Đôi mi thanh tú của thiếu nữ kia nhăn lại, thất thanh nói:
-Trại Đức Tĩnh làm sao có thể có người ra đi cầu viện được?
Thọ Vô Cương khó hiểu hỏi:
-Vì sao không thể?
Thiếu nữ nọ kêu lên:
-Trại Đức Tĩnh đã thất thủ rồi, Lưu đại nhân đã chết rồi! Trại Đức Tĩnh toàn quân bị diệt, làm thế nào còn có người đi cầu cứu đây?
Trong đầu Thọ Vô Cương nổ ầm một tiếng, thất thanh nói:
-Vậy thì những gì tên kia nói là sao? Gã tên là Vân Sơn, gã nói quân Đảng Hạng bỏ chạy hết rồi, mời Địch chỉ huy đi trợ giúp.
Sắc mặt thiếu nữ kia liền trở nên trắng bệch, giọng run run nói:
-Vậy gã nhất định là gian tế, là gian tế do người Đảng Hạng phái tới. Bọn chúng chính là sử dụng gian tế trà trộn vào trại Đức Tĩnh nên mới có thể nhân lúc Lưu đại nhân ra ngoài tác chiến, mà khống chế trại Đức Tĩnh. Bọn chúng dụ người của các ngươi đi, phía trước nhất định sẽ có mai phục…
Thọ Vô Cương không đợi thiếu nữ nói xong thì y đã đứng lên, chạy về phía quân Tân Trại vừa mới rời đi, nhưng quân Tân Trại đã rời đi được một lúc lâu, lại đi rất vội vã, y làm sao có thể đuổi kịp đây?
Thọ Vô Cương mặc kệ, y chỉ biết dùng toàn lực để chạy, mồ hôi chảy ra mờ cả hai mắt, trong lòng y như có một giọng nói đang gào thét: “Chỉ Huy Sứ, phía trước có mai phục!”
Giờ phút này, Địch Thanh đã đi được hơn mười dặm, nhưng hắn không thể đi nhanh hơn được, bởi vì trong đội ngũ của hắn chỉ có hơn năm mươi kỵ binh, còn lại chừng hơn một trăm người thì đều phải khiêng mấy chục cân trang bị mà đi bằng hai chân.
Thấy Địch Thanh ghìm cương ngựa để chờ những người phía sau, Vân Sơn có chút vội vàng, nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu không thì…chúng ta đi trước đi.
Địch Thanh nhìn vào trong mắt Vân Sơn, đột nhiên nói một câu rất kỳ quái:
-Vội vã như vậy làm gì? Vội vã đi tìm chết sao?
Khuôn mặt Vân Sơn đột nhiên xám xịt, kích động nói:
-Chỉ Huy Sứ ngài…có ý gì? Chẳng lẽ ngài không muốn đi cứu người?
Giọng nói của Địch Thanh có chút mỉa mai nói:
-Ta chỉ là không muốn đi chịu chết thôi.
Cái này liền khiến đám kỵ binh cảm thấy Địch Thanh có chút không ổn, nhưng Địch Thanh là Chỉ Huy Sứ của bọn họ, bọn họ tuy hoang mang nhưng cũng chỉ có thể duy trì im lặng.
Vân Sơn cắn răng nói:
-Không ngờ Chỉ Huy Sứ nói thật hay, nhưng lại yếu đuối như thế. Tốt, ngài không đi, ty chức đi! Lưu đại nhân trông chờ mỏi mòn ở trại Đức Tĩnh, những người có lương tâm đều đã đi cả. Ti chức cho dù biết là phải chết, cũng phải chết cùng các huynh đệ!
Lúc hắn thúc ngựa chạy đi, lại liếc mắt nhìn quân Tân Trại một cái.
Quân Tân Trại tất cả đều đang nhìn Địch Thanh. Bọn họ mặc dù không đồng ý với những lời mà Địch Thanh nói, nhưng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Địch Thanh ngược lại càng thêm lạnh lùng, bỗng nhiên nói:
-Thương thế của ngươi tốt hơn rồi sao?
Vân Sơn ngẩn ra, cười ha ha hỏi:
-Ngài…nói cái gì?
Hắn mới vừa rồi giống như bị kích động mà quên đi mình đang bị thương. Lúc này, hắn nghe Địch Thanh nói đến thương thế của mình thì lập tức miệng hắn thở gấp, trông có vẻ không thể chống chọi thêm nữa. Lúc này, quân Tân Trại đã đến đông đủ toàn bộ, nghe Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Vẻ mặt Địch Thanh có chút trào phúng nói:
-Ngươi đừng để hộc máu lần nữa nhé, trong tay ngươi lén lút nắm túi thuốc nhuộm màu đỏ kia đã lộ ra rồi kìa.
Sắc mặt Vân Sơn hiện giờ xám ngoét, thân hình y run lên lập cập.
Sắc mặt của quân Tân Trại đều đã thay đổi, thầm nghĩ: “Nếu những gì Địch chỉ huy nói là sự thật, cái tên kia là giả bộ hộc máu, chẳng lẽ lần cầu viện này có gì gian trá?
Ánh mắt Địch Thanh giống như châm chọc, đâm vào lòng Vân Sơn, hắn nói:
-Ta vẫn luôn cảm thấy quái lạ là vì sao ngươi thoạt nhìn có khi giống như bị thương rất nặng, nhưng cũng có khi giống như không có chuyện gì? Ngươi cuối cùng muốn che dấu cái gì? Ta cố ý lau mặt cho ngươi, ngươi sợ lộ ra sơ hở nên không cho ta lau dùm, nhưng không ngờ được khi chính ngươi tự dùng tay lau mặt thì lại lộ ra đoạn cánh tay kia. Trên bàn tay người quả thật là vết máu và bụi bặm, nhưng cánh tay ngươi thế nào lại sạch như tắm thế? Ngươi ra vẻ đã chém giết rất nhiều người, nhưng lại quên rằng nếu đã chém giết thì trên cánh tay sẽ không sạch sẽ như vậy được.
Vân Sơn không tự chủ được rũ ống tay áo xuống che lại hai cánh tay.
Địch Thanh lại nói:
-Ngươi căn bản là không có dáng vẻ cùng người khác huyết chiến, trên mặt ngươi chỉ có máu, nhưng không có vết mồ hôi chảy xuống, tóc tuy có bụi nhưng lại thiếu mồ hôi bết vào. Ngươi chẳng qua chỉ là lấy máu bôi lên mà thôi! Ngươi không hề bị thương cho nên vừa rồi mới không dám để cho Thọ Vô Cương trị thương!
Đám người Liêu Phong nghe xong, thầm hổ thẹn trong lòng. Địch Thanh nói ra những chi tiết này, bọn họ đều không có ai có thể nhìn ra.
Nhưng vừa nghe Địch Thanh nói xong, tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Sơn có vấn đề!
Sắc mặt Vân Sơn trắng bệch, khàn giọng nói:
-Ngươi nếu biết ta dụ người tới, vì sao còn phải làm bộ tin lời của ta?
Gã vừa nói như vậy, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận phán đoán của Địch Thanh.
Địch Thanh nói:
-Ta chỉ là muốn xem ngươi đi hướng nào thôi, từ đó mới có thể xác định các ngươi mai phục như thế nào. Chính ngươi đã thừa nhận, vậy thì không còn gì tốt hơn. Theo những gì ngươi nói thì Lưu Hoài Trung đã chết rồi phải không?
Trong lòng Địch Thanh suy nghĩ, Lưu Hoài Trung nếu như không chết, người bên ngoài làm sao có thể dễ dàng có thủ dụ của hắn? Nói như vậy trại Đức Tĩnh đã bị phá rồi sao? Cam Phong vẫn còn ở ngoài mười dặm, hiện giờ chưa có cánh bảo gì, nếu như có mai phục, thì hiện tại lui lại còn kịp.
Hắn cũng không hi vọng xa vời có thể từ miệng của Vân Sơn thu được tin tức gì. Quả nhiên, Vân Sơn cười ha ha, nói:
-Chết ư, ta đương nhiên phải chết! Nhưng các ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả đều phải chết. Người đừng vội đắc ý, ngươi cũng đã biết bọn họ sắp tới đây rồi.
Còn chưa dứt lời, Vân Sơn đột nhiên hai chân dùng lực, thúc ngựa chạy về phía bắc.
Địch Thanh cảm thấy hơi rét, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Đó chính là cái cảm giác mà chỉ mỗi hắn có đươc, cảm giác trước lúc gặp nguy hiểm.
Một âm thanh “vù” vang lên, một mũi tên xé rách không khí bay ra, nhắm vào giữa ngực Vân Sơn.
Vân Sơn kêu lên một tiếng trầm đục, mũi tên xuyên qua ngực chũi ra, thân thể hắn lập tức nghiêng ngả rồi ngã xuống.
Người bắn tên lại chính là Lỗ Đại Hải. Trong quân Tân Trại thì tài bắn cung Lỗ Đại Hải có thể nói là như thần.
Lỗ Đại Hải một mũi tên bắn chết Vân Sơn, sau đó y xếp cung tên lại, híp mắt cười cười, nhưng cũng không nói gì. Liêu Phong nhịn không được nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu phía trước có mai phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cảm giác tim đập nhanh của Địch Thanh ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên nói:
-Ta đã từng tới nơi này, ta biết ở phía tây nam cách đây ba mươi dặm có một dãy núi.
Đám người Liêu Phong khó hiểu, đồng loạt hỏi:
-Chỉ Huy Sứ, ý ngài muốn nói cái gì?
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, quát:
-Bắt đầu từ bây giờ, tất cả toàn lực chạy về phía tây nam thật nhanh!
Vừa mới nói xong, trên mặt Địch Thanh lộ vẻ sầu thảm, hắn nhìn thấy phía bắc trong thoáng chốc đã bốc lên một đám khói.
Đám khói này chia cách trời xanh mây trắng, tiêu sát vô tình.
Sau đó, môt con ngựa chạy như bay đến, không đợi đến gần, người nọ đã lập tức kêu lên:
-Chỉ Huy Sứ, người Đảng Hạng đánh tới rồi, là Thiết Diều Hâu!
Tên trại binh kia khàn cả giọng, đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong đó.
Tên binh sĩ này chính là khoái mã Cam Phong.
Con ngựa chưa tới nơi đã hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân lảo đảo, ngã xuống mà chết. Cam Phong ngã lăn ra đất, toàn thân mềm oặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi tuyệt vọng.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, tim trong ngực cứ đập ầm ầm, giống như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiết Diều Hâu? Bọn họ vừa đến quân Bảo An thì đã gặp ngay công kích của Thiết Diều tử?
Thiết Diều Tử đương nhiên không phải để chỉ diều hâu làm bằng sắt. Diều hâu không có gì đáng sợ, mấy ngàn con diều hâu, cũng địch không lại với một Thiếu Diều Tử.
Nguyên Hạo trọng võ, ở biên thùy lập ra bát bộ, xây dựng ngũ quân. Trong bát bộ cao thủ nhiều như mây, trong ngũ quân lớn nhất là quân Cầm Sinh, có hai trăm ngàn quân.
Nhưng trong ngũ quân, sắc bén nhất lại không phải là quân Cầm Sinh mà là Thiết Diều Tử!
-Trại Đức Tĩnh làm sao có thể có người ra đi cầu viện được?
Thọ Vô Cương khó hiểu hỏi:
-Vì sao không thể?
Thiếu nữ nọ kêu lên:
-Trại Đức Tĩnh đã thất thủ rồi, Lưu đại nhân đã chết rồi! Trại Đức Tĩnh toàn quân bị diệt, làm thế nào còn có người đi cầu cứu đây?
Trong đầu Thọ Vô Cương nổ ầm một tiếng, thất thanh nói:
-Vậy thì những gì tên kia nói là sao? Gã tên là Vân Sơn, gã nói quân Đảng Hạng bỏ chạy hết rồi, mời Địch chỉ huy đi trợ giúp.
Sắc mặt thiếu nữ kia liền trở nên trắng bệch, giọng run run nói:
-Vậy gã nhất định là gian tế, là gian tế do người Đảng Hạng phái tới. Bọn chúng chính là sử dụng gian tế trà trộn vào trại Đức Tĩnh nên mới có thể nhân lúc Lưu đại nhân ra ngoài tác chiến, mà khống chế trại Đức Tĩnh. Bọn chúng dụ người của các ngươi đi, phía trước nhất định sẽ có mai phục…
Thọ Vô Cương không đợi thiếu nữ nói xong thì y đã đứng lên, chạy về phía quân Tân Trại vừa mới rời đi, nhưng quân Tân Trại đã rời đi được một lúc lâu, lại đi rất vội vã, y làm sao có thể đuổi kịp đây?
Thọ Vô Cương mặc kệ, y chỉ biết dùng toàn lực để chạy, mồ hôi chảy ra mờ cả hai mắt, trong lòng y như có một giọng nói đang gào thét: “Chỉ Huy Sứ, phía trước có mai phục!”
Giờ phút này, Địch Thanh đã đi được hơn mười dặm, nhưng hắn không thể đi nhanh hơn được, bởi vì trong đội ngũ của hắn chỉ có hơn năm mươi kỵ binh, còn lại chừng hơn một trăm người thì đều phải khiêng mấy chục cân trang bị mà đi bằng hai chân.
Thấy Địch Thanh ghìm cương ngựa để chờ những người phía sau, Vân Sơn có chút vội vàng, nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu không thì…chúng ta đi trước đi.
Địch Thanh nhìn vào trong mắt Vân Sơn, đột nhiên nói một câu rất kỳ quái:
-Vội vã như vậy làm gì? Vội vã đi tìm chết sao?
Khuôn mặt Vân Sơn đột nhiên xám xịt, kích động nói:
-Chỉ Huy Sứ ngài…có ý gì? Chẳng lẽ ngài không muốn đi cứu người?
Giọng nói của Địch Thanh có chút mỉa mai nói:
-Ta chỉ là không muốn đi chịu chết thôi.
Cái này liền khiến đám kỵ binh cảm thấy Địch Thanh có chút không ổn, nhưng Địch Thanh là Chỉ Huy Sứ của bọn họ, bọn họ tuy hoang mang nhưng cũng chỉ có thể duy trì im lặng.
Vân Sơn cắn răng nói:
-Không ngờ Chỉ Huy Sứ nói thật hay, nhưng lại yếu đuối như thế. Tốt, ngài không đi, ty chức đi! Lưu đại nhân trông chờ mỏi mòn ở trại Đức Tĩnh, những người có lương tâm đều đã đi cả. Ti chức cho dù biết là phải chết, cũng phải chết cùng các huynh đệ!
Lúc hắn thúc ngựa chạy đi, lại liếc mắt nhìn quân Tân Trại một cái.
Quân Tân Trại tất cả đều đang nhìn Địch Thanh. Bọn họ mặc dù không đồng ý với những lời mà Địch Thanh nói, nhưng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Địch Thanh ngược lại càng thêm lạnh lùng, bỗng nhiên nói:
-Thương thế của ngươi tốt hơn rồi sao?
Vân Sơn ngẩn ra, cười ha ha hỏi:
-Ngài…nói cái gì?
Hắn mới vừa rồi giống như bị kích động mà quên đi mình đang bị thương. Lúc này, hắn nghe Địch Thanh nói đến thương thế của mình thì lập tức miệng hắn thở gấp, trông có vẻ không thể chống chọi thêm nữa. Lúc này, quân Tân Trại đã đến đông đủ toàn bộ, nghe Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Vẻ mặt Địch Thanh có chút trào phúng nói:
-Ngươi đừng để hộc máu lần nữa nhé, trong tay ngươi lén lút nắm túi thuốc nhuộm màu đỏ kia đã lộ ra rồi kìa.
Sắc mặt Vân Sơn hiện giờ xám ngoét, thân hình y run lên lập cập.
Sắc mặt của quân Tân Trại đều đã thay đổi, thầm nghĩ: “Nếu những gì Địch chỉ huy nói là sự thật, cái tên kia là giả bộ hộc máu, chẳng lẽ lần cầu viện này có gì gian trá?
Ánh mắt Địch Thanh giống như châm chọc, đâm vào lòng Vân Sơn, hắn nói:
-Ta vẫn luôn cảm thấy quái lạ là vì sao ngươi thoạt nhìn có khi giống như bị thương rất nặng, nhưng cũng có khi giống như không có chuyện gì? Ngươi cuối cùng muốn che dấu cái gì? Ta cố ý lau mặt cho ngươi, ngươi sợ lộ ra sơ hở nên không cho ta lau dùm, nhưng không ngờ được khi chính ngươi tự dùng tay lau mặt thì lại lộ ra đoạn cánh tay kia. Trên bàn tay người quả thật là vết máu và bụi bặm, nhưng cánh tay ngươi thế nào lại sạch như tắm thế? Ngươi ra vẻ đã chém giết rất nhiều người, nhưng lại quên rằng nếu đã chém giết thì trên cánh tay sẽ không sạch sẽ như vậy được.
Vân Sơn không tự chủ được rũ ống tay áo xuống che lại hai cánh tay.
Địch Thanh lại nói:
-Ngươi căn bản là không có dáng vẻ cùng người khác huyết chiến, trên mặt ngươi chỉ có máu, nhưng không có vết mồ hôi chảy xuống, tóc tuy có bụi nhưng lại thiếu mồ hôi bết vào. Ngươi chẳng qua chỉ là lấy máu bôi lên mà thôi! Ngươi không hề bị thương cho nên vừa rồi mới không dám để cho Thọ Vô Cương trị thương!
Đám người Liêu Phong nghe xong, thầm hổ thẹn trong lòng. Địch Thanh nói ra những chi tiết này, bọn họ đều không có ai có thể nhìn ra.
Nhưng vừa nghe Địch Thanh nói xong, tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Sơn có vấn đề!
Sắc mặt Vân Sơn trắng bệch, khàn giọng nói:
-Ngươi nếu biết ta dụ người tới, vì sao còn phải làm bộ tin lời của ta?
Gã vừa nói như vậy, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận phán đoán của Địch Thanh.
Địch Thanh nói:
-Ta chỉ là muốn xem ngươi đi hướng nào thôi, từ đó mới có thể xác định các ngươi mai phục như thế nào. Chính ngươi đã thừa nhận, vậy thì không còn gì tốt hơn. Theo những gì ngươi nói thì Lưu Hoài Trung đã chết rồi phải không?
Trong lòng Địch Thanh suy nghĩ, Lưu Hoài Trung nếu như không chết, người bên ngoài làm sao có thể dễ dàng có thủ dụ của hắn? Nói như vậy trại Đức Tĩnh đã bị phá rồi sao? Cam Phong vẫn còn ở ngoài mười dặm, hiện giờ chưa có cánh bảo gì, nếu như có mai phục, thì hiện tại lui lại còn kịp.
Hắn cũng không hi vọng xa vời có thể từ miệng của Vân Sơn thu được tin tức gì. Quả nhiên, Vân Sơn cười ha ha, nói:
-Chết ư, ta đương nhiên phải chết! Nhưng các ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả đều phải chết. Người đừng vội đắc ý, ngươi cũng đã biết bọn họ sắp tới đây rồi.
Còn chưa dứt lời, Vân Sơn đột nhiên hai chân dùng lực, thúc ngựa chạy về phía bắc.
Địch Thanh cảm thấy hơi rét, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Đó chính là cái cảm giác mà chỉ mỗi hắn có đươc, cảm giác trước lúc gặp nguy hiểm.
Một âm thanh “vù” vang lên, một mũi tên xé rách không khí bay ra, nhắm vào giữa ngực Vân Sơn.
Vân Sơn kêu lên một tiếng trầm đục, mũi tên xuyên qua ngực chũi ra, thân thể hắn lập tức nghiêng ngả rồi ngã xuống.
Người bắn tên lại chính là Lỗ Đại Hải. Trong quân Tân Trại thì tài bắn cung Lỗ Đại Hải có thể nói là như thần.
Lỗ Đại Hải một mũi tên bắn chết Vân Sơn, sau đó y xếp cung tên lại, híp mắt cười cười, nhưng cũng không nói gì. Liêu Phong nhịn không được nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu phía trước có mai phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cảm giác tim đập nhanh của Địch Thanh ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên nói:
-Ta đã từng tới nơi này, ta biết ở phía tây nam cách đây ba mươi dặm có một dãy núi.
Đám người Liêu Phong khó hiểu, đồng loạt hỏi:
-Chỉ Huy Sứ, ý ngài muốn nói cái gì?
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, quát:
-Bắt đầu từ bây giờ, tất cả toàn lực chạy về phía tây nam thật nhanh!
Vừa mới nói xong, trên mặt Địch Thanh lộ vẻ sầu thảm, hắn nhìn thấy phía bắc trong thoáng chốc đã bốc lên một đám khói.
Đám khói này chia cách trời xanh mây trắng, tiêu sát vô tình.
Sau đó, môt con ngựa chạy như bay đến, không đợi đến gần, người nọ đã lập tức kêu lên:
-Chỉ Huy Sứ, người Đảng Hạng đánh tới rồi, là Thiết Diều Hâu!
Tên trại binh kia khàn cả giọng, đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong đó.
Tên binh sĩ này chính là khoái mã Cam Phong.
Con ngựa chưa tới nơi đã hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân lảo đảo, ngã xuống mà chết. Cam Phong ngã lăn ra đất, toàn thân mềm oặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi tuyệt vọng.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, tim trong ngực cứ đập ầm ầm, giống như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiết Diều Hâu? Bọn họ vừa đến quân Bảo An thì đã gặp ngay công kích của Thiết Diều tử?
Thiết Diều Tử đương nhiên không phải để chỉ diều hâu làm bằng sắt. Diều hâu không có gì đáng sợ, mấy ngàn con diều hâu, cũng địch không lại với một Thiếu Diều Tử.
Nguyên Hạo trọng võ, ở biên thùy lập ra bát bộ, xây dựng ngũ quân. Trong bát bộ cao thủ nhiều như mây, trong ngũ quân lớn nhất là quân Cầm Sinh, có hai trăm ngàn quân.
Nhưng trong ngũ quân, sắc bén nhất lại không phải là quân Cầm Sinh mà là Thiết Diều Tử!
/485
|