Trương Ngọc vẫn không ngủ được, trong lòng gã tràn đầy oán khí.
Ở trước mặt Địch Thanh dù gã vẫn nói cười trước sau như một nhưng sau lưng lại không hề vui vẻ. Gã chỉ biết nên cùng chia sẻ niềm vui bằng hữu mà không biết cũng phải chia sẻ cả điều không vui nữa.
Xem ra Địch Thanh đã tốt lên rất nhiều. Trương Ngọc thật lòng vui mừng cho Địch Thanh, nhưng uất ức này của gã khi nào mới hết?
Trại Kim Minh tường đồng vách sắt! Nhưng đối với Trương Ngọc mà nói, trại Kim Minh chẳng khác gì lồng sắt, gã ở trong đó vô cùng sầu não.
- Cộc cộc cộc!
Có người gõ cửa.
Trương Ngọc hơi kinh ngạc, không biết muộn như này rồi ai tìm đến mình? Chẳng hiểu vì sao trong lòng gã lại có chút bất an. Trương Ngọc giữ bội đao, chậm rãi tới trước cửa mở cửa phòng ra.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Lý Vũ Hanh.
- Vũ Hanh, là ngươi?
Trong sự kinh ngạc của Trương Ngọc còn có chút vui mừng. Dù sao gã và Lý Vũ Hanh cũng là bằng hữu, trong đêm tuyết trong trẻo nhưng lạnh lẽo này có thể có được bằng hữu tâm sự, thật sự không tệ. Từ sau khi gã theo Địch Thanh trở về thì vẫn muốn tìm Lý Vũ Hanh nói chuyện, bọn họ là bằng hữu, chẳng phải bằng hữu thì nên khoan dung chút sao?
Lý Vũ Hanh chỉ “ừ”môt tiếng, trong mắt tràn ngập hàm ý phức tạp.
Trương Ngọc không để ý tới sự khác thường của Lý Vũ Hanh, đợi y vào phòng rồi mới bất ngờ phát hiện đi theo sau Lý Vũ Hanh còn có hai người. Trong hai người một là An Phong, Phó Chỉ Huy Hồ Chước, người kia là Thượng Quan Nhạn, thủ hạ của Lý Hoài Bảo.
Trương Ngọc lùi bước, Lý Vũ Hanh, Hồ Chước và Thượng Quan Nhạn đã chen lấn tiến vào. Trương Ngọc nhíu mày, không kìm nổi lại lùi một bước, chẳng hiểu sao trong lòng gã lạnh run.
Năm xưa gặp nạn ở Tào phủ, gã cũng có loại cảm giác này.
Nhưng khi đó còn có Địch Thanh sóng vai, còn lúc này...Lý Vũ Hanh và gã đang đối mặt với nhau.
Trương Ngọc cố duy trì sự trấn tĩnh, hỏi:
- Vũ Hanh, có chuyện gì vậy?
Gã thấy Lý Vũ Hanh cầm theo túi da, bên trong tròn vo không biết đựng gì.
- Hôm nay Lý Hoài Bảo làm nhục ngươi.
Vẻ mặt Lý Vũ Hanh không chút thay đổi, nói.
Trương Ngọc nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói:
- Thì sao?
Cảm xúc Lý Vũ Hanh đột nhiên trở nên cuồng bạo, kêu lên:
- Ngươi là huynh đệ của ta, hắn làm nhục ngươi chính là không nể mặt mũi huynh đệ chúng ta.
Trong lòng Trương Ngọc bỗng dưng trào dâng niềm xúc động, gã thật sự không thể tin Lý Vũ Hanh còn có thể nói ra được những lời này. Nhưng lời nói tiếp theo sau đó của Lý Vũ Hanh khiến Trương Ngọc khiếp sợ.
- Ta đã giết Lý Hoài Bảo!
Sắc mặt Trương Ngọc biến đổi, không kìm nổi quay sang nhìn Hồ Chước, Thượng Quan Nhạn. Hai người kia đều thờ ơ như đang xem diễn. Trương Ngọc cảm giác có vấn đề nhưng trong nhất thời không biết vấn đề ở đâu.
Vì sao ba người này lại đi cùng nhau?
- Ngươi không tin?
Lý Vũ Hanh thấy Trương Ngọc trầm mặc, nhếch miệng chế giễu.
Tâm tư Trương Ngọc xoay tít, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi cũng biết giết hắn có hậu quả gì?
Giọng nói của Lý Vũ Hanh hơi run rẩy, đột nhiên kích động nói:
- Ta mặc kệ hậu quả gì! Ta biết ngươi không tin, nhưng ta đã giết hắn!
Y ném túi da kia xuống đất.
Một đầu người từ trong túi da lăn ra, máu thịt lẫn lộn. Trương Ngọc không kìm nổi cúi đầu xuống nhìn, mơ hồ nhận ra đó là đầu của Lý Hoài Bảo, trong lòng run rẩy kinh sợ, lại có chút buồn nôn.
Mặc dù gã căm ghét Lý Hoài Bảo, nhưng dù thế nào cũng không ngờ Lý công tử ban ngày còn ngang ngược mà lại chết như vậy.
Trong lòng dù hơi mờ mịt nhưng Trương Ngọc cũng không tin Lý Vũ Hanh có dũng khí giết Lý Hoài Bảo, càng không tin rằng Lý Vũ Hanh giết Lý Hoài Bảo là vì mình.
Nhưng Lý Hoài Bảo thật sự đã chết, vì sao?
Ở trước mặt Địch Thanh dù gã vẫn nói cười trước sau như một nhưng sau lưng lại không hề vui vẻ. Gã chỉ biết nên cùng chia sẻ niềm vui bằng hữu mà không biết cũng phải chia sẻ cả điều không vui nữa.
Xem ra Địch Thanh đã tốt lên rất nhiều. Trương Ngọc thật lòng vui mừng cho Địch Thanh, nhưng uất ức này của gã khi nào mới hết?
Trại Kim Minh tường đồng vách sắt! Nhưng đối với Trương Ngọc mà nói, trại Kim Minh chẳng khác gì lồng sắt, gã ở trong đó vô cùng sầu não.
- Cộc cộc cộc!
Có người gõ cửa.
Trương Ngọc hơi kinh ngạc, không biết muộn như này rồi ai tìm đến mình? Chẳng hiểu vì sao trong lòng gã lại có chút bất an. Trương Ngọc giữ bội đao, chậm rãi tới trước cửa mở cửa phòng ra.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Lý Vũ Hanh.
- Vũ Hanh, là ngươi?
Trong sự kinh ngạc của Trương Ngọc còn có chút vui mừng. Dù sao gã và Lý Vũ Hanh cũng là bằng hữu, trong đêm tuyết trong trẻo nhưng lạnh lẽo này có thể có được bằng hữu tâm sự, thật sự không tệ. Từ sau khi gã theo Địch Thanh trở về thì vẫn muốn tìm Lý Vũ Hanh nói chuyện, bọn họ là bằng hữu, chẳng phải bằng hữu thì nên khoan dung chút sao?
Lý Vũ Hanh chỉ “ừ”môt tiếng, trong mắt tràn ngập hàm ý phức tạp.
Trương Ngọc không để ý tới sự khác thường của Lý Vũ Hanh, đợi y vào phòng rồi mới bất ngờ phát hiện đi theo sau Lý Vũ Hanh còn có hai người. Trong hai người một là An Phong, Phó Chỉ Huy Hồ Chước, người kia là Thượng Quan Nhạn, thủ hạ của Lý Hoài Bảo.
Trương Ngọc lùi bước, Lý Vũ Hanh, Hồ Chước và Thượng Quan Nhạn đã chen lấn tiến vào. Trương Ngọc nhíu mày, không kìm nổi lại lùi một bước, chẳng hiểu sao trong lòng gã lạnh run.
Năm xưa gặp nạn ở Tào phủ, gã cũng có loại cảm giác này.
Nhưng khi đó còn có Địch Thanh sóng vai, còn lúc này...Lý Vũ Hanh và gã đang đối mặt với nhau.
Trương Ngọc cố duy trì sự trấn tĩnh, hỏi:
- Vũ Hanh, có chuyện gì vậy?
Gã thấy Lý Vũ Hanh cầm theo túi da, bên trong tròn vo không biết đựng gì.
- Hôm nay Lý Hoài Bảo làm nhục ngươi.
Vẻ mặt Lý Vũ Hanh không chút thay đổi, nói.
Trương Ngọc nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói:
- Thì sao?
Cảm xúc Lý Vũ Hanh đột nhiên trở nên cuồng bạo, kêu lên:
- Ngươi là huynh đệ của ta, hắn làm nhục ngươi chính là không nể mặt mũi huynh đệ chúng ta.
Trong lòng Trương Ngọc bỗng dưng trào dâng niềm xúc động, gã thật sự không thể tin Lý Vũ Hanh còn có thể nói ra được những lời này. Nhưng lời nói tiếp theo sau đó của Lý Vũ Hanh khiến Trương Ngọc khiếp sợ.
- Ta đã giết Lý Hoài Bảo!
Sắc mặt Trương Ngọc biến đổi, không kìm nổi quay sang nhìn Hồ Chước, Thượng Quan Nhạn. Hai người kia đều thờ ơ như đang xem diễn. Trương Ngọc cảm giác có vấn đề nhưng trong nhất thời không biết vấn đề ở đâu.
Vì sao ba người này lại đi cùng nhau?
- Ngươi không tin?
Lý Vũ Hanh thấy Trương Ngọc trầm mặc, nhếch miệng chế giễu.
Tâm tư Trương Ngọc xoay tít, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi cũng biết giết hắn có hậu quả gì?
Giọng nói của Lý Vũ Hanh hơi run rẩy, đột nhiên kích động nói:
- Ta mặc kệ hậu quả gì! Ta biết ngươi không tin, nhưng ta đã giết hắn!
Y ném túi da kia xuống đất.
Một đầu người từ trong túi da lăn ra, máu thịt lẫn lộn. Trương Ngọc không kìm nổi cúi đầu xuống nhìn, mơ hồ nhận ra đó là đầu của Lý Hoài Bảo, trong lòng run rẩy kinh sợ, lại có chút buồn nôn.
Mặc dù gã căm ghét Lý Hoài Bảo, nhưng dù thế nào cũng không ngờ Lý công tử ban ngày còn ngang ngược mà lại chết như vậy.
Trong lòng dù hơi mờ mịt nhưng Trương Ngọc cũng không tin Lý Vũ Hanh có dũng khí giết Lý Hoài Bảo, càng không tin rằng Lý Vũ Hanh giết Lý Hoài Bảo là vì mình.
Nhưng Lý Hoài Bảo thật sự đã chết, vì sao?
/485
|