Sáng Làm Bà Chủ, Tối Là Bạn Tình (Sắc)

Chương 3

/215



Hai mẹ con nhà họ Thành cũng không hiểu cậu bé nói gì, thoáng chốc tất cả mọi người đều không rõ ý của đối phương.


"へっぽこ.  Ngu ngốc. "


Từ bé, Trình Hâm đã học đồng thời cả ba thứ tiếng là Anh, Trung, Nhật nên giao tiếp hàng ngày không phải là vấn đề với cô bé. Mà Trình Nam, bởi vì còn nhỏ quá nên không biết nhiều từ lắm. Cậu bé có thể hiểu được những từ đơn giản, thế nhưng nếu đối phương nói một câu dài hoặc nhanh thì cậu bé lập tức bó tay.


"Nói tiếng Trung " Trình Hâm nhảy xuống khỏi người bố, gõ đầu em trai cái cốc. Sau đó cô bé đi đến chỗ hai mẹ con nhà họ Thành, hai tay chắp trước ngực, hơi khom lưng, khiêm tốn nói  "Cháu chào dì, chào em trai, chào chú. Cháu là Trình Hâm, tiếng Trung của em trai cháu không tốt lắm, xin mọi người thứ lỗi."


Vợ chồng nhà họ Thành lập tức yêu mến cô bé hơn. Giang Linh sờ đầu Trình Hâm  "Tâm Tâm ngoan quá."


Trình Hâm lâm thời trở thành phiên dịch song ngữ Trung   Nhật đặc biệt cho em trai, tuy vậy cô bé lại có hứng thú với cái bụng của Giang Linh hơn. Cô bé nghiêng đầu tò mò nhìn Giang Linh, rồi lại nhìn mẹ mình, trong lòng thầm nghĩ tại sao bụng của dì này lại to như vậy.


Giang Linh nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Trình Hâm, bà ấy cười giải thích  "Trong bụng dì có em bé nên mới to như vậy."


"À." Trình Hâm hiểu ra  "なるほど.  Thì ra là vậy. "


Giang Linh càng nhìn càng thích Trình Hâm  "Cháu có muốn sờ thử không?"


Tiếng Trung của Trình Hâm cũng có giới hạn, cô bé nói bằng khẩu âm không chính thống  "Có thể chứ?"


Giang Linh gật đầu  "Đương nhiên là có thể rồi." Bà ấy kéo tay Trình Hâm đặt lên bụng mình.


Bụng Giang Linh bỗng nhô lên, Trình Hâm sợ hãi vội rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.


Giang Linh bị Trình Hâm chọc cười, bà ấy kiên nhẫn giải thích  "Tâm Tâm không cần sợ, em bé thích cháu, em gái đang chào hỏi với Tâm Tâm đó."


Trình Hâm im lặng vài giây, sau đó tay cô bé lại sờ lên bụng Giang Linh, vuốt ve cách lớp áo, vài giây sau nói bằng giọng chắc nịch  "Là em trai."


Không ai biết tại sao lúc đó Trình Hâm lại chắc chắn đứa bé trong bụng Giang Linh là con trai như vậy.


Giang Linh sờ bụng mình, bà ấy vui vẻ nói  "Là em gái đó."


Trình Hâm bĩu môi, cô bé nghĩ thầm, kỳ lạ quá, rõ ràng trong bụng dì chính là em trai.


Đây là lần gặp đầu tiên của Trình Hâm với Thành Hòa chưa chào đời.


 


Về đến nhà, vợ chồng nhà họ Trình đã đặc biệt trang trí lại phòng ngủ nhằm đón cặp trai gái về. Bọn họ trang hoàng lại phòng ngủ theo sở thích của hai chị em, còn trang trí mỗi góc trong nhà, chuẩn bị một bữa tiệc lớn.


Trong vườn hoa, Thành Tuấn vô cùng tò mò với cậu bạn nhỏ đáng yêu không biết nói tiếng Trung này, cậu ấy đi theo sát phía sau Trình Nam, không rời một giây.


"Tại sao cậu lại đi theo tớ?"


Thành Tuấn nghe hiểu câu này, cậu ấy mở to mắt đứng trước mặt Trình Nam, mặt bỗng đỏ lên, cậu bé dùng tiếng Anh xấu hổ nói  "Cậu có thể gả cho tớ không?"


"なんですか?  Gì cơ? "


"Cậu có thể gả cho tớ không, làm vợ của tớ?" Thành Tuấn nói xong thì thẹn thùng bụm mặt.


Trình Nam mở to mắt, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được, cậu bé chạy đến chỗ bố mẹ, nhào vào lòng mẹ ngắm nghía ô tô mô hình trong tay. Trình Bội Nghi sờ lỗ tai của cậu, bà cúi đầu dịu dàng hỏi  "どうしてとばないですか?  Sao con không đi chơi với anh Tuấn Tuấn? "


Trình Nam nhíu mày, cậu bé ngửa đầu nhìn mẹ, suy nghĩ vài giây rồi nói  "Anh Tuấn Tuấn hỏi con có thể gả làm vợ anh ấy không ạ." Một câu bằng tiếng Trung này dọa mọi người ngạc nhiên đến ngây người.


Mấy người lớn liếc nhìn nhau, Trình Bội Nghi bật cười trước tiên, bà véo mũi Trình Nam  "Con và Tuấn Tuấn đều là con trai, con gái mới làm vợ người khác được."


"Vâng." Trình Nam cái hiểu cái không, cậu bé chạy ra vườn hoa tìm Thành Tuấn, tiếp tục nói bằng tiếng Anh  "Mẹ tớ nói chúng ta đều là con trai, tớ không thể làm vợ cậu được."


"À..." Thành Tuấn vỗ trán mình, bỗng hiểu ra.


Nghĩ mình không có vợ, Thành Tuấn càng nghĩ càng đau lòng, bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, như thể sắp chảy xuống.


"Cậu đừng khóc."


Trình Nam ngồi xổm xuống trước mặt cậu Thành Tuấn, nâng mặt cậu ấy lên, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho bé trai.


Thành Tuấn nức nở, bi thương hỏi  "Không thể làm vợ, vậy cậu có thể làm chồng tớ không?"


Trình Nam ngồi xổm xuống trước mặt Thành Tuấn, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như mẹ chưa nói như vậy không được.




/215

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status