Kỵ trung Thiết Diều, lĩnh nội Sơn Ngoa!
Thiết Diều, Sơn Ngoa, hai đội quân này chính là lực lượng đáng sợ trong tay Nguyên Hạo! Quân Sơn Ngoa nhiều năm qua trấn giữ Hoành Sơn đã tỏ rõ tính chất của đội quân này đó là âm tàn như sói, linh hoạt như vượn, giảo hoạt như hồ ly.
Thiết Diều Tử không có sự linh động như Sơn Ngoa, nhưng lại có sự hung tàn giống như hổ báo. Quân Cầm Sinh thủ hạ của Nguyên Hao có hai trăm ngàn, nhưng Thiết Diều Tử lại chỉ có ba ngàn mà thôi.
Nhưng ba ngàn Thiết Diều tử này đủ để chống cự với một trăm ngàn quân Cầm Sinh!
Ngày hôm nay, đám quân Tân Trại bọn họ lại đụng phải chính là đội quân Thiết Diều Tử rong ruổi khắp bình nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này.
Địch Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Vân Sơn, bất kể Vân Sơn gã có thể trở về hay không, nhưng chỉ cần thời gian dài gã không quay lại, Thiết Diều Tử chắc chắn sẽ biết có địch, nên sẽ lập tức xuất động!
Do hắn nhất thời không xem xét kỹ, nên bây giờ lâm vào cảnh hiểm nguy.
Cam Phong là người có thuật cưỡi ngựa tốt nhất trong quân Tân Trại, người khác còn gọi hắn là Cản Phong, quả thật kỹ thuật cưỡi ngựa của y rất tốt, cưỡi ngữa có thể đuổi kịp gió. Cát Chấn Viễn phái y đi trước trinh sát, chính là muốn tận dụng ưu thế này của y. Cam Phong cũng đã không phụ lòng tin của mọi người, có thể nhanh chóng quay lại trước lúc Thiết Diều Tử tới, đem tin tức truyền về.
Cam Phong vì quân Tân Trại tranh thủ một chút thời gian, nhưng chút thời gian này quả thật quá sức ngắn ngủi.
Địch Thanh đang định hỏi số lượng kỵ binh bao nhiêu thì hắn rất nhanh phát hiện căn bản hắn không cần phải hỏi làm gì. Một đợt chấn động nho nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến, rồi lập tức biến thành đất rung núi lở. Từ phía tây bắc truyền đến những tiếng vó ngựa ầm ầm, giống như thiên quân vạn mã đang chạy tới.
Chiến mã bất an hí lên từng đợt, chúng nó cũng cảm thấy tai họa đang đến gần.
Bụi đen điên cuồng bốc lên đầy trời, giống như gió lốc ào ào cuốn tới, gào thét mà đến, uy danh của Thiết Diều Tử quả là như vậy!
Sắc mặt của mọi người lúc này đều đã biến đổi, Liêu Phong khàn giọng nói:
-Chỉ Huy Sứ, chạy mau.
Trái lại, Địch Thanh giờ này đã lấy lại bình tĩnh, hắn chỉ nói ba chữ:
-Không thể trốn!
Mới vừa rồi hắn cảm giác được nguy cơ, liền muốn đem đám thủ hạ này tránh đi, nhưng bây giờ đã đến nước này, hắn biết mọi người đã không còn chỗ để trốn nữa rồi.
Mà với uy thế của đối phương, lại thêm địa hình nơi đây lồi lõm, đa số quân Tân Trại đều di chuyển bằng hai chân thì làm sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Thiết Diều Tử?
Liêu Phong bị uy thế của đối phương bức bách, dưới tình huống gấp rút như vậy, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là chạy trốn, nhưng anh ta cũng biết nếu như trốn thì đội kỵ binh cũng chưa chắc thoát khỏi sự đuổi giết của đối phương, huống chi là đám bộ binh này, không một chút do dự, anh ta lạnh lùng nói:
-Bày trận!
Quân Tân Trại đối mặt với sự sống chết trước mắt, đã bất chấp sợ hãi, thuẫn bài thủ tiến lên phía trước, đao phủ thủ hỗ trợ phía sau, cung tiễn thủ chia ra hai cánh, đội kỵ binh đứng sau cùng, trong nháy mắt đã sắp xếp thành một trận hình có thể phát huy toàn bộ nhân lực.
Địch Thanh cưỡi ngựa đứng ở phía trước đội ngũ, khóe mắt hắn đột nhiên giật giật.
Một đường màu đen tràn ra từ phía đường chân trời, giống như sóng biển dâng trào, lại giống như mây đen điên cuồng cuốn tới. Trong phút chốc, ở giữa cơn sóng triều màu đen kia chợt lóe lên một đường sáng. Ánh sáng lành lạnh mang theo vẻ dữ tợn.
Lá khô cuốn lên cao, gió lạnh táp vào mặt.
Mọi người nhìn thấy một màn xuất hiện này của Thiết Diều Tử, trong lòng ai nấy trầm xuống. Mặc dù đám Thiết Diều Tử đang tới chẳng qua cũng chỉ khoảng một trăm người, nhưng một trăm người kia giống như thiên quân vạn mã, khí thế xông lên mãnh liệt, nghe rợn cả người.
Mọi người đều biết sự sắc bén của Thiết Diều Tử, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiết Diều Tử xông đến kia, vẫn không kìm nối thất vọng đau khổ dâng lên trong lòng…
Ở phía trước, kỵ binh như rừng, trọng giáp như thuẫn, Thiết Diều Tử chừng trăm người đã hình thành một bức tường thép, hung tợn đẩy tới.
Nhưng bức tường sắt này lại không thể làm cho người ta lạnh lẽo bằng phân nửa những ánh sáng lập lòe kia.
Mọi người cuối cùng cũng phát hiện những bóng sáng kia là gì, hóa ra chính là ánh sáng phát ra từ binh khí của đối phương. Sắc mặt Liêu Phong xám như tro tàn, nghẹn họng nói:
-Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao?!
Trong giọng nói của anh ta cũng lộ ra sự tuyệt vọng, đám binh sĩ Tân Trại cũng mất hết ý chí.
Trái tim của Địch Thanh nhảy lên kịch liệt, hắn rung động vì cái hung khí trên chiến trường kia, hắn khiếp sợ vì hùng tâm của Nguyên Hạo!
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao!
Đường Triều năm đó có thể thống nhất thiên hạ là nhờ có sự trợ giúp của khoái mã, nhưng sự cường thịnh của Đường Triều, giúp triều đại này bình định tứ di lại chính là nhờ Mạch Đao. Mạch Đao có hai lưỡi, ban đầu chính là vũ khí sắc bén của bộ binh để đối phó với kỵ binh, nhưng nếu được cải thiện và vận dụng cho kỵ binh thì uy lực khiến người nghe phải kinh sợ.
Nhà Đường lấy Mạch Đao xưng hùng thiên hạ, nhưng bởi vì giá thành chế tạo của Mạch Đao quá đắt đỏ nên việc sử dụng đại trà trong quân khó có thể thực hiện. Về sau đến triều Tống, tình hình đã có thay đổi, các loại binh khí cải tiến dần dần thay thế địa vị của Mạch Đao, trong đó Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chính là một biến chủng của Mạch Đao, sắc bén không giảm mà còn linh hoạt hơn, nhưng giá cả để chế tạo cũng không rẻ.
Nguyên Hạo cung cấp cho Thiết Diều Tử chiến mã nhanh nhất tây bắc, binh khí sang quý nhất, giáp trụ dày nhất, phòng hộ hoàn mỹ nhất, cho nên mặc dù y chỉ có ba ngàn Thiết Diều Tử nhưng thực tế giá trị để tạo ra đội quân ba ngàn người này không hề kém giá trị để đào tạo ra một trăm ngàn binh lính thông thường. Thiết Diều Tử mặc trọng giáp nên đao thương không thể đâm thủng, hơn nữa còn được trang bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, với tốc độ như một cơn lốc màu đen, cứ như vậy không kiêng nể gì vọt tới. Quân Tân Trại dưới uy thế như vậy giống như sơn dương chờ chết.
Liêu Phong lúc này biết mình bày trận sai lầm, với trận thế lúc này, tuyệt đối không thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của đối phương. Mũi tên dài của cung tiễn thủ cũng không thể bán thủng trọng giáp, nhưng anh ta thật sự không biết phải sắp xếp trận hình như thế nào để có thể ngăn cản đối phương. Phương pháp duy nhất có thể ngăn cản được Thiết Diều Tử chính là tránh ở trong thành lũy, trong núi hoặc phía sau tường dày, mà không phải là đứng ngây ngốc giữa bình nguyên.
Quân Tân Trại một nước tính sai, toàn bộ không còn cơ hội.
Quân Tân Trại gần như buông xuôi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Địch Thanh.
Bọn họ hy vọng Địch Thanh sẽ còn có kế sách kỳ diệu nào đó, nhưng lại biết hy vọng đó là không thực tế. Địch Thanh cho dù là có mưu có dũng đi nữa thì cũng chỉ là con người, làm sao có thể ngăn cản uy thế như bão tố điên cuồng của Thiết Diều Tử này?
Hiện tại, hy vọng duy nhất là làm sao để cho một hai người có thể trở về, báo cho người ở Tân Trại biết. Lúc này, những binh sĩ kia chỉ cảm thấy bi tráng và bất đắc dĩ.
Địch Thanh đột nhiên mỉm cười, hắn tự tháo mặt nạ bằng đồng xanh giắt trên yên ra, chậm rãi mang lên mặt.
Khuôn mặt tuấn lãng kia, nháy mắt đã hóa thành dữ tợn, bất khuất như Hình Thiên.
Hình Thiên bi tráng, không oán không hối, chỉ còn lại sự bất khuất và ý chí chiến đấu sôi sục, vĩnh viễn không buông bỏ!
Quân Tân Trại nhìn thấy Địch Thanh lấy mặt nạ che mặt thì đều ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì, nhưng qua mấy giây sau, bọn họ liền hiểu ra, lại càng hoảng sợ.
Địch Thanh thúc giục chiến mã, một mình một ngựa hướng về phía đội quân Thiết Diều Hâu phóng tới!
Hắn không dặn dò gì, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy quyết tuyệt vọt tới giống như Hình Thiên, biết rõ không địch lại nhưng với ý chí chiến đấu trong tim bùng cháy, hắn không hề vứt bỏ hy vọng.
Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây rọi xuống mặt đất, mặc dù không thể xuyên qua bức tường thép đang gào thét lao tới, nhưng lại cho vị anh hùng bi tráng một cái bóng thật dài, giống như trời xanh cảm động mà lưu lại một cái bóng sau lưng bầu bạn với con người cô độc kia…
Tinh Vệ ngày ngày ngậm gỗ, lấp cạn biển Đông!
Bất khuất như Hình Thiên vung búa, chí lớn còn mãi!
Giữa trời đất, bóng dáng kia một mình một ngựa như Tinh Vệ ngậm gỗ, như Hình Thiên vung búa!
Gió giục mây vần, thiên địa tiêu sát.
Địch Thanh đơn thương độc mã lao ra, hắn cũng không phải là muốn khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu, chẳng qua hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Lúc này, việc hắn có thể làm được chỉ là vì quân Tân Trại giành lấy một phần cơ hội sinh tồn.
Liều mạng để cứu mạng những người còn lại!
Hắn đã nhìn ra quân Tân Trại lúc này chỉ có bất an, sợ hãi và tuyệt vọng.
Do vậy, Địch Thanh hắn liều mạng chính là vì những binh lính Tân Trại có thể được sống, Thiết Diều Tử mặc dù hung tàn, nhưng hắn không sợ!
Thiết Diều, Sơn Ngoa, hai đội quân này chính là lực lượng đáng sợ trong tay Nguyên Hạo! Quân Sơn Ngoa nhiều năm qua trấn giữ Hoành Sơn đã tỏ rõ tính chất của đội quân này đó là âm tàn như sói, linh hoạt như vượn, giảo hoạt như hồ ly.
Thiết Diều Tử không có sự linh động như Sơn Ngoa, nhưng lại có sự hung tàn giống như hổ báo. Quân Cầm Sinh thủ hạ của Nguyên Hao có hai trăm ngàn, nhưng Thiết Diều Tử lại chỉ có ba ngàn mà thôi.
Nhưng ba ngàn Thiết Diều tử này đủ để chống cự với một trăm ngàn quân Cầm Sinh!
Ngày hôm nay, đám quân Tân Trại bọn họ lại đụng phải chính là đội quân Thiết Diều Tử rong ruổi khắp bình nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này.
Địch Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Vân Sơn, bất kể Vân Sơn gã có thể trở về hay không, nhưng chỉ cần thời gian dài gã không quay lại, Thiết Diều Tử chắc chắn sẽ biết có địch, nên sẽ lập tức xuất động!
Do hắn nhất thời không xem xét kỹ, nên bây giờ lâm vào cảnh hiểm nguy.
Cam Phong là người có thuật cưỡi ngựa tốt nhất trong quân Tân Trại, người khác còn gọi hắn là Cản Phong, quả thật kỹ thuật cưỡi ngựa của y rất tốt, cưỡi ngữa có thể đuổi kịp gió. Cát Chấn Viễn phái y đi trước trinh sát, chính là muốn tận dụng ưu thế này của y. Cam Phong cũng đã không phụ lòng tin của mọi người, có thể nhanh chóng quay lại trước lúc Thiết Diều Tử tới, đem tin tức truyền về.
Cam Phong vì quân Tân Trại tranh thủ một chút thời gian, nhưng chút thời gian này quả thật quá sức ngắn ngủi.
Địch Thanh đang định hỏi số lượng kỵ binh bao nhiêu thì hắn rất nhanh phát hiện căn bản hắn không cần phải hỏi làm gì. Một đợt chấn động nho nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến, rồi lập tức biến thành đất rung núi lở. Từ phía tây bắc truyền đến những tiếng vó ngựa ầm ầm, giống như thiên quân vạn mã đang chạy tới.
Chiến mã bất an hí lên từng đợt, chúng nó cũng cảm thấy tai họa đang đến gần.
Bụi đen điên cuồng bốc lên đầy trời, giống như gió lốc ào ào cuốn tới, gào thét mà đến, uy danh của Thiết Diều Tử quả là như vậy!
Sắc mặt của mọi người lúc này đều đã biến đổi, Liêu Phong khàn giọng nói:
-Chỉ Huy Sứ, chạy mau.
Trái lại, Địch Thanh giờ này đã lấy lại bình tĩnh, hắn chỉ nói ba chữ:
-Không thể trốn!
Mới vừa rồi hắn cảm giác được nguy cơ, liền muốn đem đám thủ hạ này tránh đi, nhưng bây giờ đã đến nước này, hắn biết mọi người đã không còn chỗ để trốn nữa rồi.
Mà với uy thế của đối phương, lại thêm địa hình nơi đây lồi lõm, đa số quân Tân Trại đều di chuyển bằng hai chân thì làm sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Thiết Diều Tử?
Liêu Phong bị uy thế của đối phương bức bách, dưới tình huống gấp rút như vậy, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là chạy trốn, nhưng anh ta cũng biết nếu như trốn thì đội kỵ binh cũng chưa chắc thoát khỏi sự đuổi giết của đối phương, huống chi là đám bộ binh này, không một chút do dự, anh ta lạnh lùng nói:
-Bày trận!
Quân Tân Trại đối mặt với sự sống chết trước mắt, đã bất chấp sợ hãi, thuẫn bài thủ tiến lên phía trước, đao phủ thủ hỗ trợ phía sau, cung tiễn thủ chia ra hai cánh, đội kỵ binh đứng sau cùng, trong nháy mắt đã sắp xếp thành một trận hình có thể phát huy toàn bộ nhân lực.
Địch Thanh cưỡi ngựa đứng ở phía trước đội ngũ, khóe mắt hắn đột nhiên giật giật.
Một đường màu đen tràn ra từ phía đường chân trời, giống như sóng biển dâng trào, lại giống như mây đen điên cuồng cuốn tới. Trong phút chốc, ở giữa cơn sóng triều màu đen kia chợt lóe lên một đường sáng. Ánh sáng lành lạnh mang theo vẻ dữ tợn.
Lá khô cuốn lên cao, gió lạnh táp vào mặt.
Mọi người nhìn thấy một màn xuất hiện này của Thiết Diều Tử, trong lòng ai nấy trầm xuống. Mặc dù đám Thiết Diều Tử đang tới chẳng qua cũng chỉ khoảng một trăm người, nhưng một trăm người kia giống như thiên quân vạn mã, khí thế xông lên mãnh liệt, nghe rợn cả người.
Mọi người đều biết sự sắc bén của Thiết Diều Tử, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiết Diều Tử xông đến kia, vẫn không kìm nối thất vọng đau khổ dâng lên trong lòng…
Ở phía trước, kỵ binh như rừng, trọng giáp như thuẫn, Thiết Diều Tử chừng trăm người đã hình thành một bức tường thép, hung tợn đẩy tới.
Nhưng bức tường sắt này lại không thể làm cho người ta lạnh lẽo bằng phân nửa những ánh sáng lập lòe kia.
Mọi người cuối cùng cũng phát hiện những bóng sáng kia là gì, hóa ra chính là ánh sáng phát ra từ binh khí của đối phương. Sắc mặt Liêu Phong xám như tro tàn, nghẹn họng nói:
-Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao?!
Trong giọng nói của anh ta cũng lộ ra sự tuyệt vọng, đám binh sĩ Tân Trại cũng mất hết ý chí.
Trái tim của Địch Thanh nhảy lên kịch liệt, hắn rung động vì cái hung khí trên chiến trường kia, hắn khiếp sợ vì hùng tâm của Nguyên Hạo!
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao!
Đường Triều năm đó có thể thống nhất thiên hạ là nhờ có sự trợ giúp của khoái mã, nhưng sự cường thịnh của Đường Triều, giúp triều đại này bình định tứ di lại chính là nhờ Mạch Đao. Mạch Đao có hai lưỡi, ban đầu chính là vũ khí sắc bén của bộ binh để đối phó với kỵ binh, nhưng nếu được cải thiện và vận dụng cho kỵ binh thì uy lực khiến người nghe phải kinh sợ.
Nhà Đường lấy Mạch Đao xưng hùng thiên hạ, nhưng bởi vì giá thành chế tạo của Mạch Đao quá đắt đỏ nên việc sử dụng đại trà trong quân khó có thể thực hiện. Về sau đến triều Tống, tình hình đã có thay đổi, các loại binh khí cải tiến dần dần thay thế địa vị của Mạch Đao, trong đó Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chính là một biến chủng của Mạch Đao, sắc bén không giảm mà còn linh hoạt hơn, nhưng giá cả để chế tạo cũng không rẻ.
Nguyên Hạo cung cấp cho Thiết Diều Tử chiến mã nhanh nhất tây bắc, binh khí sang quý nhất, giáp trụ dày nhất, phòng hộ hoàn mỹ nhất, cho nên mặc dù y chỉ có ba ngàn Thiết Diều Tử nhưng thực tế giá trị để tạo ra đội quân ba ngàn người này không hề kém giá trị để đào tạo ra một trăm ngàn binh lính thông thường. Thiết Diều Tử mặc trọng giáp nên đao thương không thể đâm thủng, hơn nữa còn được trang bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, với tốc độ như một cơn lốc màu đen, cứ như vậy không kiêng nể gì vọt tới. Quân Tân Trại dưới uy thế như vậy giống như sơn dương chờ chết.
Liêu Phong lúc này biết mình bày trận sai lầm, với trận thế lúc này, tuyệt đối không thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của đối phương. Mũi tên dài của cung tiễn thủ cũng không thể bán thủng trọng giáp, nhưng anh ta thật sự không biết phải sắp xếp trận hình như thế nào để có thể ngăn cản đối phương. Phương pháp duy nhất có thể ngăn cản được Thiết Diều Tử chính là tránh ở trong thành lũy, trong núi hoặc phía sau tường dày, mà không phải là đứng ngây ngốc giữa bình nguyên.
Quân Tân Trại một nước tính sai, toàn bộ không còn cơ hội.
Quân Tân Trại gần như buông xuôi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Địch Thanh.
Bọn họ hy vọng Địch Thanh sẽ còn có kế sách kỳ diệu nào đó, nhưng lại biết hy vọng đó là không thực tế. Địch Thanh cho dù là có mưu có dũng đi nữa thì cũng chỉ là con người, làm sao có thể ngăn cản uy thế như bão tố điên cuồng của Thiết Diều Tử này?
Hiện tại, hy vọng duy nhất là làm sao để cho một hai người có thể trở về, báo cho người ở Tân Trại biết. Lúc này, những binh sĩ kia chỉ cảm thấy bi tráng và bất đắc dĩ.
Địch Thanh đột nhiên mỉm cười, hắn tự tháo mặt nạ bằng đồng xanh giắt trên yên ra, chậm rãi mang lên mặt.
Khuôn mặt tuấn lãng kia, nháy mắt đã hóa thành dữ tợn, bất khuất như Hình Thiên.
Hình Thiên bi tráng, không oán không hối, chỉ còn lại sự bất khuất và ý chí chiến đấu sôi sục, vĩnh viễn không buông bỏ!
Quân Tân Trại nhìn thấy Địch Thanh lấy mặt nạ che mặt thì đều ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì, nhưng qua mấy giây sau, bọn họ liền hiểu ra, lại càng hoảng sợ.
Địch Thanh thúc giục chiến mã, một mình một ngựa hướng về phía đội quân Thiết Diều Hâu phóng tới!
Hắn không dặn dò gì, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy quyết tuyệt vọt tới giống như Hình Thiên, biết rõ không địch lại nhưng với ý chí chiến đấu trong tim bùng cháy, hắn không hề vứt bỏ hy vọng.
Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây rọi xuống mặt đất, mặc dù không thể xuyên qua bức tường thép đang gào thét lao tới, nhưng lại cho vị anh hùng bi tráng một cái bóng thật dài, giống như trời xanh cảm động mà lưu lại một cái bóng sau lưng bầu bạn với con người cô độc kia…
Tinh Vệ ngày ngày ngậm gỗ, lấp cạn biển Đông!
Bất khuất như Hình Thiên vung búa, chí lớn còn mãi!
Giữa trời đất, bóng dáng kia một mình một ngựa như Tinh Vệ ngậm gỗ, như Hình Thiên vung búa!
Gió giục mây vần, thiên địa tiêu sát.
Địch Thanh đơn thương độc mã lao ra, hắn cũng không phải là muốn khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu, chẳng qua hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Lúc này, việc hắn có thể làm được chỉ là vì quân Tân Trại giành lấy một phần cơ hội sinh tồn.
Liều mạng để cứu mạng những người còn lại!
Hắn đã nhìn ra quân Tân Trại lúc này chỉ có bất an, sợ hãi và tuyệt vọng.
Do vậy, Địch Thanh hắn liều mạng chính là vì những binh lính Tân Trại có thể được sống, Thiết Diều Tử mặc dù hung tàn, nhưng hắn không sợ!
/485
|