Bát vương gia thở dài nói:
- Ý chí của con người là điều kỳ diệu nhất, thường có thể làm xuất hiện những việc khó lý giải được. Có một số người đần độn cả đời vô tích sự, nói thí dụ như ta. Nhưng cũng có vài người nhờ một chút hùng tâm mà có thể giành được sự thống trị, nói ví dụ như thái tổ. Là ta muốn nói, Vũ Thường vì một ý chí cực kỳ mãnh liệt là không muốn rời Địch Thanh mà mới có thể giữ lại được một đường sống.
Địch Thanh và Quách Tuân nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy lời Bát vương gia nói không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ lại kỹ càng thì lời Vương Duy Nhất nói năm đó cũng giống như vậy.
Quách Tuân đột nhiên nói:
- Nói ví dụ này rất chuẩn xác. Năm đó Địch Thanh hôn mê, Vương thần y từng nói là hắn đã dựa vào ý chí sống còn của mình để quay trở về. Đương nhiên cũng vì tình thân của hắn đối với đại ca của mình.
Trong lòng Địch Thanh khẽ run lên, hỏi:
- Nhưng ta chỉ cầm cự được vài ngày. Vũ Thường sao có thể vẫn kiên trì được?
Bát vương gia nhìn Quách Tuân, liếc mắt một cái, sau đó một lúc lâu mới nói:
- Ngươi yên tâm. Ta tự có biện pháp. Chỉ cần được chuyện, không cần nói vài ngày, ngay cả bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề.
Địch Thanh khó có thể tin. Bát vương gia quát lên:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không tin ta?
Địch Thanh buồn bã quay đầu nhìn về phía Dương Vũ Thường, chậm rãi nói:
- Con tin. Có phải kiên trì bao nhiêu năm không phải là vấn đề. Con chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh lại.
Tuy rằng chỉ nói mấy câu bình thường nhưng lại hàm chứa biết bao tình cảm sâu sắc.
Hắn vốn không tin lời Bát vương gia nói, nhưng thấy Bát vương gia kiên định như vậy, hiểu vì sao hắn cũng bắt đầu tin rằng trên thế gian có Hương Ba Lạp.
Bát vương gia gật đầu rồi cuối cùng kết luận:
- Bởi vậy chúng ta chỉ cần duy trì tình trạng của Vũ Thường, sau đó tìm được Hương Ba Lạp thì có thể cứu sống nó.
- Nhưng làm thế nào để duy trì tình trạng của Vũ Thường?
Địch Thanh không nhịn được hỏi.
Ánh mắt Bát vương gia hiện ra vẻ quỷ dị, buồn bã nói:
- Ta biết rõ cách thức có thể duy trì người ta khỏe mạnh trăm năm không việc gì. Đây là phương pháp do tiên đế tìm ra. Quan tài kính mà Vũ Thường đang nằm vốn là được đào lên từ đáy biển Ba Tư xa xôi. Lúc trước trong triều có tổng cộng hai cỗ quan tài, tiên đế cho ta một cỗ. Vốn ta định chuẩn bị cho chính mình dùng…
Địch Thanh đột nhiên cảm thấy Bát vương gia có mối quan hệ rất tốt với Triệu Hằng. Ngay cả khi Triệu Hằng có quan tài cũng chia cho Bát vương gia một cỗ. Đây vốn là chuyện xui xẻo nhưng có vẻ như Bát vương gia không để ý đến.
Bát vương gia thổn thức nói:
- Không ngờ ta chưa kịp dùng, không ngờ… Nhưng mà, chỉ cần Vũ Thường ở trong đó rồi bố trí an bài cho tốt thì có thể duy trì trạng thái bây giờ của nó.
Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, thất thanh nói:
- Vậy an bài chỗ nào cho thích đáng? Chẳng lẽ là Huyền cung?
Trong lòng hắn cũng tin tưởng vài phần. Vì hắn đã từng thấy qua Triệu Hằng trong Huyền cung. Đã hơn mười năm qua đi mà thân thể của Triệu Hằng vẫn sống động, không có nửa phần thay đổi.
Sắc mặt Quách Tuân cũng thay đổi, thầm nghĩ là Bát vương gia vì cứu Dương Vũ Thường mà đã dồn hết tâm lực. Chẳng lẽ nói phương pháp của Bát vương gia chính là đóng kín Dương Vũ Thương rồi cất vào bên trong Huyền cung sao ?
Đây quả thực là ý tưởng của người điên.
Bát vương gia đã nói:
- Đúng vậy. Ta chính là có ý này nhưng thái hậu không cho phép.
Quách Tuân khổ sở nói:
- Việc này trọng đại, làm sao thái hậu cho phép được.
Vậy là cuối cùng Quách Tuân cũng biết là vừa rồi Bát vương gia xin cái gì, cũng hiểu tại sao thái hậu lại cương quyết cự tuyệt.
Bát vương gia nghiêm nghị nói:
- Các ngươi hãy tin ta. Ta nhất định có biện pháp. Hừ, thái hậu không cho phép thì ta sẽ làm cho bà ấy đồng ý.
Địch Thanh thấy ánh mắt Bát vương gia thì không nói nên lời. Thật lâu sau hắn mới hỏi:
- Vậy con có thể làm cái gì?
Rồi hắn bỗng dưng nghĩ tới điều gì, liền dứt khoát nói:
- Ta phải đi tìm Hương Ba Lạp.
Không ai để ý đến Quách Tuân nhẹ nhàng thở dài, giống như đang mất mát một thứ gì.
Bát vương gia nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này. Nhưng năm xưa tiên đế còn không thể tìm ra Hương Ba Lạp nên ta cảm thấy việc tìm ra Hương Ba Lạp giống như một cái duyên. Ngươi cũng vừa nghe qua thái hậu nói rằng trong lòng mỗi người đều có Hương Ba Lạp. Trên đời này có không ít người muốn tìm Hương Ba Lạp nhưng rốt cuộc là có ai tìm được không thì không ai biết.
- Trong lòng mỗi người đều có Hưng Ba Lạp?
Địch Thanh lẩm nhẩm nhớ kỹ những lời này. Trong lòng hắn đột nhiên có một sự hoang mang. Hắn không sợ gian nguy nhưng hắn phải đi đâu tìm? Triệu Hằng là vua của một nước mà không tìm thấy Hương Ba Lạp. Còn hắn thì có khả năng tìm ra sao?
Quay đầu nhìn Dương Vũ Thường, nhìn thấy nàng như đang ngủ say, Địch Thanh lại không kìm nổi sự chua xót trong lòng, thì thầm nói với nàng:
- Vũ Thường, nàng yên tâm. Dù phải lên trời xuống đất thì ta cũng phải tìm ra Hương Ba Lạp.
Bát vương gia khẽ thở dài:
- Tốt lắm. Nếu như vậy thì Địch Thanh ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi. Cố gắng sống sót.
Khi nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Địch Thanh, Bát vương gia quay đầu nhìn lại, cũng ngây người tại chỗ.
Bên trong quan tài kính, chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt của Dương Vũ Thường chảy ra một giọt nước mắt trong suốt giống như chân trâu, chảy xuống hai gò má, chảy xuống khóe miệng của nàng.
Giọt nước mắt kia trong suốt giống như chân trâu, sáng như hoa lộ tuyết phách.
Không phải giọt sương, không phải băng tuyết, mà là nước mắt. Đó là giọt nước mắt chảy từ khóe mắt của Dương Vũ Thường!
Vũ Thường nàng… nàng nghe được lời của chúng ta? Vũ Thường, nàng … nàng còn sống vì còn vương vấn ta?
Máu của Địch Thanh tuôn ra như nước, mặt trắng giống như tờ giấy. Hắn bổ nhào đến quỳ sát bên cạnh quan tài kính, đưa ngón tay chạm vào giọt nước mắt bên khóe miệng Dương Vũ Thường. Hắn dường như muốn lau đi giọt nước mắt thương tâm kia, nhưng lại sợ khi tay mình chạm vào thì giọng nước mắt kia sẽ biến mất. Bàn tay hắn run rẩy kề sát má nàng, bi thương kêu lên:
- Vũ Thường!
Nàng không hề có phản ứng, chỉ có giọt nước mắt kia lặng lẽ chảy xuống, như mộng như ảo.
Thân mình Địch Thanh run lên mấy cái rồi kiên định đứng lên, ngắm nhìn Dương Vũ Thường thật lâu. Nước mắt chảy xuống hai má hắn, trong lòng có thêm dũng khí, niềm tin và quyết tâm.
Không ai biết được trong suy nghĩ của Địch Thanh, giọt nước mắt kia có ý nghĩa quan trọng thế nào. Thời khắc đó, trong lòng của hắn chỉ biết một điều: “Vũ Thường, ta biết nàng muốn nói gì rồi. Nàng hãy chờ ta!”
Không biết hắn đã cố gắng thế nào để hạ quyết tâm lúc này. Bỗng nhiên hắn xoay người nói với Bát vương gia:
- Bá phụ…
Bát vương gia nói:
- Ta sẽ đi tìm thái hậu. Ngươi hãy đi gặp người nhà của Vũ Thường. Ta ..không thể đi.
Lúc này Địch Thanh mới nhớ tới Dương Niệm Ân, không biết y có biết tin này hay không. Về tình về lý thì y cũng phải đi thăm hỏi. Nghĩ đến đây, Địch Thanh gật đầu nói:
- Được!
Hắn sải bước đi. Đi đến trước cửa cung thì dừng lại xoay người nhìn Dương Vũ Thường một cái rồi vẫn phải kìm lòng xuống. Mặc dù hắn không ngắm nhìn Dương Vũ Thường nhưng bóng dáng của Dương Vũ Thường đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.
Địch Thanh ra khỏi cung thì lập tức đi đến phủ Hướng Dương. Những ồn ào ầm ĩ trên đường không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn cứ đờ đẫn đi trên đường, quên đi cả vết thương, không để ý gì đến đau đớn, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu: “Cuối cùng Hương Ba Lạp có tồn tại hay không?
Không biết đi bao lâu, cuối cùng hắn đi đến hẻm Mạch Kiết thì dừng lại. Những chuyện cũ lại hiện lên.
Dường như trước cây mai kia lại hiện lên một cô gái đang cười nhẹ nhàng, đang cười châm chọc, hay đang cười nhu mì.
“Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung” (Không thấy quân tử, trong lòng lo lắng). Khi Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới câu này thì lồng ngực như bị nghìn cân đập vào, tối sầm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
“Quân tử nhưng tại, y nhân phiêu miểu” (Người quân tử còn đây, nhưng người ấy thì mờ ảo)
Địch Thanh không khóc nữa. Hắn ngước đầu lên. Đã nhiều ngày nay hắn chảy quá nhiều nước mắt. Từ thời khắc biết về Hương Ba Lạp thì hắn đã quyết định sẽ không rơi lệ. Hắn phải tiếp tục kiên cường chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
- Ý chí của con người là điều kỳ diệu nhất, thường có thể làm xuất hiện những việc khó lý giải được. Có một số người đần độn cả đời vô tích sự, nói thí dụ như ta. Nhưng cũng có vài người nhờ một chút hùng tâm mà có thể giành được sự thống trị, nói ví dụ như thái tổ. Là ta muốn nói, Vũ Thường vì một ý chí cực kỳ mãnh liệt là không muốn rời Địch Thanh mà mới có thể giữ lại được một đường sống.
Địch Thanh và Quách Tuân nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy lời Bát vương gia nói không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ lại kỹ càng thì lời Vương Duy Nhất nói năm đó cũng giống như vậy.
Quách Tuân đột nhiên nói:
- Nói ví dụ này rất chuẩn xác. Năm đó Địch Thanh hôn mê, Vương thần y từng nói là hắn đã dựa vào ý chí sống còn của mình để quay trở về. Đương nhiên cũng vì tình thân của hắn đối với đại ca của mình.
Trong lòng Địch Thanh khẽ run lên, hỏi:
- Nhưng ta chỉ cầm cự được vài ngày. Vũ Thường sao có thể vẫn kiên trì được?
Bát vương gia nhìn Quách Tuân, liếc mắt một cái, sau đó một lúc lâu mới nói:
- Ngươi yên tâm. Ta tự có biện pháp. Chỉ cần được chuyện, không cần nói vài ngày, ngay cả bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề.
Địch Thanh khó có thể tin. Bát vương gia quát lên:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không tin ta?
Địch Thanh buồn bã quay đầu nhìn về phía Dương Vũ Thường, chậm rãi nói:
- Con tin. Có phải kiên trì bao nhiêu năm không phải là vấn đề. Con chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh lại.
Tuy rằng chỉ nói mấy câu bình thường nhưng lại hàm chứa biết bao tình cảm sâu sắc.
Hắn vốn không tin lời Bát vương gia nói, nhưng thấy Bát vương gia kiên định như vậy, hiểu vì sao hắn cũng bắt đầu tin rằng trên thế gian có Hương Ba Lạp.
Bát vương gia gật đầu rồi cuối cùng kết luận:
- Bởi vậy chúng ta chỉ cần duy trì tình trạng của Vũ Thường, sau đó tìm được Hương Ba Lạp thì có thể cứu sống nó.
- Nhưng làm thế nào để duy trì tình trạng của Vũ Thường?
Địch Thanh không nhịn được hỏi.
Ánh mắt Bát vương gia hiện ra vẻ quỷ dị, buồn bã nói:
- Ta biết rõ cách thức có thể duy trì người ta khỏe mạnh trăm năm không việc gì. Đây là phương pháp do tiên đế tìm ra. Quan tài kính mà Vũ Thường đang nằm vốn là được đào lên từ đáy biển Ba Tư xa xôi. Lúc trước trong triều có tổng cộng hai cỗ quan tài, tiên đế cho ta một cỗ. Vốn ta định chuẩn bị cho chính mình dùng…
Địch Thanh đột nhiên cảm thấy Bát vương gia có mối quan hệ rất tốt với Triệu Hằng. Ngay cả khi Triệu Hằng có quan tài cũng chia cho Bát vương gia một cỗ. Đây vốn là chuyện xui xẻo nhưng có vẻ như Bát vương gia không để ý đến.
Bát vương gia thổn thức nói:
- Không ngờ ta chưa kịp dùng, không ngờ… Nhưng mà, chỉ cần Vũ Thường ở trong đó rồi bố trí an bài cho tốt thì có thể duy trì trạng thái bây giờ của nó.
Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, thất thanh nói:
- Vậy an bài chỗ nào cho thích đáng? Chẳng lẽ là Huyền cung?
Trong lòng hắn cũng tin tưởng vài phần. Vì hắn đã từng thấy qua Triệu Hằng trong Huyền cung. Đã hơn mười năm qua đi mà thân thể của Triệu Hằng vẫn sống động, không có nửa phần thay đổi.
Sắc mặt Quách Tuân cũng thay đổi, thầm nghĩ là Bát vương gia vì cứu Dương Vũ Thường mà đã dồn hết tâm lực. Chẳng lẽ nói phương pháp của Bát vương gia chính là đóng kín Dương Vũ Thương rồi cất vào bên trong Huyền cung sao ?
Đây quả thực là ý tưởng của người điên.
Bát vương gia đã nói:
- Đúng vậy. Ta chính là có ý này nhưng thái hậu không cho phép.
Quách Tuân khổ sở nói:
- Việc này trọng đại, làm sao thái hậu cho phép được.
Vậy là cuối cùng Quách Tuân cũng biết là vừa rồi Bát vương gia xin cái gì, cũng hiểu tại sao thái hậu lại cương quyết cự tuyệt.
Bát vương gia nghiêm nghị nói:
- Các ngươi hãy tin ta. Ta nhất định có biện pháp. Hừ, thái hậu không cho phép thì ta sẽ làm cho bà ấy đồng ý.
Địch Thanh thấy ánh mắt Bát vương gia thì không nói nên lời. Thật lâu sau hắn mới hỏi:
- Vậy con có thể làm cái gì?
Rồi hắn bỗng dưng nghĩ tới điều gì, liền dứt khoát nói:
- Ta phải đi tìm Hương Ba Lạp.
Không ai để ý đến Quách Tuân nhẹ nhàng thở dài, giống như đang mất mát một thứ gì.
Bát vương gia nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này. Nhưng năm xưa tiên đế còn không thể tìm ra Hương Ba Lạp nên ta cảm thấy việc tìm ra Hương Ba Lạp giống như một cái duyên. Ngươi cũng vừa nghe qua thái hậu nói rằng trong lòng mỗi người đều có Hương Ba Lạp. Trên đời này có không ít người muốn tìm Hương Ba Lạp nhưng rốt cuộc là có ai tìm được không thì không ai biết.
- Trong lòng mỗi người đều có Hưng Ba Lạp?
Địch Thanh lẩm nhẩm nhớ kỹ những lời này. Trong lòng hắn đột nhiên có một sự hoang mang. Hắn không sợ gian nguy nhưng hắn phải đi đâu tìm? Triệu Hằng là vua của một nước mà không tìm thấy Hương Ba Lạp. Còn hắn thì có khả năng tìm ra sao?
Quay đầu nhìn Dương Vũ Thường, nhìn thấy nàng như đang ngủ say, Địch Thanh lại không kìm nổi sự chua xót trong lòng, thì thầm nói với nàng:
- Vũ Thường, nàng yên tâm. Dù phải lên trời xuống đất thì ta cũng phải tìm ra Hương Ba Lạp.
Bát vương gia khẽ thở dài:
- Tốt lắm. Nếu như vậy thì Địch Thanh ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi. Cố gắng sống sót.
Khi nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Địch Thanh, Bát vương gia quay đầu nhìn lại, cũng ngây người tại chỗ.
Bên trong quan tài kính, chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt của Dương Vũ Thường chảy ra một giọt nước mắt trong suốt giống như chân trâu, chảy xuống hai gò má, chảy xuống khóe miệng của nàng.
Giọt nước mắt kia trong suốt giống như chân trâu, sáng như hoa lộ tuyết phách.
Không phải giọt sương, không phải băng tuyết, mà là nước mắt. Đó là giọt nước mắt chảy từ khóe mắt của Dương Vũ Thường!
Vũ Thường nàng… nàng nghe được lời của chúng ta? Vũ Thường, nàng … nàng còn sống vì còn vương vấn ta?
Máu của Địch Thanh tuôn ra như nước, mặt trắng giống như tờ giấy. Hắn bổ nhào đến quỳ sát bên cạnh quan tài kính, đưa ngón tay chạm vào giọt nước mắt bên khóe miệng Dương Vũ Thường. Hắn dường như muốn lau đi giọt nước mắt thương tâm kia, nhưng lại sợ khi tay mình chạm vào thì giọng nước mắt kia sẽ biến mất. Bàn tay hắn run rẩy kề sát má nàng, bi thương kêu lên:
- Vũ Thường!
Nàng không hề có phản ứng, chỉ có giọt nước mắt kia lặng lẽ chảy xuống, như mộng như ảo.
Thân mình Địch Thanh run lên mấy cái rồi kiên định đứng lên, ngắm nhìn Dương Vũ Thường thật lâu. Nước mắt chảy xuống hai má hắn, trong lòng có thêm dũng khí, niềm tin và quyết tâm.
Không ai biết được trong suy nghĩ của Địch Thanh, giọt nước mắt kia có ý nghĩa quan trọng thế nào. Thời khắc đó, trong lòng của hắn chỉ biết một điều: “Vũ Thường, ta biết nàng muốn nói gì rồi. Nàng hãy chờ ta!”
Không biết hắn đã cố gắng thế nào để hạ quyết tâm lúc này. Bỗng nhiên hắn xoay người nói với Bát vương gia:
- Bá phụ…
Bát vương gia nói:
- Ta sẽ đi tìm thái hậu. Ngươi hãy đi gặp người nhà của Vũ Thường. Ta ..không thể đi.
Lúc này Địch Thanh mới nhớ tới Dương Niệm Ân, không biết y có biết tin này hay không. Về tình về lý thì y cũng phải đi thăm hỏi. Nghĩ đến đây, Địch Thanh gật đầu nói:
- Được!
Hắn sải bước đi. Đi đến trước cửa cung thì dừng lại xoay người nhìn Dương Vũ Thường một cái rồi vẫn phải kìm lòng xuống. Mặc dù hắn không ngắm nhìn Dương Vũ Thường nhưng bóng dáng của Dương Vũ Thường đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.
Địch Thanh ra khỏi cung thì lập tức đi đến phủ Hướng Dương. Những ồn ào ầm ĩ trên đường không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn cứ đờ đẫn đi trên đường, quên đi cả vết thương, không để ý gì đến đau đớn, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu: “Cuối cùng Hương Ba Lạp có tồn tại hay không?
Không biết đi bao lâu, cuối cùng hắn đi đến hẻm Mạch Kiết thì dừng lại. Những chuyện cũ lại hiện lên.
Dường như trước cây mai kia lại hiện lên một cô gái đang cười nhẹ nhàng, đang cười châm chọc, hay đang cười nhu mì.
“Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung” (Không thấy quân tử, trong lòng lo lắng). Khi Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới câu này thì lồng ngực như bị nghìn cân đập vào, tối sầm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
“Quân tử nhưng tại, y nhân phiêu miểu” (Người quân tử còn đây, nhưng người ấy thì mờ ảo)
Địch Thanh không khóc nữa. Hắn ngước đầu lên. Đã nhiều ngày nay hắn chảy quá nhiều nước mắt. Từ thời khắc biết về Hương Ba Lạp thì hắn đã quyết định sẽ không rơi lệ. Hắn phải tiếp tục kiên cường chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
/485
|