rẩy, trong mắt đầy sự bi ai sâu sắc.
Thượng Quan Nhạn giễu cợt:
- Có phải là huynh đệ hay không không quan trọng, quan trọng là có muốn sống hay không.
- Ta muốn sống thì phải đầu nhập vào các ngươi, giống như Lý Vũ Hanh đi đánh lén Địch Thanh đúng không?
Trương Ngọc đã hiểu ý của Thượng Quan Nhạn.
Thượng Quan Nhạn mỉm cười:
- Cuối cùng ngươi đã nói một câu thông minh. Ta nghĩ ngươi là người thông minh thì nên biết lựa chọn như nào.
Y tự tin đắc ý, như mèo vờn chuột nhìn Trương Ngọc.
Thượng Quan Nhạn vẫn giấu tài không lộ, tự tin dù mình đơn độc ra tay, Trương Ngọc cũng không phải là đối thủ của y. Bởi vậy y cho Trương Ngọc lựa chọn, y thích nắm vận mệnh người khác trong tay mình.
Y đã để cho Trương Ngọc lựa chọn.
Trương Ngọc cũng cười, nụ cười tươi sáng như ánh trăng:
- Ngươi sai rồi, ta là kẻ ngu dốt.
Nói xong, thân hình gã bật tung lên, một đao bổ tới Lý Vũ Hanh.
Phản kháng đầu hàng, thời khắc sinh tử.
Trương Ngọc lựa chọn xuất đao, làm việc nghĩa không được lùi bước.
Biết rõ sẽ chết cũng phải xuất đao, tính tình Trương Ngọc là vậy. Gã có thể chấp nhận được cái chết, nhưng không thể chấp nhận được sự phản bội, bởi vậy gã xuất đao với Lý Vũ Hanh.
Phải giết Lý Vũ Hanh!
/485
|