Địch Thanh cắn răng lúc đi đến đầu ngõ thì chợt hoảng hốt khi lỡ va vào một người trên đường. Người kia la lên “Ai ôi” rồi lảo đảo lùi về phía sau.
Trong lòng Địch Thanh có chút áy náy, giơ tay định đỡ người kia dậy. Đột nhiên tròng mắt của hắn thiếu chút nữa như muốn rơi xuống mặt đất, tim cũng muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng nhưng bàn tay lại nhanh như chớp bắt lấy người kia như bắt được sợi rơm cứu mạng.
Người kia nhíu mày nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt cũng có phần kinh ngạc. Trán của người nọ rộng, hai hàng ria ngắn, mặc áo gai vải dù thô, thần sắc mơ hồ xuất thần.
Khi Địch Thanh nhìn thấy người kia thì cả người run lên, nắm lấy không buông tay, khàn giọng nói:
- Thiệu tiên sinh, là ông à ?
Hắn nằm mơ cũng không ngờ là lúc này có thể gặp Thiệu Ung !
Người kia chính là đại đệ tử của Trần Đoàn, Thiệu Ung. Địch Thanh đã từng gặp ông ta một lần.
Không biết qua bao lâu, Địch Thanh mới hồi phục tinh thần. Hắn thấy mình bám chặt tay Thiệu Ung khiến ông ta nhíu mày nên cuống quít buông tay, áy náy nói:
- Thiệu tiên sinh, ta xin ông đừng đi...
Thiệu Ung nói:
- Ngươi là… Địch Thanh!
Ông ta liếc mắt một cái đã nhận ra Địch Thanh, trong mắt có chút thương hại. Không biết vị ẩn sĩ này đã nhìn thấy gì từ biểu lộ của Địch Thanh.
Địch Thanh vui vẻ nói:
- Đúng vậy, Thiệu tiên sinh, ta là Địch Thanh đây. Lúc trước ông đã từng xem cho ta một quẻ đó.
Thiệu Ung gật đầu nói :
- Ta nhớ rồi. Ngươi… Ngươi muốn ta làm gì
Vẻ thương hại trên mặt ông ta càng rõ, nhưng không nói thêm gì cả.
Địch Thanh vội hỏi:
- Ta nghe nói tiên sinh được ví như thần tiên, mọi việc đều được tính toán rất chính xác. Vậy còn, đoán bệnh thì sao?
Trong đầu Địch Thanh chỉ muốn hỏi chuyện của Dương Vũ Thường nên không kìm nổi hỏi.
Thiệu Ung thở dài nói:
- Thuốc không chữa được người chết. Phật độ là do hữu duyên. Ta không giúp được ngươi đâu.
Địch Thanh ngẩn ra:
- Làm sao ông biết là không thể giúp ta chứ?
Thiệu Ung nói:
- Ngươi kết giao thân thiết với thiên tử, có thể nhờ hắn giúp đỡ. Thái y trong đại nội nhiều vô số. Nếu như ngươi cần thầy thuốc thì ta thế nào mà bằng được thái y đó chứ?
Địch Thanh liên tục gật đầu nói :
- Thiệu tiên sinh nói rất đúng. Ta chỉ muốn xin ông xem cho ta một quẻ thôi.
- Cả đời ta chỉ xem quẻ một lần cho một người thôi. Ta đã xem cho ngươi một quẻ rồi.
Thiệu Ung thở dài nói :
- Thứ cho ta không thể giúp ngươi được.
Địch Thanh ngẩn ra, giận tím mặt, kêu lên :
- Lần trước là ông tự xem cho ta, không thể tính.
Hắn tức giận, xen lẫn thương đau. Lát sau nghĩ đến việc mình cầu xin, liền cầu khẩn :
- Thiệu tiên sinh, lần trước là ta để ông xem tướng cho ta. Có qua có lại, lần này ta cầu xin ông hãy xem cho ta, nể mặt mũi ta, được không ?
Thiệu Ung nói :
- Địch Thanh. Từ khi theo thầy học nghệ ta đã lập quy tắc là có ba việc không xem quẻ, không thể phá lời thề được.
Địch Thanh quát:
- Ba điều không xem là gì ?
Hắn nghiến chặt răng, định giơ nắm đấm lên.
- Người nào từng xem rồi không xem. Người không có duyên, không xem. Người uy hiếp ta, không xem.
Thiệu Ung cười đau khổ.
Địch Thanh tưởng như chính mình đã phạm phải ba điều đó nên cuống quít buông nắm đấm xuống, cười làm lành:
- Lần ở huyện Củng đó không tính, mà ta và ông nhất định là có duyên, nếu không sao lại có thể gặp mặt lần thứ hai.Còn nữa, sao ta uy hiếp ông được.
Giấu nắm đấm sau lưng, Địch Thanh cười tươi mà trong lòng tràn đầy buồn bã.
Thiệu Ung nhìn Địch Thanh thật lâu rồi thở dài nói:
- Địch Thanh, không phải là ta không muốn giúp ngươi. Nhưng thực sự ta không thể phá lời thề.
Dứt lời ông ta xoay người đi.
Địch Thanh bắt được áo Thiệu Ung, giơ quả đấm lên nói:
- Nếu như ông không đoán cho ta một quẻ, ông có tin là ta giết ông hay không?
Hắn trợn tròn mắt, sắc mặt dữ tợn. Nhưng chỉ có vẻ dữ tợn đó, còn trong mắt lại chứa đựng nỗi đau thương khôn cùng.
Hắn cũng không muốn như vậy. Nhưng làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Thiệu Ung hết sức bình tĩnh, nói một câu:
- Ngươi có đánh chết ta, ta cũng không xem.
Địch Thanh nhìn vẻ thong dong của Thiệu Ung thì thở hắt một hơi, chậm rãi buông tay, chỉnh vạt áo của Thiệu Ung, thất thần nói:
- Thiệu tiên sinh, ông hãy đi đi. Ta xin lỗi.
Vẻ mặt Thiệu Ung cũng có vẻ bất đắc dĩ. Ông ta không nói gì nhưng cũng có thể thấy được bộ dạng hồn bay phách lạc của Địch Thanh, rồi chỉ lắc đầu. Ông ta vừa muốn cất bước đi thì có một người bên cạnh nói:
- Thiệu tiên sinh, không biết ông có thể đoán cho tại hạ một quẻ không?
Thiệu Ung kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt có vẻ kỳ lạ. Địch Thanh nghe tiếng nói rất quen tai bèn ngẩng đầu nhìn qua thì mừng rỡ. Người vừa nói chính là Quách Tuân.
Thiệu Ung nhìn Quách Tuân hồi lâu rồi gật đầu nói:
- Ngươi muốn ta xem cái gì?
Hóa ra ông ta lại biết Quách Tuân.
Trong lòng Địch Thanh kích động, chỉ dám nháy mắt với Quách Tuân mà không dám lên tiếng. Chỉ sợ nếu chẳng may Thiệu Ung còn có quy tắc kỳ quái nào lại không xem cho Quách Tuân.
Quách Tuân không nhìn Địch Thanh mà chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Ung nói:
- Ta muốn nhờ Thiệu tiên sinh tính toán xem Hương Ba Lạp rút cuộcc ở chỗ nào.
Trong lòng Địch Thanh lại nôn nao lên. Không phải là Quách Tuân muốn Thiệu Ung tính toán việc gì khác sao?
Thiệu Ung cười, thì thào lẩm bẩm:
- Ngươi muốn tìm Hương Ba Lạp sao? Cũng thật thú vị.
Quách Tuân trầm giọng nói:
- Thiệu tiên sinh không xem sao?
Thiệu Ung khẽ mỉm cười:
- Ta nói rồi, ta có thể xem. Nhưng kết quả như thế nào thì ta không biết.
Ông ta lấy trong người ra sáu đồng tiền, nhìn xung quanh rồi đi đến dưới gốc cây mai.
Địch Thanh đang ngạc nhiên thì Quách Tuân đã nói:
- Tại hạ nghe nói khi bói toán thì phải thiên thời, địa lợi và thành tâm. Thiệu tiên sinh chọn dưới tàng cây mai kia, có lẽ đã nhìn ra thanh khí nơi này?
Thiệu Ung gật đầu, mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết qua đạo bói toán một chút.
Thiệu Ung chậm rãi ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, trong tay nắm đồng tiền, không động đậy gì.
Tuy rằng Địch Thanh lo lắng nhưng không dám giục hỏi một câu nào, thậm chí không dám tiến lên.
Sau thời gian một chén trà, đột nhiên Thiệu Ung mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ. Ông ta vung tay lên, đồng tiền rơi xuống đất. Sáu đồng tiền quay lung tung không có thứ tự dưới mặt đất rồi nằm im.
Thiệu Ung chăm chú nhìn sáu đồng tiền hỗn độn thì trầm ngâm suy tư, thỉnh thoảng trong mắt ánh lên vẻ kỳ quái. Lại một lúc lâu sau thì ông ta mới thở phào một cái, chậm rãi đứng lên, thần sắc có vẻ mệt mỏi.
Quách Tuân nhìn Thiệu Ung chằm chằm không chớp mắt. Đợi cho đến khi Thiệu Ung nhìn sang thì Quách Tuân mới hỏi:
- Thiệu tiên sinh có kết luận gì không?
Thiệu Ung trầm ngâm một lát, trong mắt có chút thất vọng, cuối cùng nói:
- Từ cái quẻ này, ta chỉ có thể nói mấy câu với ngươi.
Quách Tuân thận trọng nói:
- Xin nghe tiên sinh nói.
Thiệu Ung lại liếc nhìn Địch Thanh một cái rồi lấy cành khô viết lên mặt đất bốn câu.
Quách Tuân và Địch Thanh không ai bảo ai, cùng nhìn chữ Thiệu Ung viết: “Hương phi nhĩ sở lự. Tây bắc phong vân tụ. Ngũ long tích lệ khởi. Phi khước loạn nhân ý.” Sau khi viết xong, Thiệu Ung thở dài nói:
- Quách Tuân, ta cũng chỉ có thể tính ra thế này. Việc khác cần chính ngươi nắm bắt.
Trong lòng Địch Thanh có chút áy náy, giơ tay định đỡ người kia dậy. Đột nhiên tròng mắt của hắn thiếu chút nữa như muốn rơi xuống mặt đất, tim cũng muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng nhưng bàn tay lại nhanh như chớp bắt lấy người kia như bắt được sợi rơm cứu mạng.
Người kia nhíu mày nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt cũng có phần kinh ngạc. Trán của người nọ rộng, hai hàng ria ngắn, mặc áo gai vải dù thô, thần sắc mơ hồ xuất thần.
Khi Địch Thanh nhìn thấy người kia thì cả người run lên, nắm lấy không buông tay, khàn giọng nói:
- Thiệu tiên sinh, là ông à ?
Hắn nằm mơ cũng không ngờ là lúc này có thể gặp Thiệu Ung !
Người kia chính là đại đệ tử của Trần Đoàn, Thiệu Ung. Địch Thanh đã từng gặp ông ta một lần.
Không biết qua bao lâu, Địch Thanh mới hồi phục tinh thần. Hắn thấy mình bám chặt tay Thiệu Ung khiến ông ta nhíu mày nên cuống quít buông tay, áy náy nói:
- Thiệu tiên sinh, ta xin ông đừng đi...
Thiệu Ung nói:
- Ngươi là… Địch Thanh!
Ông ta liếc mắt một cái đã nhận ra Địch Thanh, trong mắt có chút thương hại. Không biết vị ẩn sĩ này đã nhìn thấy gì từ biểu lộ của Địch Thanh.
Địch Thanh vui vẻ nói:
- Đúng vậy, Thiệu tiên sinh, ta là Địch Thanh đây. Lúc trước ông đã từng xem cho ta một quẻ đó.
Thiệu Ung gật đầu nói :
- Ta nhớ rồi. Ngươi… Ngươi muốn ta làm gì
Vẻ thương hại trên mặt ông ta càng rõ, nhưng không nói thêm gì cả.
Địch Thanh vội hỏi:
- Ta nghe nói tiên sinh được ví như thần tiên, mọi việc đều được tính toán rất chính xác. Vậy còn, đoán bệnh thì sao?
Trong đầu Địch Thanh chỉ muốn hỏi chuyện của Dương Vũ Thường nên không kìm nổi hỏi.
Thiệu Ung thở dài nói:
- Thuốc không chữa được người chết. Phật độ là do hữu duyên. Ta không giúp được ngươi đâu.
Địch Thanh ngẩn ra:
- Làm sao ông biết là không thể giúp ta chứ?
Thiệu Ung nói:
- Ngươi kết giao thân thiết với thiên tử, có thể nhờ hắn giúp đỡ. Thái y trong đại nội nhiều vô số. Nếu như ngươi cần thầy thuốc thì ta thế nào mà bằng được thái y đó chứ?
Địch Thanh liên tục gật đầu nói :
- Thiệu tiên sinh nói rất đúng. Ta chỉ muốn xin ông xem cho ta một quẻ thôi.
- Cả đời ta chỉ xem quẻ một lần cho một người thôi. Ta đã xem cho ngươi một quẻ rồi.
Thiệu Ung thở dài nói :
- Thứ cho ta không thể giúp ngươi được.
Địch Thanh ngẩn ra, giận tím mặt, kêu lên :
- Lần trước là ông tự xem cho ta, không thể tính.
Hắn tức giận, xen lẫn thương đau. Lát sau nghĩ đến việc mình cầu xin, liền cầu khẩn :
- Thiệu tiên sinh, lần trước là ta để ông xem tướng cho ta. Có qua có lại, lần này ta cầu xin ông hãy xem cho ta, nể mặt mũi ta, được không ?
Thiệu Ung nói :
- Địch Thanh. Từ khi theo thầy học nghệ ta đã lập quy tắc là có ba việc không xem quẻ, không thể phá lời thề được.
Địch Thanh quát:
- Ba điều không xem là gì ?
Hắn nghiến chặt răng, định giơ nắm đấm lên.
- Người nào từng xem rồi không xem. Người không có duyên, không xem. Người uy hiếp ta, không xem.
Thiệu Ung cười đau khổ.
Địch Thanh tưởng như chính mình đã phạm phải ba điều đó nên cuống quít buông nắm đấm xuống, cười làm lành:
- Lần ở huyện Củng đó không tính, mà ta và ông nhất định là có duyên, nếu không sao lại có thể gặp mặt lần thứ hai.Còn nữa, sao ta uy hiếp ông được.
Giấu nắm đấm sau lưng, Địch Thanh cười tươi mà trong lòng tràn đầy buồn bã.
Thiệu Ung nhìn Địch Thanh thật lâu rồi thở dài nói:
- Địch Thanh, không phải là ta không muốn giúp ngươi. Nhưng thực sự ta không thể phá lời thề.
Dứt lời ông ta xoay người đi.
Địch Thanh bắt được áo Thiệu Ung, giơ quả đấm lên nói:
- Nếu như ông không đoán cho ta một quẻ, ông có tin là ta giết ông hay không?
Hắn trợn tròn mắt, sắc mặt dữ tợn. Nhưng chỉ có vẻ dữ tợn đó, còn trong mắt lại chứa đựng nỗi đau thương khôn cùng.
Hắn cũng không muốn như vậy. Nhưng làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Thiệu Ung hết sức bình tĩnh, nói một câu:
- Ngươi có đánh chết ta, ta cũng không xem.
Địch Thanh nhìn vẻ thong dong của Thiệu Ung thì thở hắt một hơi, chậm rãi buông tay, chỉnh vạt áo của Thiệu Ung, thất thần nói:
- Thiệu tiên sinh, ông hãy đi đi. Ta xin lỗi.
Vẻ mặt Thiệu Ung cũng có vẻ bất đắc dĩ. Ông ta không nói gì nhưng cũng có thể thấy được bộ dạng hồn bay phách lạc của Địch Thanh, rồi chỉ lắc đầu. Ông ta vừa muốn cất bước đi thì có một người bên cạnh nói:
- Thiệu tiên sinh, không biết ông có thể đoán cho tại hạ một quẻ không?
Thiệu Ung kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt có vẻ kỳ lạ. Địch Thanh nghe tiếng nói rất quen tai bèn ngẩng đầu nhìn qua thì mừng rỡ. Người vừa nói chính là Quách Tuân.
Thiệu Ung nhìn Quách Tuân hồi lâu rồi gật đầu nói:
- Ngươi muốn ta xem cái gì?
Hóa ra ông ta lại biết Quách Tuân.
Trong lòng Địch Thanh kích động, chỉ dám nháy mắt với Quách Tuân mà không dám lên tiếng. Chỉ sợ nếu chẳng may Thiệu Ung còn có quy tắc kỳ quái nào lại không xem cho Quách Tuân.
Quách Tuân không nhìn Địch Thanh mà chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Ung nói:
- Ta muốn nhờ Thiệu tiên sinh tính toán xem Hương Ba Lạp rút cuộcc ở chỗ nào.
Trong lòng Địch Thanh lại nôn nao lên. Không phải là Quách Tuân muốn Thiệu Ung tính toán việc gì khác sao?
Thiệu Ung cười, thì thào lẩm bẩm:
- Ngươi muốn tìm Hương Ba Lạp sao? Cũng thật thú vị.
Quách Tuân trầm giọng nói:
- Thiệu tiên sinh không xem sao?
Thiệu Ung khẽ mỉm cười:
- Ta nói rồi, ta có thể xem. Nhưng kết quả như thế nào thì ta không biết.
Ông ta lấy trong người ra sáu đồng tiền, nhìn xung quanh rồi đi đến dưới gốc cây mai.
Địch Thanh đang ngạc nhiên thì Quách Tuân đã nói:
- Tại hạ nghe nói khi bói toán thì phải thiên thời, địa lợi và thành tâm. Thiệu tiên sinh chọn dưới tàng cây mai kia, có lẽ đã nhìn ra thanh khí nơi này?
Thiệu Ung gật đầu, mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết qua đạo bói toán một chút.
Thiệu Ung chậm rãi ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, trong tay nắm đồng tiền, không động đậy gì.
Tuy rằng Địch Thanh lo lắng nhưng không dám giục hỏi một câu nào, thậm chí không dám tiến lên.
Sau thời gian một chén trà, đột nhiên Thiệu Ung mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ. Ông ta vung tay lên, đồng tiền rơi xuống đất. Sáu đồng tiền quay lung tung không có thứ tự dưới mặt đất rồi nằm im.
Thiệu Ung chăm chú nhìn sáu đồng tiền hỗn độn thì trầm ngâm suy tư, thỉnh thoảng trong mắt ánh lên vẻ kỳ quái. Lại một lúc lâu sau thì ông ta mới thở phào một cái, chậm rãi đứng lên, thần sắc có vẻ mệt mỏi.
Quách Tuân nhìn Thiệu Ung chằm chằm không chớp mắt. Đợi cho đến khi Thiệu Ung nhìn sang thì Quách Tuân mới hỏi:
- Thiệu tiên sinh có kết luận gì không?
Thiệu Ung trầm ngâm một lát, trong mắt có chút thất vọng, cuối cùng nói:
- Từ cái quẻ này, ta chỉ có thể nói mấy câu với ngươi.
Quách Tuân thận trọng nói:
- Xin nghe tiên sinh nói.
Thiệu Ung lại liếc nhìn Địch Thanh một cái rồi lấy cành khô viết lên mặt đất bốn câu.
Quách Tuân và Địch Thanh không ai bảo ai, cùng nhìn chữ Thiệu Ung viết: “Hương phi nhĩ sở lự. Tây bắc phong vân tụ. Ngũ long tích lệ khởi. Phi khước loạn nhân ý.” Sau khi viết xong, Thiệu Ung thở dài nói:
- Quách Tuân, ta cũng chỉ có thể tính ra thế này. Việc khác cần chính ngươi nắm bắt.
/485
|